Chương 255: Ngoại truyện La Vũ_ “Vốn nên là một đôi”_(1)
Đinh Mặc
05/01/2020
Từ sáu năm trước La Vũ đã nghĩ: Nhược điểm của Hình Kỷ Phục là gì?
Khi đó anh vẫn còn là một “gã luật sư xấu xa” vừa bộc lộ tài năng của giới Tư pháp, vừa mới đánh thắng một vụ kiện hóc búa cho một kẻ có tiền ra Tòa vì tội cố ý gây thương tích. Tuy thắng kiện song phải hứng chịu vô vàn lời chỉ trích. Tất nhiên, vụ án này là được cảnh sát âm thầm sắp xếp.
Cũng vì kẻ này mà La Vũ đặt chân vào con đường điều tra Tập đoàn Khải Dương. Anh từng gặp Hoàng Lung nhưng vẫn chưa tận mắt thấy Hình Kỷ Phục.
Khi đó, Hình Kỷ Phục vẫn còn là Đế vương cao vời vợi, còn anh chẳng qua chỉ là một gã “thích khách” non nớt, âm thầm giấu dao trong ngực.
Năm đó cấp trên lựa chọn La Vũ làm cảnh sát nằm vùng, du ngoạn giữa lằn ranh hai giới hắc bạch chính vì nhìn trúng năng lực quan sát nhạy bén và sự tàn nhẫn khác biệt với những cảnh sát khác của anh. Nhưng cấp trên cũng ưu lo, nói với anh rằng: Cứng rắn quá tất sẽ gãy, thông minh quá tất sẽ tổn thương. Mong cậu sẽ mãi không quên lời thề khi vào đội cảnh sát, mãi đứng về phía nhân dân.
Anh gật đầu đồng ý, vừa cười vừa nói, sếp, tôi biết lòng người khó đoán, nhưng anh có thể tin tôi.
Không lâu sau khi trở thành người đại diện pháp lý cho Tập đoàn Khải Dương, La Vũ đã điều tra ra câu chuyện được che giấu của Hình Kỷ Phục. Vợ ông ta quanh năm ở nước ngoài, tuy lễ Tết sẽ đưa “Thái tử” ra nước ngoài thăm nom nhưng gần như trước nay chưa từng thấy ông ta chủ động nhắc đến, tình cảm vợ chồng không hề thắm thiết, sâu nặng như lời đồn. Nhưng ông ta cũng không chạm vào những người phụ nữ khác. Có một lần, đối tác dẫn một cô minh tinh mới nổi đến nịnh nọt, bị ông ta thẳng thắn từ chối. Ngày đó vài lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cũng ngà say, một gã lỡ lời nói: “Nghe nói người phụ nữ mà Chủ tịch của chúng ta say đắm nhiều năm trước, chết rồi…” Gã mới nói được hai câu đã bị người khác ngăn lại.
Vì vậy La Vũ biết, có lẽ đó không phải bí mật có thể giấu kín mãi, chỉ là cấm kỵ của Hình Kỷ Phục mà thôi. Thế nên anh âm thầm sử dụng sức mạnh của nội bộ cảnh sát đi điều tra, kết quả thu được khiến anh vô cùng kinh ngạc – Rất nhiều năm trước, một nữ cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ từng có quan hệ sâu xa với Thái tử xã hội đen Hình Kỷ Phục. Họ thậm chí còn có một đứa con gái. Không ai biết Hình Kỷ Phục có biết sự tồn tại của cô con gái này không.
Còn người con gái này hiện tại đang kế nghiệp mẹ, nhận chức trong hệ thống cảnh sát, hơn nữa còn là nữ cảnh sát vô cùng ưu tú.
Theo lẽ thường tình, đây vốn là chuyện chẳng thể nào xảy ra.
La Vũ hiểu ra, sự việc năm đó cũng là điều mà cảnh sát không muốn nhắc tới.
Ban đầu, La Vũ tiếp cận Vưu Minh Hứa với mục đích muốn trèo cao. Anh không tin với sự thông minh của Hình Kỷ Phục, ông ta lại không tra ra sự tồn tại của cô con gái này. Chỉ là… không có cách nào nhận con mà thôi.
Hành vi nhục nhã gần như “bán thân” này của La Vũ vốn được coi là tự ý hành động, không báo cho cấp trên vì quá mất mặt, nhưng La Vũ không quan tâm. Cho dù con gái của Hình Kỷ Phục “cực phẩm” đến mức vừa béo vừa xấu thì anh cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng để diễn một vở tình thâm.
Ai ngờ khi hồ sơ đến tay, người con gái trong ảnh lại mảnh mai và vô cùng xinh đẹp. Tim La Vũ đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy bản thân được hời.Về sau, anh nói với Vưu Minh Hứa, sau khi hai người xem mặt, khoảng thời gian bên nhau là những ngày tháng anh vui vẻ nhất trong suốt những năm qua. Lời này là thật, anh thực sự không lừa cô.
Khoảng thời gian đó, anh không có gánh nặng, dù có lòng dạ khác song anh theo đuổi cô như một chàng trai bình thường theo đuổi một cô gái bình thường. Anh thực sự đã hoàn toàn trở lại con người thật của mình. Anh đưa đón cô đi làm, tặng hoa cho cô, mời cô ăn cơm. Cách theo đuổi tầm thường và cũ rích ấy hóa ra cũng chẳng tệ hại như anh nghĩ. Vưu Minh Hứa là một người con gái độc lập, có cốt cách riêng, rõ ràng rất thanh thuần song đuôi mày khóe mắt lại rất phong tình. Anh theo đuổi cô rồi mới phát hiện cô rất khác với những cô gái mà anh từng tiếp xúc.
Cô giống một con chim ưng, một lòng muốn tung cánh bay cao, sống trong sạch, ngay thẳng.
Thực sự rất khác anh.
Tuy tình cảm của Vưu Minh Hứa dành cho anh dường như không quá nồng nhiệt, có chút do dự, không dễ trao gửi tấm chân tình, nhưng La Vũ khi đó cứ theo đuổi mãi rồi không muốn từ bỏ nữa. Anh nghĩ, e rằng trong vài năm sẽ không thể nói cho cô biết thân phận của anh, nhưng nếu theo đuổi thành công, có tình cảm, tương lai hoàn thành nhiệm vụ, khi nói rõ thân phận, cô thân là cảnh sát chắc chắn sẽ hiểu cho anh.
Có những lúc anh cũng nghĩ, liệu chăng ông trời đang giúp mình mới để cô cũng là cảnh sát.
Ai ngờ ông trời không phải đang giúp anh mà là đang chơi anh cơ chứ!
Không bao lâu sau, anh còn chưa kịp chính thức xác định danh phận với cô thì Vưu Minh Hứa đã điều tra bằng sạch mọi chuyện, rồi không hề lưu tình quăng tài liệu trước mặt anh.
Anh tưởng nể tình hai người, cô ít nhiều cũng sẽ có chút do dự, nhưng không, hóa ra cô là một người cảnh sát nhân dân còn kiên định hơn cả anh, biểu lộ rõ ràng vĩnh viễn không có khả năng, dứt khoát một dao chặt đứt nhân duyên của hai người.
Đêm đó, La Vũ ở nhà ngồi một mình rất lâu, uống rất nhiều rượu, cuối cùng nhắn một tin cho cô:
Thực ra em chưa bao giờ thích tôi, phải không?
Cô không nhắn lại.
Từ đó về sau không còn nhắn lại.Lần đó cũng là lần đầu tiên La Vũ hận thân phận cảnh sát nằm vùng của mình. Hận bản thân không thể nói bất cứ điều gì, chỉ có thể nhìn cô và anh mỗi người một ngả.
Có điều đến ngày hôm sau, La Vũ đã “khôi phục bản tính.” Dáng vẻ thất bại đã bay biến, thay vào đó bắt đầu quấy rầy Vưu Minh Hứa, phô trương hoàn toàn vẻ điên cuồng xấu xa trước mặt cô.
Một là vì tức giận, giận cô tàn nhẫn, bạc tình. Nếu cô đã khiến anh không vui như thế, anh cũng phải để cô uất nghẹn!
Hai là, dù hiện tại Vưu Minh Hứa không thể chấp nhận anh nhưng dù sao cô và Hình Kỷ Phục cũng chưa nhận nhau. Anh và cô dính líu, tạo ra tin đồn sẽ không có gì xấu. Tương lai nếu đến bên Hình Kỷ Phục thật, cần phải lợi dụng thân phận của Vưu Minh Hứa cũng sẽ dễ dàng biện cớ. Thông qua cấp trên mệnh lệnh cho Vưu Minh Hứa phối hợp hành động cùng anh thì sao? Vừa nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, La Vũ bỗng dễ chịu hơn rất nhiều. Anh luôn có cảm giác, những ngày Vưu Minh Hứa rời đi chỉ là tạm thời mà thôi.
Tương lai, đợi ngày anh có thể công bố thân phận, cô sẽ hiểu. Cô chắc chắn sẽ quay lại.
Nhưng không ngờ rằng sau lần rời đi này, cô chẳng còn quay lại nữa.
Bên cạnh cô xuất hiện người khác.
Đó là một gã khờ, trước kia từng là một nhà văn nổi tiếng, hiện tại đến nói chuyện còn không lưu loát, ngây ngẩn quấn lấy cô cả ngày.
Ban đầu, La Vũ chú ý đến Ân Phùng chỉ nhíu mày coi đó là một chuyện cười – người phụ nữ cao ngạo như Vưu Minh Hứa sao có thể thích một gã thiểu năng trí tuệ?
Nhưng anh vẫn đi do thám.
Thực ra La Vũ không biết, cõi lòng anh khi đó ít nhiều cũng có ấm ức.
Thời gian đó anh đã làm không biết bao nhiêu chuyện, tay dính bao nhiêu máu, một vài việc trong số đó còn chẳng thể vạch rõ trắng đen. Có những khi, anh thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, đầu óc trống rỗng rồi không sao ngủ tiếp được nữa. Cảm giác đó rất cô quạnh, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình anh đơn độc ngồi nơi đó. Không chừng một lúc nào đó sẽ có người phát hiện anh trúng đạn chết nơi đầu đường. Nhưng thành quả anh thu được cũng rất đáng kinh ngạc – Hình Kỷ Phục bắt đầu coi trọng anh rồi.
Thế nhưng lúc ấy, nữ cảnh sát – cô người yêu cũ đá anh đã có người khác bầu bạn.
Hết chương 255
Khi đó anh vẫn còn là một “gã luật sư xấu xa” vừa bộc lộ tài năng của giới Tư pháp, vừa mới đánh thắng một vụ kiện hóc búa cho một kẻ có tiền ra Tòa vì tội cố ý gây thương tích. Tuy thắng kiện song phải hứng chịu vô vàn lời chỉ trích. Tất nhiên, vụ án này là được cảnh sát âm thầm sắp xếp.
Cũng vì kẻ này mà La Vũ đặt chân vào con đường điều tra Tập đoàn Khải Dương. Anh từng gặp Hoàng Lung nhưng vẫn chưa tận mắt thấy Hình Kỷ Phục.
Khi đó, Hình Kỷ Phục vẫn còn là Đế vương cao vời vợi, còn anh chẳng qua chỉ là một gã “thích khách” non nớt, âm thầm giấu dao trong ngực.
Năm đó cấp trên lựa chọn La Vũ làm cảnh sát nằm vùng, du ngoạn giữa lằn ranh hai giới hắc bạch chính vì nhìn trúng năng lực quan sát nhạy bén và sự tàn nhẫn khác biệt với những cảnh sát khác của anh. Nhưng cấp trên cũng ưu lo, nói với anh rằng: Cứng rắn quá tất sẽ gãy, thông minh quá tất sẽ tổn thương. Mong cậu sẽ mãi không quên lời thề khi vào đội cảnh sát, mãi đứng về phía nhân dân.
Anh gật đầu đồng ý, vừa cười vừa nói, sếp, tôi biết lòng người khó đoán, nhưng anh có thể tin tôi.
Không lâu sau khi trở thành người đại diện pháp lý cho Tập đoàn Khải Dương, La Vũ đã điều tra ra câu chuyện được che giấu của Hình Kỷ Phục. Vợ ông ta quanh năm ở nước ngoài, tuy lễ Tết sẽ đưa “Thái tử” ra nước ngoài thăm nom nhưng gần như trước nay chưa từng thấy ông ta chủ động nhắc đến, tình cảm vợ chồng không hề thắm thiết, sâu nặng như lời đồn. Nhưng ông ta cũng không chạm vào những người phụ nữ khác. Có một lần, đối tác dẫn một cô minh tinh mới nổi đến nịnh nọt, bị ông ta thẳng thắn từ chối. Ngày đó vài lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cũng ngà say, một gã lỡ lời nói: “Nghe nói người phụ nữ mà Chủ tịch của chúng ta say đắm nhiều năm trước, chết rồi…” Gã mới nói được hai câu đã bị người khác ngăn lại.
Vì vậy La Vũ biết, có lẽ đó không phải bí mật có thể giấu kín mãi, chỉ là cấm kỵ của Hình Kỷ Phục mà thôi. Thế nên anh âm thầm sử dụng sức mạnh của nội bộ cảnh sát đi điều tra, kết quả thu được khiến anh vô cùng kinh ngạc – Rất nhiều năm trước, một nữ cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ từng có quan hệ sâu xa với Thái tử xã hội đen Hình Kỷ Phục. Họ thậm chí còn có một đứa con gái. Không ai biết Hình Kỷ Phục có biết sự tồn tại của cô con gái này không.
Còn người con gái này hiện tại đang kế nghiệp mẹ, nhận chức trong hệ thống cảnh sát, hơn nữa còn là nữ cảnh sát vô cùng ưu tú.
Theo lẽ thường tình, đây vốn là chuyện chẳng thể nào xảy ra.
La Vũ hiểu ra, sự việc năm đó cũng là điều mà cảnh sát không muốn nhắc tới.
Ban đầu, La Vũ tiếp cận Vưu Minh Hứa với mục đích muốn trèo cao. Anh không tin với sự thông minh của Hình Kỷ Phục, ông ta lại không tra ra sự tồn tại của cô con gái này. Chỉ là… không có cách nào nhận con mà thôi.
Hành vi nhục nhã gần như “bán thân” này của La Vũ vốn được coi là tự ý hành động, không báo cho cấp trên vì quá mất mặt, nhưng La Vũ không quan tâm. Cho dù con gái của Hình Kỷ Phục “cực phẩm” đến mức vừa béo vừa xấu thì anh cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng để diễn một vở tình thâm.
Ai ngờ khi hồ sơ đến tay, người con gái trong ảnh lại mảnh mai và vô cùng xinh đẹp. Tim La Vũ đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy bản thân được hời.Về sau, anh nói với Vưu Minh Hứa, sau khi hai người xem mặt, khoảng thời gian bên nhau là những ngày tháng anh vui vẻ nhất trong suốt những năm qua. Lời này là thật, anh thực sự không lừa cô.
Khoảng thời gian đó, anh không có gánh nặng, dù có lòng dạ khác song anh theo đuổi cô như một chàng trai bình thường theo đuổi một cô gái bình thường. Anh thực sự đã hoàn toàn trở lại con người thật của mình. Anh đưa đón cô đi làm, tặng hoa cho cô, mời cô ăn cơm. Cách theo đuổi tầm thường và cũ rích ấy hóa ra cũng chẳng tệ hại như anh nghĩ. Vưu Minh Hứa là một người con gái độc lập, có cốt cách riêng, rõ ràng rất thanh thuần song đuôi mày khóe mắt lại rất phong tình. Anh theo đuổi cô rồi mới phát hiện cô rất khác với những cô gái mà anh từng tiếp xúc.
Cô giống một con chim ưng, một lòng muốn tung cánh bay cao, sống trong sạch, ngay thẳng.
Thực sự rất khác anh.
Tuy tình cảm của Vưu Minh Hứa dành cho anh dường như không quá nồng nhiệt, có chút do dự, không dễ trao gửi tấm chân tình, nhưng La Vũ khi đó cứ theo đuổi mãi rồi không muốn từ bỏ nữa. Anh nghĩ, e rằng trong vài năm sẽ không thể nói cho cô biết thân phận của anh, nhưng nếu theo đuổi thành công, có tình cảm, tương lai hoàn thành nhiệm vụ, khi nói rõ thân phận, cô thân là cảnh sát chắc chắn sẽ hiểu cho anh.
Có những lúc anh cũng nghĩ, liệu chăng ông trời đang giúp mình mới để cô cũng là cảnh sát.
Ai ngờ ông trời không phải đang giúp anh mà là đang chơi anh cơ chứ!
Không bao lâu sau, anh còn chưa kịp chính thức xác định danh phận với cô thì Vưu Minh Hứa đã điều tra bằng sạch mọi chuyện, rồi không hề lưu tình quăng tài liệu trước mặt anh.
Anh tưởng nể tình hai người, cô ít nhiều cũng sẽ có chút do dự, nhưng không, hóa ra cô là một người cảnh sát nhân dân còn kiên định hơn cả anh, biểu lộ rõ ràng vĩnh viễn không có khả năng, dứt khoát một dao chặt đứt nhân duyên của hai người.
Đêm đó, La Vũ ở nhà ngồi một mình rất lâu, uống rất nhiều rượu, cuối cùng nhắn một tin cho cô:
Thực ra em chưa bao giờ thích tôi, phải không?
Cô không nhắn lại.
Từ đó về sau không còn nhắn lại.Lần đó cũng là lần đầu tiên La Vũ hận thân phận cảnh sát nằm vùng của mình. Hận bản thân không thể nói bất cứ điều gì, chỉ có thể nhìn cô và anh mỗi người một ngả.
Có điều đến ngày hôm sau, La Vũ đã “khôi phục bản tính.” Dáng vẻ thất bại đã bay biến, thay vào đó bắt đầu quấy rầy Vưu Minh Hứa, phô trương hoàn toàn vẻ điên cuồng xấu xa trước mặt cô.
Một là vì tức giận, giận cô tàn nhẫn, bạc tình. Nếu cô đã khiến anh không vui như thế, anh cũng phải để cô uất nghẹn!
Hai là, dù hiện tại Vưu Minh Hứa không thể chấp nhận anh nhưng dù sao cô và Hình Kỷ Phục cũng chưa nhận nhau. Anh và cô dính líu, tạo ra tin đồn sẽ không có gì xấu. Tương lai nếu đến bên Hình Kỷ Phục thật, cần phải lợi dụng thân phận của Vưu Minh Hứa cũng sẽ dễ dàng biện cớ. Thông qua cấp trên mệnh lệnh cho Vưu Minh Hứa phối hợp hành động cùng anh thì sao? Vừa nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, La Vũ bỗng dễ chịu hơn rất nhiều. Anh luôn có cảm giác, những ngày Vưu Minh Hứa rời đi chỉ là tạm thời mà thôi.
Tương lai, đợi ngày anh có thể công bố thân phận, cô sẽ hiểu. Cô chắc chắn sẽ quay lại.
Nhưng không ngờ rằng sau lần rời đi này, cô chẳng còn quay lại nữa.
Bên cạnh cô xuất hiện người khác.
Đó là một gã khờ, trước kia từng là một nhà văn nổi tiếng, hiện tại đến nói chuyện còn không lưu loát, ngây ngẩn quấn lấy cô cả ngày.
Ban đầu, La Vũ chú ý đến Ân Phùng chỉ nhíu mày coi đó là một chuyện cười – người phụ nữ cao ngạo như Vưu Minh Hứa sao có thể thích một gã thiểu năng trí tuệ?
Nhưng anh vẫn đi do thám.
Thực ra La Vũ không biết, cõi lòng anh khi đó ít nhiều cũng có ấm ức.
Thời gian đó anh đã làm không biết bao nhiêu chuyện, tay dính bao nhiêu máu, một vài việc trong số đó còn chẳng thể vạch rõ trắng đen. Có những khi, anh thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, đầu óc trống rỗng rồi không sao ngủ tiếp được nữa. Cảm giác đó rất cô quạnh, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình anh đơn độc ngồi nơi đó. Không chừng một lúc nào đó sẽ có người phát hiện anh trúng đạn chết nơi đầu đường. Nhưng thành quả anh thu được cũng rất đáng kinh ngạc – Hình Kỷ Phục bắt đầu coi trọng anh rồi.
Thế nhưng lúc ấy, nữ cảnh sát – cô người yêu cũ đá anh đã có người khác bầu bạn.
Hết chương 255
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.