Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 40:

Bất Như Thụy/不如睡

07/09/2022

Đợi đến lúc hai người tách ra, Sầm phu tử lấy một quyển sách từ trong tay áo gõ mạnh lên đầu Sầm Vũ: "Mấy ngày trước không phải ta vừa mới nói với ngươi à?! Người ta có đạo lữ rồi! Có đạo lữ rồi! Thọc gậy bánh xe không phải là hành vi mà Sầm gia chúng ta sẽ làm. Cẩn thận về nhà ta nói cho cha ngươi để hắn đánh ngươi một trận!”

Sầm Vũ rầu rĩ không vui, hắn né tránh đòn đánh của Sầm phu tử: "Ai thọc gậy bánh xe chứ?”

''Vậy ngươi chạy sau mông quấn lấy người ta làm cái gì?!'' ''Con chỉ nhắc nhờ Tạ sư huynh để ý Tống Vi Thanh thôi.”

Sầm Vũ cắn răng: "Kết quả Tạ sư huynh nói với con là, huynh ấy chỉ là bạn bè của Lục sư huynh. Kể cả Lục sư huynh có quan hệ mờ ám với ai bên ngoài thì Tạ sư huynh cũng không quản được. Con lại nói, Tạ sư huynh liền lộ vẻ thương tâm.”

Sầm phu tử nhíu mày hỏi lại: "Đây là A Miên tự nói hả?”

''Đúng thật là vậy.”

Sầm phu tử như đang suy nghĩ điều gì: "Con nói vậy ta mới nhớ, hai đứa nó đúng thật là không đề cập đến việc muốn làm đại điển hợp tịch, ở bên ngoài cũng chỉ xưng là bạn bè.”

Nhưng mọi người chỉ cho là hai người còn nhỏ nên không vội.

Hóa ra chuyện là như thế à?!

Tin tức này đúng thật làm người ta quá kinh ngạc. Sầm phu tử rối rắm muôn chết, lúc đánh mạt chược liền không nhịn được nói ra.



Tất cả các phu tử có mặt đều giật mình ngay tại chỗ!

Không thể nào?! Lục Phỉ Chi vẻ ngoài mày rậm mắt to, hóa ra lại khốn nạn thế ư!

...

Tạ Miên và Lục Phỉ Chi được phân tới một tiểu viện đơn độc, phòng ngủ thư phòng phòng bếp đầy đủ hết. Dù sao một mình hắn cũng không có gì làm, Tạ Miên bèn tới bên cạnh kệ sách, tiện tay lấy một quyển.

Tay Tạ Miên cầm sách nhưng bản thân hắn lại không tài nào tập trung nhìn nội dung sách được.

Hiện tại điều kiện ăn ở không giống như trên thuyền loan hay đảo Nhạn Khâu. Thành Trích Tinh phân cho Thành Triều Phượng một nơi ở rất lớn, mỗi người có thể ở một gian phòng riêng.

Hắn có nên tách ra không ở chung với Lục Phỉ Chi không?

Thứ nhất, nếu bọn họ ở chung một phòng sẽ chỉ làm cho tin đồn bên ngoài ngày càng nghiêm trọng. Thứ hai, Tạ Miên lần đầu tiên nhận ra khả năng là hắn nên giữ khoảng cách với Lục Phỉ Chi.

Lục Phỉ Chi trong quá khứ luôn vô tư hồn nhiên trước mặt hắn, vậy nên Tạ Miên mới hoàn toàn không để ý chuyện hai nam nhân trưởng thành cùng ở với nhau. Coi như quan hệ huynh đệ có thân thiết đến mấy, thỉnh thoảng ở một hai hôm đã đành, nhưng ai lại quanh năm suốt tháng ngủ chung trên một cái giường chứ? Chỉ khi nào giận dỗi nhau mới chia giường ngủ?

Tạ Miên nhớ lại, hắn cũng cảm thấy biểu hiện của bọn họ từ trước đến nay đều như vậy, khó trách được bên ngoài lại có lời đồn như vậy.

Nếu Lục Phỉ Chi còn như xưa, chắc Tạ Miên cũng không đi đến quyết định thế này chỉ vì lời đồn.



Nhưng hình như Lục Phỉ Chi đã trưởng thành dần.

Trong đầu Tạ Miên như ma xui quỷ khiến mà nhảy ra một suy nghĩ: Mấy hôm trước Lục Phỉ Chi hỏi hắn về chuyện giữa hai đạo lữ với nhau, y hỏi là vì liên quan đến Tống Vi Thanh sao?

Không phải do Tạ Miên bị Sầm Vũ tẩy não mới nghĩ vậy, đó hoàn toàn là do Tạ Miên nhận ra Tống Vi Thanh đối với Lục Phỉ Chi mà nói hình như không giống với bạn bè bình thường.

Tống gia là thế gia luyện khí nổi tiếng của Vân Miểu. Tổ tiên nhà họ Tống từng rèn ra một thần binh hiếm có trên đời, chính là bội kiếm của Vân Lang năm đó, đặt tên là ''Thái A''. Thành Thái A cũng được đặt tên theo tích truyện đó. Một ngàn năm đã trôi qua, thành Thái A là một trong mười hai thành chính, bản thân tích lũy được gia sản khổng lồ nhưng phần nhiều người trong tộc vẫn theo nghề luyện khí. Cả gia tộc họ Tống đều duy trì sự mộc mạc, một lòng hướng về luyện khí.

Tống Vi Thanh là số ít trong số ''phần nhiều người'' trong tộc. Phong cách của hắn khác hoàn toàn so với những người khác trong Tống gia. Lời đồn nói hắn thích xa hoa, chơi bời lêu lổng, bình thường là kẻ ăn không ngồi rồi, không hiểu luyện khí một chút nào, tình nhân bên cạnh thay đổi xoành xoạch.

Người này và tiêu chuẩn chọn bạn thông thường của Lục Phỉ Chi không thống nhất cho lắm.

Mà cũng chẳng sao. Tạ Miên lớn bằng này rồi, hắn cũng hiểu cái gọi là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong.

Cái khiến Tạ Miên để ý là thái độ của Lục Phỉ Chi với Tống Vi Thanh không được bình thường.

Bạn bè quen biết của Lục Phỉ Chi, không cần biết là ở trong hay ngoài Thành Triều Phượng, phần lớn Tạ Miên đều biết vài thông tin. Kể cả hắn không cố ý hỏi, Lục Phỉ Chi cũng sẽ tự động nói ra trong lúc nói chuyện phiếm với hắn.

Chỉ có duy nhất Tống Vi Thanh là khác hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook