Chương 26:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Tạ Miên cúi đầu, hắn phát hiện hóa ra là một nhóc shota thì ngồi xổm xuống, nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Sao vậy nhóc?”
Đứa bé ngây người ra một lúc. Vị ca ca này đẹp quá, tuy là vị ca ca bên cạnh cũng đẹp không kém nhưng mà cảm giác hai người đem lại cho người khác không giống nhau.
Nhóc shota khó khăn lắm mới giãy giụa thoát khỏi lốc xoáy sắc đẹp, nó chắp tay ra sau lưng nói: "Ca ca, ca không mua một bó hoa cho vị ca ca xinh đẹp bên cạnh này sao?”
Một người một chim đều bụ bẫm, đồng loạt nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn. Đôi mắt hai đứa đều đen láy, nhìn Tạ Miên chăm chú.
Còn nhỏ như vậy mà đã phải giả bộ đáng yêu để kiếm tiền.
Tạ Miên trả tiền, lấy ra một bó hoa từ trong rổ.
Đứa nhóc lập tức phấn khởi: "Chúc ca ca tâm tưởng sự thành nhé.”
Hỉ thước nhỏ bên cạnh cũng kêu ríu rít.
Tạ Miên buồn cười, hắn nhìn một người một chim chậm rì rì đi kiếm khách hàng tiếp theo, bản thân thì cầm bó hoa tiếp tục bước về phía trước.
Chợt, Tạ Miên thấy một chút khó hiểu xẹt qua trong lòng: Bình thường trong tình huống như này không phải đều chúc là ''trăm năm hòa hợp'', ''bạc đầu răng long'' cái gì đó ư, sao lại là ''tâm tưởng sự thành''?
Chắc là nhóc con nhớ lầm câu chúc.
Tạ Miên không nghĩ nữa, móng tay Lục Phỉ Chi lại sắp cắm vào lòng bàn tay.
Thật ra y hiểu Tạ Miên mua hoa có lẽ chỉ vì hai đứa nhóc kia đáng yêu, vừa biết nói chuyện vừa biết vờ đáng thương. Từ trước đến giờ Tạ Miên luôn bó tay chịu trói với kiểu như vậy, hắn chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, mềm lòng với trẻ con muốn chết, đúng là một người tốt quá mức cho phép.
Nhưng chọn gì không chọn, Tạ Miên lại cứ chọn đúng một bó hoa lan dạ hương màu trắng.
Lục Phỉ Chi vốn không hiểu biết lắm về hoa cỏ, nhưng vấn đề là y lại có một muội muội bình thường rất đam mê đọc thoại bản, đã vậy còn ép y đọc xong cũng phải viết lời bình.
Hoa lan dạ hương màu trắng nghĩa là yêu thầm, không dám biểu lộ tình yêu thầm kín ấy.
Lục Phỉ Chi lo lắng nghĩ: Nhỡ đâu một lúc nữa người đông lên, A Miên thật sự nắm tay ta thì làm sao đây? Lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Tại sao hôm nay ta lại mặc áo gấm chứ! Không lau được mồ hôi.
Nếu không thì ta ra tay trước, túm lấy ống tay áo của hắn?
Nhưng như thế có khác gì trẻ con đâu.
Lục Phỉ Chi đi trên đường, tùy tiện dừng chân trước một quán nhỏ. Đôi mắt của y quét trên mặt nạ, thoạt trông như đang nhìn chăm chú mặt nạ nhưng thực tế là y đang ngẩn người. Tạ Miên đúng lúc nhìn thấy có một quán bán kẹo, hắn bèn vỗ bả vai Lục Phỉ Chi một cái: "Ngươi cứ đứng ngắm đi, ta đi mua chút đồ ăn vặt.”
Lục Phỉ Chi đứng ngẩn ra trước sạp hàng nhà người ta, y chỉ nhìn mà không mua. Không bao lâu sau có mấy vị khách xúm lại xem đồ, y bực bội trong lòng nên dứt khoát quay người đi luôn, không chờ Tạ Miên nữa.
Đột nhiên, có một giọng nói trong trẻo truyền tới bên tai y.
"Nếu trong lòng thấy mê mang thì sao không thử bói một quẻ xem sao?”
Lục Phỉ Chi theo bản năng nhìn về hướng âm thanh phát ra, y phát hiện đó là một sạp bói toán.
Sạp bói toán thoạt nhìn rất đơn sơ, chỉ có hai tấm chiếu, người bói toán ngồi ở một tấm, đối diện hắn có bày ít đồ.
Ở giữa là một ống thẻ, bốn phía còn không có nổi một chiêu bài, không biết còn tưởng đây là khách qua đường mệt mỏi nên ngồi nghỉ tạm.
Hơn nữa, người bói toán này thoạt trông có vẻ tuổi không lớn lắm.
Kể cả người nọ đã dùng vải bố trắng che hơn nửa gương mặt nhưng Lục Phỉ Chi vẫn liếc một cái đã nhìn ra là cùng lắm hắn mới cập quan, khí chất phú quý trên người rõ ràng, có vẻ vào đời chưa lâu.
Tất nhiên Vân Miểu cũng có một vài tu sĩ biết hỏi ý trời, hỏi cát hung, nhưng kiểu người vừa nhìn đã thấy như là công tử nhà ai trốn nhà ra ngoài chơi thế này thì quả thực không có mấy sức thuyết phục.
Thật ra Lục Phỉ Chi không tin mấy điều này cho lắm, y luôn thờ phụng tôn chỉ ''ý trời khó đoán, thành bại tại ta''.
Nhưng giờ khắc này, y không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dợm bước đi sang.
Người nọ che mắt nhưng lại như thể vẫn nhìn thấu tỏ tường, hắn vẫn luôn nhìn về phía Lục Phỉ Chi. Chờ đến lúc y tới trước mặt rồi, hắn mới dịu dàng nói: "Mời rút thăm.”
Lục Phỉ Chi ngồi xuống chiếu xong đã thấy hối hận: "Ngươi không hỏi ta muốn biết cái gì à?”
Thanh niên bịt mắt cười rộ lên: "Ở trên đảo Nhạn Khâu này, mọi người chỉ muốn biết một việc mà thôi.”
Lục Phỉ Chi cũng thấy bản thân ngốc muốn chết. Đây rõ ràng là kịch bản trên đảo Nhạn Khâu chuyên để lừa mấy thằng ngốc trong đầu chỉ toàn yêu với đương. Kẻ thực sự có bản lĩnh thì ai nấy đều ít khi ra tay, một khi gieo quẻ đều phải tắm gội dâng hương, trai giới mấy ngày.
Nhưng ngồi thì đã ngồi rồi, y tiện tay rút một quẻ đưa cho người đối diện, nghĩ xem cho nhanh rồi chạy.
Người nọ không nhận quẻ mà chỉ hạ giọng nói: "Hỏi thế gian tình ái là gì, mà khiến đôi lứa nguyện thề sống chết.”
Lục Phỉ Chi cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên y thấy một hàng chữ trên quẻ viết như vậy, lập tức cạn lời: "...'' Đương nhiên y đã từng nghe qua câu này, nhưng mà trực tiếp viết luôn lên quẻ như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp.
Không phải lừa đảo đấy chứ?
Không đợi đến lúc Lục Phỉ Chi mở miệng, người thanh niên kia đã nói, giọng của hắn như chứa ý cười nhưng lại che giấu ác ý: "Vị khách này rút được quẻ 'tuẫn'''.
"Tuy không có được tình yêu thật sự của người ngài ái mộ, nhưng tùy tâm hành động, cuối cùng cũng coi như được viên mãn, không phải hay sao?”
Lục Phỉ Chi lập tức lạnh mắt gắt lên, phất tay áo lật cả ống thẻ: "Nói vô căn cứ!”
Tiểu kịch trường: Phỉ Chi: Bọn ta không phải đạo lữ! Không thể buộc dây tơ hồng! Nhưng mà có thể nắm tay nhỏ....
Đứa bé ngây người ra một lúc. Vị ca ca này đẹp quá, tuy là vị ca ca bên cạnh cũng đẹp không kém nhưng mà cảm giác hai người đem lại cho người khác không giống nhau.
Nhóc shota khó khăn lắm mới giãy giụa thoát khỏi lốc xoáy sắc đẹp, nó chắp tay ra sau lưng nói: "Ca ca, ca không mua một bó hoa cho vị ca ca xinh đẹp bên cạnh này sao?”
Một người một chim đều bụ bẫm, đồng loạt nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn. Đôi mắt hai đứa đều đen láy, nhìn Tạ Miên chăm chú.
Còn nhỏ như vậy mà đã phải giả bộ đáng yêu để kiếm tiền.
Tạ Miên trả tiền, lấy ra một bó hoa từ trong rổ.
Đứa nhóc lập tức phấn khởi: "Chúc ca ca tâm tưởng sự thành nhé.”
Hỉ thước nhỏ bên cạnh cũng kêu ríu rít.
Tạ Miên buồn cười, hắn nhìn một người một chim chậm rì rì đi kiếm khách hàng tiếp theo, bản thân thì cầm bó hoa tiếp tục bước về phía trước.
Chợt, Tạ Miên thấy một chút khó hiểu xẹt qua trong lòng: Bình thường trong tình huống như này không phải đều chúc là ''trăm năm hòa hợp'', ''bạc đầu răng long'' cái gì đó ư, sao lại là ''tâm tưởng sự thành''?
Chắc là nhóc con nhớ lầm câu chúc.
Tạ Miên không nghĩ nữa, móng tay Lục Phỉ Chi lại sắp cắm vào lòng bàn tay.
Thật ra y hiểu Tạ Miên mua hoa có lẽ chỉ vì hai đứa nhóc kia đáng yêu, vừa biết nói chuyện vừa biết vờ đáng thương. Từ trước đến giờ Tạ Miên luôn bó tay chịu trói với kiểu như vậy, hắn chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, mềm lòng với trẻ con muốn chết, đúng là một người tốt quá mức cho phép.
Nhưng chọn gì không chọn, Tạ Miên lại cứ chọn đúng một bó hoa lan dạ hương màu trắng.
Lục Phỉ Chi vốn không hiểu biết lắm về hoa cỏ, nhưng vấn đề là y lại có một muội muội bình thường rất đam mê đọc thoại bản, đã vậy còn ép y đọc xong cũng phải viết lời bình.
Hoa lan dạ hương màu trắng nghĩa là yêu thầm, không dám biểu lộ tình yêu thầm kín ấy.
Lục Phỉ Chi lo lắng nghĩ: Nhỡ đâu một lúc nữa người đông lên, A Miên thật sự nắm tay ta thì làm sao đây? Lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Tại sao hôm nay ta lại mặc áo gấm chứ! Không lau được mồ hôi.
Nếu không thì ta ra tay trước, túm lấy ống tay áo của hắn?
Nhưng như thế có khác gì trẻ con đâu.
Lục Phỉ Chi đi trên đường, tùy tiện dừng chân trước một quán nhỏ. Đôi mắt của y quét trên mặt nạ, thoạt trông như đang nhìn chăm chú mặt nạ nhưng thực tế là y đang ngẩn người. Tạ Miên đúng lúc nhìn thấy có một quán bán kẹo, hắn bèn vỗ bả vai Lục Phỉ Chi một cái: "Ngươi cứ đứng ngắm đi, ta đi mua chút đồ ăn vặt.”
Lục Phỉ Chi đứng ngẩn ra trước sạp hàng nhà người ta, y chỉ nhìn mà không mua. Không bao lâu sau có mấy vị khách xúm lại xem đồ, y bực bội trong lòng nên dứt khoát quay người đi luôn, không chờ Tạ Miên nữa.
Đột nhiên, có một giọng nói trong trẻo truyền tới bên tai y.
"Nếu trong lòng thấy mê mang thì sao không thử bói một quẻ xem sao?”
Lục Phỉ Chi theo bản năng nhìn về hướng âm thanh phát ra, y phát hiện đó là một sạp bói toán.
Sạp bói toán thoạt nhìn rất đơn sơ, chỉ có hai tấm chiếu, người bói toán ngồi ở một tấm, đối diện hắn có bày ít đồ.
Ở giữa là một ống thẻ, bốn phía còn không có nổi một chiêu bài, không biết còn tưởng đây là khách qua đường mệt mỏi nên ngồi nghỉ tạm.
Hơn nữa, người bói toán này thoạt trông có vẻ tuổi không lớn lắm.
Kể cả người nọ đã dùng vải bố trắng che hơn nửa gương mặt nhưng Lục Phỉ Chi vẫn liếc một cái đã nhìn ra là cùng lắm hắn mới cập quan, khí chất phú quý trên người rõ ràng, có vẻ vào đời chưa lâu.
Tất nhiên Vân Miểu cũng có một vài tu sĩ biết hỏi ý trời, hỏi cát hung, nhưng kiểu người vừa nhìn đã thấy như là công tử nhà ai trốn nhà ra ngoài chơi thế này thì quả thực không có mấy sức thuyết phục.
Thật ra Lục Phỉ Chi không tin mấy điều này cho lắm, y luôn thờ phụng tôn chỉ ''ý trời khó đoán, thành bại tại ta''.
Nhưng giờ khắc này, y không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dợm bước đi sang.
Người nọ che mắt nhưng lại như thể vẫn nhìn thấu tỏ tường, hắn vẫn luôn nhìn về phía Lục Phỉ Chi. Chờ đến lúc y tới trước mặt rồi, hắn mới dịu dàng nói: "Mời rút thăm.”
Lục Phỉ Chi ngồi xuống chiếu xong đã thấy hối hận: "Ngươi không hỏi ta muốn biết cái gì à?”
Thanh niên bịt mắt cười rộ lên: "Ở trên đảo Nhạn Khâu này, mọi người chỉ muốn biết một việc mà thôi.”
Lục Phỉ Chi cũng thấy bản thân ngốc muốn chết. Đây rõ ràng là kịch bản trên đảo Nhạn Khâu chuyên để lừa mấy thằng ngốc trong đầu chỉ toàn yêu với đương. Kẻ thực sự có bản lĩnh thì ai nấy đều ít khi ra tay, một khi gieo quẻ đều phải tắm gội dâng hương, trai giới mấy ngày.
Nhưng ngồi thì đã ngồi rồi, y tiện tay rút một quẻ đưa cho người đối diện, nghĩ xem cho nhanh rồi chạy.
Người nọ không nhận quẻ mà chỉ hạ giọng nói: "Hỏi thế gian tình ái là gì, mà khiến đôi lứa nguyện thề sống chết.”
Lục Phỉ Chi cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên y thấy một hàng chữ trên quẻ viết như vậy, lập tức cạn lời: "...'' Đương nhiên y đã từng nghe qua câu này, nhưng mà trực tiếp viết luôn lên quẻ như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp.
Không phải lừa đảo đấy chứ?
Không đợi đến lúc Lục Phỉ Chi mở miệng, người thanh niên kia đã nói, giọng của hắn như chứa ý cười nhưng lại che giấu ác ý: "Vị khách này rút được quẻ 'tuẫn'''.
"Tuy không có được tình yêu thật sự của người ngài ái mộ, nhưng tùy tâm hành động, cuối cùng cũng coi như được viên mãn, không phải hay sao?”
Lục Phỉ Chi lập tức lạnh mắt gắt lên, phất tay áo lật cả ống thẻ: "Nói vô căn cứ!”
Tiểu kịch trường: Phỉ Chi: Bọn ta không phải đạo lữ! Không thể buộc dây tơ hồng! Nhưng mà có thể nắm tay nhỏ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.