Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 22:

Bất Như Thụy/不如睡

07/09/2022

Quả nhiên là thái độ thay đổi thất thường.

Nhưng so với ví dụ thay đổi thất thường mà các phu tử đưa ra như 'Chẳng hạn nó đang vui vẻ trò chuyện với ngươi, nhưng đột nhiên trở mặt muốn giết ngươi' thì trường hợp như của Lục Phỉ Chi lại khác. Y chỉ lúc thì nói muốn ăn, lúc lại nói không muốn ăn, nhiều nhất coi như một bạn nhỏ hay vòi vĩnh mà thôi.

Tạ Miên không hiểu vì sao, nhưng tâm trạng lo lắng của hắn đã dần dần thả lỏng. Hắn dứt khoát buông bút và giấy trong tay xuống, hai tay nâng má ngắm Lục Phỉ Chi ăn cơm.

Thật ra thì với những người như Lục Phỉ Chi, dù có thật sự tẩu hỏa nhập ma cũng không tạo ra chuyện gì quá khủng khiếp.

Lục Phỉ Chi cảm nhận được ánh nhìn của hắn, động tác của y càng ngày càng cứng đờ, thậm chí đũa còn gõ cả vào bát. Trong lúc lơ đãng y liền hít phải hạt tiêu, lập tức cảm thấy mũi vừa ngứa vừa cay, nước mắt suýt đã trào ra.

Y vội vàng đi rót nước, lại phát hiện vừa rồi ấm trà đã bị mình ném xuống đất.

Tạ Miên nhất thời không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lục Phỉ Chi nhìn y với vẻ mặt vô cùng đáng thương vừa cực kỳ bi phẫn!

Thật là quá đáng! Ta không cần theo đuổi một người như thế!

Tạ Miên vừa cười vừa thuần thục lấy ra linh quả, loại quả này chỉ cần cho vào miệng là tan, sau đó y nhấc cằm của Lục Phỉ Chi bắt hắt há miệng, đút linh quả vào.

Lục Phỉ Chi ngậm khối băng mát lạnh trong miệng, chán nản nằm ghé trên bàn.

Tạ Miên vươn vai, đi dọn dẹp chiếc giường lộn xộn của Lục Phỉ Chi: "Đừng nằm bò, ăn xong thì dọn dẹp bàn đi ngủ đi.”

Lục Phỉ Chi đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Đi, đi ngủ?!”

Tạ Miên nhận ra sự hoảng loạn trong lời nói của y, quay đầu nhướng mày: "Nếu không thì sao? Ngươi định nằm ở đó một đêm sao? Hay muốn ta buộc dây cho ngươi ngủ giống như Tiểu Long Nữ*?”

*Cho ai chưa xem Thần Điêu Đại Hiệp (https://kenh14cdn.com/534992cb49/2015/08/06/03b 5823-1438849337-9e5da.jpg)



Tạ Miên biết mình không nên tạo quá nhiều áp lực cho Lục Phỉ Chi, vì vậy hắn không đợi y trả lời liền tắt đèn rồi nằm xuống giường. Hắn nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.

Một lúc sau, có người chậm rãi đi đến bên giường.

Nam nhân đẩy đẩy hắn: "Ngươi vào trong ngủ đi.”

Tạ Miên giả bộ ngủ say không nhúc nhích.

Lục Phỉ Chi biết Tạ Miên lạ giường, hiện tại đã đổi phòng, tuyệt đối không có khả năng ngủ say nhanh như thế, vì vậy y bực bội nói: “Trước kia đều là ta ngủ ở bên ngoài.”

Quả thực đúng vậy. Nhưng Tạ Miên sợ nửa đêm Lục Phỉ Chi đột nhiên cảm xúc bất ổn mà chạy ra ngoài.

Mặc dù các phu tử đã dặn Tạ Miên tận lực đừng chọc giận Lục Phỉ Chi, nhưng hắn cảm thấy t còn khá ngoan ngoãn trước mặt mình nên cũng không cần phải thuận theo quá mực, làm ngược lại thì giống như cố tình.

Tạ Miên kiên quyết không nhúc nhích, Lục Phỉ Chi và hắn giằng co một lúc trong bóng tối, cuối cùng y đành chịu thua. Lục Phỉ Chi vòng qua bên kia rồi chui vào trong nằm.

Chiếc giường này không lớn bằng giường trong phòng của Tạ Miên, mặc dù Lục Phỉ Chi đã cố gắng nằm gọn gàng, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn sát gần nhau, vai kề vai.

Lục Phỉ Chi có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền đến từ người bên cạnh. Y cắn cắn môi.

Nếu A Miên yêu thầm ta, phải chăng ta không nên ngủ chung một giường với A Miên? Như vậy chẳng phải là ta chiếm tiện nghi của A Miên sao?

Nhưng nếu ta so đo như vậy, chẳng phải ta cũng không nên ở cùng phòng với A Miên, không nên yêu cầu A Miên cùng ta luyện cung mỗi ngày, không nên kề vai sát cánh với A Miên...

Lục Phỉ Chi còn đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên người bên cạnh nghiêng người bật dậy, ghé sát vào mặt y.

Hơi thở của Tạ Miên ập tới như bao phủ lấy y. Sống lưng Lục Phỉ Chi lập tức tê dại, nếu bây giờ y hiện nguyên hình, chắc chắn trông sẽ như một quả cầu tròn xoe vì bộ lông xù hết cả lên.



Tạ Miên đắp chăn cho y: “Không phải ngươi nói buổi chiều lúc ngủ bị trúng gió sao?”

Mặc dù Tạ Miên nghĩ khả năng Lục Phỉ Chi trúng gió cảm lạnh là rất thấp nhưng hắn vẫn đắp chăn cho y.

Sợi dây trong đầu Lục Phỉ Chi đứt một cái "roẹt", ngay khi cảm nhận được hơi thở của Tạ Miên tất cả những băn khoăn và suy đoán trong tâm trí y đều tan thành khói nhẹ, bay ra khỏi lỗ tai. Y chỉ còn nhớ một điều, ngơ ngác hỏi: “Tiểu Long Nữ là ai?”

Tạ Miên dịch chăn bông cho y, thản nhiên trả lời: “Là tiên nữ thích ngủ trên dây thừng.”

Lục Phỉ Chi lập tức quên mất chuyện khác, theo bản năng y lập tức trở nên cảnh giác: "Tiên nữ nào? Tại sao ta không biết ngươi có quen một người như vậy?”

Tạ Miên đành chịu rắc rối vì nhất thời nói sai, hắn bất đắc dĩ giải thích: "Ta chỉ nghe người ta nói, không quen biết.”

Hắn còn nhớ rõ nàng ta thích ngủ trên dây thừng?

Lục Phỉ Chi tức khắc cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Ngươi có còn nhớ rõ đã từng hứa với ta, không được phép nghĩ đến nữ nhân khác không?”

Tạ Miên: "...”

Hắn nghĩ thầm: Hắn cho rằng ngày thường biểu hiện của mình vô cùng thanh tâm quả dục, tâm vô tạp niệm, tại sao trong lòng Lục Phỉ Chi, dù có tẩu hỏa nhập ma, cũng không quên lo lắng chuyện hắn muốn tìm cô nương kết làm đạo lữ?

“Ta nhớ rõ ta nhớ rõ, có nằm mơ cũng không dám quên.”

Tạ Miên nỗ lực kìm nén bản thân, tự nhủ rằng lúc này là thời kỳ đặc biệt, không thể chụp một phát vào trán Lục Phỉ Chi. Hắn trợn trắng mắt, tức giận nói: "Ngươi ngủ đi.”

Người khác không biết, còn tưởng Lục Phỉ Chi đang lo lắng cha y tìm mẹ kế cơ đấy.

*Lời của tác giả: Vậy thì vấn đề tới rồi: Phỉ Chi, rõ ràng là hắn "ái mộ”

ngươi, tại sao ngươi lại cảm thấy ngươi chiếm tiện nghi của hắn vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook