Chương 31:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Ngày thứ hai lúc Đường Dật Nhiên tới cửa bái phỏng, Tạ Miên đúng lúc không có ở nhà.
Biệt viện này của đảo chủ cũng không phải quá rộng lớn tráng lệ nhưng thắng ở chỗ tinh xảo tự nhiên, sáng tạo hơn người.
Một viện tử nho nhỏ, gạch xanh lợp ngói, đá xanh lát nền, trông thì mộc mạc giản đơn mà lại mát mẻ như được ngâm mình dưới nước. Bên cạnh hành lang quanh co có trồng một cây thạch lựu, hoa đúng lúc đang nở rộ, tô điểm thêm chút màu sắc cho bức họa nhạt màu này.
Lục Phỉ Chi ngồi ở chỗ rẽ hành lang, y đang cúi đầu nhìn xa xăm. Sườn mặt nghiêng của y tuấn tú, trông còn đẹp hơn hoa thạch lựu bên cạnh gấp mấy lần.
Đường Dật Nhiên nhìn nhiều thành quen mà còn không nhịn được thấy tim đập nhanh mấy lần. Hắn nhanh chóng áp xuống, nghĩ tới mấy vị sư đệ đồng hành trong chuyến đi từ lúc biết Tạ Miên và Lục Phỉ Chi là một đôi thì không nói được lời nào.
Sắc đẹp có thể giết người mà.
May mắn hai tên này sớm ở chung với nhau không thì đúng là hai yêu nghiệt trần gian.
Hắn giả bộ gõ cửa tượng trưng một chút rồi đi vào trong viện. Vừa vào đến nơi, hắn liếc một vòng quanh sân: "Sao không thấy Tạ Miên đâu?”
Nếu Tạ Miên ở trong phòng, nghe được âm thanh thì chắc chắn sẽ đi ra ngoài chào hỏi với hắn.
Sau lần làm nhiệm vụ chung hồi trước, quan hệ giữa Đường Dật Nhiên và hai người Tạ Miên, Lục Phỉ Chi mới chậm rãi quen thuộc.
Lục Phỉ Chi không đứng dậy chào hỏi hắn, y nâng cằm ra hiệu hắn tự tìm một chỗ mà ngồi: "A Miên đi với nhóm Mạc phu tử ra ngoài rồi.”
Đường Dật Nhiên nhướng mày: "Sao vậy? Cãi nhau à?”
Đường Dật Nhiên nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng hắn lại là một kẻ tâm tư nhạy bén, chỉ cần một câu là đã có thể nhận ra tâm trạng của Lục Phỉ Chi đang kém. Gần đây hai đứa này làm sao thế nhỉ? Tí lại tốt, tí lại kém đi. Rõ ràng hôm qua còn tay nắm tay đi dạo phố, thế mà hôm nay đã giận dỗi nhau ngay được.
Đường Dật Nhiên biết rõ đạo lý ''ngàn vạn lần không được nhúng tay vào chuyện đạo lữ nhà người ta cãi nhau'', nhưng trùng hợp là hôm nay hắn lại đụng phải, vì vậy trong lòng không khỏi có chút tò mò.
Lục Phỉ Chi liếc nhìn Đường Dật Nhiên một cái, y có chút do dự.
Từ trước tới nay y không mấy khi tâm sự với ai, kể cả thỉnh thoảng có một hai chuyện xảy ra cũng sẽ trực tiếp nói với Tạ Miên. Tuy bên người y có vài người bạn nhưng chủ yếu chỉ là bạn cùng song vai trừ ma, tỷ thí luận bàn, tham khảo việc tu hành chứ chưa từng có ai tâm sự với y.
Y nghĩ nghĩ, bây giờ chắc là mình không thể nói thẳng là Tạ Miên ái mộ mình, nói vậy chẳng khác nào đang khinh bỉ Tạ Miên. Vì vậy cuối cùng Lục Phỉ Chi chỉ nhặt đúng một điểm mà hỏi: "Ta chỉ thấy là, có phải ta đối xử với A Miên không tốt không?”
Mấy ngày nay tâm trạng của y bất an, không để ý Tạ Miên đang làm cái gì, y chỉ biết là Tạ Miên cứ luôn vùi đầu vào viết gì đó. Sáng sớm hôm nay, trước khi ra cửa, Tạ Miên đặt một chồng giấy tuyên Thành dày cộp trên bàn bảo y rảnh rỗi thì xem. Lúc này Lục Phỉ Chi mới phát hiện chồng sách ấy là danh sách những đối thủ y có khả năng sẽ gặp trong Hội Trích Tinh.
Đó là những ghi chép về vũ khí, chiêu thức, thuộc tính linh lực, còn cả quá trình chiến đấu và thành danh của những đối thủ đó.
Không biết A Miên đã hỏi các phu tử bao lâu, rồi lại góp nhặt những mảnh ký ức vụn vặt như thế nào để mà viết nên những tờ giấy đó.
Trước đây Lục Phỉ Chi chắc hẳn sẽ thấy không có gì đáng nói, dù sao A Miên luôn đối xử với y rất tốt. Nhưng bây giờ khi y nghĩ đến có khả năng A Miên thích mình thì đột nhiên y thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Đường Dật Nhiên nghe xong lời tâm sự chẳng hợp với khí chất của Lục Phỉ Chi chút nào, hắn tức khắc ''xì'' một tiếng, cảm giác răng có chút ngứa.
Đúng là hắn tự đi tìm khổ mà.
Hai người này quá đáng lắm rồi. Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, mất công hắn còn tưởng hai người đã tới khoảng thời gian chán nhau, ai ngờ lại là tiến vào thời kỳ tuần trăng mật quay về!
Có câu đầu thì câu thứ hai sẽ dễ nói hơn. Lục Phỉ Chi nhìn bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, lần đầu y có cảm giác trong lòng chua xót: "Hình như ta ỷ lại vào A Miên quá nhiều, nhưng ta lại chưa bao giờ làm được gì cho hắn. Mấy năm nay trừ lúc A Miên tu hành, hơn nửa số thời gian của hắn đều dùng trên người ta. Chỗ nào của hắn cũng tốt, làm người khác ai ai cũng yêu mến, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, hắn còn chẳng có nổi một người bạn thân thiết.”
Đường Dật Nhiên: "....”
Tạ Miên mà ngươi nói với Tạ Miên mà ta quen có phải cùng một người không vậy?
"Không phải chứ huynh đệ, ta cảm thấy có phải ngươi có hiểu lầm gì với A Miên không?”
Lục Phỉ Chi còn tưởng Đường Dật Nhiên không tin là Tạ Miên không có người bạn nào thân thiết, y vội giải thích: "Là thật mà. Ngươi có từng thấy hắn chủ động hẹn gặp ai bao giờ không?”
Trong Học Cung, ai cũng có quan hệ không tệ với Tạ Miên. Nhưng mà nói thật, người được coi như thân thiết thì đúng là chẳng có ai. Lúc đi ra ngoài, không ít người chào hỏi với hắn, cũng sẽ có người thường xuyên tới bái phỏng. Nhưng quả thật là Tạ Miên không bao giờ chủ động hẹn gặp ai, cũng không đi ra ngoài mấy. Thỉnh thoảng có mấy chuyến đi xa một chút cũng toàn là đi chung với Lục Phỉ Chi.
Lục Phỉ Chi đã sớm quen với việc ở chung và được Tạ Miên nhượng bộ nên y vẫn luôn thấy bản thân là huynh đệ tốt nhất của Tạ Miên. Theo lý là vậy, những người khác phải tự hiểu mà tránh xa một chút mới tốt. Hiện giờ Lục Phỉ Chi tự ngẫm lại mới thấy bản thân không khỏi quá ư ích kỷ.
Đường Dật Nhiên: "... Ta cảm thấy đồ ngốc không hiểu đối nhân xử thế như ngươi thì không cần phải nhọc lòng suy nghĩ hộ người ta đâu?”
Biệt viện này của đảo chủ cũng không phải quá rộng lớn tráng lệ nhưng thắng ở chỗ tinh xảo tự nhiên, sáng tạo hơn người.
Một viện tử nho nhỏ, gạch xanh lợp ngói, đá xanh lát nền, trông thì mộc mạc giản đơn mà lại mát mẻ như được ngâm mình dưới nước. Bên cạnh hành lang quanh co có trồng một cây thạch lựu, hoa đúng lúc đang nở rộ, tô điểm thêm chút màu sắc cho bức họa nhạt màu này.
Lục Phỉ Chi ngồi ở chỗ rẽ hành lang, y đang cúi đầu nhìn xa xăm. Sườn mặt nghiêng của y tuấn tú, trông còn đẹp hơn hoa thạch lựu bên cạnh gấp mấy lần.
Đường Dật Nhiên nhìn nhiều thành quen mà còn không nhịn được thấy tim đập nhanh mấy lần. Hắn nhanh chóng áp xuống, nghĩ tới mấy vị sư đệ đồng hành trong chuyến đi từ lúc biết Tạ Miên và Lục Phỉ Chi là một đôi thì không nói được lời nào.
Sắc đẹp có thể giết người mà.
May mắn hai tên này sớm ở chung với nhau không thì đúng là hai yêu nghiệt trần gian.
Hắn giả bộ gõ cửa tượng trưng một chút rồi đi vào trong viện. Vừa vào đến nơi, hắn liếc một vòng quanh sân: "Sao không thấy Tạ Miên đâu?”
Nếu Tạ Miên ở trong phòng, nghe được âm thanh thì chắc chắn sẽ đi ra ngoài chào hỏi với hắn.
Sau lần làm nhiệm vụ chung hồi trước, quan hệ giữa Đường Dật Nhiên và hai người Tạ Miên, Lục Phỉ Chi mới chậm rãi quen thuộc.
Lục Phỉ Chi không đứng dậy chào hỏi hắn, y nâng cằm ra hiệu hắn tự tìm một chỗ mà ngồi: "A Miên đi với nhóm Mạc phu tử ra ngoài rồi.”
Đường Dật Nhiên nhướng mày: "Sao vậy? Cãi nhau à?”
Đường Dật Nhiên nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng hắn lại là một kẻ tâm tư nhạy bén, chỉ cần một câu là đã có thể nhận ra tâm trạng của Lục Phỉ Chi đang kém. Gần đây hai đứa này làm sao thế nhỉ? Tí lại tốt, tí lại kém đi. Rõ ràng hôm qua còn tay nắm tay đi dạo phố, thế mà hôm nay đã giận dỗi nhau ngay được.
Đường Dật Nhiên biết rõ đạo lý ''ngàn vạn lần không được nhúng tay vào chuyện đạo lữ nhà người ta cãi nhau'', nhưng trùng hợp là hôm nay hắn lại đụng phải, vì vậy trong lòng không khỏi có chút tò mò.
Lục Phỉ Chi liếc nhìn Đường Dật Nhiên một cái, y có chút do dự.
Từ trước tới nay y không mấy khi tâm sự với ai, kể cả thỉnh thoảng có một hai chuyện xảy ra cũng sẽ trực tiếp nói với Tạ Miên. Tuy bên người y có vài người bạn nhưng chủ yếu chỉ là bạn cùng song vai trừ ma, tỷ thí luận bàn, tham khảo việc tu hành chứ chưa từng có ai tâm sự với y.
Y nghĩ nghĩ, bây giờ chắc là mình không thể nói thẳng là Tạ Miên ái mộ mình, nói vậy chẳng khác nào đang khinh bỉ Tạ Miên. Vì vậy cuối cùng Lục Phỉ Chi chỉ nhặt đúng một điểm mà hỏi: "Ta chỉ thấy là, có phải ta đối xử với A Miên không tốt không?”
Mấy ngày nay tâm trạng của y bất an, không để ý Tạ Miên đang làm cái gì, y chỉ biết là Tạ Miên cứ luôn vùi đầu vào viết gì đó. Sáng sớm hôm nay, trước khi ra cửa, Tạ Miên đặt một chồng giấy tuyên Thành dày cộp trên bàn bảo y rảnh rỗi thì xem. Lúc này Lục Phỉ Chi mới phát hiện chồng sách ấy là danh sách những đối thủ y có khả năng sẽ gặp trong Hội Trích Tinh.
Đó là những ghi chép về vũ khí, chiêu thức, thuộc tính linh lực, còn cả quá trình chiến đấu và thành danh của những đối thủ đó.
Không biết A Miên đã hỏi các phu tử bao lâu, rồi lại góp nhặt những mảnh ký ức vụn vặt như thế nào để mà viết nên những tờ giấy đó.
Trước đây Lục Phỉ Chi chắc hẳn sẽ thấy không có gì đáng nói, dù sao A Miên luôn đối xử với y rất tốt. Nhưng bây giờ khi y nghĩ đến có khả năng A Miên thích mình thì đột nhiên y thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Đường Dật Nhiên nghe xong lời tâm sự chẳng hợp với khí chất của Lục Phỉ Chi chút nào, hắn tức khắc ''xì'' một tiếng, cảm giác răng có chút ngứa.
Đúng là hắn tự đi tìm khổ mà.
Hai người này quá đáng lắm rồi. Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, mất công hắn còn tưởng hai người đã tới khoảng thời gian chán nhau, ai ngờ lại là tiến vào thời kỳ tuần trăng mật quay về!
Có câu đầu thì câu thứ hai sẽ dễ nói hơn. Lục Phỉ Chi nhìn bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, lần đầu y có cảm giác trong lòng chua xót: "Hình như ta ỷ lại vào A Miên quá nhiều, nhưng ta lại chưa bao giờ làm được gì cho hắn. Mấy năm nay trừ lúc A Miên tu hành, hơn nửa số thời gian của hắn đều dùng trên người ta. Chỗ nào của hắn cũng tốt, làm người khác ai ai cũng yêu mến, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, hắn còn chẳng có nổi một người bạn thân thiết.”
Đường Dật Nhiên: "....”
Tạ Miên mà ngươi nói với Tạ Miên mà ta quen có phải cùng một người không vậy?
"Không phải chứ huynh đệ, ta cảm thấy có phải ngươi có hiểu lầm gì với A Miên không?”
Lục Phỉ Chi còn tưởng Đường Dật Nhiên không tin là Tạ Miên không có người bạn nào thân thiết, y vội giải thích: "Là thật mà. Ngươi có từng thấy hắn chủ động hẹn gặp ai bao giờ không?”
Trong Học Cung, ai cũng có quan hệ không tệ với Tạ Miên. Nhưng mà nói thật, người được coi như thân thiết thì đúng là chẳng có ai. Lúc đi ra ngoài, không ít người chào hỏi với hắn, cũng sẽ có người thường xuyên tới bái phỏng. Nhưng quả thật là Tạ Miên không bao giờ chủ động hẹn gặp ai, cũng không đi ra ngoài mấy. Thỉnh thoảng có mấy chuyến đi xa một chút cũng toàn là đi chung với Lục Phỉ Chi.
Lục Phỉ Chi đã sớm quen với việc ở chung và được Tạ Miên nhượng bộ nên y vẫn luôn thấy bản thân là huynh đệ tốt nhất của Tạ Miên. Theo lý là vậy, những người khác phải tự hiểu mà tránh xa một chút mới tốt. Hiện giờ Lục Phỉ Chi tự ngẫm lại mới thấy bản thân không khỏi quá ư ích kỷ.
Đường Dật Nhiên: "... Ta cảm thấy đồ ngốc không hiểu đối nhân xử thế như ngươi thì không cần phải nhọc lòng suy nghĩ hộ người ta đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.