Chương 13:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Mười ngày liên tiếp Lục Phỉ Chi đều ăn cá phi lê mẫu đơn.
Đến ngày thứ mười một, rốt cuộc y cũng ăn đến ngán rồi.
Vừa lúc vết thương trên đùi sắp khỏi, y dự định ra ngoài một chuyến, thế là giơ chân đá luôn bó hoa cản đường vào bụi cỏ.
Gì mà cắm hoa vào bình, nhìn vật nhớ người, làm gì có chứ. Thậm chí Tạ Miên nghi ngờ y còn không thèm nghĩ có người cố ý đặt hoa trước cửa chứ đừng nói đến việc rình xem đó là ai.
Chiêu thứ nhất của Hệ Thống thất bại thảm hại làm nó ủ rũ vài ngày. Cuối cùng nó vẫn quyết định “tặng hoa”, nhưng từ “hoa Lục Phỉ Chi sẽ thích” thành “hoa Lục Phỉ Chi muốn ăn”, dù sao vừa nhìn đã ném đi cũng lãng phí quá.
Nghĩ như vậy, nó lập tức phấn chấn: "Bước thứ hai, để bắt được trái tim của một nam nhân, trước tiên phải bắt được dạ dày hắn!”
Xét thấy việc này Tạ Miên vẫn thường xuyên làm, Hệ Thống quyết định tăng độ khó: "Một ngày ăn mấy lần không quan trọng, quan trọng là… phải có cảm giác nghi thức đặc thù! Người viết tác phẩm này rất giỏi, ngươi xem, ban ngày bận việc, không bắt buộc phải ở cùng nhau, nhưng có thể cùng ăn khuya!”
Hệ Thống chìm vào suy nghĩ của mình: "Cứ coi như Lục Phỉ Chi có việc không về được, nhưng đúng giờ ngươi vẫn mang đồ đến cho y! Cứ thế mãi, y sẽ nhớ đến ngươi, cũng quen dần với việc về nhà ăn khuya, đồng thời ngăn y làm loạn bên ngoài!”
Tạ Miên đỡ trán.
Lục Phỉ Chi làm loạn bên ngoài? Ngươi đề cao y quá rồi.
"Ta cũng không ngại ăn khuya với y.”
Ngày nào bọn họ cũng làm việc này, chỉ là đổi thời gian mà thôi.
Tạ Miên nhìn người bên cạnh đang vui vẻ ăn cơm, hắn thấy có chút lo: "Nhưng ta nhớ nguyên hình của y là chim, nếu tối nào cũng ăn, sau này không biết còn bay được không?”
Song, hắn lại nghĩ thầm: Lục Phỉ Chi không dùng nguyên hình, chắc là không đáng lo đâu!… Chân Lục Phỉ Chi vừa khỏi, y lại vui vẻ bay nhảy cả ngày.
Tuy y giận dỗi mẫu thân nhưng vẫn nghe hiểu lời nàng, không còn trầm mê cung tiễn như trước nữa. Dạo gần đây y bắt đầu luyện tập cận chiến, suốt ngày lăn lộn ngoài thao trường. Giờ cơm cũng lặng lẽ bị đẩy xuống buổi tối.
Sự thật chứng minh Tạ Miên rất hiểu Lục Phỉ Chi, quả nhiên y chưa từng để ý những thay đổi gần đây. Y còn đang chìm trong niềm vui sướng vì “muốn ăn gì thì ăn, buổi tối còn được A Miên nấu thêm đồ”, tự đưa ra lời giải thích hoàn mỹ “dạo này A Miên tốt như vậy, nhất định là vì không nỡ nhìn ta cực khổ”.
Mà hắn và Hệ Thống đều phát hiện, cái gọi là “nước ấm luộc ếch”, “bày mưu đặt kế”, hoàn toàn không thể làm xúc động dây thần kinh thô của Lục Phỉ Chi, Tạ Miên cũng phải thở dài trong lòng.
Thứ nhất, hắn sợ xấu hổ. Mấy năm nay, trong quan hệ giữa hai người, hắn luôn diễn phần “đại ca”, nếu như bại lộ việc “thích” Lục Phỉ Chi thì hắn cảm thấy mình giống một tên biến thái. Thứ hai, Lục Phỉ Chi là người thẳng như ruột ngựa, chắc chắn sẽ không đắc ý khi khi biết có người thích y. Ngược lại, nếu người mà Lục Phỉ Chi vẫn luôn thưởng thức và yêu mến lại ái mộ mình thì có khi còn khiến y thấy bối rối.
Tạ Miên cũng không muốn chỉ vì nhiệm vụ này mà ảnh hưởng đến tình cảm hữu nghị nhiều năm giữa hai người.
Cứ như vậy đi, làm việc theo sắp xếp của Hệ Thống, sau đó thông báo và nhận lời từ chối là được.
Rồi coi như mọi chuyện trước đây chưa từng tồn tại.
Được rồi, chỉ cần hắn không thừa nhận, Lục Phỉ Chi cũng sẽ tin đó chỉ là ảo giác.
…..
Bên trong sân đấu võ, Lục Phỉ Chi đang đối chiến với người khác.
Linh lực trên lôi đài không ngừng chấn động, nhưng trận chiến ở nơi này vừa im lặng lại nhanh chóng, giống y như nhiều năm trước đây, khi mà nhân tộc và yêu tộc vẫn chưa biết cách mượn linh khí trời đất, còn đang chiến đấu chỉ bằng cách va chạm vật lý.
Mỗi ngày luyện tập cận chiến, yêu cầu của Lục Phỉ Chi càng nghiêm khắc hơn. Những người bồi luyện với y đều là cao thủ cận chiến đứng đầu, tu vi chưa chắc đã cao thâm nhưng cảm ngộ và nhạy bén lại vượt xa người thường.
Kiếm quang sắc bén trước mắt, Lục Phỉ Chi nhanh chóng chuyển động thắt lưng tránh đi, đập vào cổ tay thiếu niên trước mặt.
Người hôm nay đối luyện với hắn là Mục Phi Song, người tộc Yến có sở trường tốc độ. Lục Phỉ Chi mất đi ưu thế nhạy bén, lại không chịu sử dụng linh lực, chỉ có thể vất vả đỡ chiêu, mồ hôi theo thái dương chảy dọc xuống.
Năm y mười sáu tuổi, một trưởng bối đã từng khuyên y là cung tên chỉ thích hợp đánh tầm xa, coi như Lục Phỉ Chi am hiểu nhưng cũng nên chọn một binh khí khác phối hợp đánh cận chiến.
Lục Phỉ Chi không nghe.
Y tin tưởng vũ khí trong tay mình giống như tri kỷ cùng chung chí hướng, chỉ cần một là đủ. Binh khí không chia mạnh yếu, nếu y đã chọn cung thì chỉ cần biết lợi dụng ưu điểm cũng sẽ không khác gì vũ khí khác.
Huống hồ, A Miên dùng đao, y nghĩ bọn họ có thể kề vai chiến đấu.
Quy củ từ lâu của “Trích Tinh” là không cho phép liên thủ.
Huống hồ, việc tu hành của A Miên gặp vấn đề, lần này đi cùng cũng chưa chắc sẽ tham gia được với y.
“Keng–”
Tiếng chuông vang lên, ráng đỏ cuối trời dần mất đi biến thành màu xám xịt.
Cung của Lục Phỉ Chi đụng vào trường kiếm của Mục Phi Song, vừa chạm liền tách ra, hai người lập tức thu chiêu.
Người luyện võ với Lục Phỉ Chi đều biết y luôn dừng lại vào thời điểm này, vì Tạ Miên đang chờ cơm hắn ở viện tử.
Mục Phi Song cau mày xoa cổ tay, buồn bực nói: “Phi Chi, sao đệ không luyện cùng A Miên?”
Bọn họ thay phiên nhau đấu với Lục Phỉ Chi, mấy ngày nay mệt rã rời, không biết sao Lục Phỉ Chi chịu được.
Lục Phỉ Chi sửa sang lại y phục xộc xệch, y thản nhiên ngồi lau cung: “A Miên không tiện lắm.”
Mục Phi Song không phải nhóc con mới nhập môn, trước đây hắn từng được chứng kiến Tạ Miên dùng đao, khoảnh khắc đó cực kỳ kinh diễm. Hơn một năm rồi không thấy người đó chạm vào binh khí, hắn cũng lờ mờ đoán được việc tu hành của Tạ Miên gặp vấn đề.
Thấy Lục Phỉ Chi không muốn nói, hắn cũng không lắm miệng nữa, đi ra ngoài tìm đồng môn.
Bên ngoài sân luyện võ, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đang đứng nói chuyện dưới gốc cây. Vừa thấy Lục Phỉ Chi, nàng vội vã tạm biệt người bên cạnh, nhanh chóng chạy đến bên người hắn: “Ca!”
Lục Phỉ Chi gật đầu. Hai người sóng vai bước đi.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy họ là một đôi huynh muội dung mạo xuất chúng, tình như thủ túc, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Đi tới chỗ không người, vẻ bình tĩnh trên mặt Lục Phỉ Chi biến mất, ycảnh giác hỏi: “Muội đến đây làm gì?”
Tiểu nha đầu này vừa âm hiểm lại đáng ghét, còn là một con nhóc thích cáo trạng.
Lục Oanh mím môi: “Muội nghe nói ca muốn đi xa. Làm sao, đến thăm cũng không được à?”
Lục Phỉ Chi cười xùy: “Muội mà đến thăm ta? Chồn đến nhà gà chúc tết hả?”
Vẻ mặt Lục Oanh không hề thay đổi: “Nghe nói tối nào A Miên ca ca cũng làm đồ ăn khuya, hay là muội đến ăn chùa nhé?!”
Lục Phỉ Chi: “… Nói đi, muốn xin tiền hay gì?”
Lục Oanh cười ngọt ngào: “Làm gì có, muội chỉ muốn chia sẻ với ca ca của muội một tin tức tốt thôi.”
“Ca! Ca còn nhớ trước đây muội từng gửi thoại bản tới tiệm sách không? Tiểu nhị nói đã có người mua rồi đấy!”
Hình như Lục Oanh rất vui vẻ, ánh mắt long lanh. Tiểu nha đầu xiết chặt nắm đấm, “Đây mới chỉ là khởi đầu, sau này sẽ càng có nhiều người thích thoại bản của muội.”
Lục Phỉ Chi rất đồng cảm với mấy tên mù kia, ngốc nghếch bỏ tiền mua đồ chơi muội muội hắn viết. Hắn khó hiểu nói: “Nếu vậy sao muội không tiếp tục dùng danh hào “Liễu Diệp Mi” viết nốt “Lục Miên”?”
“Hừ, chẳng qua “Song Bích truyện” được viết trước nên mới nổi. Thế nhân ngu muội, dám nói ta viết không ra gì!”
Lục Oanh căm giận nói: “Đợi đấy! Một ngày nào đó, ta sẽ viết nên cố sự lưu truyền thế gian!”
Lục Phỉ Chi nghĩ đến nghĩa vụ huynh trưởng, thật lòng khuyên nàng một câu: “Không có việc gì khó, chỉ cần biết từ bỏ.”
Lục Oanh hít một hơi, nàng đang rất vui nên quyết định không thèm tính toán với con chim ngu xuẩn này. Nàng nhét một cuốn sách vào tay Lục Phỉ Chi: “Đây là thoại bản muội mới bán, không cần biết có chuyện gì, ca nhất định phải cẩn thận đọc, sau khi Hội Trích Tinh kết thúc thì về nhận xét cho muội nghe.”
Lục Oanh cười dịu dàng: “Nếu không… Ca xem, A Miên ca ca nhất định sẽ không thấy phiền nếu muội đến ăn chùa đâu nhỉ?”
********
Tiểu kịch trường: Lục Phỉ Chi: Huynh thấy “Lục Miên” viết rất hay.
Đến ngày thứ mười một, rốt cuộc y cũng ăn đến ngán rồi.
Vừa lúc vết thương trên đùi sắp khỏi, y dự định ra ngoài một chuyến, thế là giơ chân đá luôn bó hoa cản đường vào bụi cỏ.
Gì mà cắm hoa vào bình, nhìn vật nhớ người, làm gì có chứ. Thậm chí Tạ Miên nghi ngờ y còn không thèm nghĩ có người cố ý đặt hoa trước cửa chứ đừng nói đến việc rình xem đó là ai.
Chiêu thứ nhất của Hệ Thống thất bại thảm hại làm nó ủ rũ vài ngày. Cuối cùng nó vẫn quyết định “tặng hoa”, nhưng từ “hoa Lục Phỉ Chi sẽ thích” thành “hoa Lục Phỉ Chi muốn ăn”, dù sao vừa nhìn đã ném đi cũng lãng phí quá.
Nghĩ như vậy, nó lập tức phấn chấn: "Bước thứ hai, để bắt được trái tim của một nam nhân, trước tiên phải bắt được dạ dày hắn!”
Xét thấy việc này Tạ Miên vẫn thường xuyên làm, Hệ Thống quyết định tăng độ khó: "Một ngày ăn mấy lần không quan trọng, quan trọng là… phải có cảm giác nghi thức đặc thù! Người viết tác phẩm này rất giỏi, ngươi xem, ban ngày bận việc, không bắt buộc phải ở cùng nhau, nhưng có thể cùng ăn khuya!”
Hệ Thống chìm vào suy nghĩ của mình: "Cứ coi như Lục Phỉ Chi có việc không về được, nhưng đúng giờ ngươi vẫn mang đồ đến cho y! Cứ thế mãi, y sẽ nhớ đến ngươi, cũng quen dần với việc về nhà ăn khuya, đồng thời ngăn y làm loạn bên ngoài!”
Tạ Miên đỡ trán.
Lục Phỉ Chi làm loạn bên ngoài? Ngươi đề cao y quá rồi.
"Ta cũng không ngại ăn khuya với y.”
Ngày nào bọn họ cũng làm việc này, chỉ là đổi thời gian mà thôi.
Tạ Miên nhìn người bên cạnh đang vui vẻ ăn cơm, hắn thấy có chút lo: "Nhưng ta nhớ nguyên hình của y là chim, nếu tối nào cũng ăn, sau này không biết còn bay được không?”
Song, hắn lại nghĩ thầm: Lục Phỉ Chi không dùng nguyên hình, chắc là không đáng lo đâu!… Chân Lục Phỉ Chi vừa khỏi, y lại vui vẻ bay nhảy cả ngày.
Tuy y giận dỗi mẫu thân nhưng vẫn nghe hiểu lời nàng, không còn trầm mê cung tiễn như trước nữa. Dạo gần đây y bắt đầu luyện tập cận chiến, suốt ngày lăn lộn ngoài thao trường. Giờ cơm cũng lặng lẽ bị đẩy xuống buổi tối.
Sự thật chứng minh Tạ Miên rất hiểu Lục Phỉ Chi, quả nhiên y chưa từng để ý những thay đổi gần đây. Y còn đang chìm trong niềm vui sướng vì “muốn ăn gì thì ăn, buổi tối còn được A Miên nấu thêm đồ”, tự đưa ra lời giải thích hoàn mỹ “dạo này A Miên tốt như vậy, nhất định là vì không nỡ nhìn ta cực khổ”.
Mà hắn và Hệ Thống đều phát hiện, cái gọi là “nước ấm luộc ếch”, “bày mưu đặt kế”, hoàn toàn không thể làm xúc động dây thần kinh thô của Lục Phỉ Chi, Tạ Miên cũng phải thở dài trong lòng.
Thứ nhất, hắn sợ xấu hổ. Mấy năm nay, trong quan hệ giữa hai người, hắn luôn diễn phần “đại ca”, nếu như bại lộ việc “thích” Lục Phỉ Chi thì hắn cảm thấy mình giống một tên biến thái. Thứ hai, Lục Phỉ Chi là người thẳng như ruột ngựa, chắc chắn sẽ không đắc ý khi khi biết có người thích y. Ngược lại, nếu người mà Lục Phỉ Chi vẫn luôn thưởng thức và yêu mến lại ái mộ mình thì có khi còn khiến y thấy bối rối.
Tạ Miên cũng không muốn chỉ vì nhiệm vụ này mà ảnh hưởng đến tình cảm hữu nghị nhiều năm giữa hai người.
Cứ như vậy đi, làm việc theo sắp xếp của Hệ Thống, sau đó thông báo và nhận lời từ chối là được.
Rồi coi như mọi chuyện trước đây chưa từng tồn tại.
Được rồi, chỉ cần hắn không thừa nhận, Lục Phỉ Chi cũng sẽ tin đó chỉ là ảo giác.
…..
Bên trong sân đấu võ, Lục Phỉ Chi đang đối chiến với người khác.
Linh lực trên lôi đài không ngừng chấn động, nhưng trận chiến ở nơi này vừa im lặng lại nhanh chóng, giống y như nhiều năm trước đây, khi mà nhân tộc và yêu tộc vẫn chưa biết cách mượn linh khí trời đất, còn đang chiến đấu chỉ bằng cách va chạm vật lý.
Mỗi ngày luyện tập cận chiến, yêu cầu của Lục Phỉ Chi càng nghiêm khắc hơn. Những người bồi luyện với y đều là cao thủ cận chiến đứng đầu, tu vi chưa chắc đã cao thâm nhưng cảm ngộ và nhạy bén lại vượt xa người thường.
Kiếm quang sắc bén trước mắt, Lục Phỉ Chi nhanh chóng chuyển động thắt lưng tránh đi, đập vào cổ tay thiếu niên trước mặt.
Người hôm nay đối luyện với hắn là Mục Phi Song, người tộc Yến có sở trường tốc độ. Lục Phỉ Chi mất đi ưu thế nhạy bén, lại không chịu sử dụng linh lực, chỉ có thể vất vả đỡ chiêu, mồ hôi theo thái dương chảy dọc xuống.
Năm y mười sáu tuổi, một trưởng bối đã từng khuyên y là cung tên chỉ thích hợp đánh tầm xa, coi như Lục Phỉ Chi am hiểu nhưng cũng nên chọn một binh khí khác phối hợp đánh cận chiến.
Lục Phỉ Chi không nghe.
Y tin tưởng vũ khí trong tay mình giống như tri kỷ cùng chung chí hướng, chỉ cần một là đủ. Binh khí không chia mạnh yếu, nếu y đã chọn cung thì chỉ cần biết lợi dụng ưu điểm cũng sẽ không khác gì vũ khí khác.
Huống hồ, A Miên dùng đao, y nghĩ bọn họ có thể kề vai chiến đấu.
Quy củ từ lâu của “Trích Tinh” là không cho phép liên thủ.
Huống hồ, việc tu hành của A Miên gặp vấn đề, lần này đi cùng cũng chưa chắc sẽ tham gia được với y.
“Keng–”
Tiếng chuông vang lên, ráng đỏ cuối trời dần mất đi biến thành màu xám xịt.
Cung của Lục Phỉ Chi đụng vào trường kiếm của Mục Phi Song, vừa chạm liền tách ra, hai người lập tức thu chiêu.
Người luyện võ với Lục Phỉ Chi đều biết y luôn dừng lại vào thời điểm này, vì Tạ Miên đang chờ cơm hắn ở viện tử.
Mục Phi Song cau mày xoa cổ tay, buồn bực nói: “Phi Chi, sao đệ không luyện cùng A Miên?”
Bọn họ thay phiên nhau đấu với Lục Phỉ Chi, mấy ngày nay mệt rã rời, không biết sao Lục Phỉ Chi chịu được.
Lục Phỉ Chi sửa sang lại y phục xộc xệch, y thản nhiên ngồi lau cung: “A Miên không tiện lắm.”
Mục Phi Song không phải nhóc con mới nhập môn, trước đây hắn từng được chứng kiến Tạ Miên dùng đao, khoảnh khắc đó cực kỳ kinh diễm. Hơn một năm rồi không thấy người đó chạm vào binh khí, hắn cũng lờ mờ đoán được việc tu hành của Tạ Miên gặp vấn đề.
Thấy Lục Phỉ Chi không muốn nói, hắn cũng không lắm miệng nữa, đi ra ngoài tìm đồng môn.
Bên ngoài sân luyện võ, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đang đứng nói chuyện dưới gốc cây. Vừa thấy Lục Phỉ Chi, nàng vội vã tạm biệt người bên cạnh, nhanh chóng chạy đến bên người hắn: “Ca!”
Lục Phỉ Chi gật đầu. Hai người sóng vai bước đi.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy họ là một đôi huynh muội dung mạo xuất chúng, tình như thủ túc, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Đi tới chỗ không người, vẻ bình tĩnh trên mặt Lục Phỉ Chi biến mất, ycảnh giác hỏi: “Muội đến đây làm gì?”
Tiểu nha đầu này vừa âm hiểm lại đáng ghét, còn là một con nhóc thích cáo trạng.
Lục Oanh mím môi: “Muội nghe nói ca muốn đi xa. Làm sao, đến thăm cũng không được à?”
Lục Phỉ Chi cười xùy: “Muội mà đến thăm ta? Chồn đến nhà gà chúc tết hả?”
Vẻ mặt Lục Oanh không hề thay đổi: “Nghe nói tối nào A Miên ca ca cũng làm đồ ăn khuya, hay là muội đến ăn chùa nhé?!”
Lục Phỉ Chi: “… Nói đi, muốn xin tiền hay gì?”
Lục Oanh cười ngọt ngào: “Làm gì có, muội chỉ muốn chia sẻ với ca ca của muội một tin tức tốt thôi.”
“Ca! Ca còn nhớ trước đây muội từng gửi thoại bản tới tiệm sách không? Tiểu nhị nói đã có người mua rồi đấy!”
Hình như Lục Oanh rất vui vẻ, ánh mắt long lanh. Tiểu nha đầu xiết chặt nắm đấm, “Đây mới chỉ là khởi đầu, sau này sẽ càng có nhiều người thích thoại bản của muội.”
Lục Phỉ Chi rất đồng cảm với mấy tên mù kia, ngốc nghếch bỏ tiền mua đồ chơi muội muội hắn viết. Hắn khó hiểu nói: “Nếu vậy sao muội không tiếp tục dùng danh hào “Liễu Diệp Mi” viết nốt “Lục Miên”?”
“Hừ, chẳng qua “Song Bích truyện” được viết trước nên mới nổi. Thế nhân ngu muội, dám nói ta viết không ra gì!”
Lục Oanh căm giận nói: “Đợi đấy! Một ngày nào đó, ta sẽ viết nên cố sự lưu truyền thế gian!”
Lục Phỉ Chi nghĩ đến nghĩa vụ huynh trưởng, thật lòng khuyên nàng một câu: “Không có việc gì khó, chỉ cần biết từ bỏ.”
Lục Oanh hít một hơi, nàng đang rất vui nên quyết định không thèm tính toán với con chim ngu xuẩn này. Nàng nhét một cuốn sách vào tay Lục Phỉ Chi: “Đây là thoại bản muội mới bán, không cần biết có chuyện gì, ca nhất định phải cẩn thận đọc, sau khi Hội Trích Tinh kết thúc thì về nhận xét cho muội nghe.”
Lục Oanh cười dịu dàng: “Nếu không… Ca xem, A Miên ca ca nhất định sẽ không thấy phiền nếu muội đến ăn chùa đâu nhỉ?”
********
Tiểu kịch trường: Lục Phỉ Chi: Huynh thấy “Lục Miên” viết rất hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.