Chương 87
Đinh Mặc
31/10/2019
Kết thúc cuộc gọi Phán Giai chép miệng: “Đến em cũng suýt tin vào những lời mật ngọt chết ruồi này. Chẳng trách mấy cô gái kia đều quay video khỏa thân rồi gửi cho bọn chúng. Lời bảo đảm này chẳng khác nào cọng cỏ cứu mạng, cũng đã cho những cô gái đó một lý do để tự huyễn hoặc bản thân, dễ dàng sa bẫy. Sau này sẽ chỉ có thể chịu sự thao túng của chúng.”
Hứa Mộng Sơn tổng kết lại một cách thấu đáo: “Cho nên nói, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.” Đổi lại là cái lườm nguýt của Phán Giai.
Phía cảnh sát ám binh bất động. Quả nhiên, hai ngày sau, vừa sáng sớm, điện thoại Phán Giai không ngừng nhận một loạt tin nhắn quấy nhiễu:
“Tổng số tiền cô đã vay công ty là 30000 tệ, đã đến thời hạn trả lãi và tiền phạt nộp trễ! Đã đến hạn! Mong cô nhanh chóng trả tiền, tránh những tranh chấp không cần thiết phát sinh!” Đây là tin nhắn khách sáo.
“Phán Linh Linh! Trả tiền! Trả tiền! Trả tiền! Sao lại không biết xẩu hổ thế? Vay tiền không trả, trời tru đất diệt!” Đây là tin mắng chửi.
“Phán Linh Linh, chứng minh thư và bằng tốt nghiệp của cô chúng tôi đều biết. Trả tiền đúng hạn đi, nếu không tôi cho cô đẹp mặt!”
“Con nhãi ranh, bảo mày trả tiền đấy có nghe không? Mày sống phòng 503 tòa X tiểu khu XXX, số điện thoại là XXXXXXX, không trả tiền thì cứ ngồi chờ cả phòng bị bôi sơn đi!”
Đây là những tin nhắn nhục mạ và uy hiếp.
Phán Giai lập tức “hoang mang không biết làm sao” gọi điện thoại cho Trần Chiêu Từ, song lần này không ai nhận máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Để mặc cho những tin nhắn quấy nhiễu dồn dập tìm đến cô.
Điều này không khỏi khiến Phán Giai ngượng ngập, nghĩ bụng, không lẽ bà đây không có chút mị lực nào hay sao? Bọn chúng cứ thế vô tình chèn ép cô? Quá đáng lắm!
Vưu Minh Hứa, Hàn Phong và những người khác đều cảm thấy tình hình đang tiến triển vô cùng tốt. Bọn họ sẽ để anh Táo ép Phán Linh Linh vào con đường cùng như hai nạn nhân trước mới có thể biết được tiếp sau đây sẽ xảy ra những gì.
“Phán Linh Linh” liệu sẽ thành nạn nhân thứ ba hay không, công ty Phân Kim Bảo và hung thủ có liên quan đến nhau hay không tạm thời vẫn chưa ai biết.
Phía Hàn Phong đã tiến hành điều tra sâu rộng những chiếc xe đáng nghi trong toàn thành phố và dấu vân tay mà vẫn không thu được kết quả nào. Tình huống cảnh sát sợ hãi nhất đang ngày càng tới gần, đó chính là vụ án không có một chút manh mối ngay từ hiện trường. Bạn có dự cảm những vụ án thế này giống như không cẩn thận chạm trúng đầu sét, nó sẽ lặng lẽ nổ đùng trong lòng tay bạn. Kể từ đó về sau, nó sẽ đeo bám lấy bạn, như một tảng băng đè chặt nơi lồng ngực, mà bạn, đến bóng dáng hung thủ cũng đừng mơ có thể thấy được.
Cho nên, công ty Phân Kim Bảo trở thành manh mối duy nhất của tổ chuyên án, song lại là manh mối không có bất cứ chứng cứ trực tiếp nào. Bọn chúng như đang nói: Muốn bắt người? Vậy thì mau đến bắt đi, cảnh sát hình sự à, tên bắn khỏi cung thì sẽ không quay lại đâu đấy.
Lại một ngày trôi qua, thủ đoạn của đối phương ngày càng thăng cấp, cảnh sát như mở cờ trong bụng.
Mà lúc này, toàn bộ cách thức liên lạc với người thân, bạn bè Phán Giai viết trên hợp đồng như: Mẹ (Vưu Minh Hứa), bố (Hàn Phong), bạn học (Hứa Mộng Sơn),… đều nhận được những cuộc điện thoại không thiện chí:
“Alo, Hứa Mộng Sơn phải không? Phán Linh Linh vay công ty chúng tôi ba mươi nghìn tệ, không trả tiền lãi. Bảo cô ta nhanh chóng trả tiền đi! Đừng có không biết xấu hổ như thế!”
“Con gái bà vay công ty chúng tôi ba mươi nghìn tệ, tiền lãi hiện tại đã lên tới 6000 tệ, đến khi nào mới chịu trả tiền! Nếu không đừng trách chúng tôi cho nhà các người đẹp mặt!”
Anh Táo vẫn không nhận điện thoại của Phán Giai, giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
……
Cảnh sát bắt đầu mở cuộc họp.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Hiện tại Trần Chiêu Từ đang ở đâu?”
Một cảnh sát đáp: “Người của chúng tôi đang theo dõi anh ta 24/24, 10 phút trước, anh ta lại tới nơi lần đầu gặp Phán Giai, có lẽ là lại có “nghiệp vụ” mới.”
Vưu Minh Hứa cười nhạt nói với Phán Giai: “Mị lực của em không được nha, mới có hai tuần mà người ta đã thay lòng, lạnh lùng ép em vào con đường cùng rồi đấy.”
Phán Giai làm biểu cảm bi phẫn, Hứa Mộng Sơn nói: “Có kẻ mù mới mềm lòng vì cô ấy thôi.”
Hai người đó như đánh nhau đến nơi, Ân Phùng bỗng cất lời: “Chính vì rất có mị lực nên mới nửa tháng đối phương đã gấp gáp thu lưới. Nếu không kéo dài thêm một hai tháng nữa, tiền lãi chúng thu được sẽ càng nhiều, lợi ích càng cao. Có lẽ kẻ nào đó trong số chúng hứng thú với Phán Giai rồi.”
Phán Giai vui ra mặt, cực kỳ đắc ý.
Hứa Mộng Sơn tuy hừ mũi nhưng lại mang theo nét cười.
Tinh thần của mọi người cũng phấn chấn hẳn lên, Vưu Minh Hứa liếc nhìn Ân Phùng, anh dường như luôn nắm bắt tâm lý tội phạm một cách vô cùng tinh tế.
“Tiếp theo đây nên làm thế nào?” Hàn Phong nói, “Làm sao để dụ kẻ đó vào tròng?”
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi nói: “Phán Giai sẽ đi tìm gặp trực tiếp Trần Chiêu Từ một lần nữa, một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng được, quyến rũ hắn cũng được, đừng để lỗ vốn thật là được. Hiện tại phải xem ai nóng lòng hơn ai. Phán Giai, em cứ bám riết lấy Trần Chiêu Từ cho chị, xem xem hành động tiếp theo của bọn chúng ra sao.”
———
Trời chiều, kinh tế không quá phát triển, cả con phố to lớn vắng vẻ. Trần Chiêu Từ đứng ở đầu phố hút thuốc, chờ đợi một con cừu béo tiếp tục sập bẫy.
Chẳng bao lâu sao, cậu sinh viên năm ba đã tới, dáng vẻ không một chút ý chí tiến thủ, nhưng khi nhắc đến tiền thì hai mắt ánh lên sự tham lam vô độ. Trần Chiêu Từ đã gặp quá nhiều loại người như vậy.
Khi cậu nam sinh đến gần, Trần Chiêu Từ đã chuyển sang dáng vẻ đàn anh vô hại, cười còn e dè hơn cả cậu ta, nhẹ nhàng giới thiệu điều kiện vay vốn như chỉ đang giúp đỡ người quen một việc vặt vãnh. Anh ta hiểu rõ, đám trẻ con này “sóng sau” ấu trĩ, mù quáng hơn “sóng trước”, rất dễ tóm gọn.
Rất nhanh, anh ta đã đưa cậu nam sinh đó tới chỗ “Anh Lý” ký hợp đồng nhận tiền. Nhìn bộ dạng vui quên trời đất ôm tiền đi mất của cậu ta, anh ta nhét số tiền thuộc về mình vào túi, anh Lý như biến thành một người khác, gật đầu cúi lưng tiễn anh ta rời đi. Trần Chiêu Từ vỗ vai gã ta rồi xuống lầu.
Kết quả vừa xuống lầu liền nhìn thấy người không ngờ đến nhất.
Trần Chiêu Từ không ngờ Phán Linh Linh vẫn còn dũng khí tìm đến tận đây. Anh ta ném điếu thuốc cháy dở vào thùng rác, nhờ ánh sáng đầu phố anh ta nhận ra người thiếu nữ rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Cô xinh đẹp đáng yêu, mái tóc đen mượt, khuôn mặt trắng nõn, hai núm đồng tiền bên khóe môi đang nỗ lực nở nụ cười đáng thương với anh ta. Còn cả dáng người mảnh mai nhưng không gầy còm, tràn đầy sức sống thanh xuân kia nữa. Chỉ nhìn thôi, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thấy cổ họng khô rát.
Trần Chiêu Từ đã tiếp xúc quá nhiều khách hàng nữ, gần như có thể mường tượng ra dáng vẻ trần truồng, trắng nuột, những nơi tư mật nhất đều được phơi bày, cầm chứng minh thư đối diện với ống kính máy quay đọc những lời vay mượn tiền nong kia…
Những người con gái này đều tham lam và sa ngã.
Trần Chiêu Từ đi về phía cô, thần sắc ngưng trọng phức tạp: “Linh Linh, sao em lại đến đây?”
Phán Giai túm chặt tay áo anh ta: “Trần Chiêu Từ, anh giúp em với, em bị ép đến đường cùng rồi!”
Tầm mắt Trần Chiêu Từ di chuyển từ những ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô lên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, nói: “Đừng gấp, từ từ nói, anh nhất định sẽ giúp em.”
Phán Giai sụt sùi, giãi bày hết những việc gần đây gặp phải. Trần Chiêu Từ kéo cô ngồi xuống bồn hoa, im lặng đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt. Phán Giai ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tự trách của anh ta: “Ban đầu anh không nên giúp em mới phải, khi đó em nói chỉ cần cửa hàng trực tuyến mở hoạt động kinh doanh là có thể trả nợ, không ngờ hiện tại đến tiền lãi cũng…”
Phán Giai vừa khóc vừa nói: “Em thực sự hết cách rồi, anh Chiêu Từ, em nên làm thế nào đây? Nhỡ bọn họ tìm đến nhà, liên lụy đến bố mẹ thì tính sao, bố em còn đang nằm viện…”
Trần Chiêu Từ nói: “Phải giải quyết việc cấp bách trước, chính là trả tiền lãi và tiền phạt nộp trễ. Anh đã xem qua số nợ, em nợ đến 6000 tệ rồi. Em quay một video chẳng phải mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ngay sao? Đã đến nước này, em phải dứt khoát, vận mệnh và tương lai đều nằm trong lòng bàn tay em chứ không phải nằm trong miệng người khác. Yếu đuối, lưỡng lự chẳng có tác dụng nào đâu!”
Hứa Mộng Sơn tổng kết lại một cách thấu đáo: “Cho nên nói, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.” Đổi lại là cái lườm nguýt của Phán Giai.
Phía cảnh sát ám binh bất động. Quả nhiên, hai ngày sau, vừa sáng sớm, điện thoại Phán Giai không ngừng nhận một loạt tin nhắn quấy nhiễu:
“Tổng số tiền cô đã vay công ty là 30000 tệ, đã đến thời hạn trả lãi và tiền phạt nộp trễ! Đã đến hạn! Mong cô nhanh chóng trả tiền, tránh những tranh chấp không cần thiết phát sinh!” Đây là tin nhắn khách sáo.
“Phán Linh Linh! Trả tiền! Trả tiền! Trả tiền! Sao lại không biết xẩu hổ thế? Vay tiền không trả, trời tru đất diệt!” Đây là tin mắng chửi.
“Phán Linh Linh, chứng minh thư và bằng tốt nghiệp của cô chúng tôi đều biết. Trả tiền đúng hạn đi, nếu không tôi cho cô đẹp mặt!”
“Con nhãi ranh, bảo mày trả tiền đấy có nghe không? Mày sống phòng 503 tòa X tiểu khu XXX, số điện thoại là XXXXXXX, không trả tiền thì cứ ngồi chờ cả phòng bị bôi sơn đi!”
Đây là những tin nhắn nhục mạ và uy hiếp.
Phán Giai lập tức “hoang mang không biết làm sao” gọi điện thoại cho Trần Chiêu Từ, song lần này không ai nhận máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Để mặc cho những tin nhắn quấy nhiễu dồn dập tìm đến cô.
Điều này không khỏi khiến Phán Giai ngượng ngập, nghĩ bụng, không lẽ bà đây không có chút mị lực nào hay sao? Bọn chúng cứ thế vô tình chèn ép cô? Quá đáng lắm!
Vưu Minh Hứa, Hàn Phong và những người khác đều cảm thấy tình hình đang tiến triển vô cùng tốt. Bọn họ sẽ để anh Táo ép Phán Linh Linh vào con đường cùng như hai nạn nhân trước mới có thể biết được tiếp sau đây sẽ xảy ra những gì.
“Phán Linh Linh” liệu sẽ thành nạn nhân thứ ba hay không, công ty Phân Kim Bảo và hung thủ có liên quan đến nhau hay không tạm thời vẫn chưa ai biết.
Phía Hàn Phong đã tiến hành điều tra sâu rộng những chiếc xe đáng nghi trong toàn thành phố và dấu vân tay mà vẫn không thu được kết quả nào. Tình huống cảnh sát sợ hãi nhất đang ngày càng tới gần, đó chính là vụ án không có một chút manh mối ngay từ hiện trường. Bạn có dự cảm những vụ án thế này giống như không cẩn thận chạm trúng đầu sét, nó sẽ lặng lẽ nổ đùng trong lòng tay bạn. Kể từ đó về sau, nó sẽ đeo bám lấy bạn, như một tảng băng đè chặt nơi lồng ngực, mà bạn, đến bóng dáng hung thủ cũng đừng mơ có thể thấy được.
Cho nên, công ty Phân Kim Bảo trở thành manh mối duy nhất của tổ chuyên án, song lại là manh mối không có bất cứ chứng cứ trực tiếp nào. Bọn chúng như đang nói: Muốn bắt người? Vậy thì mau đến bắt đi, cảnh sát hình sự à, tên bắn khỏi cung thì sẽ không quay lại đâu đấy.
Lại một ngày trôi qua, thủ đoạn của đối phương ngày càng thăng cấp, cảnh sát như mở cờ trong bụng.
Mà lúc này, toàn bộ cách thức liên lạc với người thân, bạn bè Phán Giai viết trên hợp đồng như: Mẹ (Vưu Minh Hứa), bố (Hàn Phong), bạn học (Hứa Mộng Sơn),… đều nhận được những cuộc điện thoại không thiện chí:
“Alo, Hứa Mộng Sơn phải không? Phán Linh Linh vay công ty chúng tôi ba mươi nghìn tệ, không trả tiền lãi. Bảo cô ta nhanh chóng trả tiền đi! Đừng có không biết xấu hổ như thế!”
“Con gái bà vay công ty chúng tôi ba mươi nghìn tệ, tiền lãi hiện tại đã lên tới 6000 tệ, đến khi nào mới chịu trả tiền! Nếu không đừng trách chúng tôi cho nhà các người đẹp mặt!”
Anh Táo vẫn không nhận điện thoại của Phán Giai, giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
……
Cảnh sát bắt đầu mở cuộc họp.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Hiện tại Trần Chiêu Từ đang ở đâu?”
Một cảnh sát đáp: “Người của chúng tôi đang theo dõi anh ta 24/24, 10 phút trước, anh ta lại tới nơi lần đầu gặp Phán Giai, có lẽ là lại có “nghiệp vụ” mới.”
Vưu Minh Hứa cười nhạt nói với Phán Giai: “Mị lực của em không được nha, mới có hai tuần mà người ta đã thay lòng, lạnh lùng ép em vào con đường cùng rồi đấy.”
Phán Giai làm biểu cảm bi phẫn, Hứa Mộng Sơn nói: “Có kẻ mù mới mềm lòng vì cô ấy thôi.”
Hai người đó như đánh nhau đến nơi, Ân Phùng bỗng cất lời: “Chính vì rất có mị lực nên mới nửa tháng đối phương đã gấp gáp thu lưới. Nếu không kéo dài thêm một hai tháng nữa, tiền lãi chúng thu được sẽ càng nhiều, lợi ích càng cao. Có lẽ kẻ nào đó trong số chúng hứng thú với Phán Giai rồi.”
Phán Giai vui ra mặt, cực kỳ đắc ý.
Hứa Mộng Sơn tuy hừ mũi nhưng lại mang theo nét cười.
Tinh thần của mọi người cũng phấn chấn hẳn lên, Vưu Minh Hứa liếc nhìn Ân Phùng, anh dường như luôn nắm bắt tâm lý tội phạm một cách vô cùng tinh tế.
“Tiếp theo đây nên làm thế nào?” Hàn Phong nói, “Làm sao để dụ kẻ đó vào tròng?”
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi nói: “Phán Giai sẽ đi tìm gặp trực tiếp Trần Chiêu Từ một lần nữa, một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng được, quyến rũ hắn cũng được, đừng để lỗ vốn thật là được. Hiện tại phải xem ai nóng lòng hơn ai. Phán Giai, em cứ bám riết lấy Trần Chiêu Từ cho chị, xem xem hành động tiếp theo của bọn chúng ra sao.”
———
Trời chiều, kinh tế không quá phát triển, cả con phố to lớn vắng vẻ. Trần Chiêu Từ đứng ở đầu phố hút thuốc, chờ đợi một con cừu béo tiếp tục sập bẫy.
Chẳng bao lâu sao, cậu sinh viên năm ba đã tới, dáng vẻ không một chút ý chí tiến thủ, nhưng khi nhắc đến tiền thì hai mắt ánh lên sự tham lam vô độ. Trần Chiêu Từ đã gặp quá nhiều loại người như vậy.
Khi cậu nam sinh đến gần, Trần Chiêu Từ đã chuyển sang dáng vẻ đàn anh vô hại, cười còn e dè hơn cả cậu ta, nhẹ nhàng giới thiệu điều kiện vay vốn như chỉ đang giúp đỡ người quen một việc vặt vãnh. Anh ta hiểu rõ, đám trẻ con này “sóng sau” ấu trĩ, mù quáng hơn “sóng trước”, rất dễ tóm gọn.
Rất nhanh, anh ta đã đưa cậu nam sinh đó tới chỗ “Anh Lý” ký hợp đồng nhận tiền. Nhìn bộ dạng vui quên trời đất ôm tiền đi mất của cậu ta, anh ta nhét số tiền thuộc về mình vào túi, anh Lý như biến thành một người khác, gật đầu cúi lưng tiễn anh ta rời đi. Trần Chiêu Từ vỗ vai gã ta rồi xuống lầu.
Kết quả vừa xuống lầu liền nhìn thấy người không ngờ đến nhất.
Trần Chiêu Từ không ngờ Phán Linh Linh vẫn còn dũng khí tìm đến tận đây. Anh ta ném điếu thuốc cháy dở vào thùng rác, nhờ ánh sáng đầu phố anh ta nhận ra người thiếu nữ rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Cô xinh đẹp đáng yêu, mái tóc đen mượt, khuôn mặt trắng nõn, hai núm đồng tiền bên khóe môi đang nỗ lực nở nụ cười đáng thương với anh ta. Còn cả dáng người mảnh mai nhưng không gầy còm, tràn đầy sức sống thanh xuân kia nữa. Chỉ nhìn thôi, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thấy cổ họng khô rát.
Trần Chiêu Từ đã tiếp xúc quá nhiều khách hàng nữ, gần như có thể mường tượng ra dáng vẻ trần truồng, trắng nuột, những nơi tư mật nhất đều được phơi bày, cầm chứng minh thư đối diện với ống kính máy quay đọc những lời vay mượn tiền nong kia…
Những người con gái này đều tham lam và sa ngã.
Trần Chiêu Từ đi về phía cô, thần sắc ngưng trọng phức tạp: “Linh Linh, sao em lại đến đây?”
Phán Giai túm chặt tay áo anh ta: “Trần Chiêu Từ, anh giúp em với, em bị ép đến đường cùng rồi!”
Tầm mắt Trần Chiêu Từ di chuyển từ những ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô lên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, nói: “Đừng gấp, từ từ nói, anh nhất định sẽ giúp em.”
Phán Giai sụt sùi, giãi bày hết những việc gần đây gặp phải. Trần Chiêu Từ kéo cô ngồi xuống bồn hoa, im lặng đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt. Phán Giai ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tự trách của anh ta: “Ban đầu anh không nên giúp em mới phải, khi đó em nói chỉ cần cửa hàng trực tuyến mở hoạt động kinh doanh là có thể trả nợ, không ngờ hiện tại đến tiền lãi cũng…”
Phán Giai vừa khóc vừa nói: “Em thực sự hết cách rồi, anh Chiêu Từ, em nên làm thế nào đây? Nhỡ bọn họ tìm đến nhà, liên lụy đến bố mẹ thì tính sao, bố em còn đang nằm viện…”
Trần Chiêu Từ nói: “Phải giải quyết việc cấp bách trước, chính là trả tiền lãi và tiền phạt nộp trễ. Anh đã xem qua số nợ, em nợ đến 6000 tệ rồi. Em quay một video chẳng phải mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ngay sao? Đã đến nước này, em phải dứt khoát, vận mệnh và tương lai đều nằm trong lòng bàn tay em chứ không phải nằm trong miệng người khác. Yếu đuối, lưỡng lự chẳng có tác dụng nào đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.