Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 12: Xem bệnh

Huyền Tam Thiên

20/08/2020

Đan Kì Diệp không hề thấy phiền mà quấy nhiễu hắn, Tần Dĩ Mục luôn luôn lạnh nhạt dưới sự cố gắng không ngừng của hắn có chút hơi không nhịn được, mày hơi nhíu, trên trán mơ hồ nổi gân xanh, “Câm miệng.” thanh âm đạm mạc mang theo vài phần lãnh liệt vang lên.

“Không cần. vì sao muốn tôi câm miệng?” Đan Kì Diệp là loại vết sẹo lành liền quên đau, hoàn toàn quên mất vừa rồi Tần Dĩ Mục nắn mắt cá chân hắn như thế nào, tiếp tục châm ngòi người ta, “Thanh âm của tôi nghe không hay sao? Đăng lên trên mạng cũng là giọng ca chuyên nghiệp đó.”

Đan Kì Diệp quơ quơ đùi phải, tư thế đảo ngược làm cho hắn hơi say xe, hồi lâu không nhận được câu trả lời, âm thanh nói chuyện cũng dần nhỏ xuống, “Nói chuyện với cậu đó, ngồi cùng bàn.”

Thanh âm yếu ớt không tránh được lỗ tai của Tần Dĩ Mục, hắn buông Đan Kì Diệp xuống, một lần nữa đổi về động tác ôm ngang.

Trải qua đãi ngộ bao tải, lại bị ôm công chúa như vậy, Đan Kì Diệp đành phải ngoan ngoãn.

Không ngoan cũng không được, bây giờ đầu óc còn đang ‘ong ong’.

“Ừ.”

“Cậu ừ cái gì?”

“….”

Lại không lên tiếng.

Đan Kì Diệp thở dài, “cậu là người đầu tiên tôi gặp không thích nói chuyện nhất.”

“Ngồi cùng bàn trước kia cậu cũng như vậy sao? Cậu vẫn không thích nói chuyện như vậy sao?”

“Cậu vì sao không nói lời nào? Rất im lặng.”

Đan Kì Diệp một đường nói nhỏ, lầu bà lầu bầu hoàn toàn không trông cậy vào Tần Dĩ Mục trả lời.

Nhưng mà….

“Lười.”

Đan Kì Diệp đang cúi đầu được một nửa thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn bộ mặt nghiêm trang của Tần Dĩ Mục, hắn nhịn không được hoài nghi vừa rồi mình có phải nghe lầm hay không.

Lại tiếp tục nói chuyện vậy? tôi như thế nào cũng phải khiến cậu thích nói chuyện mới được.

Đan Kì Diệp nheo lại hai tròng mắt, bám vào cổ hắn thoáng hướng về phía trước, kề sát đối phương, nhẹ nhàng nói: “Ngồi cùng bàn? Cậu….”

“Tới rồi.” không đợi hắn nhiều lời, Tần Dĩ Mục đẩy ra cửa phòng y tế, lập tức dứt khoát đi vào đặt hắn ở trên giường bệnh.

Bác sĩ phòng y tế thấy người bị ôm vào hơi mơ màng, “Sao lại thế này?” bị thương nghiêm trọng lắm sao?

Đan Kì Diệp chỉ vào chân trái treo bên giường của mình nói: “Chân của em bị trẹo, có hơi sưng lên.”

Bác sĩ gật đầu, quay đầu cầm lấy cồn, “Đem giày và tất cởi ra tôi xem xem.”

Đan Kì Diệp nửa dựa vào đầu giường, hai tay chống lên nệm, cương quyết treo mình lên không, sau đó hơi lui về phía sau, đem chân thu về.

Xê dịch một chút tuy rằng chậm, nhưng lần thứ hai bị thương có thể nghiêm trọng hơn, hắn nếu không cẩn thận chọc một chút, chân trái có thể báo hỏng tại chỗ.

Nhưng mà, không đợi hắn đem chân co về, đã bị Tần Dĩ Mục nắm lấy cẳng chân.

Năm ngón tay thon dài cùng với màu đen của quân phục tạo thành màu sắc đối lập, “Ngồi cùng bàn?” Đan Kì Diệp cảm thấy kì quái, sau đó Tần Dĩ Mục cúi người cởi giày của hắn, ngón tay đặt ở mép vớ, hơi chạm vào mắt cá chân sưng đỏ, đầu ngón tay lạnh như băng như là viên đá trấn an chỗ đau, lúc hai người chạm vào, hoàn toàn là vô ý thức run rẩy.

“Chờ, chờ một chút ngồi cùng bàn, tôi tự mình làm được.” Đan Kì Diệp ba chân bốn cẳng thò tay, Tần Dĩ Mục cũng không cho từ chối đẩy tay hắn ra, sau khi cởi giày, lại đem ống quần hắn xắn lên.

Mỗi một lần gấp so với lần trước nhỏ đi một số, ngón cái lướt qua bên cạnh, vuốt phẳng nếp uốn ở bên trên, cho tới khi mắt cá chân hoàn toàn lộ ra mới dừng tay lại.



“Cám ơn ngồi cùng bàn!” tự bản thân Đan Kì Diệp làm cũng không kiên nhẫn này, nếu tự hắn làm, vậy sẽ trực tiếp kéo lên trên là xong.

Tần Dĩ Mục lách qua, một tay đỡ ở phía sau lưng hắn, một tay dừng ở trên đầu gối, đem người ôm đến đầu giường, vừa lúc phần eo có chỗ dựa, lúc này mới lùi ra một bên, đem vị trí trả cho bác sĩ.

Đan Kì Diệp tóm lấy đệm mềm ở phía sau, lông xù, không biết là nghĩ tới cái gì, hắn nở nụ cười sáng sủa với Tần Dĩ Mục, ngón cái cùng mười ngón tay giao nhau tạo thành một hình trái tim nho nhỏ, “Vất vả ngồi cùng bàn, yêu cậu nha ~”

Tần Dĩ Mục hờ hững đứng nhìn, nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ cầm lấy cồn đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, vừa rồi người được ôm vào hắn định đi lên giúp đỡ, kết quả ngó trái ngó phải lại phát hiện không có nơi cho mình nhúng tay vào, từng chi tiết đều được xử lý thực thỏa đáng, hắn cũng chỉ có thể làm một người quần chúng đứng nhìn thôi.

Thấy hắn thật lâu không nhúc nhích, Tần Dĩ Mục nhíu mày, “Bác sĩ?”

“Hả? à… đến đây đến đây.” Bác sĩ giật mình, mang theo chai cồn đi lại gần.

Tùy tay đặt cồn ở một bên, bác sĩ nhìn thấy mắt cá chân sưng lên thật to, có hơi không thể xuống tay, “Sao lại bị trẹo thành như vậy?”

Lặn lộn một hồi như vậy, mắt cá chân so với vừa rồi nhìn còn nghiêm trọng hơn, Đan Kì Diệp cảm thấy lần bị thương này thực nghiêm trọng.

Đan Kì Diệp nói: “Lúc chạy bộ giẫm lên cái gì, rồi bị như vậy.”

“Ôi, vậy là vận may của cậu không tồi.” bác sĩ dùng tay chấm một ít cồn sau đó nhẹ nhàng bôi lên phía trên, chỉ là vì muốn giảm bớt đau đớn cho hắn mà thôi.

“Lần trước có một học sinh, cũng bị trượt chân, kết quả mặt chạm đất, thiếu chút nữa là mũi bị lệch sang một bên.” Nghĩ tới hình ảnh kia bác sĩ không nhịn được ‘chậc chậc’ lưỡi, sân huấn luyện quân sự của bọn họ giống như là có độc vậy.

“Không phải là vận may của em tốt.” Đan Kì Diệp xoa xoa mũi, hơi ngại nói: “là do bạn ngồi cùng bàn với em cứu em đó.”

Thế nhưng nếu hắn ngã xuống thật mặt cũng sẽ không chạm đất, chính là cổ tay cũng sẽ bầm tím hoặc là sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Bác sĩ gật đầu, ai quan tâm hắn sao lại như vậy, không bị thương đến chỗ khác là tốt rồi, “Vậy cậu….” thanh âm của bác sĩ từ từ tiêu tán khi hắn ngẩng đầu, hắn hơi nghi hoặc nhìn Đan Kì Diệp, sau đó tầm mắt từ Đan Kì Diệp nhìn về phía Tần Dĩ Mục.

Bác sĩ: “….”

Không biết mình quá nhạy cảm hay không, sao cứ cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp.

Đan Kì Diệp nghe thấy thanh âm của hắn, nhưng không nghe rõ nội dung, liền hỏi một câu: “Bác sĩ nói gì?”

Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, chỉ là cậu không muốn chậm trễ huấn luyện, tôi sẽ giúp cậu xoa vết thương, sau đó nghỉ ngơi một ngày, ngày mai có thể huấn luyện bình thường.”

“Nhưng mà, xoa bóp sẽ rất đau.” Bác sĩ dừng lại cường điệu nói: “Thật sự rất đau.”

Đan Kì Diệp nghe vậy nhếch lên một bên mày, ngón trỏ chọc vào chỗ sưng trên mắt cá chân một chút, chỉ chạm nhẹ như vậy mà đã đau tới ứa mồ hôi lạnh, xoa bóp….?

Ách.

Nghĩ lại đã làm cho da đầu người ta run lên.

Nhưng mà không xoa sẽ làm lỡ huấn luyện.

Đan Kì Diệp cũng không cảm thấy huấn luyện quân sự là một chuyện mệt mỏi gì, ngược lại hắn thực hưởng thụ loại tố chất thân thể tăng lên này, huấn luyện quân sự thử thách phối hợp tập thể, hơn nữa…. Đan Kì Diệp lặng lẽ liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mục.

Ngồi cùng bàn có thể ở cùng hắn một ngày, nhưng cũng không thể ở cùng hắn mà không huấn luyện quân sự được.

Nếu bởi vì chân bị thương mà về nhà, vậy lúc chính thức đi học, ngồi cùng bàn nói không chừng lại càng trầm mặc hơn, hắn thật vất vả mới đạt được trao đổi như hiện tại, kiên quyết không thể buông tha huấn luyện quân sự như vậy được.

Suy nghĩ một lúc, Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, “Tới đi, huấn luyện quân sự không thể chậm trễ được.”

Bác sĩ đã chuẩn bị bệnh án cho hắn, không nghĩ tới Đan Kì Diệp thế nhưng lại lựa chọn huấn luyện quân sự!



Hắn có chút ngoài ý muốn, “Cậu nghiêm túc sao?”

Loại bệnh án này, bao nhiêu omega, alpha, beta, khóc muốn cũng không được, Đan Kì Diệp thế nhưng chủ động từ bỏ nó.

Có hơi khó tin.

Đảm bảo có mục đích khác…., thầy thuốc hỏi Tần Dĩ Mục một tiếng, “Cậu đồng ý không?”

“….?” Trên mặt Tần Dĩ Mục hiếm thấy lộ vẻ hoài nghi.

Đan Kì Diệp vỗ vỗ nệm, ý đồ xen vào cuộc nói chuyện của hai người, “Bác sĩ, tôi đồng ý là được.”

Bác sĩ mặc kệ hắn, luôn luôn phải có nhiều người khẳng định, hắn mới có thể ra tay, tránh cho đến khi hắn ra tay lại có hiểu lầm gì, “Cậu nói như thế nào?”

Hai tay Đan Kì Diệp tạo thành chữ thập, lạy lạy Tần Dĩ Mục, đừng để cho tôi về nhà mà ngồi cùng bàn.

Con ngươi hẹp dài của thiếu niên trợn tròn nhìn rất vô tội, trong mắt sâu và đen tràn ngập khẩn cầu, giống như là một sủng vật nhỏ, ánh mắt ướt át.

Làm cho người ta khó có thể nói một câu từ chối.

Tần Dĩ Mục không thay đổi sắc mặt rời mắt, thanh âm lạnh lùng nói: “nghe hắn.”

Tiếng nói vừa dứt, Đan Kì Diệp lập tức cười rực rỡ, trên tay làm thủ thể ‘thắng lợi’, duỗi thẳng chân trái nói: “Đến đây đi bác sĩ, ngồi cùng bàn của tôi đã đồng ý rồi.”

Bác sĩ nói: “Được, cậu dỗ hắn một chút, tôi đi lấy rượu thuốc.”

“Dỗ?”

“Xoa bóp rất đau, cậu làm cái gì đó để hắn không để ý tới đau đớn, nếu sợ không muốn xoa bóp thì nói với tôi, chờ tôi lấy rượu thuốc tới đây thì không thể đổi ý.”

Tần Dĩ Mục nhìn thấy Đan Kì Diệp hưng phấn giống như chân đã tốt rồi, hận không thể đi xuống chạy ba vòng, hắn cảm thấy bác sĩ suy đoán hơi quá, sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì.

Đan Kì Diệp nghe xong, vẻ mặt đột nhiên ngập ngừng.

Sau gáy Tần Dĩ Mục đột nhiên cảm thấy mát lạnh, như là có gió lạnh thổi qua, hắn cũng không để ý nhiều, đi tới bên giường, cúi đầu, góc áo đã bị người tóm lại.

“Ngồi cùng bàn ~” Đan Kì Diệp lại kéo dài âm cuối, giống như là chuẩn bị làm giải phẫu lớn, đáng thương yếu ớt còn bất lực.

“Ừ.” Tần Dĩ Mục kéo ghế qua ngồi xuống, dùng cồn ở một bên vẽ loạn lên vết thương của hắn, ngay cả đụng vào phía trên một chút cũng không có, chỉ là sợ hắn đau.

Đan Kì Diệp đương nhiên chú ý tới điểm này của Tần Dĩ Mục, hắn hắng hắng giọng, “Tôi sợ.” ngón út thật cẩn thận ôm lấy cổ áo hắn, “Tôi không muốn xoa bóp làm sao bây giờ?”

Tần Dĩ Mục đứng dậy, xoay người muốn đi tìm bác sĩ, Đan Kì Diệp không nghĩ hắn dứt khoát như vậy, còn chưa nói hết câu, còn rất nhiều lới chưa nói ra hắn vội vàng nuốt xuống, đồng thời ôm lấy Tần Dĩ Mục, “Không không không, cũng không sợ như vậy, kỳ thật rất tốt, chỉ cần cậu dỗ tôi là tốt rồi, tôi rất là dễ dỗ ngồi cùng bàn.”

Tần Dĩ Mục nghe vậy dừng lại bước chân, đứng ở bên giường không vội ngồi xuống, “Vô dụng.”

“Cái gì vô dụng?” Đan Kì Diệp sửng sốt, “Sao lại có thể vô dụng, dỗ tôi một chút tôi sẽ không đau, thật đó.”

Tần Dĩ Mục trầm mặc, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, Đan Kì Diệp cũng không thể phân tích người này đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng cảm giác hắn rất rối rắm.

Hắn chỉ là thấy Tần Dĩ Mục im lặng, chỉ muốn đùa hắn chút mà thôi, cũng không cần khiến cho Tần Dĩ Mục rối rắm như vậy.

Đan Kì Diệp nói: “Thực ra cũng không cần phải như vậy….”

“Phải dỗ như thế nào?”

Đan Kì Diệp sửng sốt, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Tần Dĩ Mục bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hắn khó nén ý cười, mở ra hai tay: “Ôm một cái là tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook