Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 37:

Bất Như Thụy/不如睡

07/09/2022

Một đại hội long trọng mười năm tổ chức một lần, các tu sĩ trẻ tuổi từ khắp trời nam đất bắc trên đại lục Vân Miểu đều tề tựu về đây. Vừa mới tới Trung Châu, mấy người Tạ Miên đã đụng mặt máy nhóm đến tham gia Hội Trích Tinh.

Bí cảnh tt nằm ở một ngọn núi đá cao lởm chởm, trong phạm vi trăm dặm đều cằn cỗi khô cạn, không có ai sinh sống.

Tận đến lúc Vân gia của Trung Châu ra mặt mời mười hai thành quyết định mở Hội Trích Tinh mười năm một lần, xây thành tt tựa vào núi thì nơi đây mới bắt đầu phồn hoa.

Mắt thấy còn mất thêm hai canh giờ đường xá nữa sẽ đến thành tt, thuyền loan đột nhiên ngừng lại nói muốn sửa soạn.

Tạ Miên lập tức nhận ra mọi người muốn làm cái gì, hắn chỉ muốn giơ tay đỡ trán.

Tuy nói Trung Châu và mười hai thành cùng trấn thủ một phương, về mặt quy định cũng đã vạch rõ giới hạn, không quấy nhiễu lẫn nhau nhưng thành nào cũng có sản nghiệp trên Vân Miểu, khó lòng tránh khỏi va chạm. Nơi bọn họ đặt chân là một trạm dịch mà thành Triều Phượng mở ở Trung Châu.

Lúc xuống thuyền, tất cả mọi người bèn sôi nổi đi tắm rửa thay quần áo. Tạ Miên do dự một lúc, cuối cùng hắn cũng từ bỏ thói quen dùng dây buộc tóc đơn giản mà chọn một cái áo khoác thêu hoa văn mây chìm màu bạc và một ngọc quan màu trắng.

Tạ Miên đi vào trong đinh ngồi, vừa đúng lúc nghe được quản sự của trạm dịch đang nói chuyện với Sầm phu tử.

Quản sự kia kiêu ngạo nói: "Ngài yên tâm đi! Nhóm chim Loan đều hầu hạ cẩn thận, mười năm mới chờ tới khoảnh khắc này, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt thành Triều Phượng chúng ta!”

Đúng thế.

Thành Triều Phượng xây trạm dịch ở cái nơi trước không thôn, sau không quán này chính là vì muốn nuôi chim Loan. Mấy chục năm như một, quản sự đều chăm sóc lũ chim Loan cực kỳ cẩn thận, chỉ vì chờ đến Hội Trích Tinh mười năm một lần này.

Mà lý do khiến mọi người phải vất vả dừng lại giữa chừng như thế là để đổi thuyền loan chạy bằng linh thạch bằng xe chim Loan thật kéo, sao cho cách ra sân khác người, tạo hiệu quả sân khấu hoa mỹ.

Tạ Miên lúc mới nhìn thấy cảnh tượng này lần đầu thì còn khiếp sợ, sau này hắn cũng quen dần, bắt đầu hiểu nguồn gốc của việc Lục Phỉ Chi đỏm dáng như thế là do đâu.



Bình thường lúc luyện công hay trừ ma, mặt mũi xám tro hay quần áo rách rưới cũng không có vấn đề, nhưng nếu đã đứng trước người ngoài thì nhất định phải phô trương thanh thế.

...

Bóng người còn chưa thấy đâu, bóng chim Loan đã tới trước.

Thanh âm réo rắt uyển chuyển truyền tới từ phía chân trời, đệ tử thành tt phụ trách tiếp đón Học Cung Triều Phượng chỉ thấy linh đài bị chấn động, ngay cả linh lực đang xao động trong cơ thể cũng bình ổn mấy phần.

Có đệ tử lớn tuổi hơn đã từng tiếp đón bèn cười nói: "Qua nửa khắc nữa là người của thành Triều Phượng sẽ tới đấy.”

Có đệ tử tuổi trẻ tò mò hỏi: "Nghe nói Điểu tộc có dung mạo đẹp đẽ, người nào người nấy đều là mỹ nhân. Trước đây sư huynh đã được tiếp đón người của thành Triều Phượng, đó có phải sự thật không?”

"Đó là điều tất nhiên!”

Đệ tử lớn tuổi vừa mới định mở miệng, một âm thanh xa lạ đã chen ngang.

Mọi người bị hoảng, lúc này mới phát hiện ra không biết từ khi nào vị công tử này đã đứng bên cạnh họ. Vị công tử ấy mặc áo tím thêu mẫu đơn, đầu đội phát quan nạm ngọc, cổ tay đeo một đống vòng bích tỉ, trong tay còn phe phẩy quạt xếp, thoạt nhìn nhan sắc thì có nhưng mà phẩm vị thì... một lời khó nói hết.

Cũng may mặt đủ đẹp nên mới gánh được. Đôi mắt hồ ly phong lưu đa tình, nhìn qua đã biết là tay ăn chơi già đời: "Nhớ năm đó Thiên Cơ Các chọn ra mỹ nhân đứng đầu Vân Miểu, vốn dĩ đã chọn ra Thương Thanh Âm rồi, cuối cùng lại không được.”

Người ái mộ Thương Thanh Âm rất nhiều, tất nhiên có kẻ không phục: "Chưa bao giờ nghe nói có người có thể thay đổi ý của Thiên Cơ Các.”

Mắt hồ ly xòe quạt xếp ra, chỉ để lộ nửa mặt ghi rõ bốn chữ ''tận hưởng lạc thú trước mắt'', nửa mặt phía dưới bị che khuất: "Ừm, chủ yếu là trước đó bọn họ đã chọn xong xuôi, vừa mới truyền tin tức đi thì ngay đêm hôm đó đã bị kẻ khác dùng một mũi tên bắn sụp nóc nhà.”

Thế còn chưa hết, nghe nói người kia còn đe dọa sẽ cắt tài trợ hàng năm của thành Triều Phượng.

Người của Thiên Cơ Các đều là một lũ keo kiệt, mỗi việc sửa nóc nhà cũng muốn đòi tiền, đương nhiên không muốn bị rút tài trợ nên chỉ có thể đổi người.



Lại nói tiếp, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân vốn dĩ sinh ra để kiếm tiền cùng giải trí trong dân chúng thôi, chọn chơi chơi chứ không cần thiết đặt nặng quá.

Mọi người thật sự cạn lời với kiểu ăn nói khùng điên của người này.

Đệ tử lớn tuổi nọ cảm thấy bất đắc dĩ: "Tống công tử không nghỉ ngơi ở trong thành mà lại tới đây để làm gì?”

Tống Vi Thanh phe phẩy cây quạt, không để bụng nói: "Ta chờ bằng hữu. À, tới rồi.”

Mọi người đều ngẩng đầu, phát hiện ra bầu trời vốn trống không đột nhiên xuất hiện mấy luồng ánh sáng. Màu sắc kia chỉ nhàn nhạt nhưng lại mỹ lệ khôn kể như cầu vồng.

Ánh sáng càng ngày càng gần, mọi người mới bắt đầu thấy rõ hóa ra là đàn chim Loan. Mỗi một con chim Loan kéo một chiếc xe nhỏ, xe có treo chuông gió trên nóc xe, chuông nhỏ rung động nhẹ nhàng trong gió. Tiếng chuông hòa cùng với tiếng của chim Loan, bóng dáng của chim Loan linh động, lông vũ thướt tha lướt qua trên bầu trời. Thoạt nhìn cảnh tượng ấy như màn vũ hội, nhạc tấu lên từng hồi, vũ cơ múa vòng quanh.

Chim Loan còn chưa đậu xuống đất, chúng bay vòng quanh bầu trời tận đến lúc từng tu sĩ một đồng loạt hóa thành vệt sáng rồi xuất hiện dưới quảng trường mới thong thả xếp hàng nhẹ nhàng bay đi mất.

Tuy Lục Phỉ Chi là thiếu thành chủ nhưng lần này y chỉ lấy thân phận đệ tử Học Cung bình thường để tham gia Hội Trích Tinh nên không đi tuốt ở phía trước mà đi ở cuối đội ngũ với Tạ Miên. Thấy lực chú ý của mọi người đều đặt ở hàng phía trước, Lục Phỉ Chi lén lút đút cho Tạ Miên một miếng hoa quả.

Tuy nhìn hàng ngũ chim Loan có vẻ đẹp đẽ nhưng nếu muốn tạo thành cảnh tượng ấn tượng như lúc nãy thì chúng phải không ngừng bay múa, còn lâu mới vững vàng bằng thuyền loan. Tạ Miên ngồi nửa ngày, thậm chí hắn còn suýt nôn ra.

Miếng trái cây trong miệng lành lạnh, vào miệng liền tan ra thành nước mát khiến hắn có cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Người ở đằng trước không có ý định tám chuyện gì.

Tạ Miên vừa bước ra đã thấy phía đối diện có người đang đi về phía bọn họ. Bộ áo tím kia quá mức bắt mắt, không muốn chú ý cũng khó.

Lục Phỉ Chi vừa nhìn thoáng qua đã nói: "Tìm ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook