Chương 10:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Tạ Miên tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Vốn dĩ hắn là một người cực kỳ nhạy bén, thông thường mà nói, ai có cảm tình với hắn đều bị hắn nhanh chóng phát hiện, sau đó bình tĩnh kéo dài khoảng cách, bóp chết mọi phiền phức từ trong trứng nước.
Tạ Miên không ngờ mới bước đầu tiên đã bị vấp, hắn còn đang suy nghĩ cách tìm manh mối đã đến nơi trả sách.
Đệ tử thủ tịch vẫn là vị sư đệ họ Tuân kia, hắn ta đang gục xuống bàn đọc sách. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy Tạ Miên, dường như hắn ta phải hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm lắm, suýt chút nữa hắn ta đã ngã từ trên ghế xuống, luống cuống tay chân vứt quyển sách ra sau.
Lúc đầu Tạ Miên cũng không để ý quyển sách kia, nhưng vì động tác của hắn ta mà Tạ Miên lại vô tình nhìn lướt qua, hắn chỉ kịp thấy cái bìa xanh xanh đỏ đỏ và một chữ “Bích”.
“Tạ, Tạ sư huynh.” Khuôn mặt Tuân Khải đỏ hồng, vẻ mặt bối rối, lắp bắp giải thích: “Là, là thoại bản*, nói, nói về truy tìm báu vật! Đệ tùy tiện lật, lật xem.”
(*) Tiểu thuyết.
Tạ Miên cũng không để ý vì sao hắn ta lại biểu hiện ra vẻ hoảng hốt như vậy, hắn vờ như có điều nghiền ngẫm mà gật đầu: “Hóa ra là thoại bản.”
… Tạ Miên trả sách xong liền xoay người đi về phủ thành chủ.
Lục Lam đang đứng ở hành lang hóng gió, nàng thấy Tạ Miên tiến đến thì sai người mời hắn vào, vui vẻ cười rộ lên: “Ồ, thằng nhóc thúi kia hôm qua mới xuất quan, hôm nay lại không nằm ăn vạ bắt ngươi ở cùng nó?”
Tạ Miên bất đắc dĩ: “Sư phụ nói đùa.”
Có dọa đánh chết Lục Phỉ Chi thì y cũng không bao giờ làm ra chuyện như lăn lộn ăn vạ.
Lục Lam chống cằm, có vẻ không tập trung, trên mái tóc đen mượt của nàng kẹp một bím tóc hình con chim đỏ rực: “Hai ngươi là đồ sói mắt trắng mà, không có chuyện thì không bao giờ tìm đến ta. Nói đi, có chuyện gì?”
Từ lúc Tạ Miên tới thành Triều Phượng và được Lục Lam thu làm đồ đệ đến nay đã hơn mười năm. Tạ Miên cũng không phải trẻ con, chưa chắc hắn đã chịu được việc người khác chăm sóc cẩn thận. Cũng may Lục Lam không phải là một trưởng bối thích quan tâm việc nhỏ nhặt nên hai người mới ở chung theo hình thức không mặn không nhạt, tự tại tùy ý.
“Đồ nhi không có việc gì mà cứ tới quấy rầy sư phụ và sư công(*), chỉ sợ người lại tìm cách đuổi con đi.” Tạ Miên cười, đứng ngay ngắn bên cạnh Lục Lam, thản nhiên quạt cho nàng. “Hai năm nay đồ nhi bị vây trong bình cảnh, có phải nên ra ngoài một chút...”
(*) Chồng của sư phụ.
Vừa nghe Tạ Miên nhắc tới việc này, Lục Lam liền biết hắn muốn gì, nàng lập tức bày ra vẻ mặt “không chịu nổi”: “Ngươi nuông chiều nó quá rồi đấy! Nó năm nay đã hai sáu, ai không biết lại tưởng nó sáu tuổi.”
Nét cười trên mặt Tạ Miên không đổi: “Sư phụ, là đồ nhi muốn mở mang tầm mắt, gặp gỡ anh tài trong thiên hạ, không liên quan đến Phỉ Chi.”
Lục Lam liếc mắt: “Sớm không đi trễ không đi, nó vừa nói đi ngươi cũng muốn đi ra ngoài. Nếu không liên quan đến nó, vậy thì thế này đi, nó đi hướng đông ngươi đi hướng tây, không được đi cùng nhau.”
Tạ Miên bị nói đến nghẹn, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “Đệ tử quả thật không yên lòng.”
Hắn cũng không phải kiểu người luôn thích đặt người kia trước mắt, bọn họ cũng từng có thời gian phải tách ra, nhưng chuyến đi lần này không giống như trước.
Lúc Lục Phỉ Chi vừa đột phá kỳ Linh Cảnh, phu thê Lục Lam đã nói với y, họ hy vọng mười năm sau y có thể tham gia Hội Trích Tinh, Lục Phỉ Chi cũng đồng ý. Nhưng một tháng trước, khi Hội Trích Tinh khóa này vừa mở ra, y lập tức thay đổi ý định, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Tạ Miên biết Lục Phỉ Chi không muốn nói nên cũng không hỏi nguyên nhân, nhưng trong lòng hắn vẫn để ý chuyện này.
Lục Lam khoát tay: “Cút đi cút đi. Ta không quản được hai người các ngươi nữa rồi, ai muốn làm gì thì làm.”
Tạ Miên và Lục Phỉ Chi không giống nhau. Từ trước tới nay hắn luôn trầm tĩnh, Lục Lam cũng không có gì phải dặn dò.
Tạ Miên vừa rời đi, trong sân liền im ắng. Một lúc sau, trong không trung liền truyền đến tiếng đinh đang giòn tan.
Một nam tử áo trắng bước ra từ sau mành treo cuối hành lang. Mặt mày người đó giống Lục Phỉ Chi như đúc, nhưng gương mặt đó đặt trên người Lục Phỉ Chi là vẻ đường hoàng rực rỡ như lửa, còn người đó lại có vẻ trầm tĩnh ôn hòa.
Lục Lam không thèm quay đầu: “An ca, chàng nói xem tên tiểu tử ngu ngốc đó lại muốn làm gì?”
Vân Kỳ An đặt mâm trái cây trên tay xuống: “Không biết nó nghe ở đâu nói năm nay sẽ xuất hiện một viên Vương Tinh.”
Tinh thạch là nguyên liệu luyện khí hàng đầu, mà Vương Tinh là loại có thể gặp không thể cầu, mấy trăm năm cũng chưa chắc có một viên. Tinh thạch quý thì quý thật, mà với tài lực của thành Triều Phượng thì cũng không khó tìm, nhưng Vương Tinh thì chỉ có thể tự mình đoạt lấy.
Ngón tay Vân Kỳ An trắng nõn nhẵn nhụi như thư sinh nhưng lại có thể thoải mái lột vỏ ngoài của linh quả cứng rắn như đá: “Phỉ Chi vẫn cảm thấy do A Miên không có thanh đao nào thuận tay nào nên mới mãi ở bình cảnh.”
Lục Lam lại lắc đầu: “Vấn đề của A Miên không nằm ở đao.”
Chỉ nhắc đến một câu, trọng tâm câu chuyện đã bị Lục Lam chuyển đi, nàng giận dỗi nói: “Tiểu tử đó còn dám nói ta bất công, chỉ quan tâm A Miên. Nó còn không thèm xem lại mình, đối xử với A Miên còn tốt hơn ta. Hai ta nuôi nó lớn thế này, có lúc nào nó thèm nghĩ đến chứ?”
“Chàng nói xem,” Lục Lam cằn nhằn một lúc, trong lòng hơi động, nàng chọc Vân Kỳ An một cái: “Có phải thằng nhóc thối đó và A Miên có gì mờ ám không hả?”
Vân Kỳ An bật cười, hắn không nói gì mà chỉ chú tâm bóc trái cây cho nàng.
Nhưng Lục Lam lập tức nhớ đến tính tình của con trai mình, nàng lại lập tức lắc đầu: “Ta nhớ ánh mắt nhìn người của A Miên rất tốt, có lẽ không phải đâu.”
Tiểu kịch trường: Lục Phỉ Chi: Tuy ta thích bảo vệ địa bàn, kề cận ngủ chung với A Miên, có gì tốt cũng nghĩ đến hắn đầu tiên, nhưng chúng ta thật sự chỉ là huynh đệ tốt.
Tạ Miên không ngờ mới bước đầu tiên đã bị vấp, hắn còn đang suy nghĩ cách tìm manh mối đã đến nơi trả sách.
Đệ tử thủ tịch vẫn là vị sư đệ họ Tuân kia, hắn ta đang gục xuống bàn đọc sách. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy Tạ Miên, dường như hắn ta phải hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm lắm, suýt chút nữa hắn ta đã ngã từ trên ghế xuống, luống cuống tay chân vứt quyển sách ra sau.
Lúc đầu Tạ Miên cũng không để ý quyển sách kia, nhưng vì động tác của hắn ta mà Tạ Miên lại vô tình nhìn lướt qua, hắn chỉ kịp thấy cái bìa xanh xanh đỏ đỏ và một chữ “Bích”.
“Tạ, Tạ sư huynh.” Khuôn mặt Tuân Khải đỏ hồng, vẻ mặt bối rối, lắp bắp giải thích: “Là, là thoại bản*, nói, nói về truy tìm báu vật! Đệ tùy tiện lật, lật xem.”
(*) Tiểu thuyết.
Tạ Miên cũng không để ý vì sao hắn ta lại biểu hiện ra vẻ hoảng hốt như vậy, hắn vờ như có điều nghiền ngẫm mà gật đầu: “Hóa ra là thoại bản.”
… Tạ Miên trả sách xong liền xoay người đi về phủ thành chủ.
Lục Lam đang đứng ở hành lang hóng gió, nàng thấy Tạ Miên tiến đến thì sai người mời hắn vào, vui vẻ cười rộ lên: “Ồ, thằng nhóc thúi kia hôm qua mới xuất quan, hôm nay lại không nằm ăn vạ bắt ngươi ở cùng nó?”
Tạ Miên bất đắc dĩ: “Sư phụ nói đùa.”
Có dọa đánh chết Lục Phỉ Chi thì y cũng không bao giờ làm ra chuyện như lăn lộn ăn vạ.
Lục Lam chống cằm, có vẻ không tập trung, trên mái tóc đen mượt của nàng kẹp một bím tóc hình con chim đỏ rực: “Hai ngươi là đồ sói mắt trắng mà, không có chuyện thì không bao giờ tìm đến ta. Nói đi, có chuyện gì?”
Từ lúc Tạ Miên tới thành Triều Phượng và được Lục Lam thu làm đồ đệ đến nay đã hơn mười năm. Tạ Miên cũng không phải trẻ con, chưa chắc hắn đã chịu được việc người khác chăm sóc cẩn thận. Cũng may Lục Lam không phải là một trưởng bối thích quan tâm việc nhỏ nhặt nên hai người mới ở chung theo hình thức không mặn không nhạt, tự tại tùy ý.
“Đồ nhi không có việc gì mà cứ tới quấy rầy sư phụ và sư công(*), chỉ sợ người lại tìm cách đuổi con đi.” Tạ Miên cười, đứng ngay ngắn bên cạnh Lục Lam, thản nhiên quạt cho nàng. “Hai năm nay đồ nhi bị vây trong bình cảnh, có phải nên ra ngoài một chút...”
(*) Chồng của sư phụ.
Vừa nghe Tạ Miên nhắc tới việc này, Lục Lam liền biết hắn muốn gì, nàng lập tức bày ra vẻ mặt “không chịu nổi”: “Ngươi nuông chiều nó quá rồi đấy! Nó năm nay đã hai sáu, ai không biết lại tưởng nó sáu tuổi.”
Nét cười trên mặt Tạ Miên không đổi: “Sư phụ, là đồ nhi muốn mở mang tầm mắt, gặp gỡ anh tài trong thiên hạ, không liên quan đến Phỉ Chi.”
Lục Lam liếc mắt: “Sớm không đi trễ không đi, nó vừa nói đi ngươi cũng muốn đi ra ngoài. Nếu không liên quan đến nó, vậy thì thế này đi, nó đi hướng đông ngươi đi hướng tây, không được đi cùng nhau.”
Tạ Miên bị nói đến nghẹn, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “Đệ tử quả thật không yên lòng.”
Hắn cũng không phải kiểu người luôn thích đặt người kia trước mắt, bọn họ cũng từng có thời gian phải tách ra, nhưng chuyến đi lần này không giống như trước.
Lúc Lục Phỉ Chi vừa đột phá kỳ Linh Cảnh, phu thê Lục Lam đã nói với y, họ hy vọng mười năm sau y có thể tham gia Hội Trích Tinh, Lục Phỉ Chi cũng đồng ý. Nhưng một tháng trước, khi Hội Trích Tinh khóa này vừa mở ra, y lập tức thay đổi ý định, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Tạ Miên biết Lục Phỉ Chi không muốn nói nên cũng không hỏi nguyên nhân, nhưng trong lòng hắn vẫn để ý chuyện này.
Lục Lam khoát tay: “Cút đi cút đi. Ta không quản được hai người các ngươi nữa rồi, ai muốn làm gì thì làm.”
Tạ Miên và Lục Phỉ Chi không giống nhau. Từ trước tới nay hắn luôn trầm tĩnh, Lục Lam cũng không có gì phải dặn dò.
Tạ Miên vừa rời đi, trong sân liền im ắng. Một lúc sau, trong không trung liền truyền đến tiếng đinh đang giòn tan.
Một nam tử áo trắng bước ra từ sau mành treo cuối hành lang. Mặt mày người đó giống Lục Phỉ Chi như đúc, nhưng gương mặt đó đặt trên người Lục Phỉ Chi là vẻ đường hoàng rực rỡ như lửa, còn người đó lại có vẻ trầm tĩnh ôn hòa.
Lục Lam không thèm quay đầu: “An ca, chàng nói xem tên tiểu tử ngu ngốc đó lại muốn làm gì?”
Vân Kỳ An đặt mâm trái cây trên tay xuống: “Không biết nó nghe ở đâu nói năm nay sẽ xuất hiện một viên Vương Tinh.”
Tinh thạch là nguyên liệu luyện khí hàng đầu, mà Vương Tinh là loại có thể gặp không thể cầu, mấy trăm năm cũng chưa chắc có một viên. Tinh thạch quý thì quý thật, mà với tài lực của thành Triều Phượng thì cũng không khó tìm, nhưng Vương Tinh thì chỉ có thể tự mình đoạt lấy.
Ngón tay Vân Kỳ An trắng nõn nhẵn nhụi như thư sinh nhưng lại có thể thoải mái lột vỏ ngoài của linh quả cứng rắn như đá: “Phỉ Chi vẫn cảm thấy do A Miên không có thanh đao nào thuận tay nào nên mới mãi ở bình cảnh.”
Lục Lam lại lắc đầu: “Vấn đề của A Miên không nằm ở đao.”
Chỉ nhắc đến một câu, trọng tâm câu chuyện đã bị Lục Lam chuyển đi, nàng giận dỗi nói: “Tiểu tử đó còn dám nói ta bất công, chỉ quan tâm A Miên. Nó còn không thèm xem lại mình, đối xử với A Miên còn tốt hơn ta. Hai ta nuôi nó lớn thế này, có lúc nào nó thèm nghĩ đến chứ?”
“Chàng nói xem,” Lục Lam cằn nhằn một lúc, trong lòng hơi động, nàng chọc Vân Kỳ An một cái: “Có phải thằng nhóc thối đó và A Miên có gì mờ ám không hả?”
Vân Kỳ An bật cười, hắn không nói gì mà chỉ chú tâm bóc trái cây cho nàng.
Nhưng Lục Lam lập tức nhớ đến tính tình của con trai mình, nàng lại lập tức lắc đầu: “Ta nhớ ánh mắt nhìn người của A Miên rất tốt, có lẽ không phải đâu.”
Tiểu kịch trường: Lục Phỉ Chi: Tuy ta thích bảo vệ địa bàn, kề cận ngủ chung với A Miên, có gì tốt cũng nghĩ đến hắn đầu tiên, nhưng chúng ta thật sự chỉ là huynh đệ tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.