Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 44: Mẹ ruột

Huyền Tam Thiên

20/08/2020

Giang Nhu phu nhân năm nay bốn mươi, khuôn mặt tinh xảo không hề có nếp nhăn, da thịt trắng mềm giống như trẻ con mới sinh, dáng người nóng bỏng ăn mặc lớn mật, có thể thấy được, Đan Kì Diệp mùa đông mà mặc trang phục mùa hè là di truyền từ mẹ mình.

Giang Nhu mười tám tuổi xuất đạo từ cuộc thi tuyển chọn nghệ thuật tổng hợp, thịnh hành toàn cầu, lúc hai mươi tuổi biến thành omega, dưới sự kêu gào không có khả năng của các fan, Giang Nhu nhanh chóng cùng người ngoài ngành kết hôn, cũng tạm lui khỏi giới giải trí, bí mật sinh con trai xong sau đó quay lại giới giải trí, trong một năm ngắn ngủi lại lên đỉnh, sau đó bắt được giải thưởng ảnh hậu.

Đường giành cho khách quý im lặng trống trải, bên tai đều là tiếng dày cao gót gõ vào sàn gạch men ‘cọc cọc’, như là có tiết tấu, Giang Nhu nâng tay tháo kính râm xuống, mở ra hai tay nhìn về phía Đan Kì Diệp.

Tâm Đan Kì Diệp nói, một thời gian không gặp mẹ già ôn nhu không ít, cũng đồng thời mở ra hai tay chào đón, kết quả, không có cái ôm nóng bỏng trong dự đoán, ngược lại bị Giang Nhu túm tóc!

“Ai ui…. Mẹ!” Đan Kì Diệp lắc lắc cổ muốn chạy, hiện tại hắn so với Giang Nhu cao hơn nửa cái đầu, lại bị Giang Nhu cứng rắn túm tóc lùn xuống mấy cm, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Giang Nhu dùng tay kia xoa bóp mặt Đan Kì Diệp một trận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gọi mẹ là gì? Nói ở bên ngoài phải kêu là chị? Mẹ cái gì mà mẹ, nếp nhăn trên mặt sắp bị con kêu ra rồi.”

Giang Nhu phát tiết một chút liền thả người, dù sao bên cạnh cũng có fan ngồi chồm hổm, lỡ như bị fan chụp được, lại một lần bị bôi đen, hơn nữa, cô không muốn dung mạo của con trai lộ ra sớm như vậy, đã giấu nhiều năm như vậy, cho dù có lộ ra ngoài thì cũng không phải là ảnh chụp được.

Đan Kì Diệp vuốt vuốt mái tóc bạc sống sót sau tai nạn của mình, không thay đổi sắc mặt đem mấy cọng bị rụng cất vào túi tiền, tính toán trở về sẽ cột lại, làm lễ truy điệu cho những sợi tóc bị chết đi của hắn, nhỏ giọng nói: “không phải như vậy sẽ rối loạn vai vế hay sao?”

“Ha!” Giang Nhu cười lạnh một tiếng, “Dựa vào giá trị nhan sắc này của chị, nói là em con cũng có người tin.”

Đan Kì Diệp: “… bộ dáng mẹ trẻ, con thì rất già sao?” Thất gia hoài nghi nhân sinh.

Trầm mặc một lát, khóe miệng Giang Nhu bỗng dưng giơ lên một nụ cười, “Ừ hừ?”

Đan Kì Diệp; “….”

“Ha ha, đùa con thôi, con mẹ lớn lên rất đẹp trai.” Giang Nhu là nhìn con trai lớn lên từng chút một, ở trong mắt cô, Đan Kì Diệp vĩnh viễn là một đứa nhỏ, còn ra vẻ người lớn, chỉ là con trai không nói gì rất khôi hài, cố ý đùa hắn.

Giang Nhu ôm bả vai Đan Kì Diệp kéo hắn đi về phía trước, hành lý đã có người đại diện xử lý, không cần cô để tâm, bận rộn lâu như vậy, hiện tại Giang Nhu muốn nhất chính là cùng Đan Kì Diệp ở chung một chỗ, “Đi thôi, cùng mẹ về nhà, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, bộc lộ tài năng cho con.”

Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, lấy ra di động bắt đầu tra bản đồ.

“Không cần con trai, mẹ kêu lái xe, hắn biết địa chỉ nhà chúng ta, không cần tìm bản đồ.”

“Không phải, con là đang xem đường từ nhà chúng ta tới bệnh viện, muốn hiểu rõ một chút.”

“….?” Giang Nhu từ từ nheo lại hai tròng mắt, nghiêng đâu có hơi cứng ngắc, trong mắt có chút lạnh lẽo, “Yên tâm, ăn mà chết, mẹ sẽ mai táng ngay tại chỗ cho con.”

Đan Kì Diệp thấy tình hình không ổn, yên lặng cất di động đi.

Lúc này Giang Nhu mới buông Đan Kì Diệp ra, cũng tán thưởng hắn thức thời, “Con trai ngoan.”

….

“A—- đây là không khí trong nhà, thật tươi mát.” Bởi vì tính chất công việc, Giang Nhu phải bay tới bay lui khắp nơi, xa còn có thể ngồi phi thuyền đi tinh cầu khác, thật vất vả trở về, mở ra hai tay cảm nhận hơi thở trong nhà.

Đan Kì Diệp yên lặng mở ra hệ thống tuần hoàn không khí.

Lúc bình thường cha mẹ không ở nhà, Đan Kì Diệp sẽ tự mình ở căn phòng bên kia, nơi này đương nhiên cũng để không, phòng ở để lâu sẽ có chút mùi không rõ, Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, nhìn thấy bộ dáng Giang Nhu hận không thể ôm đồ dùng trong nhà, yên lặng đem những sự thật này nuốt xuống, nếu không nhất định sẽ bị đánh.

Nhưng mà, càng đi lên cao, Giang Nhu liền tự mình phát hiện không đúng, tùy tiện mở cửa một phòng ngủ ra, trên giường ngay cả một nếp nhăn cũng không có, căn bản không giống có người ở, “Bảo bối, bình thường con không ở đây sao?”

“Vâng.” Đan Kì Diệp đem hành lý trợ lý đưa tới đẩy mạnh lên phía trước, “Bên này quá xa, đến trường dễ bị muộn, con vẫn ở phòng trên đường Giang Bình.”

Giang Nhu gật đầu, “Mẹ theo con cùng nhau ở.”

Động tác chuyển hành lý của Đan Kì Diệp dừng lại, không biết vì cái gì, lại không quá muốn cho Giang Nhu ở với mình, hắn cũng không hiểu vì sao lại vậy, thế nhưng loại ý tưởng này chỉ chợt lóe mà qua, hắn nói: “Phòng ở bên kia nhỏ, mẹ ở quen không?”

“Có gì mà quen với không quen. » Giang Nhu khoát tay nói : « Lúc mẹ quay phim, nằm trên đất cũng đã nằm qua, còn để ý mấy cái này sao ? đi thôi. »

« Được. »



ở cùng Giang Nhu, Đan Kì Diệp cũng không lo lắng mẹ hắn sẽ giáo dục hắn cái gì, dù sao loại chuyện thức đêm chơi trò chơi, mẹ hắn so với hắn còn mạnh mẽ hơn, từng có bài báo viết rằng trong khoảng thời gian mười phút còn có thể liên tục chơi ba trò chơi, tuy rằng kết cục không vừa lòng người, nhưng mà ngồi máy bay thực vui vẻ.

Giang Nhu còn nghiện trò chơi hơn hắn.

Lại lăn qua lăn lại một hồi, Đan Kì Diệp sắp xếp xong hành lý của Giang Nhu, cảm giác thắt lưng của mình lại đau.

Lúc trước nằm một lúc nghĩ là không có chuyện gì, Đan Kì Diệp xoa bóp thắt lưng vài cái, ui… không nghĩ tới tác dụng chậm như vậy.

Giang Nhu quay về phòng sau đó đi tắm, lúc đi ra, vừa vặn thấy Đan Kì Diệp hoạt động gân cốt, mũi của nàng ngửi được hơi thở nguy hiểm, dấu đi hoài nghi, ra vẻ tùy ý hỏi : « Con làm sao vậy ? »

Đan Kì Diệp nói : « Đau thắt lưng. »

Lông mày Giang Nhu nhảy lên, buông khăn trong tay đi qua, nhìn lướt qua dấu vết trên cổ tay Đan Kì Diệp, nhìn nhìn hình như tư thế Đan Kì Diệp giống như hoạt động không tiện….

Ngọa tào ?!!

Giang Nhu lập tức hút một ngụm khí lạnh.

Này này này này này này…. Này nội dung vở kịch có phải phát triển không đúng hay không ?

Không, không phải không đúng.

Có phải quá nhanh hay không ?

Xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không có ai thông báo cho cha mẹ !

Khiếp sợ trong lòng giống như là sao chổi và sao hỏa đụng vào nhau tóe lửa, trên mặt Giang Nhu duy trì hình tượng cao lãnh của cha mẹ, cô chỉ chỉ sô pha nói : « ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn nói với con. »

« Hả ? » vẻ mặt Đan Kì Diệp mở mịt quay đầu, « Cái gì ? »

Giang Nhu cũng không giải thích nhiều, chỉ là nâng nâng cằm, y bảo hắn ngồi xuống.

Đan Kì Diệp bất đắc dĩ ngồi xuống.

Giang Nhu ngồi ngay ngắn, không biết từ nơi nào lấy ra một cuốn vở, bên trên còn có một cây bút, sau khi mở ra xong, giống như thẩm vấn phạm nhân nhìn về phía Đan Kì Diệp, « Đêm qua con đi đâu ? »

Đan Kì Diệp đang uống nước, nghe vậy trực tiếp phun ra hơn phân nửa ly nước : « phụt…. »

Kích động lấy khăn tay lau miệng, quay mặt lại thiếu chút nữa đập bể ly nước, lúc luống cuống tay chân, Giang Nhu vừa lúc đưa giấy cho hắn.

Đan Kì Diệp đem nước trên mặt lau khô, ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại dọn dẹp trên bàn.

Thấy bộ dạng này của hắn, Giang Nhu chỉ cảm thấy con trai đang chột dạ, mắt thấy chính là có việc !

Chuyện lớn !

Giang Nhu gõ cái bàn, « thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt, con nếu không nói, mẹ sẽ đi trường học của con hỏi xem như thế nào ? »

Có thể nói, ngay từ đầu đã đem đường lui của chuyện này khóa chặt.

Giang Nhu thầm nghĩ phải dùng tốc độ nhanh chóng để có được đáp án.

Cũng không muốn lãng phí thời gian.

Lại càng không muốn cho Đan Kì Diệp có thời gian nghĩ đối sách.

Đan Kì Diệp cũng biết Giang Nhu là nghĩ tới cái gì, hắn chính là vì Giang Nhu hỏi chuyện tối qua, trước tiên nghĩ tới cơm chiên trứng, cùng với ngủ ở nhà Tần Dĩ Mục, nhưng khẳng định không có chuyện giống như Giang Nhu nghĩ, hắn giải thích : « Con chỉ là không cẩn thẩn trật thắt lưng mà thôi. »



« À. » Giang Nhu gõ gõ cây bút, « Tối hôm qua trắng đêm không về. »

« …. » làm sao mà mẹ biết được ?

« Lại còn ở cùng alpha ! »

« …. ? » Cái này sao cũng đoán được ?

« Con trai đừng giả vờ, con có chút cẩn thận, mẹ liếc mắt một cái liền biết. »

« Hả ? » Đan Kì Diệp nhíu mày, quyết định hóa bị động thành chủ động, « Chuyện con bị dấu hiệu mẹ cũng biết ? »

« …. Cái cái cái cái cái gì ?! » Giang Nhu tức giận ngay cả vở cũng cầm không xong, « Đan Kì Diệp ! con bị… bị dấu hiệu…. con… mẹ ! »

« Mẹ ?! mẹ ! » mắt thấy Giang Nhu tức giận muốn đánh người, hắn vội vàng đem những thứ có tính công kích trên bàn kéo qua một bên, « mẹ mẹ bình tĩnh, con nói giỡn thôi. »

Giang Nhu kéo tay áo, không thúc giục Đan Kì Diệp, tên kia chắc cũng chưa chạy, tìm nửa ngày cũng không thấy tấm ảnh nào, không tìm được liền tức giận, tay không đi lên túm lấy người, « Mẹ không nghe ! con nói cho mẹ nghe người dấu hiệu con là ai ? »

« Không có ai…. »

Hiện tại Đan Kì Diệp rất hối hận, vô cùng hối hận.

Sớm biết như vậy thì còn nói một câu như vậy làm chi ?

Như vậy thì hay rồi, khiến mẹ sợ choáng váng.

Đan Kì Diệp nói : « mẹ cũng không nghĩ lại, tính cách của con như vậy, alpha kia sao để ý được ? »

« Con mẹ vĩ đại như vậy, tìm một alpha thì làm sao ? »

« …. »

Lúc trước mẹ coi con là beta cũng không nói như vậy !

Nhưng lúc này không phải là lúc để ý chuyện này.

Đan Kì Diệp đem áo ở sau cổ kéo xuống, nói : « Mẹ tự xem đi, con không có bị dấu hiệu, liếc mắt một cái liền biết. »

Giang Nhu mới không tin cái này, cô căn bản không nhận loại giải thích này, có đôi khi omega bị dấu hiệu, cả người đều là tin tức tố của alpha, bọn họ không phát giác được, càng không thể xem tuyến thể là có thể chấp nhận.

Ngay khi cô muốn gọi điện thoại cho nam nhân trong nhà, di động của Đan Kì Diệp đột nhiên vang lên.

Chuông trong đầu Giang Nhu nháy mắt căng thẳng, không ngừng phát ra thanh âm ‘đinh đinh đang đang’ giòn vang, giống như là nhắc nhở cô, giác quan thứ sáu của nữ nhân phản hồi lại, « Ai ? »

Đan Kì Diệp nhìn thoáng qua, khá lắm, là điện thoại của ngồi cùng bàn.

Nghĩ nghĩ, hắn nói : « một bạn học. » sau đó ngắt điện thoại.

Thuận tay còn muốn đem di động giấu dưới bụng mình.

Giang Nhu biết thói quen của hắn.

Lúc này giơ tay đoạt di động.

« Chờ, từ từ, mẹ… là bạn học của con, mẹ đừng làm người ta sợ ! »

Giang Nhu mắt điếc tai ngơ, trực tiếp mở khung đối thoại ra, nhưng mà, trong nháy mắt nhìn thấy phông nền nói chuyện kia, cô liền sửng sốt.

« Còn, còn rất đẹp trai. »

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook