Chương 38: Một đêm khó ngủ
Diệp Chi Linh
08/12/2015
Đêm đó, Từ Phong thẳng đến rạng sáng đều không có trở về.
Văn Bân một bên nhai mì gói, một bên hoài niệm hương vị mì Từ Phong nấu, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu —— giống bị mèo cáo ấy, vừa ngứa, vừa đau.
Nhất định là do nhớ mì hắn nấu, mới không phải lo lắng tên hỗn đản nào xảy ra chuyện gì.
Hắn chính là đi chơi vui vẻ, có lẽ giờ phút này trong lòng đang ôm một đống đàn ông bộ dạng đẹp đẻ, khanh khanh ta ta, dục tiên dục tử……
Tự mình mắc chi mà tâm trạng không yên không ngủ được chứ?
“Phi! Hoàng đế không vội, thái giám chết bất ngờ.”
Văn Bân mắng bản thân một tiếng, ném mì còn dư, chạy đến thư phòng như trút giận ấn công tắc máy tính, đặt mông ngồi lên ghế, túm con chuột tùy tiện mở ra tiểu thuyết xem online, muốn thả lỏng chút tâm tình không hiểu sao lại khẩn trương.
Trên trang đầu của một tập tiểu thuyết điểm đánh rất cao, tên là (phong lưu tình sử của hắn hắn hắn ), Văn Bân nhàm chán điểm vào xem, bị chương thứ nhất làm sợ tới mức toàn thân run lên ——
Mở đầu cực kỳ nóng bỏng, trực tiếp viết màn tình cảm mãnh liệt trên giường của mấy nam nhân, đó cư nhiên là một tập đam mĩ văn NP, lại là H cao, đạo cụ roi kẹp gì gì đều dùng tới, còn phối thêm tấm ảnh khiến người ta phun máu mũi.
Văn Bân trong đầu không khỏi nhớ tới câu kia của Từ Phong: “Đêm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, gặp được vài người vừa lòng.”
Ngón tay run lên, trái tim run lên, toàn thân nổi một tầng da gà.
Khó chịu, hư không.
Cảm giác xa lạ phình lên trong ngực, làm Văn Bân khó thở, đầu óc từng đợt quay cuồng.
Không hiểu sao lại nghĩ tới hắn đối với mình thật là tốt, còn có hắn túm túm nói “Không có biện pháp, phải giải quyết vấn đề sinh lý, chỉ có thể vào trong đó “.
Văn Bân toàn thân run lên, mắng: “Mày ngu ngốc sao, người ta hiện tại đang phong lưu khoái hoạt mà, tâm mày thao cái rắm.”
Trở mình xem thường, tại phía dưới chương thứ nhất tác giả, viết câu”Cưng bệnh hả? Viết thứ văn biến thái này!” Thuận tay tới -2, kết quả tác giả nhanh chóng trả lời, đến câu “Đại ca anh không phải vũ trụ rỗng đi tìm kích thích chớ? Không muốn coi thì X đê!”
Văn Bân bị người chọc tới chỗ đau, tức giận trợn mắt nhìn, đem văn ấy X.
Di động nằm bên cạnh toả ánh lam nhàn nhạt, mặt trên có dãy số của người nọ, vừa mới để, chỉ cần ấn phím gọi một cái, là có thể liên lạc với hắn……
Nhưng mà, hắn hiện tại hẳn đang trầm mê với đồng hương ôn nhu.
Không biết có chơi đùa với Hạ Phong hay không , có hay không……
Nhớ tới loại hình tượng diễn viên này đổi thành Từ Phong, Văn Bân trong lòng liền một trận khó chịu kỳ quái, nghiến răng nghiến lợi một phen, bỏ di động vào trong túi, cúi thấp đầu sửng sốt hồi lâu, lúc này mới buồn bực chạy về phòng ngủ.
Lưu Ba đêm nay tới nhà bạn học, nói không có về, Văn Bân một mình ở trên giường đôi, lăn qua lộn lại, ngủ không được.
Miên man suy nghĩ về chuyện Từ Phong, nhớ tới tình cảnh quá khứ hắn đối xử mình, liền hận không thể bắt hắn cắt thành mảnh nhỏ. Nhớ tới hắn từng ôn nhu, hôn môi tựa như đối đãi báu vật, lại cảm thấy trong lòng từng đợt phát đau……
Rốt cuộc sao lại thế này chứ? Chẳng lẽ ông đây lại đối tên cặn bã kia có cảm tình sao?
Cứ như vậy miên man suy nghĩ, ôm lấy gối đầu, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Một chốc cái đầu chôn trong gối mắng to một câu”Từ Phong anh tên khốn nạn này!”
Một chốc lại đối di động ngẩn ngơ đờ người, nhìn số điện thoại “Từ cặn bã” nọ, ba hồn cũng không biết bay chỗ nào.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa một trận động tĩnh, là thanh âm chìa khóa mở cửa .
Văn Bân giật cả mình, nháy mắt từ trên giường bắn lên, xông lên, ở trước cửa khẩn cấp phanh lại……
Gãi gãi đầu, làm bộ như không có việc gì, xoay người đến trên ghế sa lon ngồi xuống, cầm cái tách giả bộ đang uống trà, tim đập lại mau đến dọa người.
Hắn đã trở lại sao? Là tìm bạn giường không hợp tâm ý, hay là chơi đủ rồi mới trở về……
Trong lòng âm thầm suy nghĩ, trước mắt đột nhiên sáng ngời, đèn phòng khách được mở, đi vào, quả nhiên là Từ Phong.
Từ Phong nhìn thấy Văn Bân sau đó dường như ngẩn người, Văn Bân vội gục đầu xuống, thấy hắn chầm chậm đi tới, trong lòng lại một trận khẩn trương.
Tay cầm tách đều có chút run run, trên mặt lại giả không chút nào để ý, cười hỏi: “Anh đã trở lại, ha ha, đêm nay chơi vui vẻ chứ?”
Từ Phong dừng lại trước mặt Văn Bân, che khuất mảng lớn ánh đèn, làm cho Văn Bân bị thân ảnh của hắn bao phủ lấy.
Dùng ngữ khí lãnh đạm nói: “Hoàn hảo.”
Văn Bân cắn chặt răng: “Chị Hứa Diêu nói……”
“Tôi mệt rồi, không muốn nói mấy này.” Bị thanh âm lãnh đạm của Từ Phong cắt ngang.
Văn Bân cúi thấp đầu không nói lời nào, trầm lặng khiến người ta hít thở không thông, khiến tâm cũng rối rắm theo……
Người trước mặt đây, trên mình có mùi rượu nồng đậm, còn có mùi nước hoa không thuộc của hắn —— là người đàn ông kia lưu lại sao.
Hắn thật sự cùng người khác lên giường sao?
Trong lòng có chút cảm giác chua xót kỳ quái, cũng không biết là do cái gì, Văn Bân đành phải cúi đầu thấp hơn, không muốn cho hắn phát hiện sự khác lạ của mình.
“Văn Bân……” Bị Từ Phong nhẹ giọng gọi, Văn Bân lập tức lông tơ dựng đứng: “Có!” Đáp lại lanh lảnh.
Từ Phong nhếch khóe miệng ——
“Cậu cầm ngược tách .”
Nói xong, xoay người nghênh ngang đi.
Còn lại Văn Bân hóa đá ở trên ghế sa lon, lăng lăng nhìn cái tách trong tay —— miệng hướng phía dưới, trống không.
Lúc Từ Phong ở trong nhà tắm tắm rửa, Văn Bân trong đầu như trước một mảnh hỗn loạn.
Vừa nghĩ tới hình ảnh hắn cùng người khác tình chàng ý thiếp, Văn Bân liền cảm thấy nổi giận trong bụng, còn có chút man mác, loại cơn tức này không biết do đâu mà tới.
Bản thân không kỳ thị đồng tính luyến ái, đúng vậy, nhưng đối tên Từ Phong làm theo ý mình không quan tâm ý kiến của người khác, không nhiều cảm tình mới đúng.
Tuy rằng cẩn thận ngẫm lại, hắn có đôi khi còn rất tốt, nhưng mà cách làm của hắn bá đạo ngang ngược, quả thật khiến cho người ta phản cảm.
Lúc trước bị hắn cường hôn cực kỳ muốn đập hắn một trận, hiện tại —— biết hắn cư nhiên lúc tịch mịch sẽ tìm bừa người đâu đâu lên giường, trong lòng liền từng đợt ngứa ngáy, càng muốn đập hắn một trận.
Chính mình với hắn không tới nửa điểm quan hệ, mắc gì để ý hắn thân thiết với ai, lên giường với ai a?
Văn Bân một bên thóa mạ chính mình quái lạ, một bên lại cảm thấy được lửa giận kia càng đốt càng mạnh, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, quả thực lửa giận ngút trời! Nhớ tới hắn vừa mới làm xong cái chuyện kia về, trên người còn giữ mùi hương của kẻ khác, cảm giác như một thùng nước giội vào đầu, một mảnh lạnh lẽo.
Bồi hồi tại biên giới băng và hoả, mâu thuẫn, trái tim từng đợt co rút nhanh, ngón tay sít chặt……
Thẳng đến Từ Phong mặc áo ngủ phanh ngực từ phòng tắm bước ra.
Trên ngực có lấm tấm màu đỏ chói mắt, vừa nhìn chính là dấu hôn ám muội.
Không biết là ai, thật đúng là quá nhiệt tình mà.
Văn Bân rũ mi mắt, hừ một tiếng, không liếc mắt nhìn hắn nữa, quay đầu trực tiếp chạy về phía phòng ngủ.
Sau một lát, phòng trong ngập hương thơm hấp dẫn, Từ Phong bưng một bát cháo gõ cửa Văn Bân.
“Đói chứ? Tôi nấu dư, cậu có muốn ăn một bát không.” Ngữ khí bình thản như trước, nghe không ra chút cảm xúc.
Văn Bân mặt lãnh nghiêm từ trên giường bước xuống, tiếp nhận bát của hắn, ngồi ở bên cạnh ăn.
Đói bụng một buổi tối.
Thực nhai chẳng biết vị chân gà thơm cay đóng gói mang về, nhai xong rồi tìm cớ gọi điện thoại cho hắn, lại nghe thấy hắn nói gặp được vài người vừa lòng……
Một khắc đó không hiểu sao một cơn tức giận lủi thẳng đỉnh đầu, cho nên mới nói xàm một hồi, gác điện thoại, ngay cả hamburger thích ăn nhất cũng ăn không vô.
Lúc này ăn cháo hắn nấu, tuy rằng loãng ngon miệng như mì, Văn Bân trong lòng lại từng đợt chua xót.
Đem cháo uống sạch, mắt liếc nhìn dấu hôn hiện rõ ràng trước ngực hắn, trong lòng lại buồn bực, âm thầm mắng hành vi hắn không biết kiềm chế .
“Mấy anh trực tiếp ở trong quán rượu làm, sẽ không bị người ta thấy?” Văn Bân lạnh nhạt nói: “Đầu năm nay, mọi người quan niệm thật đúng là thoáng mà.”
Từ Phong từ tay cậu tiếp nhận bát, thản nhiên nói: “Tuy rằng nơi đó cũng có cung cấp phòng VIP cho khách giải trí, bất quá, tôi rất không thích không khí nơi đó, bên ngoài vẫn tự do hơn, bình thường đều mang người tới khách sạn gần đấy.”
“Nga…… Gần đấy khách sạn hình như rất cao cấp , cả đêm phải bao nhiêu tiền a?” Văn Bân tiếp tục câu hỏi lạnh nhạt, tình hình đó trái lại thực giống với đang chất vấn ông chồng quá trớn?
Từ Phong trầm mặc một lát, mỉm cười, tiến đến bên tai Văn Bân, thấp giọng nói: “Cậu hỏi mấy này làm gì? Nếu tò mò, lần sau tôi mang cậu đi chơi…… muốn, không, muốn?”
Không biết có phải tận lực hay không, lời nói thả chậm, bởi kề sát quá thân cận, hô hấp nóng rực phả ở bên tai, khiến Văn Bân giật cả mình ——
“A, ha ha ha, không cần không cần, tui chỉ hỏi một tý, hỏi nhảm, hỏi nhảm mà thôi.”
Từ Phong dời khoảng cách, “Tôi đi ngủ trước đây.”
Văn Bân gật đầu: “Tốt.”
Chờ lúc Từ Phong đi tới cửa, Văn Bân lại đột nhiên hỏi: “Anh là trời sinh đồng tính luyến ái, chỉ đối đàn ông có cảm giác sao, hay là……”
Còn chưa nói xong, đã bị Từ Phong đột nhiên cắt ngang: “Văn Bân, cậu hỏi như vậy, rất không lễ phép.”
“Tui……”
“Tôi là không phải chỉ đối đàn ông có cảm giác, cậu có thể tự mình đến nghiệm chứng thử.” Từ Phong lạnh lùng nói.
Thấy sắc mặt khó coi của hắn, Văn Bân lúc này mới gục đầu xuống, than thở : “Tui cũng nghĩ cho anh a, tìm người vợ rồi có mái nhà thật tốt, sinh con trai gọi anh là cha cảm giác rất thành tựu đúng không, chung quy tốt hơn so với anh ở bên ngoài mù quáng với mấy người không đứng đắn, tui cảm thấy, nếu anh không phải hoàn toàn vô cảm đối phụ nữ, vẫn còn biến đổi lại nhỉ, không cần cả ngày lại đi tìm nam kĩ gì đó để giải quyết nhu cầu sinh lý, những người đó nói không chừng lại có bệnh mất, vạn nhất lây bệnh, anh về sau cũng……”
Từ Phong lạnh lùng nói: “Nói xong ?”
“Ách……”
“Tôi không muốn nghe mấy này, cha mẹ bên kia đã muốn giáo dục tôi cả một năm, không cần cậu lại tới một lần nữa.”
“Tui không phải muốn giáo dục anh, tui……”
Tiếng đóng cửa rầm, đem lời nói Văn Bân quay lại bên trong cánh cửa.
Văn Bân ngẩn người, yên lặng bò lại trên giường đắp chăn lên .
Ở trong ổ chăn ngu người nửa ngày, vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ khó chịu, vì thế xốc chăn lên quát: “Kháo, chả biết mắc gì nói ba lời này, dù sao…… Ông đây chính là khó chịu anh ra bên ngoài lêu lổng, còn cùng người lào tao với nhau, tức chết tôi ! ! Kháo!” Tức giận tích lũy cả đêm rốt cuộc bùng nổ, rống ra mới cảm thấy thư thái chút, chính là tiếng rống quá lớn, làm cho người ngoài cửa nghe được.
“Văn Bân, cậu kêu bậy cái gì?” Cửa được đẩy ra, Từ Phong mặt bình tĩnh xuất hiện trong tầm mắt.
Văn Bân lùi đầu về, hừ một tiếng: “Không có gì, đàn anh cùng người khác làm loại chuyện này cũng mệt mỏi rồi, ngủ sớm chút thôi, đừng để ý tới tui, tui luyện cổ họng mà.”
Nói xong, trở mình, quấn chặt chăn nhắm mắt lại, ở trong ổ chăn nắm chặt nắm tay.
Từ Phong phía sau, lại bình tĩnh nhìn bóng dáng cứng ngắc của Văn Bân, hơi nhếch khóe miệng lên.
Sau đó, đóng cửa lại, ngăn cách tiếng thở dài khe khẽ của bản thân ——”Đồ ngốc.”
Ngày kế, mới sáng sớm Văn Bân đã nâng cây lau nhảy trong phòng khách, Từ Phong lúc rời giường thấy cậu đặc biệt chịu khó tại đó, ngớ người một hồi.
“Cậu trái lại thực chịu khó.” Từ Phong nói.
Văn Bân cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đó là, ngài đều mệt mỏi như vậy, việc nhà chỉ có thể tui làm đúng không, bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, bày trên bàn ấy, ngài đi ăn đi.”
Từ Phong trầm mặc không nói.
Văn Bân ngẩng đầu, nhếch miệng cười: “Đàn anh thể lực thật không tồi nha, tối hôm qua chơi về trễ như vậy, hôm nay sớm thế này đã thức dậy, tui còn tưởng anh phải nghỉ ngơi một hồi mới lấy lại sức.”
Ý vị châm chọc trong lời nói quá rõ ràng, còn mang theo chút chua xót —— làm cho Từ Phong tâm tình tốt hẳn.
“Cậu không cần lo lắng, tôi thể lực từ trước đến nay không tồi.” Từ Phong dựa vào cạnh cửa xem kịch vui, gặp Văn Bân đem sàn nhà càng lau càng bẩn, không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, “Nếu không lần sau mang cậu tới kiến thức một chút?”
Văn Bân hừ một tiếng, “Không cần, tui cũng không dám tới mấy chỗ đó, tự anh đi chơi đê, anh không ở, không ai trông nom tui, tui vừa lúc chơi game, đặc biệt tự tại.”
Từ Phong gật đầu: “Được rồi, đêm nay Crazy còn có màn biểu diễn thoát y đặc biệt, tôi đang định đi xem, tự cậu ở nhà chuẩn bị luận văn đi.”
Nói xong, liền xoay người vào toilet.
Văn Bân cắn chặt răng, một cước đá bay cây lau, hốt túi sách rồi xoay người xuống lầu.
Buổi sáng trên khoá công khai, Từ Phong trái lại cảnh xuân đầy mặt đứng trên bục giảng giảng bài, Văn Bân thì ngồi ở dưới bục, làm ra vẻ cầm tập vẽ bậy một trận.
Lưu Ba ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cậu tối hôm qua không ngủ a, mắt thâm quá.”
“Nga, tối hôm qua chơi game chơi phấn khởi, không ngủ.”
“Đàn anh mặc kệ cậu chơi game?” Lưu Ba khiếp sợ nói.
“Hắn mới không rảnh đi trông nom tui, bận rồi.”
“Bận cái gì?”
Văn Bân ngòi bút run lên, xoạt một cái vạch ngang từ giấy, sau đó nhún nhún vai, nói không có gì đáng kể: “Bận giải quyết vần đề sinh lý.”
Lưu ba trầm mặc thật lâu sau, mới thần bí hề hề hỏi: “Vấn đề sinh lý ? Ảnh…… Táo bón hả?” *=)))*
Răng rắc một tiếng, Văn Bân trực tiếp đem bút bẻ gẫy.
Trên bục giảng Từ Phong nghe thấy động tĩnh, ánh mắt lạnh lùng quét về phía bên này, Văn Bân với Lưu Ba vội vàng cùng xoát xoát cúi đầu.
Chờ sóng mắt Từ Phong bắn quét qua, Lưu Ba mới tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
“Không phải táo bón a, chẳng lẽ đái tháo nhạt (*)?”
Văn Bân trở mình xem thường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ tụi bây giả đơn thuần thì cũng có mức độ thôi, nhu cầu sinh lý của đàn ông, cậu không biết có ý tứ gì?”
Lưu Ba cười cười: “Tui đương nhiên biết a, cho nên tui lại càng kỳ quái…… Ảnh đi giải quyết vấn đề, cậu không phải cao hứng mới đúng sao, một mình chơi game thực tự tại a.”
Văn Bân cắn răng nói: “Đúng vậy, cho nên tui mới cao hứng chơi game cả đêm, phấn khởi đến mức ngủ không được đi chứ.”
Lưu Ba liết mắt nhìn Văn Bân một cái, đột nhiên sáp qua, nhẹ giọng nói: “Tui thấy vẻ mặt cậu khó chịu sao ấy, biểu tình bi phẫn đó, cứ như bị người ta cướp vợ vậy.”
Nói xong, nhún nhún vai, ngẩng đầu nằm úp sấp trên bàn, cầm bút rồi bắt đầu ghi chép, cũng không quản Văn Bân ở bên cạnh trợn tròn con ngươi.
Sau tan học Từ Phong cho Văn Bân và Lưu Ba tới phòng nghỉ giáo sư giúp lấy đồ trước, bản thân thì chạy tới phòng thư viện lầu mười một thảo luận trước.
Hứa Xa sớm chờ ở đó, gặp Từ Phong đến đây, nháy mắt mặt lạnh xuống: “Hai đứa kia đâu?”
“Bọn họ theo vào sau.”
“Vậy cậu đến trước tiên, có chuyện hỏi tôi?”
Từ Phong nghiêm túc nói: “Cậu có biết số điện thoại di động của Văn Bân ?”
Hứa Xa hừ một tiếng, “Không biết, tôi không có hứng thú liên hệ với thằng nhóc bộp chộp đó.”
Từ Phong khẽ mỉm cười.
Thế này, nếu Hứa Diêu có chuyện tìm hắn, khẳng định sẽ gọi điện thoại tới mình trước, mà không phải gọi điện thoại cho Văn Bân để cậu chuyển lời dùm.
Điện thoại tối hôm qua của Văn Bân …… Quả thực không hiểu sao, lại làm cho người ta tâm tình tốt!
Đồ ngốc ấy, kỳ thật, là trong lòng không thoải mái, gọi điện thoại sang thăm dò nhỉ?
…………………………………………
(*) đái tháo nhạt:
Một trong những biểu hiện của bệnh đái tháo nhạt là tiểu nhiều ra nước nhạt màu, áp lực thẩm thấu giảm. Nguyên nhân thường gặp nhất là chấn thương nền sọ hoặc sọ não gần vùng tuyến yên.
Các triệu chứng của bệnh đái tháo nhạt:
– Đái nhiều: là triệu chứng quan trọng nhất. Số lượng nước tiểu tối thiểu là 3 lít/24 giờ, có khi lên tới 10-15 lít/24 giờ. Nước tiểu trong, nhạt màu như nước lã, tỷ trọng thấp, dưới 1.005 (bình thường 1.010-1.020). Áp lực thẩm thấu của nước tiểu giảm, dưới 300 mosm/kg (bình thường 600-900).
– Uống nhiều: đái nhiều gây mất nước, tăng áp lực thẩm thấu máu, kích thích trung tâm khát ở vùng dưới đồi tạo nên cảm giác khát. Bệnh nhân phải uống nhiều, liên tục cả ngày lẫn đêm mà vẫn không thấy hết khát.
Tuy nhiên, khi khám lâm sàng, bệnh nhân đái tháo nhạt không biểu hiện thêm triệu chứng đặc biệt, kể cả hiện tượng ứ nước hoặc mất nước, trừ trường hợp không uống được do hôn mê hoặc tổn thương trung tâm khát ở vùng dưới đồi.
Một số nguyên nhân gây bệnh:
– Nhiễm trùng, lao màng não.
– Chấn thương nền sọ, kèm theo liệt các dây thần kinh III, V, VII.
– Phẫu thuật sọ não gần vùng tuyến yên.
– U vùng dưới đồi – yên, di căn ung thư.
– Di truyền.
Văn Bân một bên nhai mì gói, một bên hoài niệm hương vị mì Từ Phong nấu, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu —— giống bị mèo cáo ấy, vừa ngứa, vừa đau.
Nhất định là do nhớ mì hắn nấu, mới không phải lo lắng tên hỗn đản nào xảy ra chuyện gì.
Hắn chính là đi chơi vui vẻ, có lẽ giờ phút này trong lòng đang ôm một đống đàn ông bộ dạng đẹp đẻ, khanh khanh ta ta, dục tiên dục tử……
Tự mình mắc chi mà tâm trạng không yên không ngủ được chứ?
“Phi! Hoàng đế không vội, thái giám chết bất ngờ.”
Văn Bân mắng bản thân một tiếng, ném mì còn dư, chạy đến thư phòng như trút giận ấn công tắc máy tính, đặt mông ngồi lên ghế, túm con chuột tùy tiện mở ra tiểu thuyết xem online, muốn thả lỏng chút tâm tình không hiểu sao lại khẩn trương.
Trên trang đầu của một tập tiểu thuyết điểm đánh rất cao, tên là (phong lưu tình sử của hắn hắn hắn ), Văn Bân nhàm chán điểm vào xem, bị chương thứ nhất làm sợ tới mức toàn thân run lên ——
Mở đầu cực kỳ nóng bỏng, trực tiếp viết màn tình cảm mãnh liệt trên giường của mấy nam nhân, đó cư nhiên là một tập đam mĩ văn NP, lại là H cao, đạo cụ roi kẹp gì gì đều dùng tới, còn phối thêm tấm ảnh khiến người ta phun máu mũi.
Văn Bân trong đầu không khỏi nhớ tới câu kia của Từ Phong: “Đêm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, gặp được vài người vừa lòng.”
Ngón tay run lên, trái tim run lên, toàn thân nổi một tầng da gà.
Khó chịu, hư không.
Cảm giác xa lạ phình lên trong ngực, làm Văn Bân khó thở, đầu óc từng đợt quay cuồng.
Không hiểu sao lại nghĩ tới hắn đối với mình thật là tốt, còn có hắn túm túm nói “Không có biện pháp, phải giải quyết vấn đề sinh lý, chỉ có thể vào trong đó “.
Văn Bân toàn thân run lên, mắng: “Mày ngu ngốc sao, người ta hiện tại đang phong lưu khoái hoạt mà, tâm mày thao cái rắm.”
Trở mình xem thường, tại phía dưới chương thứ nhất tác giả, viết câu”Cưng bệnh hả? Viết thứ văn biến thái này!” Thuận tay tới -2, kết quả tác giả nhanh chóng trả lời, đến câu “Đại ca anh không phải vũ trụ rỗng đi tìm kích thích chớ? Không muốn coi thì X đê!”
Văn Bân bị người chọc tới chỗ đau, tức giận trợn mắt nhìn, đem văn ấy X.
Di động nằm bên cạnh toả ánh lam nhàn nhạt, mặt trên có dãy số của người nọ, vừa mới để, chỉ cần ấn phím gọi một cái, là có thể liên lạc với hắn……
Nhưng mà, hắn hiện tại hẳn đang trầm mê với đồng hương ôn nhu.
Không biết có chơi đùa với Hạ Phong hay không , có hay không……
Nhớ tới loại hình tượng diễn viên này đổi thành Từ Phong, Văn Bân trong lòng liền một trận khó chịu kỳ quái, nghiến răng nghiến lợi một phen, bỏ di động vào trong túi, cúi thấp đầu sửng sốt hồi lâu, lúc này mới buồn bực chạy về phòng ngủ.
Lưu Ba đêm nay tới nhà bạn học, nói không có về, Văn Bân một mình ở trên giường đôi, lăn qua lộn lại, ngủ không được.
Miên man suy nghĩ về chuyện Từ Phong, nhớ tới tình cảnh quá khứ hắn đối xử mình, liền hận không thể bắt hắn cắt thành mảnh nhỏ. Nhớ tới hắn từng ôn nhu, hôn môi tựa như đối đãi báu vật, lại cảm thấy trong lòng từng đợt phát đau……
Rốt cuộc sao lại thế này chứ? Chẳng lẽ ông đây lại đối tên cặn bã kia có cảm tình sao?
Cứ như vậy miên man suy nghĩ, ôm lấy gối đầu, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Một chốc cái đầu chôn trong gối mắng to một câu”Từ Phong anh tên khốn nạn này!”
Một chốc lại đối di động ngẩn ngơ đờ người, nhìn số điện thoại “Từ cặn bã” nọ, ba hồn cũng không biết bay chỗ nào.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa một trận động tĩnh, là thanh âm chìa khóa mở cửa .
Văn Bân giật cả mình, nháy mắt từ trên giường bắn lên, xông lên, ở trước cửa khẩn cấp phanh lại……
Gãi gãi đầu, làm bộ như không có việc gì, xoay người đến trên ghế sa lon ngồi xuống, cầm cái tách giả bộ đang uống trà, tim đập lại mau đến dọa người.
Hắn đã trở lại sao? Là tìm bạn giường không hợp tâm ý, hay là chơi đủ rồi mới trở về……
Trong lòng âm thầm suy nghĩ, trước mắt đột nhiên sáng ngời, đèn phòng khách được mở, đi vào, quả nhiên là Từ Phong.
Từ Phong nhìn thấy Văn Bân sau đó dường như ngẩn người, Văn Bân vội gục đầu xuống, thấy hắn chầm chậm đi tới, trong lòng lại một trận khẩn trương.
Tay cầm tách đều có chút run run, trên mặt lại giả không chút nào để ý, cười hỏi: “Anh đã trở lại, ha ha, đêm nay chơi vui vẻ chứ?”
Từ Phong dừng lại trước mặt Văn Bân, che khuất mảng lớn ánh đèn, làm cho Văn Bân bị thân ảnh của hắn bao phủ lấy.
Dùng ngữ khí lãnh đạm nói: “Hoàn hảo.”
Văn Bân cắn chặt răng: “Chị Hứa Diêu nói……”
“Tôi mệt rồi, không muốn nói mấy này.” Bị thanh âm lãnh đạm của Từ Phong cắt ngang.
Văn Bân cúi thấp đầu không nói lời nào, trầm lặng khiến người ta hít thở không thông, khiến tâm cũng rối rắm theo……
Người trước mặt đây, trên mình có mùi rượu nồng đậm, còn có mùi nước hoa không thuộc của hắn —— là người đàn ông kia lưu lại sao.
Hắn thật sự cùng người khác lên giường sao?
Trong lòng có chút cảm giác chua xót kỳ quái, cũng không biết là do cái gì, Văn Bân đành phải cúi đầu thấp hơn, không muốn cho hắn phát hiện sự khác lạ của mình.
“Văn Bân……” Bị Từ Phong nhẹ giọng gọi, Văn Bân lập tức lông tơ dựng đứng: “Có!” Đáp lại lanh lảnh.
Từ Phong nhếch khóe miệng ——
“Cậu cầm ngược tách .”
Nói xong, xoay người nghênh ngang đi.
Còn lại Văn Bân hóa đá ở trên ghế sa lon, lăng lăng nhìn cái tách trong tay —— miệng hướng phía dưới, trống không.
Lúc Từ Phong ở trong nhà tắm tắm rửa, Văn Bân trong đầu như trước một mảnh hỗn loạn.
Vừa nghĩ tới hình ảnh hắn cùng người khác tình chàng ý thiếp, Văn Bân liền cảm thấy nổi giận trong bụng, còn có chút man mác, loại cơn tức này không biết do đâu mà tới.
Bản thân không kỳ thị đồng tính luyến ái, đúng vậy, nhưng đối tên Từ Phong làm theo ý mình không quan tâm ý kiến của người khác, không nhiều cảm tình mới đúng.
Tuy rằng cẩn thận ngẫm lại, hắn có đôi khi còn rất tốt, nhưng mà cách làm của hắn bá đạo ngang ngược, quả thật khiến cho người ta phản cảm.
Lúc trước bị hắn cường hôn cực kỳ muốn đập hắn một trận, hiện tại —— biết hắn cư nhiên lúc tịch mịch sẽ tìm bừa người đâu đâu lên giường, trong lòng liền từng đợt ngứa ngáy, càng muốn đập hắn một trận.
Chính mình với hắn không tới nửa điểm quan hệ, mắc gì để ý hắn thân thiết với ai, lên giường với ai a?
Văn Bân một bên thóa mạ chính mình quái lạ, một bên lại cảm thấy được lửa giận kia càng đốt càng mạnh, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, quả thực lửa giận ngút trời! Nhớ tới hắn vừa mới làm xong cái chuyện kia về, trên người còn giữ mùi hương của kẻ khác, cảm giác như một thùng nước giội vào đầu, một mảnh lạnh lẽo.
Bồi hồi tại biên giới băng và hoả, mâu thuẫn, trái tim từng đợt co rút nhanh, ngón tay sít chặt……
Thẳng đến Từ Phong mặc áo ngủ phanh ngực từ phòng tắm bước ra.
Trên ngực có lấm tấm màu đỏ chói mắt, vừa nhìn chính là dấu hôn ám muội.
Không biết là ai, thật đúng là quá nhiệt tình mà.
Văn Bân rũ mi mắt, hừ một tiếng, không liếc mắt nhìn hắn nữa, quay đầu trực tiếp chạy về phía phòng ngủ.
Sau một lát, phòng trong ngập hương thơm hấp dẫn, Từ Phong bưng một bát cháo gõ cửa Văn Bân.
“Đói chứ? Tôi nấu dư, cậu có muốn ăn một bát không.” Ngữ khí bình thản như trước, nghe không ra chút cảm xúc.
Văn Bân mặt lãnh nghiêm từ trên giường bước xuống, tiếp nhận bát của hắn, ngồi ở bên cạnh ăn.
Đói bụng một buổi tối.
Thực nhai chẳng biết vị chân gà thơm cay đóng gói mang về, nhai xong rồi tìm cớ gọi điện thoại cho hắn, lại nghe thấy hắn nói gặp được vài người vừa lòng……
Một khắc đó không hiểu sao một cơn tức giận lủi thẳng đỉnh đầu, cho nên mới nói xàm một hồi, gác điện thoại, ngay cả hamburger thích ăn nhất cũng ăn không vô.
Lúc này ăn cháo hắn nấu, tuy rằng loãng ngon miệng như mì, Văn Bân trong lòng lại từng đợt chua xót.
Đem cháo uống sạch, mắt liếc nhìn dấu hôn hiện rõ ràng trước ngực hắn, trong lòng lại buồn bực, âm thầm mắng hành vi hắn không biết kiềm chế .
“Mấy anh trực tiếp ở trong quán rượu làm, sẽ không bị người ta thấy?” Văn Bân lạnh nhạt nói: “Đầu năm nay, mọi người quan niệm thật đúng là thoáng mà.”
Từ Phong từ tay cậu tiếp nhận bát, thản nhiên nói: “Tuy rằng nơi đó cũng có cung cấp phòng VIP cho khách giải trí, bất quá, tôi rất không thích không khí nơi đó, bên ngoài vẫn tự do hơn, bình thường đều mang người tới khách sạn gần đấy.”
“Nga…… Gần đấy khách sạn hình như rất cao cấp , cả đêm phải bao nhiêu tiền a?” Văn Bân tiếp tục câu hỏi lạnh nhạt, tình hình đó trái lại thực giống với đang chất vấn ông chồng quá trớn?
Từ Phong trầm mặc một lát, mỉm cười, tiến đến bên tai Văn Bân, thấp giọng nói: “Cậu hỏi mấy này làm gì? Nếu tò mò, lần sau tôi mang cậu đi chơi…… muốn, không, muốn?”
Không biết có phải tận lực hay không, lời nói thả chậm, bởi kề sát quá thân cận, hô hấp nóng rực phả ở bên tai, khiến Văn Bân giật cả mình ——
“A, ha ha ha, không cần không cần, tui chỉ hỏi một tý, hỏi nhảm, hỏi nhảm mà thôi.”
Từ Phong dời khoảng cách, “Tôi đi ngủ trước đây.”
Văn Bân gật đầu: “Tốt.”
Chờ lúc Từ Phong đi tới cửa, Văn Bân lại đột nhiên hỏi: “Anh là trời sinh đồng tính luyến ái, chỉ đối đàn ông có cảm giác sao, hay là……”
Còn chưa nói xong, đã bị Từ Phong đột nhiên cắt ngang: “Văn Bân, cậu hỏi như vậy, rất không lễ phép.”
“Tui……”
“Tôi là không phải chỉ đối đàn ông có cảm giác, cậu có thể tự mình đến nghiệm chứng thử.” Từ Phong lạnh lùng nói.
Thấy sắc mặt khó coi của hắn, Văn Bân lúc này mới gục đầu xuống, than thở : “Tui cũng nghĩ cho anh a, tìm người vợ rồi có mái nhà thật tốt, sinh con trai gọi anh là cha cảm giác rất thành tựu đúng không, chung quy tốt hơn so với anh ở bên ngoài mù quáng với mấy người không đứng đắn, tui cảm thấy, nếu anh không phải hoàn toàn vô cảm đối phụ nữ, vẫn còn biến đổi lại nhỉ, không cần cả ngày lại đi tìm nam kĩ gì đó để giải quyết nhu cầu sinh lý, những người đó nói không chừng lại có bệnh mất, vạn nhất lây bệnh, anh về sau cũng……”
Từ Phong lạnh lùng nói: “Nói xong ?”
“Ách……”
“Tôi không muốn nghe mấy này, cha mẹ bên kia đã muốn giáo dục tôi cả một năm, không cần cậu lại tới một lần nữa.”
“Tui không phải muốn giáo dục anh, tui……”
Tiếng đóng cửa rầm, đem lời nói Văn Bân quay lại bên trong cánh cửa.
Văn Bân ngẩn người, yên lặng bò lại trên giường đắp chăn lên .
Ở trong ổ chăn ngu người nửa ngày, vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ khó chịu, vì thế xốc chăn lên quát: “Kháo, chả biết mắc gì nói ba lời này, dù sao…… Ông đây chính là khó chịu anh ra bên ngoài lêu lổng, còn cùng người lào tao với nhau, tức chết tôi ! ! Kháo!” Tức giận tích lũy cả đêm rốt cuộc bùng nổ, rống ra mới cảm thấy thư thái chút, chính là tiếng rống quá lớn, làm cho người ngoài cửa nghe được.
“Văn Bân, cậu kêu bậy cái gì?” Cửa được đẩy ra, Từ Phong mặt bình tĩnh xuất hiện trong tầm mắt.
Văn Bân lùi đầu về, hừ một tiếng: “Không có gì, đàn anh cùng người khác làm loại chuyện này cũng mệt mỏi rồi, ngủ sớm chút thôi, đừng để ý tới tui, tui luyện cổ họng mà.”
Nói xong, trở mình, quấn chặt chăn nhắm mắt lại, ở trong ổ chăn nắm chặt nắm tay.
Từ Phong phía sau, lại bình tĩnh nhìn bóng dáng cứng ngắc của Văn Bân, hơi nhếch khóe miệng lên.
Sau đó, đóng cửa lại, ngăn cách tiếng thở dài khe khẽ của bản thân ——”Đồ ngốc.”
Ngày kế, mới sáng sớm Văn Bân đã nâng cây lau nhảy trong phòng khách, Từ Phong lúc rời giường thấy cậu đặc biệt chịu khó tại đó, ngớ người một hồi.
“Cậu trái lại thực chịu khó.” Từ Phong nói.
Văn Bân cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đó là, ngài đều mệt mỏi như vậy, việc nhà chỉ có thể tui làm đúng không, bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, bày trên bàn ấy, ngài đi ăn đi.”
Từ Phong trầm mặc không nói.
Văn Bân ngẩng đầu, nhếch miệng cười: “Đàn anh thể lực thật không tồi nha, tối hôm qua chơi về trễ như vậy, hôm nay sớm thế này đã thức dậy, tui còn tưởng anh phải nghỉ ngơi một hồi mới lấy lại sức.”
Ý vị châm chọc trong lời nói quá rõ ràng, còn mang theo chút chua xót —— làm cho Từ Phong tâm tình tốt hẳn.
“Cậu không cần lo lắng, tôi thể lực từ trước đến nay không tồi.” Từ Phong dựa vào cạnh cửa xem kịch vui, gặp Văn Bân đem sàn nhà càng lau càng bẩn, không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, “Nếu không lần sau mang cậu tới kiến thức một chút?”
Văn Bân hừ một tiếng, “Không cần, tui cũng không dám tới mấy chỗ đó, tự anh đi chơi đê, anh không ở, không ai trông nom tui, tui vừa lúc chơi game, đặc biệt tự tại.”
Từ Phong gật đầu: “Được rồi, đêm nay Crazy còn có màn biểu diễn thoát y đặc biệt, tôi đang định đi xem, tự cậu ở nhà chuẩn bị luận văn đi.”
Nói xong, liền xoay người vào toilet.
Văn Bân cắn chặt răng, một cước đá bay cây lau, hốt túi sách rồi xoay người xuống lầu.
Buổi sáng trên khoá công khai, Từ Phong trái lại cảnh xuân đầy mặt đứng trên bục giảng giảng bài, Văn Bân thì ngồi ở dưới bục, làm ra vẻ cầm tập vẽ bậy một trận.
Lưu Ba ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cậu tối hôm qua không ngủ a, mắt thâm quá.”
“Nga, tối hôm qua chơi game chơi phấn khởi, không ngủ.”
“Đàn anh mặc kệ cậu chơi game?” Lưu Ba khiếp sợ nói.
“Hắn mới không rảnh đi trông nom tui, bận rồi.”
“Bận cái gì?”
Văn Bân ngòi bút run lên, xoạt một cái vạch ngang từ giấy, sau đó nhún nhún vai, nói không có gì đáng kể: “Bận giải quyết vần đề sinh lý.”
Lưu ba trầm mặc thật lâu sau, mới thần bí hề hề hỏi: “Vấn đề sinh lý ? Ảnh…… Táo bón hả?” *=)))*
Răng rắc một tiếng, Văn Bân trực tiếp đem bút bẻ gẫy.
Trên bục giảng Từ Phong nghe thấy động tĩnh, ánh mắt lạnh lùng quét về phía bên này, Văn Bân với Lưu Ba vội vàng cùng xoát xoát cúi đầu.
Chờ sóng mắt Từ Phong bắn quét qua, Lưu Ba mới tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
“Không phải táo bón a, chẳng lẽ đái tháo nhạt (*)?”
Văn Bân trở mình xem thường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ tụi bây giả đơn thuần thì cũng có mức độ thôi, nhu cầu sinh lý của đàn ông, cậu không biết có ý tứ gì?”
Lưu Ba cười cười: “Tui đương nhiên biết a, cho nên tui lại càng kỳ quái…… Ảnh đi giải quyết vấn đề, cậu không phải cao hứng mới đúng sao, một mình chơi game thực tự tại a.”
Văn Bân cắn răng nói: “Đúng vậy, cho nên tui mới cao hứng chơi game cả đêm, phấn khởi đến mức ngủ không được đi chứ.”
Lưu Ba liết mắt nhìn Văn Bân một cái, đột nhiên sáp qua, nhẹ giọng nói: “Tui thấy vẻ mặt cậu khó chịu sao ấy, biểu tình bi phẫn đó, cứ như bị người ta cướp vợ vậy.”
Nói xong, nhún nhún vai, ngẩng đầu nằm úp sấp trên bàn, cầm bút rồi bắt đầu ghi chép, cũng không quản Văn Bân ở bên cạnh trợn tròn con ngươi.
Sau tan học Từ Phong cho Văn Bân và Lưu Ba tới phòng nghỉ giáo sư giúp lấy đồ trước, bản thân thì chạy tới phòng thư viện lầu mười một thảo luận trước.
Hứa Xa sớm chờ ở đó, gặp Từ Phong đến đây, nháy mắt mặt lạnh xuống: “Hai đứa kia đâu?”
“Bọn họ theo vào sau.”
“Vậy cậu đến trước tiên, có chuyện hỏi tôi?”
Từ Phong nghiêm túc nói: “Cậu có biết số điện thoại di động của Văn Bân ?”
Hứa Xa hừ một tiếng, “Không biết, tôi không có hứng thú liên hệ với thằng nhóc bộp chộp đó.”
Từ Phong khẽ mỉm cười.
Thế này, nếu Hứa Diêu có chuyện tìm hắn, khẳng định sẽ gọi điện thoại tới mình trước, mà không phải gọi điện thoại cho Văn Bân để cậu chuyển lời dùm.
Điện thoại tối hôm qua của Văn Bân …… Quả thực không hiểu sao, lại làm cho người ta tâm tình tốt!
Đồ ngốc ấy, kỳ thật, là trong lòng không thoải mái, gọi điện thoại sang thăm dò nhỉ?
…………………………………………
(*) đái tháo nhạt:
Một trong những biểu hiện của bệnh đái tháo nhạt là tiểu nhiều ra nước nhạt màu, áp lực thẩm thấu giảm. Nguyên nhân thường gặp nhất là chấn thương nền sọ hoặc sọ não gần vùng tuyến yên.
Các triệu chứng của bệnh đái tháo nhạt:
– Đái nhiều: là triệu chứng quan trọng nhất. Số lượng nước tiểu tối thiểu là 3 lít/24 giờ, có khi lên tới 10-15 lít/24 giờ. Nước tiểu trong, nhạt màu như nước lã, tỷ trọng thấp, dưới 1.005 (bình thường 1.010-1.020). Áp lực thẩm thấu của nước tiểu giảm, dưới 300 mosm/kg (bình thường 600-900).
– Uống nhiều: đái nhiều gây mất nước, tăng áp lực thẩm thấu máu, kích thích trung tâm khát ở vùng dưới đồi tạo nên cảm giác khát. Bệnh nhân phải uống nhiều, liên tục cả ngày lẫn đêm mà vẫn không thấy hết khát.
Tuy nhiên, khi khám lâm sàng, bệnh nhân đái tháo nhạt không biểu hiện thêm triệu chứng đặc biệt, kể cả hiện tượng ứ nước hoặc mất nước, trừ trường hợp không uống được do hôn mê hoặc tổn thương trung tâm khát ở vùng dưới đồi.
Một số nguyên nhân gây bệnh:
– Nhiễm trùng, lao màng não.
– Chấn thương nền sọ, kèm theo liệt các dây thần kinh III, V, VII.
– Phẫu thuật sọ não gần vùng tuyến yên.
– U vùng dưới đồi – yên, di căn ung thư.
– Di truyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.