Chương 267: Chuyện năm đó (1)
Đinh Mặc
26/01/2020
Vưu Minh Hứa vừa trở về Tương Thành đã lập tức phải vùi mình vào công việc chất đầy như núi.
Vụ án lần này có rất nhiều việc hậu kỳ đủ để cô bận rộn suốt một, hai tháng. Hiện giờ tổ họ thiếu người nghiêm trọng, rất nhiều vụ án khác cũng cần đến sự giúp đỡ của cô. Vì vậy, tuần đầu tiên cô gần như gạt hết tất cả sang một bên, bận đến mức thở không ra hơi. Mãi cho đến đêm khuya thanh vắng, có thời gian nghỉ ngơi, nhớ đến Ân Phùng nhưng giờ này anh chắc chắn đã ngủ rồi.
Tính cách Vưu Minh Hứa không phải kiểu dính người, lúc hòa thuận với Vưu Anh Tuấn cũng là anh ngày ngày bám theo cô, cho nên cô cũng không gửi tin nhắn sến súa cho anh.
Rất hiển nhiên, tính cách của Ân Phùng hiện tại cũng không khác cô là bao.
Hôm nay là tối thứ Bảy, ngày hôm sau Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng được ngủ nướng mới nhớ ra đã một tuần rồi mà hai người không hề liên lạc, Ân Phùng đến tin nhắn cũng không buồn gửi cho cô lấy một lần.
Điều này rất không bình thường.
Vưu Minh Hứa lấy làm khó hiểu khi nhớ lại vẻ lúng túng, thẹn thùng của Ân Phùng lúc cô rời khỏi Quý Châu. Rốt cuộc là vì sao? Nghĩ tới nghĩ lui có lẽ vẫn là vì anh áy náy và tự trách trước sự ra đi của Lão Cửu nên mới không muốn nhìn mặt cô?
Đêm khuya, Vưu Minh Hứa tựa vào đầu giường ngẫm nghĩ một lúc rồi cười, quyết định đợi anh tự suy nghĩ thông suốt.
“Nếu một ngày nào đó em bỏ đi, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”
Có câu nói này của anh là cô yên tâm rồi.
Hai tuần trôi đi, công việc trong tay Vưu Minh Hứa vơi bớt phần nào. Cô vừa có được thời gian rảnh liền đi điều tra một vụ án.
Án này xảy ra vào hơn mười năm trước, khi cô tám tuổi.
Vưu Minh Hứa đắn đo rất lâu, quyết định mời Đinh Hùng Vĩ một bữa cơm rượu trước. Cô biết ông từng là đồng nghiệp của mẹ.
Hôm nay vừa tan làm, hai người đi đến phòng bao trong nhà hàng, Vưu Minh Hứa đưa thực đơn cho Đinh Hùng Vĩ. Ông trước nay là người có chủ kiến, không khước từ mà gọi vài món, Vưu Minh Hứa tiếp tục rót trà cho ông.
Đinh Hùng Vĩ bình thản uống mấy ngụm, nói: “Bữa này để chú mời, coi như khao cháu.”
Vưu Minh Hứa tất nhiên không làm khó túi tiền của mình, đáp sảng khoái: “Vâng.”
Đinh Hùng Vĩ cười nói: “Sao lại nghĩ đến mời chú ăn cơm thế? Tục ngữ nói quả không sai, có chồng thì quên mẹ, đội ta người nào cũng như người nào.”
Vưu Minh Hứa nắm chiếc tách trong tay, ung dung nói: “Cháu có “vợ” cũng đâu quên chú. Chú cháu mình lâu lắm rồi không củng cố cảm tình, mời chú ăn một bữa mà cũng không được hả?”
Đinh Hùng Vĩ nói: “Có chuyện thì nói mau lên.”
Vưu Minh Hứa phì cười, lấy lại vẻ nghiêm túc: “Lão Đinh, cháu muốn biết… chuyện về mẹ.”
Đinh Hùng Vĩ nhấp thêm một ngụm trà, không hề bất ngờ trước câu nói của cô.
Mọi việc xảy ra trên quãng đường cô bị kẻ trừng phạt uy hiếp và những lời Ân Phùng nói cô đều viết hết trong báo cáo, không hề giấu diếm bất cứ điều gì. Sau khi nộp báo cáo cho cấp trên, cô không nhận được phản hồi nào.
Đinh Hùng Vĩ thở dài: “Cụ thể muốn biết những gì?”
Vưu Minh Hứa nói: “Quan hệ giữa bà ấy với Hình Kỷ Phục và Ân Trần. Cả vụ án mà bà phải chấp hành nhiệm vụ nữa ạ.”
Đinh Hùng Vĩ nói: “Có phải cháu thấy rất kì lạ, rằng nếu có quan hệ với hai người đó, vì sao cô ấy và cháu vẫn có thể làm cảnh sát?”
Vưu Minh Hứa im lặng, cặp mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ông.
Đinh Hùng Vĩ hiểu ý cô, cười gật đầu, giọng ôn hòa hơn: “Cháu nghĩ không sai. Mẹ cháu không làm sai bất cứ điều gì. Cô ấy là một cảnh sát ưu tú, từ đầu đến cuối đều là vậy.”
Trái tim treo ngược của Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng yên ổn.
Đinh Hùng Vĩ chìm trong suy tư, nói: “Thực ra chú cũng chỉ biết qua loa chuyện năm đó. Nhưng đây là lần đầu tiên chú nghe thấy Ân Trần cũng có liên quan đến chuyện này.”
Rất nhiều năm về trước.
Khi đó, Đinh Hùng Vĩ mới ngoài 20, cũng là một anh cảnh sát non nớt như mẹ Vưu Minh Hứa – Vưu Nhuy Tuyết. Hai người thuộc cùng một đội, quan hệ khá tốt.
Đinh Hùng Vĩ nhớ tính cách Vưu Nhuy Tuyết không hung hăng như Vưu Minh Hứa mà rất trầm tĩnh, ôn hòa, nhưng cũng rất thông minh, cốt cách ngạo nghễ thì hai mẹ con họ giống hệt nhau. Vẻ ngoài cũng ngọt ngào hơn Vưu Minh Hứa một chút.
Một nữ cảnh sát như vậy, tất nhiên trong Cục được rất nhiều người theo đuổi. Đinh Hùng Vĩ năm đó cũng có chút rung động song không dám. Chỉ có điều Vưu Nhuy Tuyết hiển nhiên là người có yêu cầu cao, đến vị Phó Đội trưởng anh tuấn, phóng khoáng nổi tiếng trong Cục còn bị từ chối nên những người như Đinh Hùng Vĩ cũng âm thầm từ bỏ.
Trong Cục có một tổ chuyên truy quét tội phạm hình sự trong khu. Khi đó còn chưa có Tập đoàn Khải Dương, chỉ có vài tổ chức tội phạm thu hút sự chú ý của cảnh sát. Vưu Nhuy Tuyết vào tổ công tác, Đinh Hùng Vĩ thì không nên toàn bộ những chuyện sau này ông cũng chỉ là nghe người ta kể lại.
Nghe nói lúc đầu Vưu Nhuy Tuyết yêu một người không liên quan đến vụ án. Người đó là sinh viên xuất sắc du học tại Mỹ vừa về nước, là con nhà thương gia, đẹp trai nho nhã, tình cảm của hai người rất tốt đẹp. Còn hành động truy quét tội phạm hình sự của Cục vẫn luôn được tiến hành từng bước.
Về sau có một khoảng thời gian Đinh Hùng Vĩ để ý thấy sắc mặt Vưu Nhuy Tuyết nhợt nhạt. Một lần, khi mọi người cùng ăn cơm, Vưu Nhuy Tuyết bỗng nôn khan, mặt tái nhợt. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.
Qua vài ngày, cấp trên gọi Vưu Nhuy Tuyết vào phòng làm việc, một tiếng đồng hồ sau Vưu Nhuy Tuyết mới bước ra. Ngày hôm sau, cô ấy đã chuyển từ tổ công tác truy quét tội phạm hình sự về vị trí bình thường.
Khi đó dù có nhiều lời ra tiếng vào, nhưng dù sao cũng là những năm chín mươi, tư tưởng của mọi người cũng đã cởi mở hơn trước rất nhiều, cùng lắm là bàn tán sau lưng vài câu rồi thôi.
Đinh Hùng Vĩ nghe nói bạn trai Vưu Nhuy Tuyết có việc gấp phải quay về Mỹ nên mới bỏ lại một mình cô ấy. Cũng có người nói cô ấy bị vứt bỏ, có người thì nói cô ấy bị lừa. Nhưng Đinh Hùng Vĩ là người thông minh sáng suốt, không phải nghe được tin tức nào cũng đều tin, ông thậm chí còn âm thầm quan sát, phát hiện Vưu Nhuy Tuyết rất vui vẻ khi mang thai, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời. Vì thế Đinh Hùng Vĩ đoán rằng không chừng người ta và bạn trai vẫn ngọt ngào lắm, có lẽ người kia chỉ bị chuyện gì đó làm lỡ dở, nhất thời không quay về được mà thôi.
Vưu Nhuy Tuyết là nữ thần trong mắt những thanh niên như Đinh Hùng Vĩ, vậy nên ông tất nhiên cũng hy vọng nữ thần của mình có thể hạnh phúc.
Nhưng đến khi Vưu Nhuy Tuyết xin nghỉ phép sinh con vẫn không thấy người kia quay về.
Đinh Hùng Vĩ gặp lại Vưu Nhuy Tuyết đã là chuyện của hai năm sau đó. Nghe nói cô ấy tự xin cấp trên chuyển công tác. Song khi gặp lại, Đinh Hùng Vĩ phát hiện cô ấy vẫn như ngày nào. Dù là sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích xuất sắc, xuất thân từ gia đình cảnh sát, từ tổ trọng án tiền đồ vô lượng của Chi cục chuyển đến một đồn nhỏ nơi hẻo lánh thì cô ấy vẫn tĩnh lặng, dịu dàng, kín đáo nhưng cũng ngạo nghễ như cũ. Chỉ là giữa hàng mày tựa như có thêm nét ôn hòa của người lần đầu làm mẹ mà thôi.
Đinh Hùng Vĩ trao đổi vài câu cùng cô ấy về chuyện công vụ thì thấy cô nhận một cuộc điện thoại, dường như là của người thân gọi tới.
Hết chương 267
Vụ án lần này có rất nhiều việc hậu kỳ đủ để cô bận rộn suốt một, hai tháng. Hiện giờ tổ họ thiếu người nghiêm trọng, rất nhiều vụ án khác cũng cần đến sự giúp đỡ của cô. Vì vậy, tuần đầu tiên cô gần như gạt hết tất cả sang một bên, bận đến mức thở không ra hơi. Mãi cho đến đêm khuya thanh vắng, có thời gian nghỉ ngơi, nhớ đến Ân Phùng nhưng giờ này anh chắc chắn đã ngủ rồi.
Tính cách Vưu Minh Hứa không phải kiểu dính người, lúc hòa thuận với Vưu Anh Tuấn cũng là anh ngày ngày bám theo cô, cho nên cô cũng không gửi tin nhắn sến súa cho anh.
Rất hiển nhiên, tính cách của Ân Phùng hiện tại cũng không khác cô là bao.
Hôm nay là tối thứ Bảy, ngày hôm sau Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng được ngủ nướng mới nhớ ra đã một tuần rồi mà hai người không hề liên lạc, Ân Phùng đến tin nhắn cũng không buồn gửi cho cô lấy một lần.
Điều này rất không bình thường.
Vưu Minh Hứa lấy làm khó hiểu khi nhớ lại vẻ lúng túng, thẹn thùng của Ân Phùng lúc cô rời khỏi Quý Châu. Rốt cuộc là vì sao? Nghĩ tới nghĩ lui có lẽ vẫn là vì anh áy náy và tự trách trước sự ra đi của Lão Cửu nên mới không muốn nhìn mặt cô?
Đêm khuya, Vưu Minh Hứa tựa vào đầu giường ngẫm nghĩ một lúc rồi cười, quyết định đợi anh tự suy nghĩ thông suốt.
“Nếu một ngày nào đó em bỏ đi, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”
Có câu nói này của anh là cô yên tâm rồi.
Hai tuần trôi đi, công việc trong tay Vưu Minh Hứa vơi bớt phần nào. Cô vừa có được thời gian rảnh liền đi điều tra một vụ án.
Án này xảy ra vào hơn mười năm trước, khi cô tám tuổi.
Vưu Minh Hứa đắn đo rất lâu, quyết định mời Đinh Hùng Vĩ một bữa cơm rượu trước. Cô biết ông từng là đồng nghiệp của mẹ.
Hôm nay vừa tan làm, hai người đi đến phòng bao trong nhà hàng, Vưu Minh Hứa đưa thực đơn cho Đinh Hùng Vĩ. Ông trước nay là người có chủ kiến, không khước từ mà gọi vài món, Vưu Minh Hứa tiếp tục rót trà cho ông.
Đinh Hùng Vĩ bình thản uống mấy ngụm, nói: “Bữa này để chú mời, coi như khao cháu.”
Vưu Minh Hứa tất nhiên không làm khó túi tiền của mình, đáp sảng khoái: “Vâng.”
Đinh Hùng Vĩ cười nói: “Sao lại nghĩ đến mời chú ăn cơm thế? Tục ngữ nói quả không sai, có chồng thì quên mẹ, đội ta người nào cũng như người nào.”
Vưu Minh Hứa nắm chiếc tách trong tay, ung dung nói: “Cháu có “vợ” cũng đâu quên chú. Chú cháu mình lâu lắm rồi không củng cố cảm tình, mời chú ăn một bữa mà cũng không được hả?”
Đinh Hùng Vĩ nói: “Có chuyện thì nói mau lên.”
Vưu Minh Hứa phì cười, lấy lại vẻ nghiêm túc: “Lão Đinh, cháu muốn biết… chuyện về mẹ.”
Đinh Hùng Vĩ nhấp thêm một ngụm trà, không hề bất ngờ trước câu nói của cô.
Mọi việc xảy ra trên quãng đường cô bị kẻ trừng phạt uy hiếp và những lời Ân Phùng nói cô đều viết hết trong báo cáo, không hề giấu diếm bất cứ điều gì. Sau khi nộp báo cáo cho cấp trên, cô không nhận được phản hồi nào.
Đinh Hùng Vĩ thở dài: “Cụ thể muốn biết những gì?”
Vưu Minh Hứa nói: “Quan hệ giữa bà ấy với Hình Kỷ Phục và Ân Trần. Cả vụ án mà bà phải chấp hành nhiệm vụ nữa ạ.”
Đinh Hùng Vĩ nói: “Có phải cháu thấy rất kì lạ, rằng nếu có quan hệ với hai người đó, vì sao cô ấy và cháu vẫn có thể làm cảnh sát?”
Vưu Minh Hứa im lặng, cặp mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ông.
Đinh Hùng Vĩ hiểu ý cô, cười gật đầu, giọng ôn hòa hơn: “Cháu nghĩ không sai. Mẹ cháu không làm sai bất cứ điều gì. Cô ấy là một cảnh sát ưu tú, từ đầu đến cuối đều là vậy.”
Trái tim treo ngược của Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng yên ổn.
Đinh Hùng Vĩ chìm trong suy tư, nói: “Thực ra chú cũng chỉ biết qua loa chuyện năm đó. Nhưng đây là lần đầu tiên chú nghe thấy Ân Trần cũng có liên quan đến chuyện này.”
Rất nhiều năm về trước.
Khi đó, Đinh Hùng Vĩ mới ngoài 20, cũng là một anh cảnh sát non nớt như mẹ Vưu Minh Hứa – Vưu Nhuy Tuyết. Hai người thuộc cùng một đội, quan hệ khá tốt.
Đinh Hùng Vĩ nhớ tính cách Vưu Nhuy Tuyết không hung hăng như Vưu Minh Hứa mà rất trầm tĩnh, ôn hòa, nhưng cũng rất thông minh, cốt cách ngạo nghễ thì hai mẹ con họ giống hệt nhau. Vẻ ngoài cũng ngọt ngào hơn Vưu Minh Hứa một chút.
Một nữ cảnh sát như vậy, tất nhiên trong Cục được rất nhiều người theo đuổi. Đinh Hùng Vĩ năm đó cũng có chút rung động song không dám. Chỉ có điều Vưu Nhuy Tuyết hiển nhiên là người có yêu cầu cao, đến vị Phó Đội trưởng anh tuấn, phóng khoáng nổi tiếng trong Cục còn bị từ chối nên những người như Đinh Hùng Vĩ cũng âm thầm từ bỏ.
Trong Cục có một tổ chuyên truy quét tội phạm hình sự trong khu. Khi đó còn chưa có Tập đoàn Khải Dương, chỉ có vài tổ chức tội phạm thu hút sự chú ý của cảnh sát. Vưu Nhuy Tuyết vào tổ công tác, Đinh Hùng Vĩ thì không nên toàn bộ những chuyện sau này ông cũng chỉ là nghe người ta kể lại.
Nghe nói lúc đầu Vưu Nhuy Tuyết yêu một người không liên quan đến vụ án. Người đó là sinh viên xuất sắc du học tại Mỹ vừa về nước, là con nhà thương gia, đẹp trai nho nhã, tình cảm của hai người rất tốt đẹp. Còn hành động truy quét tội phạm hình sự của Cục vẫn luôn được tiến hành từng bước.
Về sau có một khoảng thời gian Đinh Hùng Vĩ để ý thấy sắc mặt Vưu Nhuy Tuyết nhợt nhạt. Một lần, khi mọi người cùng ăn cơm, Vưu Nhuy Tuyết bỗng nôn khan, mặt tái nhợt. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.
Qua vài ngày, cấp trên gọi Vưu Nhuy Tuyết vào phòng làm việc, một tiếng đồng hồ sau Vưu Nhuy Tuyết mới bước ra. Ngày hôm sau, cô ấy đã chuyển từ tổ công tác truy quét tội phạm hình sự về vị trí bình thường.
Khi đó dù có nhiều lời ra tiếng vào, nhưng dù sao cũng là những năm chín mươi, tư tưởng của mọi người cũng đã cởi mở hơn trước rất nhiều, cùng lắm là bàn tán sau lưng vài câu rồi thôi.
Đinh Hùng Vĩ nghe nói bạn trai Vưu Nhuy Tuyết có việc gấp phải quay về Mỹ nên mới bỏ lại một mình cô ấy. Cũng có người nói cô ấy bị vứt bỏ, có người thì nói cô ấy bị lừa. Nhưng Đinh Hùng Vĩ là người thông minh sáng suốt, không phải nghe được tin tức nào cũng đều tin, ông thậm chí còn âm thầm quan sát, phát hiện Vưu Nhuy Tuyết rất vui vẻ khi mang thai, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời. Vì thế Đinh Hùng Vĩ đoán rằng không chừng người ta và bạn trai vẫn ngọt ngào lắm, có lẽ người kia chỉ bị chuyện gì đó làm lỡ dở, nhất thời không quay về được mà thôi.
Vưu Nhuy Tuyết là nữ thần trong mắt những thanh niên như Đinh Hùng Vĩ, vậy nên ông tất nhiên cũng hy vọng nữ thần của mình có thể hạnh phúc.
Nhưng đến khi Vưu Nhuy Tuyết xin nghỉ phép sinh con vẫn không thấy người kia quay về.
Đinh Hùng Vĩ gặp lại Vưu Nhuy Tuyết đã là chuyện của hai năm sau đó. Nghe nói cô ấy tự xin cấp trên chuyển công tác. Song khi gặp lại, Đinh Hùng Vĩ phát hiện cô ấy vẫn như ngày nào. Dù là sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích xuất sắc, xuất thân từ gia đình cảnh sát, từ tổ trọng án tiền đồ vô lượng của Chi cục chuyển đến một đồn nhỏ nơi hẻo lánh thì cô ấy vẫn tĩnh lặng, dịu dàng, kín đáo nhưng cũng ngạo nghễ như cũ. Chỉ là giữa hàng mày tựa như có thêm nét ôn hòa của người lần đầu làm mẹ mà thôi.
Đinh Hùng Vĩ trao đổi vài câu cùng cô ấy về chuyện công vụ thì thấy cô nhận một cuộc điện thoại, dường như là của người thân gọi tới.
Hết chương 267
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.