Chương 291: Ưu hóa toàn diện (1)
Đinh Mặc
23/02/2020
Vưu Minh Hứa xuống lầu cùng Ân Phùng mới phát hiện không chỉ có một mình Đồ Nha mà Quán Quân cũng có mặt, họ đều đang đứng dựa bên thân xe.
Đồ Nha cười ngây ngô gọi bà chủ, Quán Quân thì hút thuốc, ngước mắt nhìn Vưu Minh Hứa coi như chào hỏi.
Ân Phùng nói: “Mấy ngày nay anh để Đồ Nha cho em, em cứ đi thực hiện nhiệm vụ, anh ấy sẽ lái xe theo sau. Thân thủ anh ấy tốt, có chuyện gì có thể hỗ trợ em.”
Vưu Minh Hứa lập tức hiểu ý anh. Những ngày này vừa phải tìm sát thủ học trò, vừa phải phòng bị kẻ trừng phạt nên Ân Phùng muốn cô có người bảo vệ.
Nói ra thì Vưu Minh Hứa còn chưa đánh giao hữu với Đồ Nha, nhưng Đồ Nha đã từng đánh thắng Hứa Mộng Sơn, hơn nữa anh ấy to cao chính là ưu thế trời cho. Nếu lần trước đối phó với sát thủ đồ tể có tuyển thủ thiên về sức mạnh như Đồ Nha, chưa biết chừng Vưu Minh Hứa sẽ càng chiếm lợi thế, càng dễ dàng thu phục đối phương.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Vậy anh thì sao?”
Ân Phùng đáp: “Quán Quân đi theo anh.”
Vưu Minh Hứa nhìn cơ thể gầy còm của Quán Quân, Quán Quân bật cười nói: “Bà chủ, tuy tôi không có được thân hình như Đồ Nha, nhưng bắn súng, hạ độc thì tôi là ông nội cậu ta đấy.”
Đồ Nha văng ngay cho anh ta một câu chửi tục tĩu.
Vưu Minh Hứa nói: “Cả hai đều theo anh. Em ở cùng với đám Hứa Mộng Sơn, sẽ không hành động đơn độc.”
Ân Phùng liếc nhìn cô, nói: “Không được, anh cứ thích người của anh đi theo em.” Đồ Nha và Quán Quân cùng cười, Vưu Minh Hứa đỏ mặt, cũng lười từ chối tiếp, dù sao thì cô cũng yêu quý Đồ Nha.
Bốn người lái xe về Cục cảnh sát, Đồ Nha và Quán Quân bắt đầu túc trực bên dưới từ hôm nay, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng lên lầu tiếp tục tăng ca.
Nhóm người của Hứa Mộng Sơn cũng đã quay về, Vưu Minh Hứa vừa định đi tìm họ thì Ân Phùng lên tiếng: “Anh có chuyện muốn nói với em, tìm chỗ nào an toàn đi.”
Vưu Minh Hứa ngẩn ra. Cục cảnh sát có chỗ nào là không an toàn?
Cô chợt nhớ tới người cảnh sát căm hận cái ác như thù địch lại gia nhập tổ chức kẻ trừng phạt từng bị bọn họ vạch mặt kia. Cô tưởng Ân Phùng lo lắng điều này, ngẫm nghĩ một lát rồi dứt khoát đưa anh đến nhà tập võ bên dưới. Đêm đã về khuya, bên trong sẽ không có người.
Vưu Minh Hứa bật đèn, dẫn Ân Phùng vào chính giữa nhà tập võ bốn bề đều trống không, hai người nói chuyện sẽ không thể bị người khác nghe thấy. Tất nhiên Vưu Minh Hứa cũng có chút chuyện bé xé ra to, cố ý làm vậy để chọc quê Ân Phùng.
Cô ngồi xuống, khoanh chân, Ân Phùng cũng làm theo, câu đầu tiên anh nói chính là: “Lần trước, Cảnh Bình đã đánh thắng em ở đây trước khi về Vân Nam?”
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng sao anh lại biết? Song không quá để tâm mà nghĩ tiếp, con người này nói chuyện vẫn cứ đáng ghét như thế, biết rõ rồi còn hỏi, lại còn rất biết nhấn trọng điểm nữa.
Cô đáp: “Đúng vậy.”
Ân Phùng hỏi tiếp: “Anh ta đã nói gì với em?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nói: “Chuyện anh định nói với em là chuyện này?”
Ân Phùng: “Không phải.”
Hai người mắt lớn trừng mắt bé, Ân Phùng cất giọng trước: “Thôi bỏ đi! Nghe xong cũng chỉ thêm bực. Nói chính sự.”
Anh nói vậy, Vưu Minh Hứa trái lại sinh chút đau lòng bèn vươn tay xoa mặt anh, nói: “Anh giận gì chứ, em ở đây, không ở nơi nào khác.”
Anh nhìn cô rồi kéo cô vào lòng. Sau một nụ hôn điên cuồng mà lặng lẽ, Vưu Minh Hứa giãy ra, nói: “Có còn định nói chính sự nữa không?”
Thực ra Ân Phùng không phải chỉ vì ghen với Cảnh Bình mới hôn cô, hôm nay nằm mơ giấc mơ đó, nhớ lại những kí ức vụn vỡ kia, hiểu rõ đại địch đang ở ngay bên, anh không hoảng loạn nhưng nỗi âm u như đang lượn lờ mãi trong lòng. Vừa rồi anh vô thức muốn tìm kiếm chút gì đó từ cô. Mà trên thực tế anh cũng đã có được thứ cần tìm. Chỉ ôm cơ thể thân thuộc đó, hít ngửi hương thơm của cô là trái tim lạnh lẽo của anh như lập tức bình yên. Anh lại trở thành người đàn ông trầm ổn và sắc sảo kia.
Ân Phùng trầm ngâm một lát, gạt đi nỗi giày vò của bản thân, kể lại toàn bộ cảnh tượng trong mơ hoặc giả chính là kí ức cho Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa im lặng rất lâu.
Ân Phùng hỏi: “Em nghĩ sao?”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh chắc chắn là người anh biết?”
Ân Phùng cau mày, đáp: “Hắn khiến anh có cảm giác quen thuộc. Mơ xong tỉnh dậy anh liền nhớ ra thực sự đã từng gặp hắn ở Quý Châu. Chỉ là không nhớ được hắn là ai.”
Vưu Minh Hứa nghĩ rồi nói: “Đúng là vậy. Thực ra Ân Trần đột nhiên xuất hiện, đồng thời tự xưng là người sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt cũng khiến em rất bất ngờ, cứ cảm thấy điều này không nhất quán với tác phong hành sự của chúng. Nếu Ân Trần chỉ là vật che mắt vậy thì có thể giải thích được cho cảm giác này. Anh nói Ân Trần liệu có thể là vì báo tư thù với Hình Kỷ Phục, đồng thời trừng phạt con cá lớn là Tập đoàn Khải Dương mới tự động xuất đầu lộ diện không?
Ân Phùng gật đầu: “Có khả năng.”
Hai người lại im lặng một hồi, Vưu Minh Hứa mới nói: “Anh còn thấy có khả năng là người xung quanh chúng ta?”
“Ừ. Anh có cảm giác vậy. Cảm giác hắn cho anh rất quen thuộc, dù không nhớ rõ mặt hắn nhưng anh lại nhớ rõ cảm giác khi nhìn thấy hắn, rất chấn động, thậm chí còn có chút khó chịu. Nhưng nghĩ sâu thêm thì đầu lại đau.”
Vưu Minh Hứa vuốt nhẹ trán anh: “Không sao chứ?”
Đôi mắt sâu của anh nhìn cô: “Không sao. Buổi tối em hôn… anh nhiều chút là anh không sao liền.”
Vưu Minh Hứa đỏ bừng mặt, vỗ đầu anh, cười lạnh nói: “Em thấy cái đầu này của anh cứ cần cái gì là thiếu cái đó. Lúc quên cái này, lúc quên cái kia.”
Ân Phùng lạnh nhạt đáp: “Ừ, nếu không phải có A Hứa, có khi giờ anh phát điên rồi ấy chứ.”
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, chợt thấy ánh mắt và ngữ khí của anh có vài chút nghiêm túc. Lẽ nào lòng anh thực sự từng nghĩ vậy?
“Điên càng tốt!” Cô nói bực dọc.
Ân Phùng ôm chặt eo cô: “Có điên anh cũng phải có được em.”
“Đợi chút.” Vưu Minh Hứa giãy ra lần nữa, thầm nghĩ thế này là sao? Gần đây không biết vì sao, kể từ khi anh quay về từ Quý Châu, hai người làm lành rồi sống chung, thường vào lúc nói chính sự, nói mãi nói mãi rồi chẳng biết nói đến tận đâu đâu. Đến nhà tập võ bàn chuyện cơ mật sao lại biến thành tán chuyện giả thiết anh có điên cũng phải có được cô thế này?
Giống như hai người không bao giờ nói hết chuyện vậy.
Vưu Minh Hứa nghiêm túc lại, nói: “Anh có biết, nếu là người bên cạnh anh thì có nghĩa là gì không?”
Ân Phùng lặng thinh.
Vưu Minh Hứa nói: “Những người gần đây ở bên chúng ta là Hứa Mộng Sơn, Đồ Nha, Trần Phong, Quán Quân, Tiểu Yến, còn có vài cốt cán trong đội của em.”
Ân Phùng đón lời: “Còn có Đinh Hùng Vĩ, Cảnh Bình đã về Vân Nam và La Vũ đã chết.”
Vưu Minh Hứa kinh ngạc, buột miệng: “Em chẳng tin ai trong số họ có thể là kẻ đó.”
Ngược lại, Ân Phùng nhìn cô nói: “Anh cũng hoàn toàn tin tưởng, bốn người của anh không phải kẻ đó.”
Đồ Nha cười ngây ngô gọi bà chủ, Quán Quân thì hút thuốc, ngước mắt nhìn Vưu Minh Hứa coi như chào hỏi.
Ân Phùng nói: “Mấy ngày nay anh để Đồ Nha cho em, em cứ đi thực hiện nhiệm vụ, anh ấy sẽ lái xe theo sau. Thân thủ anh ấy tốt, có chuyện gì có thể hỗ trợ em.”
Vưu Minh Hứa lập tức hiểu ý anh. Những ngày này vừa phải tìm sát thủ học trò, vừa phải phòng bị kẻ trừng phạt nên Ân Phùng muốn cô có người bảo vệ.
Nói ra thì Vưu Minh Hứa còn chưa đánh giao hữu với Đồ Nha, nhưng Đồ Nha đã từng đánh thắng Hứa Mộng Sơn, hơn nữa anh ấy to cao chính là ưu thế trời cho. Nếu lần trước đối phó với sát thủ đồ tể có tuyển thủ thiên về sức mạnh như Đồ Nha, chưa biết chừng Vưu Minh Hứa sẽ càng chiếm lợi thế, càng dễ dàng thu phục đối phương.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Vậy anh thì sao?”
Ân Phùng đáp: “Quán Quân đi theo anh.”
Vưu Minh Hứa nhìn cơ thể gầy còm của Quán Quân, Quán Quân bật cười nói: “Bà chủ, tuy tôi không có được thân hình như Đồ Nha, nhưng bắn súng, hạ độc thì tôi là ông nội cậu ta đấy.”
Đồ Nha văng ngay cho anh ta một câu chửi tục tĩu.
Vưu Minh Hứa nói: “Cả hai đều theo anh. Em ở cùng với đám Hứa Mộng Sơn, sẽ không hành động đơn độc.”
Ân Phùng liếc nhìn cô, nói: “Không được, anh cứ thích người của anh đi theo em.” Đồ Nha và Quán Quân cùng cười, Vưu Minh Hứa đỏ mặt, cũng lười từ chối tiếp, dù sao thì cô cũng yêu quý Đồ Nha.
Bốn người lái xe về Cục cảnh sát, Đồ Nha và Quán Quân bắt đầu túc trực bên dưới từ hôm nay, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng lên lầu tiếp tục tăng ca.
Nhóm người của Hứa Mộng Sơn cũng đã quay về, Vưu Minh Hứa vừa định đi tìm họ thì Ân Phùng lên tiếng: “Anh có chuyện muốn nói với em, tìm chỗ nào an toàn đi.”
Vưu Minh Hứa ngẩn ra. Cục cảnh sát có chỗ nào là không an toàn?
Cô chợt nhớ tới người cảnh sát căm hận cái ác như thù địch lại gia nhập tổ chức kẻ trừng phạt từng bị bọn họ vạch mặt kia. Cô tưởng Ân Phùng lo lắng điều này, ngẫm nghĩ một lát rồi dứt khoát đưa anh đến nhà tập võ bên dưới. Đêm đã về khuya, bên trong sẽ không có người.
Vưu Minh Hứa bật đèn, dẫn Ân Phùng vào chính giữa nhà tập võ bốn bề đều trống không, hai người nói chuyện sẽ không thể bị người khác nghe thấy. Tất nhiên Vưu Minh Hứa cũng có chút chuyện bé xé ra to, cố ý làm vậy để chọc quê Ân Phùng.
Cô ngồi xuống, khoanh chân, Ân Phùng cũng làm theo, câu đầu tiên anh nói chính là: “Lần trước, Cảnh Bình đã đánh thắng em ở đây trước khi về Vân Nam?”
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng sao anh lại biết? Song không quá để tâm mà nghĩ tiếp, con người này nói chuyện vẫn cứ đáng ghét như thế, biết rõ rồi còn hỏi, lại còn rất biết nhấn trọng điểm nữa.
Cô đáp: “Đúng vậy.”
Ân Phùng hỏi tiếp: “Anh ta đã nói gì với em?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nói: “Chuyện anh định nói với em là chuyện này?”
Ân Phùng: “Không phải.”
Hai người mắt lớn trừng mắt bé, Ân Phùng cất giọng trước: “Thôi bỏ đi! Nghe xong cũng chỉ thêm bực. Nói chính sự.”
Anh nói vậy, Vưu Minh Hứa trái lại sinh chút đau lòng bèn vươn tay xoa mặt anh, nói: “Anh giận gì chứ, em ở đây, không ở nơi nào khác.”
Anh nhìn cô rồi kéo cô vào lòng. Sau một nụ hôn điên cuồng mà lặng lẽ, Vưu Minh Hứa giãy ra, nói: “Có còn định nói chính sự nữa không?”
Thực ra Ân Phùng không phải chỉ vì ghen với Cảnh Bình mới hôn cô, hôm nay nằm mơ giấc mơ đó, nhớ lại những kí ức vụn vỡ kia, hiểu rõ đại địch đang ở ngay bên, anh không hoảng loạn nhưng nỗi âm u như đang lượn lờ mãi trong lòng. Vừa rồi anh vô thức muốn tìm kiếm chút gì đó từ cô. Mà trên thực tế anh cũng đã có được thứ cần tìm. Chỉ ôm cơ thể thân thuộc đó, hít ngửi hương thơm của cô là trái tim lạnh lẽo của anh như lập tức bình yên. Anh lại trở thành người đàn ông trầm ổn và sắc sảo kia.
Ân Phùng trầm ngâm một lát, gạt đi nỗi giày vò của bản thân, kể lại toàn bộ cảnh tượng trong mơ hoặc giả chính là kí ức cho Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa im lặng rất lâu.
Ân Phùng hỏi: “Em nghĩ sao?”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh chắc chắn là người anh biết?”
Ân Phùng cau mày, đáp: “Hắn khiến anh có cảm giác quen thuộc. Mơ xong tỉnh dậy anh liền nhớ ra thực sự đã từng gặp hắn ở Quý Châu. Chỉ là không nhớ được hắn là ai.”
Vưu Minh Hứa nghĩ rồi nói: “Đúng là vậy. Thực ra Ân Trần đột nhiên xuất hiện, đồng thời tự xưng là người sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt cũng khiến em rất bất ngờ, cứ cảm thấy điều này không nhất quán với tác phong hành sự của chúng. Nếu Ân Trần chỉ là vật che mắt vậy thì có thể giải thích được cho cảm giác này. Anh nói Ân Trần liệu có thể là vì báo tư thù với Hình Kỷ Phục, đồng thời trừng phạt con cá lớn là Tập đoàn Khải Dương mới tự động xuất đầu lộ diện không?
Ân Phùng gật đầu: “Có khả năng.”
Hai người lại im lặng một hồi, Vưu Minh Hứa mới nói: “Anh còn thấy có khả năng là người xung quanh chúng ta?”
“Ừ. Anh có cảm giác vậy. Cảm giác hắn cho anh rất quen thuộc, dù không nhớ rõ mặt hắn nhưng anh lại nhớ rõ cảm giác khi nhìn thấy hắn, rất chấn động, thậm chí còn có chút khó chịu. Nhưng nghĩ sâu thêm thì đầu lại đau.”
Vưu Minh Hứa vuốt nhẹ trán anh: “Không sao chứ?”
Đôi mắt sâu của anh nhìn cô: “Không sao. Buổi tối em hôn… anh nhiều chút là anh không sao liền.”
Vưu Minh Hứa đỏ bừng mặt, vỗ đầu anh, cười lạnh nói: “Em thấy cái đầu này của anh cứ cần cái gì là thiếu cái đó. Lúc quên cái này, lúc quên cái kia.”
Ân Phùng lạnh nhạt đáp: “Ừ, nếu không phải có A Hứa, có khi giờ anh phát điên rồi ấy chứ.”
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, chợt thấy ánh mắt và ngữ khí của anh có vài chút nghiêm túc. Lẽ nào lòng anh thực sự từng nghĩ vậy?
“Điên càng tốt!” Cô nói bực dọc.
Ân Phùng ôm chặt eo cô: “Có điên anh cũng phải có được em.”
“Đợi chút.” Vưu Minh Hứa giãy ra lần nữa, thầm nghĩ thế này là sao? Gần đây không biết vì sao, kể từ khi anh quay về từ Quý Châu, hai người làm lành rồi sống chung, thường vào lúc nói chính sự, nói mãi nói mãi rồi chẳng biết nói đến tận đâu đâu. Đến nhà tập võ bàn chuyện cơ mật sao lại biến thành tán chuyện giả thiết anh có điên cũng phải có được cô thế này?
Giống như hai người không bao giờ nói hết chuyện vậy.
Vưu Minh Hứa nghiêm túc lại, nói: “Anh có biết, nếu là người bên cạnh anh thì có nghĩa là gì không?”
Ân Phùng lặng thinh.
Vưu Minh Hứa nói: “Những người gần đây ở bên chúng ta là Hứa Mộng Sơn, Đồ Nha, Trần Phong, Quán Quân, Tiểu Yến, còn có vài cốt cán trong đội của em.”
Ân Phùng đón lời: “Còn có Đinh Hùng Vĩ, Cảnh Bình đã về Vân Nam và La Vũ đã chết.”
Vưu Minh Hứa kinh ngạc, buột miệng: “Em chẳng tin ai trong số họ có thể là kẻ đó.”
Ngược lại, Ân Phùng nhìn cô nói: “Anh cũng hoàn toàn tin tưởng, bốn người của anh không phải kẻ đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.