Chương 43
Đinh Mặc
31/10/2019
Sau đó, Ân Phùng nở nụ cười với hàm răng trắng tinh, đôi mắt anh tỏa sáng.
Vưu Minh Hứa khoác balo đi đến trước mặt anh, hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
“Một tiếng.”
“Lần sau không được đợi nữa.”
Anh không đáp, cũng chẳng nhận lời.
Hai người sóng vai về nhà, chiếc bóng dài đổ nghiêng trên nền đất. Ân Phùng nói: “A Hứa, bóng tôi dài hơn chị.” Vưu Minh Hứa cười cười. Anh đặt tay lên đầu cô đo ngang tới vai mình, hạ giọng cười vui vẻ, sau đó đỡ lấy chiếc balo của cô. Vưu Minh Hứa nói: “Tôi tự đeo được.”
“Để tôi đi, không thì chị càng không cao được nữa.” Anh nói.
Vưu Minh Hứa: “Này, tôi 1m66 đấy.”
“Tôi những 1m86 cơ.”
Gần đi tới cổng tiểu khu, bước chân Vưu Minh Hứa khựng lại. Ân Phùng nhìn theo tầm mắt của cô thấy một chiếc xe thương vụ đỗ ven đường. Người đàn ông cao lớn nho nhã mặc bộ vest đứng dựa bên xe. Phía sau anh ta còn có bốn, năm gã mặt lạnh.
Người đàn ông mặc vest như cười như không nhìn Vưu Minh Hứa, tiện thể đánh mắt qua Ân Phùng. Ân Phùng rất không thích ánh mắt anh ta nhìn Vưu Minh Hứa, nụ cười trên mặt anh vụt tắt, hai môi mím chặt.
Vưu Minh Hứa như không nhìn thấy La Vũ, kéo Ân Phùng về phía cổng tiểu khu. La Vũ cất tiếng: “Minh Hứa, mới mấy ngày không gặp, tôi đi công tác mà bên cạnh em đã nhiều thêm một người rồi?”
Ân Phùng tức khắc dừng bước, Vưu Minh Hứa căn bản chẳng muốn đoái hoài tới kẻ điên đó, nói khẽ: “Không cần để ý đến anh ta, đi thôi.”
“Nghe nói còn là một thằng đần, không ngờ em thích loại này đấy. Hay là nói chỉ cần gương mặt tên đó đẹp trai là được. Vưu Minh Hứa em xem tôi như người chết đấy à? Nuôi một thằng đàn ông trong nhà?”
Vưu Minh Hứa hít sâu một ngụm khí. Kể từ khi La Vũ lộ bộ mặt thật trước mặt cô, anh ta hành sự ngày càng quá quắt. Tưởng mình còn là bạn trai của cô? Loại bại hoại trong xã hội đều có đầu óc kiểu này chăng? Cô đột nhiên không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa.
Cô quay người, chuẩn bị bùng phát bỗng bị kéo ra sau lưng một người, dáng người cao lớn của Ân Phùng hoàn toàn che chắn cho cô. Vưu Minh Hứa hơi bất ngờ, ngắm nhìn phần tóc gáy đen nhánh đó, cảm giác khác lạ vọt lên trong lòng, cô được anh bảo vệ sao?
Ân Phùng nói: “A Hứa nuôi tôi liên quan quái gì đến anh?”
Vưu Minh Hứa: “……”
La Vũ cũng bị phản ứng của Ân Phùng làm cho sững sờ. Anh ta bật cười giả lả. Đám lâu la đằng sau cũng ngửa cổ phối hợp. Từ góc độ của Vưu Minh Hứa, cô thấy vành tai anh đỏ bừng, hai cánh tay buông thõng nắm chặt thành quyền.
“Đủ rồi.” Vưu Minh Hứa nói.
La Vũ thôi cười, đôi mắt đó thâm trầm sâu hun hút, ra hiệu bằng ánh mắt cho đám thuộc hạ, bọn chúng lập tức bao vây Ân Phùng.
“Minh Hứa, đứng gọn sang một bên đi.” La Vũ nói một cách dửng dưng.
“Ân Phùng, đứng gọn sang một bên.” Vưu Minh Hứa cũng bình thản nói một câu.
Gương mặt La Vũ vụt qua một tia bực tức, anh ta nhìn chằm chằm Vưu Minh Hứa, hơi nhấc tay.
“Biết không?” Vưu Minh Hứa bỗng cất tiếng, “La Vũ, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, anh đâu có yêu thích gì tôi như đã nói. Rốt cuộc là muốn đạt được thứ gì từ tôi?”
La Vũ im lặng không đáp.
Một tên lâu la ra tay trước, tung nắm đấm về phía Ân Phùng. Hồi trước, anh cũng là người chăm chỉ rèn luyện, còn từng học tán đả, cơ thể rắn chắc dẻo dai, nếu không lúc trước cũng chẳng thể đánh ngang cơ với Vưu Minh Hứa. Anh mím môi định xông vào đánh lộn. Vưu Minh Hứa bỗng đứng chặn trước người anh, không tránh không né, khuôn mặt hứng trọn một cú đòn của gã kia.
Hắn ta đờ người, đám đồng bọn bên cạnh cũng chìm trong tĩnh lặng. La Vũ ngước đôi mắt âm trầm nhìn nửa khuôn mặt Vưu Minh Hứa đang dần sưng đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra được.
Ân Phùng chỉ như nghe được tiếng ù ù vang lên trong đầu, như đang gõ vang bên tai anh vậy. Cả người anh đều thấy khó chịu, Vưu Minh Hứa bị đánh rồi, cô trước nay đều vô địch trong mắt anh cơ mà. Chợt như không còn thứ gì lưu lại trong bộ não anh nữa, anh chỉ muốn liều mạng với lũ kia thôi! Anh vừa định hét gào xông lên thì cổ áo bị người ta túm lấy hất sang một bên.
“À à, đánh cảnh sát rồi.” Một giọng nói nhẹ bẫng vang lên bên tai anh phảng phất mang theo vị tanh của máu. Ân Phùng ngẩng đầu, đập vào mắt là bên mặt sưng vù của người con gái song khóe môi cô lại nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Sau đó, cô chính thức ra tay.
Chuyển động nhanh như thỏ, vun vút như giao long chính là cô. Chỉ thấy cô bước lên, hai tay túm chặt lấy cánh tay chưa kịp thu lại của người ban nãy, quay người, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng “a” đã bị quật ngã trên nền đất. Sau âm thanh “răng rắc” của khớp xương bị Vưu Minh Hứa vặn trẹo, gã phát ra tiếng gào thảm thiết “Đau đau……”
Mấy người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, cùng bổ nhào lên. Ân Phùng lao vào gã to con hung hãn nhất trong số đó như một chú báo, hai người giằng co đánh lộn. Hắn ta vốn không để anh chàng Ân Phùng thư sinh, đầu óc lại có vấn đề vào trong mắt, chỉ muốn nhanh gọn xử lý anh rồi đi bắt phụ nữ thay lão đại. Ai ngờ anh chàng này hung hãn quá, cho dù có ăn đấm cũng vẫn kiên quyết xông lên như không cần mạng vậy. Hắn thầm khiếp đảm, mà nỗi khiếp đảm này đã bị Ân Phùng phát giác, anh đánh càng thêm hăng. Cuối cùng gã to con ngã quỵ trên nền đất, Ân Phùng cưỡi thẳng lên người hắn, nắm đấm hung mãnh liên tục hạ xuống khiến hắn choáng váng đầu óc, gào thét xin tha mạng.
Phía bên này là cảnh tượng hoàn toàn khác với hai người bọn họ, thân hình Vưu Minh Hứa vô cùng linh hoạt, chớp nhoáng đã thoát khỏi vòng vây, ôm chặt lấy eo một gã từ phía sau, hắn đánh nhau nào đã được ôm như thế bao giờ nên chững lại. Vưu Minh Hứa lùi sau hai bước, thoát khỏi vòng vây, nghiêng người nhanh như gió lốc quật ngã tên đó xuống mặt đường. Gã cũng gào thét thảm thiết mãi không thôi. Vưu Minh Hứa bật dậy, lách qua nắm đấm của hai kẻ nữa, xông thẳng về phía trước đánh ngã một người, cô ép đầu gối lên lồng ngực kẻ đó, gã hét lên đau đớn. Vưu Minh Hứa còn chưa đứng dậy, cùi chỏ thúc thẳng vào bụng một kẻ khác. Đây chính là kỹ thuật đánh lộn. Gã ta hứng trọn cú đòn đau toan đánh trả, Vưu Minh Hứa lăn người tránh thoát, đứng lên sau lưng hắn nở nụ cười khinh bạc. Hắn ta rùng mình, chưa kịp quay người đã thấy cơ thể như bị một cỗ lực lượng cực mềm cực dẻo tiễn vào không trung, mất cân bằng, hai chân không hiểu vì sao rời khỏi mặt đất, khuôn mặt nặng nề đập xuống nền đất, rụng mất hai chiếc răng, trong miệng nhơ nhớp máu.
Chỉ qua một hai phút, năm người La Vũ dẫn đến đều gục ngã. Anh ta có chút không dám tin vào mắt mình. Trước khi theo đuổi Vưu Minh Hứa cũng đã từng nghe danh cô, biết cô là một nữ cảnh sát tài ba, song trước nay chưa từng thấy cô ra tay. Cho nên hôm nay anh ta đã chuẩn bị sẵn năm người. Ai ngờ cô chỉ phất tay nhẹ nhàng là đã xử lý xong cả đám, căn bản không đủ thỏa mãn cô đấy chứ.
La Vũ lại nhìn về phía Ân Phùng đang đứng dậy, một gã thuộc hạ của anh ta bị đánh cho tơi tả, nằm gục trên nền đất. La Vũ giận tím mặt. Trước kia bất kể anh ta dùng cách nào Vưu Minh Hứa cũng làm như không thấy, càng không dễ mắc vào cái bẫy anh ta giăng sẵn, chọc tức thế nào cô cũng không xung động ra tay. Giờ thì hay rồi, vì một thằng đần mà cô không tiếc để bản thân hứng trọn một quyền, chỉ vì có được cái cớ “đánh cảnh sát” để tóm gọn bọn họ! Người phụ nữ này đã gian xảo thì thôi, lẽ nào còn thực sự rung động với tên đần kia rồi?
La Vũ cười lạnh đối mắt cùng Vưu Minh Hứa. Ân Phùng đi đến bên cạnh cô, thấy hai người nhìn nhau, tâm trạng không thoải mái kia lại nổi lên.
La Vũ: “Đi!” Mấy tên lâu la loạng choạng lên xe, chiếc xe phóng vụt đi mất.
Vưu Minh Hứa hiểu rõ, lần này e là đã triệt để chọc giận tên điên này rồi, chắc chắn sẽ còn hậu hoạn về sau. Nhưng đánh cũng đánh rồi, cô nhẫn nhịn từ lâu, trận này coi như phát tiết nỗi bực tức bấy nay. “Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn”, sau này cẩn thận thêm chút là được.
Cô thoải mái thả lỏng cơ bắp, chỉ có điều trên mặt đau rát nóng phừng phừng. Vừa định sờ mặt, chợt có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra vô cùng nhẹ nhàng, dè dặt nâng trọn khuôn mặt cô.
Vưu Minh Hứa ngước nhìn anh.
Khuôn mặt trắng mịn của Ân Phùng đỏ lên vì đánh lộn. Anh mím chặt môi nhìn cô.
“Sau này không cho phép chị bị đánh nữa. Cho dù có là vì tôi cũng không được.” Anh nói, “Có thể để tôi chịu đòn, chị vẫn sẽ có cớ để ra tay, đúng không?”
Vưu Minh Hứa nghĩ, vậy mà anh có thể nhìn thấu cô cố ý chịu cú đòn đó, đúng là có tiến bộ thật. Có điều, đây là giọng điệu gì thế? “Không cho phép”? Nhóc con vắt mũi chưa sạch đòi quản lão đại rồi đấy à?
Vưu Minh Hứa cười cười, nói: “Anh quản nổi tôi?”
Cô cất bước được một đoạn anh mới đuổi theo, giọng điệu buồn bực: “Tôi quản chị, cứ thích quản chị đấy. Quản chắc rồi.”
Vưu Minh Hứa khoác balo đi đến trước mặt anh, hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
“Một tiếng.”
“Lần sau không được đợi nữa.”
Anh không đáp, cũng chẳng nhận lời.
Hai người sóng vai về nhà, chiếc bóng dài đổ nghiêng trên nền đất. Ân Phùng nói: “A Hứa, bóng tôi dài hơn chị.” Vưu Minh Hứa cười cười. Anh đặt tay lên đầu cô đo ngang tới vai mình, hạ giọng cười vui vẻ, sau đó đỡ lấy chiếc balo của cô. Vưu Minh Hứa nói: “Tôi tự đeo được.”
“Để tôi đi, không thì chị càng không cao được nữa.” Anh nói.
Vưu Minh Hứa: “Này, tôi 1m66 đấy.”
“Tôi những 1m86 cơ.”
Gần đi tới cổng tiểu khu, bước chân Vưu Minh Hứa khựng lại. Ân Phùng nhìn theo tầm mắt của cô thấy một chiếc xe thương vụ đỗ ven đường. Người đàn ông cao lớn nho nhã mặc bộ vest đứng dựa bên xe. Phía sau anh ta còn có bốn, năm gã mặt lạnh.
Người đàn ông mặc vest như cười như không nhìn Vưu Minh Hứa, tiện thể đánh mắt qua Ân Phùng. Ân Phùng rất không thích ánh mắt anh ta nhìn Vưu Minh Hứa, nụ cười trên mặt anh vụt tắt, hai môi mím chặt.
Vưu Minh Hứa như không nhìn thấy La Vũ, kéo Ân Phùng về phía cổng tiểu khu. La Vũ cất tiếng: “Minh Hứa, mới mấy ngày không gặp, tôi đi công tác mà bên cạnh em đã nhiều thêm một người rồi?”
Ân Phùng tức khắc dừng bước, Vưu Minh Hứa căn bản chẳng muốn đoái hoài tới kẻ điên đó, nói khẽ: “Không cần để ý đến anh ta, đi thôi.”
“Nghe nói còn là một thằng đần, không ngờ em thích loại này đấy. Hay là nói chỉ cần gương mặt tên đó đẹp trai là được. Vưu Minh Hứa em xem tôi như người chết đấy à? Nuôi một thằng đàn ông trong nhà?”
Vưu Minh Hứa hít sâu một ngụm khí. Kể từ khi La Vũ lộ bộ mặt thật trước mặt cô, anh ta hành sự ngày càng quá quắt. Tưởng mình còn là bạn trai của cô? Loại bại hoại trong xã hội đều có đầu óc kiểu này chăng? Cô đột nhiên không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa.
Cô quay người, chuẩn bị bùng phát bỗng bị kéo ra sau lưng một người, dáng người cao lớn của Ân Phùng hoàn toàn che chắn cho cô. Vưu Minh Hứa hơi bất ngờ, ngắm nhìn phần tóc gáy đen nhánh đó, cảm giác khác lạ vọt lên trong lòng, cô được anh bảo vệ sao?
Ân Phùng nói: “A Hứa nuôi tôi liên quan quái gì đến anh?”
Vưu Minh Hứa: “……”
La Vũ cũng bị phản ứng của Ân Phùng làm cho sững sờ. Anh ta bật cười giả lả. Đám lâu la đằng sau cũng ngửa cổ phối hợp. Từ góc độ của Vưu Minh Hứa, cô thấy vành tai anh đỏ bừng, hai cánh tay buông thõng nắm chặt thành quyền.
“Đủ rồi.” Vưu Minh Hứa nói.
La Vũ thôi cười, đôi mắt đó thâm trầm sâu hun hút, ra hiệu bằng ánh mắt cho đám thuộc hạ, bọn chúng lập tức bao vây Ân Phùng.
“Minh Hứa, đứng gọn sang một bên đi.” La Vũ nói một cách dửng dưng.
“Ân Phùng, đứng gọn sang một bên.” Vưu Minh Hứa cũng bình thản nói một câu.
Gương mặt La Vũ vụt qua một tia bực tức, anh ta nhìn chằm chằm Vưu Minh Hứa, hơi nhấc tay.
“Biết không?” Vưu Minh Hứa bỗng cất tiếng, “La Vũ, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, anh đâu có yêu thích gì tôi như đã nói. Rốt cuộc là muốn đạt được thứ gì từ tôi?”
La Vũ im lặng không đáp.
Một tên lâu la ra tay trước, tung nắm đấm về phía Ân Phùng. Hồi trước, anh cũng là người chăm chỉ rèn luyện, còn từng học tán đả, cơ thể rắn chắc dẻo dai, nếu không lúc trước cũng chẳng thể đánh ngang cơ với Vưu Minh Hứa. Anh mím môi định xông vào đánh lộn. Vưu Minh Hứa bỗng đứng chặn trước người anh, không tránh không né, khuôn mặt hứng trọn một cú đòn của gã kia.
Hắn ta đờ người, đám đồng bọn bên cạnh cũng chìm trong tĩnh lặng. La Vũ ngước đôi mắt âm trầm nhìn nửa khuôn mặt Vưu Minh Hứa đang dần sưng đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra được.
Ân Phùng chỉ như nghe được tiếng ù ù vang lên trong đầu, như đang gõ vang bên tai anh vậy. Cả người anh đều thấy khó chịu, Vưu Minh Hứa bị đánh rồi, cô trước nay đều vô địch trong mắt anh cơ mà. Chợt như không còn thứ gì lưu lại trong bộ não anh nữa, anh chỉ muốn liều mạng với lũ kia thôi! Anh vừa định hét gào xông lên thì cổ áo bị người ta túm lấy hất sang một bên.
“À à, đánh cảnh sát rồi.” Một giọng nói nhẹ bẫng vang lên bên tai anh phảng phất mang theo vị tanh của máu. Ân Phùng ngẩng đầu, đập vào mắt là bên mặt sưng vù của người con gái song khóe môi cô lại nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Sau đó, cô chính thức ra tay.
Chuyển động nhanh như thỏ, vun vút như giao long chính là cô. Chỉ thấy cô bước lên, hai tay túm chặt lấy cánh tay chưa kịp thu lại của người ban nãy, quay người, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng “a” đã bị quật ngã trên nền đất. Sau âm thanh “răng rắc” của khớp xương bị Vưu Minh Hứa vặn trẹo, gã phát ra tiếng gào thảm thiết “Đau đau……”
Mấy người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, cùng bổ nhào lên. Ân Phùng lao vào gã to con hung hãn nhất trong số đó như một chú báo, hai người giằng co đánh lộn. Hắn ta vốn không để anh chàng Ân Phùng thư sinh, đầu óc lại có vấn đề vào trong mắt, chỉ muốn nhanh gọn xử lý anh rồi đi bắt phụ nữ thay lão đại. Ai ngờ anh chàng này hung hãn quá, cho dù có ăn đấm cũng vẫn kiên quyết xông lên như không cần mạng vậy. Hắn thầm khiếp đảm, mà nỗi khiếp đảm này đã bị Ân Phùng phát giác, anh đánh càng thêm hăng. Cuối cùng gã to con ngã quỵ trên nền đất, Ân Phùng cưỡi thẳng lên người hắn, nắm đấm hung mãnh liên tục hạ xuống khiến hắn choáng váng đầu óc, gào thét xin tha mạng.
Phía bên này là cảnh tượng hoàn toàn khác với hai người bọn họ, thân hình Vưu Minh Hứa vô cùng linh hoạt, chớp nhoáng đã thoát khỏi vòng vây, ôm chặt lấy eo một gã từ phía sau, hắn đánh nhau nào đã được ôm như thế bao giờ nên chững lại. Vưu Minh Hứa lùi sau hai bước, thoát khỏi vòng vây, nghiêng người nhanh như gió lốc quật ngã tên đó xuống mặt đường. Gã cũng gào thét thảm thiết mãi không thôi. Vưu Minh Hứa bật dậy, lách qua nắm đấm của hai kẻ nữa, xông thẳng về phía trước đánh ngã một người, cô ép đầu gối lên lồng ngực kẻ đó, gã hét lên đau đớn. Vưu Minh Hứa còn chưa đứng dậy, cùi chỏ thúc thẳng vào bụng một kẻ khác. Đây chính là kỹ thuật đánh lộn. Gã ta hứng trọn cú đòn đau toan đánh trả, Vưu Minh Hứa lăn người tránh thoát, đứng lên sau lưng hắn nở nụ cười khinh bạc. Hắn ta rùng mình, chưa kịp quay người đã thấy cơ thể như bị một cỗ lực lượng cực mềm cực dẻo tiễn vào không trung, mất cân bằng, hai chân không hiểu vì sao rời khỏi mặt đất, khuôn mặt nặng nề đập xuống nền đất, rụng mất hai chiếc răng, trong miệng nhơ nhớp máu.
Chỉ qua một hai phút, năm người La Vũ dẫn đến đều gục ngã. Anh ta có chút không dám tin vào mắt mình. Trước khi theo đuổi Vưu Minh Hứa cũng đã từng nghe danh cô, biết cô là một nữ cảnh sát tài ba, song trước nay chưa từng thấy cô ra tay. Cho nên hôm nay anh ta đã chuẩn bị sẵn năm người. Ai ngờ cô chỉ phất tay nhẹ nhàng là đã xử lý xong cả đám, căn bản không đủ thỏa mãn cô đấy chứ.
La Vũ lại nhìn về phía Ân Phùng đang đứng dậy, một gã thuộc hạ của anh ta bị đánh cho tơi tả, nằm gục trên nền đất. La Vũ giận tím mặt. Trước kia bất kể anh ta dùng cách nào Vưu Minh Hứa cũng làm như không thấy, càng không dễ mắc vào cái bẫy anh ta giăng sẵn, chọc tức thế nào cô cũng không xung động ra tay. Giờ thì hay rồi, vì một thằng đần mà cô không tiếc để bản thân hứng trọn một quyền, chỉ vì có được cái cớ “đánh cảnh sát” để tóm gọn bọn họ! Người phụ nữ này đã gian xảo thì thôi, lẽ nào còn thực sự rung động với tên đần kia rồi?
La Vũ cười lạnh đối mắt cùng Vưu Minh Hứa. Ân Phùng đi đến bên cạnh cô, thấy hai người nhìn nhau, tâm trạng không thoải mái kia lại nổi lên.
La Vũ: “Đi!” Mấy tên lâu la loạng choạng lên xe, chiếc xe phóng vụt đi mất.
Vưu Minh Hứa hiểu rõ, lần này e là đã triệt để chọc giận tên điên này rồi, chắc chắn sẽ còn hậu hoạn về sau. Nhưng đánh cũng đánh rồi, cô nhẫn nhịn từ lâu, trận này coi như phát tiết nỗi bực tức bấy nay. “Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn”, sau này cẩn thận thêm chút là được.
Cô thoải mái thả lỏng cơ bắp, chỉ có điều trên mặt đau rát nóng phừng phừng. Vừa định sờ mặt, chợt có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra vô cùng nhẹ nhàng, dè dặt nâng trọn khuôn mặt cô.
Vưu Minh Hứa ngước nhìn anh.
Khuôn mặt trắng mịn của Ân Phùng đỏ lên vì đánh lộn. Anh mím chặt môi nhìn cô.
“Sau này không cho phép chị bị đánh nữa. Cho dù có là vì tôi cũng không được.” Anh nói, “Có thể để tôi chịu đòn, chị vẫn sẽ có cớ để ra tay, đúng không?”
Vưu Minh Hứa nghĩ, vậy mà anh có thể nhìn thấu cô cố ý chịu cú đòn đó, đúng là có tiến bộ thật. Có điều, đây là giọng điệu gì thế? “Không cho phép”? Nhóc con vắt mũi chưa sạch đòi quản lão đại rồi đấy à?
Vưu Minh Hứa cười cười, nói: “Anh quản nổi tôi?”
Cô cất bước được một đoạn anh mới đuổi theo, giọng điệu buồn bực: “Tôi quản chị, cứ thích quản chị đấy. Quản chắc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.