Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 41: Truy tìm

Huyền Tam Thiên

20/08/2020

Đúng là lúc tan học.

Học sinh đói bụng liền dứt khoát chạy ra bên ngoài, cũng không vội vã về nhà, mà lại chạy tới các quầy hàng ăn vặt, mua một chút đồ ăn vặt, gà rán vân vân để lấp đầy bụng.

Loại dịch dinh dưỡng gì đó, tuy rằng mau lẹ, nhưng đối với học sinh mà nói, uống loại đồ vật này không có gì khác uống thuốc độc.

Trong túi của rất nhiều người được cha mẹ đặt dịch dinh dưỡng vào, chỉ là không uống mà thôi.

Đan Kì Diệp dây dưa một trận, lúc đi ra tinh thần gấp trăm lần, nếu trên tay không dán miếng băng cầm máu, dựa vào tinh thần của hắn, thật khó mà nghĩ ra không lâu trước đây hắn bị phát sốt đứng cũng không thể đứng, « Ngồi cùng bàn, sau khi tan học cậu định làm gì ? »

« Về nhà. »

« Trực tiếp về nhà ? » Đan Kì Diệp nhíu mày, « vậy thực không thú vị. »

« Ừ. »

« …. »

« tôi đi trước…. »

Tần Dĩ Mục bỗng dưng dừng lại bước chân, nghiêng đầu liếc mắt một cái.

Tầm mắt kia giống như là đang quét hình, hắn ho nhẹ một tiếng, không ngừng tránh đi ánh mắt kia, nói : « Tôi còn có việc khác. »

« Trở về. »

« Tôi…. »

« Cậu đang bệnh. »

Đan Kì Diệp còn đang muốn cố gắng, hiệu quả truyền dịch thấy rất nhanh, hiện tại hắn đã không có cảm giác khó chịu, Tần Dĩ Mục cũng không cần phải lo lắng cho bệnh tình của hắn như vậy.

Hơn nữa, phát sốt mà thôi, thân thể cũng không có vấn đề gì lớn.

Lúc trước sốt ba mươi chín độ còn ra sân nhảy múa, lúc đó còn là thanh niên đẹp trai nhất quán bar, như thế nào có thể thua bởi phát sốt.

Nhưng là không đợi hắn mở miệng, tay Tần Dĩ Mục đã đặt lên sau gáy hắn.

Đan Kì Diệp cũng không cho rằng Tần Dĩ Mục muốn bóp chết mình, cũng không vội vã né tránh, « Nghe nói, một alpha đè gáy một omega, chính là muốn…. »

‘bá’.

Nói còn chưa xong, Tần Dĩ Mục liền thu tay, đứng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước.

Hồi hộp.

Mắt thường có thể nhìn ra được đang hồi hộp.

Đan Kì Diệp mím môi, đem ý cười ở khóe miệng đè xuống, không cho ngồi cùng bàn của hắn quá mức xấu hổ, cũng thông minh không vạch trần.

Mà là….

« Ngồi cùng bàn, tôi về nhà trước đây. » thanh âm nho nhỏ kia, mang theo giọng cổ họng, khỏi nói ngọt bao nhiêu.

« Ừ. » Tần Dĩ Mục thản nhiên nói : « Chú ý nghỉ ngơi. »

« Được. »

Đan Kì Diệp kích động phất tay : « Ngồi cùng bàn hẹn gặp lại ! »

Chờ Tần Dĩ Mục đi rồi, vẻ mặt nhu thuận ánh mắt cười cong cong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Lấy ra di động bấm dãy số đã thuộc nằm lòng, Đan Kì Diệp lạnh giọng hỏi: « Những người đó đã nói hết ra chưa ? »

Đối diện đầu tiên là một trận thanh âm ‘hu hu’ lộn xộn, bị đối phương nhanh chóng che lấp đi, « Thất gia, cậu đến hỏi trực tiếp đi. »

Dừng một chút, còn nói ; « Cũng gần xong rồi. »

« Được. »



….

‘bịch, bịch, bịch’

Từng quyền đều phát ra từng tiếng trầm đục, miệng bị bịt kín, tiếng kêu đau chỉ có thể xoắn xít biểu hiện ở trên mặt, cắn chặt răng, ánh mắt hung ác lạnh lùng đánh giá người trên ghế da thật.

‘cành cạch.’

Cửa phòng bao được mở ra.

Thân ảnh thiếu niên tinh tế hơi gầy xuất hiện ở trước cửa, ngược sáng, một đầu tóc bạc giống như được bao bởi một tầng viền vàng, thiếu niên mặc đồng phục, khóa kéo trước người được kéo tới bụng, chỉ lay động một đoạn ngắn, quần đồng phục dài ôm chọn hai chân hoàn mĩ, một thân đơn giản như vậy lại có thể đánh sâu vào thẩm mĩ của người ta.

Ngón trỏ Đan Kì Diệp hơi cong lại, hơi lau cạnh cửa bên cạnh một chút, đánh giá sơ lược trong phòng một chút, chuẩn xác mà không lầm đem tầm mắt đặt ở trên người hai người bị đánh kia.

Mao Tuần Vũ nhận ra có người tới gần, xoay người đem hai người này vững vàng ngăn chặn, không vui ngẩng đầu, lúc nhìn thấy là Đan Kì Diệp, hắn hơi dừng lại, vội vàng tránh ra, chỉ vào hai người này nói : « Thất gia, hai người bọn họ đã thừa nhận ngày đó chặn người là có người sai sử. »

Đan Kì Diệp gật đầu, cho dù bọn họ không thừa nhận, việc này tuyệt đối kỳ lạ.

Ngày đầu tiên khai giảng nhiều người gấp gáp như vậy ai còn có thời gian mà đi chặn người.

Hơn nữa còn là một học sinh mới vào cao nhất mà thôi.

Không có khả năng lại có chuyện trùng hợp được.

Với lại….

Lúc trước tan học cũng thấy hai người này.

Vốn đều định đi tới chỗ Tần Dĩ Mục, kết quả thấy hắn ở, liền quay đầu bỏ chạy.

Cũng không cần phải phân tích cẩn thận, có thể biết được hai người này muốn gây phiền toái cho Tần Dĩ Mục.

Ra tay trước chiếm lợi thế, ra tay sau sẽ gặp nạn.

Đan Kì Diệp dứt khoát cho tiểu béo dẫn người chú ý, hễ là thấy hai người này lang vảng chung quanh trường học, liền đem hai người này bắt lại rồi nói sau.

Vốn chính là chỉ muốn phòng ngừa chu đáo, kết quả thật đúng là tóm được người.

Đan Kì Diệp kéo ghế dựa ngồi vào trước mặt bọn họ, không trực tiếp ra tay cho bọn họ mở miệng, mà là dò hỏi bọn họ trước : « Nói như thế nào ? »

Rất có phong phạm cho các người tự thú trước.

Bọn họ bị lấp kín miệng.

Hai người thành thật ngồi ở trên sô pha đằng trước còn có một cái bàn nhỏ để rượu, hai nam nhân sợ hãi rụt rè như vậy bên trong còn có vẻ uất ức.

Nhưng Đan Kì Diệp cũng là người thoải mái, cho bọn họ ngồi sô pha còn có một ly rượu nhỏ, chiêu đãi rất sảng khoái, so với cái gì đều mạnh mẽ hơn.

Mao Tuấn Vũ đi qua lấy ra thứ lấp kín trong miệng hai người bọn họ, còn cảnh cáo nói ; « Hỏi các người cái gì thì thành thật mà nói. »

Đan Kì Diệp gõ cái bàn, thanh âm ‘cạch cạch’ đủ để cho cả phòng yên tĩnh lại, nói thẳng : « Omega tìm các người, là nam hay nữ ? »

Mao Tuấn Vũ nghe Đan Kì Diệp hỏi như vậy, lúc này nhíu mày, « Thất gia, cậu biết người tìm bọn họ là ai ? »

« chỉ là suy đoán mà thôi. »

Đan Kì Diệp trả lời cũng thực mơ hồ.

Hắn cảm thấy omega hãm hại Tần Dĩ Mục kia, mục đích thực rõ ràng, cũng dễ dáng hiểu được, nhưng mà… nếu là nữ omega, Đan Kì Diệp đoán người này chính là mẹ của Tần Dĩ Mục.

Tuy rằng suy đoán này thực vô lí cũng thực buồn cười.

Nhưng Đan Kì Diệp cảm thấy cái người được gọi là mẹ kia, tính công kích rất mạnh.

Hầu như lần đầu tiên thấy hắn không chút nào che dấu sự kháng cự.

Tần Dĩ Mục vừa mới chuyển tới trường học mới, bên người không có người bạn nào, theo lý thuyết, một người mẹ thấy bên người đứa con quái gở của mình có một người bạn, khẳng định sẽ thật vui vẻ, không cười hì hì với người ta, vậy cũng không cần bài xích như vậy.

Hơn nữa.



Omega xuất hiện lần đầu tiên là ở khách sạn bên kia.

Nếu La phu nhân kia mới biết được Tần Dĩ Mục ở bên cạnh, cho nên mới tới đây gây phiền toái, vậy…. hai người chặn người này, chắc chắn có liên quan tới mẹ ruột của Tần Dĩ Mục.

Dù sao, Đan Kì Diệp biết, người kia chính là hy vọng Tần Dĩ Mục trở về lấy omega kia.

Đan Kì Diệp từ từ cong đầu ngón tay, hắn hỏi, cũng chẳng qua là muốn đem thanh đao treo trên đầu kéo xuống mà thôi.

Đoán dù sao cũng chỉ là đoán.

Chỉ khi nào được chứng thật.

Chuyện này mới thật sự có được kết cục.

Một người trong đó nuốt nước miếng, không biết nghĩ tới cái gì, cả người trở nên hơi cáu kỉnh, ánh mắt nhìn về phía Đan Kì Diệp lại không tốt, hắn nhổ ra một ngụm máu, nói : « là mẹ của Tần Dĩ Mục tìm chúng ta. »

« Gì gì gì ? » Mao Tuần Vũ ở phía sau nghe đã muốn mơ màng.

Chuyện Đan Kì Diệp cùng Tần Dĩ Mục bị chặn đường hắn biết, nhưng không nghĩ tới, người này không vì tiền, thế nhưng lại là mẹ Tần Dĩ Mục tìm người tới sao ?

Mẹ ruột tìm người đánh con mình ?

Khá thật.

Mao Tuấn Vũ khiếp sợ hận không thể đem thịt trên mặt run rẩy cùng với tim mình, tự mình lắc lắc đầu, đem tình tự không hiểu này ném đi, lấy lại bình tĩnh nói ; « Mẹ ruột tìm người đánh con mình sao ? »

« Bà ta muốn Tần Dĩ Mục trở về. » chiếm được đáp án mình muốn, Đan Kì Diệp cũng không vui vẻ khi biết trước được sự việc, ngược lại thở dài, chuyện như vậy… hắn ở nơi này giải quyết, không cần liên lụy đến Tần Dĩ Mục, lại càng không muốn cho hắn biết sao lại như vậy.

Đang nghĩ ngợi phải giấu diếm Tần Dĩ Mục như thế nào, người kia còn nói.

« Bà ta chỉ nói Tần Dĩ Mục rất có tiền, kêu hai chúng ta đi chặn đường hắn, được tiền thì tự mình giữ, bà ta còn có thể cho chúng tôi thêm một khoản tiền, nếu Tần Dĩ Mục rời khỏi thành phố Xuyên Nạo, chúng tôi còn có thể được một khoản tiền thưởng…. »

Nam nhân cắn chặt răng, « Nhưng bà ta cũng không nói cho chúng tôi biết, Tần Dĩ Mục biết đánh nhau ! »

Nói đánh nhau đều có khái niệm rất mơ hồ, thân thủ kia so với huấn luyện chuyên nghiệp có gì khác nhau sao ?

Ăn mệt lớn như vậy, tiền còn không lấy được, nếu lần này không phải nữ nhân kia thanh toán trước một khoản tiền, hắn căn bản sẽ không tham gia vào bồn nước đục này.

« Bà ta muốn chúng tôi đi đụng người, sau đó té ra đất kêu đau, bà ta sẽ cho người tới chi viện, mọi chuyện ầm ĩ lên, Tần Dĩ Mục không còn mặt mũi ở lại đây sẽ rời đi, nhưng là ai biết thấy cậu…. »

Trong lòng nam nhân cũng rất ảo não.

Đó là omega, bị đánh trong lòng còn nghẹn khuất, hắn nếu đánh đối phương, hiệp hội bảo vệ omega cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Kết quả không đánh được người… ngược lại còn bị bọn họ bắt đi.

Nghĩ lại thật sự là nghẹn khuất.

Đan Kì Diệp nhìn vẻ mặt của người này, cũng sắp bị tức nở nụ cười, mày còn ảo não sao? Người bị hại còn chưa lên tiếng, mày là người đi đánh người còn kêu thảm sao?

Nhấc tay cầm lấy bình rượu trên bàn, xoay cổ tay, thẳng tắp ném xuống dưới!

—-“A!”

Nam nhân nhắm chặt mắt lại, sợ tới mức ngũ quan đều nhăn lại một chỗ, miễn cưỡng có thể lén lút mở ra cánh tay gian nan đem mình ôm lại, nhưng mà, đau đớn trong dự đoán không có truyền tới.

Bia lạnh như băng từ từ chảy xuống đỉnh đầu, nam nhân từ từ mở mắt, đối diện với cặp mắt lạnh lùng kia của Đan Kì Diệp, một lọ rượu đã đổ, Đan Kì Diệp bắt chéo chân dựa ra sau, thuận miệng hỏi: “mày điều tra qua người kia chưa?”

Nam nhân bị làm cho ướt sũng nói: “bà ta rất cao ngạo, căn bản không nghĩ tới đề phòng chúng ta, đối với ảnh chụp tùy tiện cũng tra ra được một đống.”

“Vậy….” Đang nói đột nhiên bị đánh gãy, theo cửa phòng bị mở ra, âm nhạc táo bạo ở bên ngoài cũng truyền vào, lúc này Đan Kì Diệp nhíu mày, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn ra cửa, “Cút đi!”

Chợt Đan Kì Diệp buông hai chân bắt chéo, ngây ra như phỗng nhìn nam nhân đứng ở cửa…. ở cửa trường học cam đoan sẽ về nhà nghỉ ngơi bảo vệ thân thể, thế mà lại đụng mặt ở quán bar.

Tần Dĩ Mục từ từ đóng cửa phòng, nhìn Đan Kì Diệp chằm chằm, thanh âm thong thả nói từng chữ, “Cậu nói cái gì?”

Đan Kì Diệp ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối cẩn thận cúi đầu.

Tôi, tôi nào dám nói chuyện nha QAQ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook