Chờ Tôi Có Tội

Chương 317: Phần kết (1)

Đinh Mặc

03/04/2020

Gió nhẹ nhàng, trời trong trăng sáng.

Đây là một căn nhà đơn cũ, sân không rộng. Trong thành phố, vị trí này không gần cũng không xa, xung quanh lác đác vài nhà hàng xóm. Trong sân rất sạch sẽ, có cây hòe già, tán cây rậm rạp che khuất ngói đen tường trắng. Dưới ánh đèn, bóng cành lá lắc lư trên tường, qua cửa sổ có thể nhìn thấy ánh đèn le lói tận sâu trong phòng. Vì vậy, nếu đứng ngoài cửa nhìn vào sẽ có chút ảo giác năm tháng rất êm đềm.

Đội xe dừng cách căn nhà một đoạn, nhóm người tản ra tứ phía, phút chốc đã ẩn vào bóng tối. Vưu Minh Hứa và Ân Phùng cũng xuống xe, từ từ đi về phía căn nhà đó.

Vưu Minh Hứa nói: “Thực sự không cần em vào cùng anh?”

Ân Phùng: “Anh muốn nói chuyện riêng với bà ấy.”

Vưu Minh Hứa nhìn anh, anh gầy hơn một chút so với vài ngày trước. Đôi mắt đó tĩnh lặng, không nhìn ra được là vui hay buồn. Từng có một khoảng thời gian, cô cảm thấy anh đã ấm áp lên rất nhiều. Nhưng giờ phút này, anh như trở lại là Ân Phùng lạnh lùng xa cách của thuở ban đầu.

Hai người bước đến cổng.

Vưu Minh Hứa đưa súng cho anh. Anh nhận, nói: “Bà ấy sẽ không làm gì anh. Bà ấy không hề muốn giết anh.”

Vưu Minh Hứa nói: “Em không quan tâm hai người lằng nhằng điều gì. Một khi xuất hiện bất thường, em sẽ lập tức xông vào bắt người.”

“Ừ.”

Ân Phùng đưa tay nhéo má cô rồi quay người mở cổng, bước vào.

Anh đi tới trước cửa, không gõ mà trực tiếp mở khóa, đi thẳng vào nhà.

Cánh cửa khép hờ sau lưng anh.

Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm trong im lặng.

Kể từ ngày hai người liên lạc qua mạng, anh lại tiếp tục mất tích suốt bốn ngày sau đó.

Mãi cho đến chiều hôm qua, anh đột ngột xuất hiện dưới nhà cô, cảnh sát phụ trách trông trừng cô chết sững. Khi cô chạy xuống dưới, anh đang bị họ đeo còng, ngẩng đầu cười mỉm với cô rồi giương thứ đồ trong tay, nói: “Đưa anh đi gặp Đinh Hùng Vĩ, đây là chứng cứ.”



Chỉ trong một đêm, trời đất xoay chuyển, biến nguy thành an.

Mà dưới sự kiên trì của anh, hành động vây bắt hôm nay đã có thêm bóng lưng cô độc tiến về phía trước của anh.

Vưu Minh Hứa chợt nghĩ, người này lớn lên thành như vậy quả là một việc chẳng hề dễ dàng.

Hiện giờ, anh lại phải mất thêm một thứ nữa.

Hứa Mộng Sơn chạy đến, Vưu Minh Hứa: “Sắp xếp xong rồi?”

Hứa Mộng Sơn nghiêm mặt: “Xong rồi! Đã mai phục hết, mạng đã bị cắt, tín hiệu điện thoại cũng mất. Một con ruồi cũng không lọt qua được. Thầy Ân vào đó… không sao thật chứ?”

Vưu Minh Hứa: “Anh ấy nói không sao. Mình tin anh ấy. Vả lại có chúng ta giám sát, có thể xử gọn căn nhà này bất cứ lúc nào.”

Hứa Mộng Sơn cười: “Được.” Đoạn quay đầu nhìn phía sau hai người, nói một câu hàm hồ: “…Vẫn còn đang trên xe à?”

Vưu Minh Hứa đáp: “Ừ.”

Thực ra Phạm Thục Hoa đã thoáng nghe thấy tiếng động, nhưng bà ta không muốn phân tâm trong khi đang đọc sách. Hơn nữa bà ta đúng là không ngờ tới.

Mãi tới khi có tiếng bước chân truyền đến. Có người không mời mà đến, nhịp bước chân trầm ổn. Khi bà ta ngẩng đầu liền bắt gặp ánh sáng vụt qua bên cửa sổ.

Thời gian trong tai Phạm Thục Hoa dường như ngừng trôi trong thoáng chốc. Sau đó bà ta cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Người đó đi đến trước bàn, tự động ngồi xuống phía đối diện, khẽ gọi một tiếng: “Cô.”

Phạm Thục Hoa từ tốn thở dài một hơi, buông sách.

Trong mắt Ân Phùng, giáo viên hướng dẫn vẫn giống như ngày trước. Đêm khuya, một ngọn đèn, một cuốn sách, một tách trà. Áo sơ mi trắng, khóe mắt đã có vết chân chim. Đó là một loại khí chất đắm chìm trong biển sách. Vậy nên giờ khắc này, dù hai người đang đối mắt, song trong cặp mắt của giáo viên hướng dẫn cũng không hề hoảng loạn, thậm chí còn có chút ý cười hiền lành như ngày trước.



“Đoán ra từ bao giờ?” Bà ta hỏi.

Ân Phùng đáp: “Buổi tối ngày trốn chạy thứ ba. Sau đó phải tốn chút thời gian thu thập chứng cứ.”

Phạm Thục Hoa bất ngờ: “Nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều.” Nói xong lại nhíu mày: “Chỉ cần muộn thêm một ngày, qua đêm nay, việc tôi muốn làm cũng làm xong rồi.”

Ân Phùng nói: “Cô không hoàn thành được nữa.”

Hai người đều cùng im lặng vài giây. Ân Phùng nói: “Không phải chỉ dựa vào một mình em. Cô tính rất chuẩn, sau đêm đó, em suýt đã tin là có nhân cách thứ hai. Cô hiểu em, hừ… Chúng ta đều là những người đứng trên bờ vực thẳm, một khi chạm vào khu cấm kị trong tim sẽ dễ bị tâm trạng khống chế, không nhìn rõ được chân tướng, cũng không đủ tự tin. Nếu trên người vốn đã cắm sẵn một con dao, thì chỉ cần động nhẹ một chút thôi là sẽ đau. Hơn nữa logic cô thiết kế cũng hoàn chỉnh và hợp lý.”

“Vậy vì sao…”

Ân Phùng mỉm cười: “Cô tính chuẩn em, nhưng lại tính sai Vưu Minh Hứa. Cô ấy… tính tình cố chấp, trời có sập xuống cũng phải bảo vệ em cho bằng được. Là cô ấy đã nhắc em, lại còn dùng kiểu logic của cảnh sát hình sự. Cô ấy nói việc xảy ra ở đâu thì đó chính là nơi che giấu ngọn nguồn sâu xa nhất. Hơn nữa còn thường cất giấu trong những chi tiết vụn vặt. Cô xem, những chi tiết đó dù là cô cũng không thể xóa đi được. Kết quả, em giống một người nằm mơ chợt giật mình bừng tỉnh, nhìn thấy rõ chân tướng.”

Phạm Thục Hoa ngỡ ngàng: “Cô bé đó… Ôi chao, những cảnh sát hình sự đó đúng là dũng cảm.” Không biết là nghĩ đến điều gì, bà ta chợt sững lại.

Hai tay Ân Phùng đặt trên đầu gối, thần sắc đặc biệt bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ gặp gỡ thầy cô bạn bè như ngày thường. Có lẽ những chuyện xưa cũ liên quan đến hai người đã đan dệt thành cảm giác nặng nề nào đó rồi ngựng đọng trong tim. Anh nhớ lại tiết học đầu tiên của Phạm Thục Hoa, vị giáo viên hướng dẫn tâm lý học danh tiếng hiển hách này đứng trên bục giảng, nói năng đĩnh đạc, lịch sự tao nhã, toàn thân đều tỏa ra hào quang trí tuệ. Chứ không giống giờ này phút này, thứ khí chất lạnh lùng, tàn khốc quái gở đã thấp thoáng xuất hiện quanh bà ta.

Còn rất nhiều lần khác, khi họ thảo luận vấn đề chuyên ngành tâm lý học, Phạm Thục Hoa có để lộ sự yêu thích về thiện ác hay không? Có lẽ là không. Bà ta rất cẩn thận, kín kẽ. Nếu không cũng không đến mức nhiều năm như vậy mà không một ai biết đến tổ chức kẻ trừng phạt vẫn còn sự tồn tại của bà. Tuy nhiên, liệu chăng bà ta đã hoàn thành việc quan sát và lựa chọn anh chính trong quá trình hỏi đáp thắc mắc, va chạm của hai cô trò?

Về sau, Ân Phùng tốt nghiệp học vị tiến sĩ, anh cũng lựa chọn một vài người, giữ họ bên mình, thay đổi họ. Anh không cố ý che giấu, người quan tâm đến anh đều biết rõ mọi chuyện. Sau nữa, anh phát hiện có một cặp mặt tồn tại quanh mình, dõi theo anh, nhìn trộm anh bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Nhưng anh điều tra thế nào cũng không có kết quả, có lúc gần như bị ép đến phát điên phát dại. Đó là đôi mắt của rắn độc, nó u tối và lạnh buốt thấu xương.

Hóa ra chủ nhân đó đôi mắt đó, là bà ta.

Ân Phùng nhìn đôi mắt sáng ngời trong bóng tối của bà ta.

Anh hỏi: “Là bắt đầu từ khi nào? Ba năm trước Trần Phong tham gia lễ kỉ niệm trường sao?”

Phạm Thục Hoa lộ vẻ tán thưởng, nói: “Sớm hơn chút.”

Ân Phùng gật đầu: “Khi đó Trần Phong vừa đến cạnh em chưa lâu, lợi dụng cơ hội kỉ niệm trường để thôi miên một người có tâm lý không bình thường như cậu ta với cô mà nói là một chuyện dễ như trở bàn tay. Do vậy cậu ta mới có thể nhìn thấy em và Tô Tử Ý ở cùng nhau, thấy em giam cầm Lý Minh Đệ. Có lẽ cô còn cho cậu ta xem video ngược đãi, nhìn thấy căn phòng bí mật, khiến cậu ta tin rằng đó là thật. Lẽ nào ngay từ lúc đó, cô đã bắt đầu vạch kế hoạch để em làm kẻ gánh tội?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Tôi Có Tội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook