Chương 30: 028 (III)
Di Hân
10/02/2022
Edit: Lazy Girl.
Những bức hình tuyên truyền của các tuyển thủ điện tử thường không có phức tạp như những bức hình của người nổi tiếng, chỉ hai tiếng là xong.
Lần này có thêm Tô Hành cũng chỉ tốn thêm có nửa tiếng để trang điểm mà thôi.
Sáu người lần lượt chụp riêng.
Bởi vì Tô Hành không muốn lộ diện mặt, mang khẩu trang chụp thì lại hơi kì, nên nhiếp ảnh gia không còn cách nào khác, đành phải chụp một bên mặt mờ mờ ảo ảo của cô.
Tới màn chụp ảnh nhóm, Tôn Hòa liền kéo Tô Hành vào vị trí trung tâm.
Nhiếp ảnh gia nhìn vị trí của mấy người bọn họ, không kiên nhẫn xua tay: "Không thân thiết với nhau à? Đứng gần vô xíu!"
"Mặt bớt đơ lại cái cậu cao cao bên trái kia."
"Cái cậu mập mập bên phải kia đừng cười, nhìn thẳng vào cam đi."
"Còn cái cô không muốn lộ mặt kia thì đứng quay lưng lại."
....
Xong việc, Wave xoa xoa bả vai, than thở, "Mỗi lần chụp cái này là y như rằng già đi 10 tuổi mà."
Lão Ngư trầm mặc liếc Wave một cái, cả người còn đang chìm đắm trong hai chữ "mập mập" của nhiếp ảnh gia, không khỏi buồn phiền.
Tô Hành sau khi ra khỏi phòng chụp hình liền bước đến phòng WC.
Vừa tẩy trang xong liền thấy Chu Lệnh Hành đã đợi ở ngoài rất lâu rồi.
Tô Hành kinh ngạc, im lặng bước đến gần: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông gật đầu, "Cùng nhau ăn bữa tối đi."
Tô Hành thu mắt, chậm rãi thả lỏng, nâng bước đi về phía phòng nghỉ: "Mọi người cứ nhắn địa chỉ là được, tôi sẽ tự tới."
Chu Lệnh Hành bước hai bước liền sánh ngang cùng Tô Hành, không nhìn cô, chỉ nhìn về phía trước, "Chỉ có hai chúng ta, có chút việc muốn cùng cô thương lượng."
Tim đập thình thịch, Tô Hành dừng bước chân, chậm rãi nhìn Chu Lệnh Hành, không đoán được anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Tô Hành mở miệng: "8 giờ được không? Chờ sau khi tôi phát sóng trực tiếp xong đã."
Chu Lệnh Hành gật đầu, sau khi nghe được đáp án thì nghênh ngang rời đi.
Lời mời của Chu Lệnh Hành khiến Tô Hành cả một buổi tối đều thơ thẩn. Không một ai chú ý đến cô cho đến khi có người bên phát sóng trực tiếp phát hiện ra.
Fans nhanh chóng phát hiện ra Tô Hành đang thất thần, sôi nổi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
【Sleeping hôm nay nói hơi ít so với trước kia thì phải...】
【 Chị gái hôm nay không được lên thi đấu nên không vui hả? 】
【 Hôm nay vì sao Sleeping không lên thi đấu? Nếu cô ấy lên thì nhất định sẽ không để thua..】
【 Nhắc mới nhớ, hóa ra cậu nhóc tóc vàng nói chuyện bên cạnh chị gái cũng là một tuyển thủ ha ha ha ha 】
Cho dù làn đạn có náo nhiệt đến thế nào thì Tô Hành vẫn không phản ứng.
Trong lòng cô lúc này đang hoảng loạn.
Chu Lệnh Hành có việc muốn cùng cô thương lượng, câu này thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi nghĩ lại, trừ bỏ khoảng thời gian này cùng nhau đánh đôi ra, thì kỳ thật hai người rất ít giao lưu.
Tô Hành sẽ không ngây thơ ôm ấp hi vọng gì với lời mời tối nay, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh gặp mặt của hai người.
8 giờ, kết thúc phát sóng trực tiếp, Chu Lệnh Hành đúng giờ gõ bàn cô: "Tôi ở bãi đỗ xe chờ cô."
Mặc áo khoác, đi ra cửa.
Tô Hành lên lầu rửa mặt, nhìn lại tủ quần áo, toàn là áo thun trắng, cuối cùng từ bỏ, vội vàng xách túi đi xuống.
Nhận thấy một luồng gió thổi qua.
Tiểu Bản, người có khứu giác nhạy nhất, lập tức ghé mắt hướng Tô Hành kêu to: "Chị gái đi đâu vậy?"
Tô Hành cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay, khiến Tiểu Bản lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Tôn Hòa nhanh chóng ấn Tiểu Bản xuống, "Chờ khi nào cậu thắng được trận đấu tiếp theo, anh liền nói cho cậu nghe."
Trong bãi đỗ xe, Chu Lệnh Hành đang nghiêng người dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn thấy thân ảnh của Tô Hành, anh nhanh chóng dập tắt đi điếu thuốc, hất đầu ý bảo cô lên xe, thần sắc không có nửa điểm gì là không kiên nhẫn cả.
Tô Hành thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao, ngay lúc nhìn thấy người đàn ông kia, cả trái tim liền yên ổn trở lại.
Trên đường, Chu Lệnh Hành lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc trong xe: "Muốn ăn cái gì?"
Tô Hành di chuyển đầu ngón tay, không cẩn thận dính bụi: "Ăn món cay Tứ Xuyên đi."
Người đàn ông nhướng mày, dường như không nghĩ rằng cô sẽ muốn ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý.
"Thêm ớt?"
Tô Hành nhún vai: "Được."
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Tô Hành vẫn kiềm chế không chủ động hỏi cho đến lúc cả hai đều tiến vào bàn ăn.
Sau khi gọi món xong, cả hai nhìn nhau không nói nên lời, bầu không khí có hơi giằng co.
Chu Lệnh Hành sờ sờ mũi, trong lòng đang sắp xếp lại từ ngữ, không biết nên mở miệng như thế nào.
Tô Hành nhìn người đàn ông trước mắt đang chần chừ, mở miệng nói: "Suy nghĩ lâu như vậy, tôi đoán là không phải chuyện tốt."
Chu Lệnh Hành sững sờ, nhanh chóng trả lời: "Cũng không hẳn là xấu."
Tô Hành bưng ly nước lên ngấp một ngụm, "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Cô đã nghĩ đến việc chữa khỏi bệnh cho mình chưa?" Một khi đã quyết định nói, Chu Lệnh Hành cũng không vòng vo.
Tô Hành dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lãnh đạm, "Anh muốn đem tôi đi chữa bệnh?"
Chu Lệnh Hành nghiêm túc, trầm giọng nói: "Bố tôi là một bác sĩ, chiều nay tôi về nhà cùng ông ấy nói về tình huống của cô."
Sắc mặt Tô Hành ngày càng khó coi, cố gắng kiềm chế xúc động của bản thân, chờ đợi anh nói nốt.
Thanh âm của Chu Lệnh Hành lại vang tới: "Ông ấy nói là bệnh của cô hơn phân nửa là do tâm lý có vấn đề."
"Bố tôi nói tuổi của cô bây giờ là thời cơ tốt nhất để trị liệu, hơn nữa, ông ấy cũng có kinh nghiệm trị liệu một người cùng bệnh như cô... "
"Vì cái gì?" Tô Hành đánh gãy lời Chu Lệnh Hành, lạnh nhạt nhìn anh, "Từ trước đến giờ, tôi không hề gây ảnh hưởng gì đến việc thi đấu, gần nhất cũng không hề phát bệnh. Vì cái gì đột nhiên muốn tôi đi chữa bệnh?"
Chu Lệnh Hành bị ngắt lời cũng không hề tức giận, trầm mặc một lát nói: "Chúng ta còn một đoạn đường dài cần phải đi, mà tôi chỉ muốn cô có thể đi được xa hơn."
Tô Hành nghe ra được sự nghiêm túc cùng chân thành của người đàn ông này, chậm chạp không trả lời.
Cô làm sao lại không muốn chính mình khỏi hẳn bệnh chứ, chỉ là cô không muốn đối mặt với hồi ức về người kia.
Chu Lệnh Hành nhìn Tô Hành đang suy nghĩ, quyết định thêm dầu vào lửa: "Ý tứ của Thẩm Giai Niên cũng rất rõ ràng, từ bỏ mùa giải này để giữ lại thực lực thi đấu cho mùa giải sau. Vừa lúc thời điểm này để cho Tiểu Bản lên thi đấu, cô cũng có thể vừa huấn luyện vừa tiếp thu trị liệu."
Thật lâu sau, Tô Hành cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, khó khăn lên tiếng: "Để tôi suy xét một chút."
Cô cũng muốn tiến xa hơn trên con đường này, đặc biệt là sau khi bản thân được tiếp xúc với thế giới này, chỉ là cô vẫn không thể đối mặt với quá khứ của mình.
Chu Lệnh Hành chăm chú nhìn Tô Hành, phảng phất như muốn nhìn thấu cô.
Ngay lúc Tô Hành muốn thoát khỏi hiện trường, Chu Lệnh Hành đột nhiên cầm ấm trà lên, pha chút nước cho cô: "Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi."
Tin tưởng anh? Tô Hành nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nhìn chằm chằm Chu Lệnh Hành một cách đầy nghi ngờ.
Anh đặt ấm trà xuống, ngữ khí ôn hòa nói: "Vốn tưởng rằng khi cô nghe xong những lời này sẽ ngay lập tức trở mặt chạy lấy người. Nhưng vừa rồi khi cô nghe xong, còn nghiêm túc suy xét," người đàn ông ngước mắt lên nhìn, trong mắt chứa ý đầy cười, "Tôi thật sự rất cao hứng."
Tô Hành ngơ ngắc nhìn anh, chậm chạp không phục hồi tinh thần lại.
Mặt anh tràn đầy ý cười cùng với câu nói cuối kia như đang kéo dài ra "Tôi thật sự rất cao hứng."
Tô Hành nghĩ, nếu Chu Lệnh Hành cười với cô thêm hai giây nữa, cô sẽ đồng ý đi khám bệnh liền.
Lúc này, người phục vụ liền bưng thức ăn đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Hành.
Cô âm thầm khịt mũi trong lòng.
Nguy hiểm thật. Quả nhiên là sắc đẹp dụ người mà.
*
Dưới sự ngược đãi chà đạp của nhiều chiến đội chuyên nghiệp, Tiểu Bản cũng đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm, ngày càng dũng cảm hơn, cuối cùng cũng đã có được chiến thắng đầu tiên sau khi lên thi đấu chính thức nửa tháng.
Ngoài sự vui sướng, Tiểu Bản cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Trong nửa tháng này, cậu lâm vào hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng. Những fans hâm mộ của chị gái lần lượt kéo đến tra hỏi sao lần nào cậu cũng để thua trận. Sau đó chị gái đã dạy cậu bằng hành động, mỗi ngày chỉ cần thức dậy cái là liền bị chị gái kéo đi đánh đôi.
Cuối cùng cũng giành được một trận chiến thắng, tuy chỉ là một đội tầm trung trong nước, nhưng Tiểu Bản vẫn cảm thấy thành tựu hơn bao giờ hết.
Sau nửa tháng, vào trận thi đấu cuối cùng của giải mùa xuân, Tô Hành cuối cùng cũng có thể lên sân.
Mà trận này, là GI đánh với FHL.
Trước ngày thi đấu một đêm, Chu Lệnh Hành cầm số liệu thi đấu của đội, cười tủm tỉm với Tiểu Bản đang ngồi đắc ý ở một bên, "Sao nhàn nhã vậy, hay là trận ngày mai cậu lên đấu đi."
Tiểu Bản nghe vậy, nhìn Tô Hành đang ngồi nghiêm túc chơi game, mặt không đổi sắc: "Tuy rằng em cũng muốn lên lắm, Giang Nguyên gì đó em cũng không sợ. Nhưng mà chị gái nửa tháng nay không được lên thi đấu, vẫn là nhường lại cơ hội này cho chị ấy đi."
Tiểu Bản còn đang đắc ý, Tô Hành đột nhiên mở miệng: "Không sao, chị không nhất thiết phải lên, cậu muốn thì lên đi."
Lão Ngư cười phá lên, Wave cũng nhìn Tiểu Bản một cách trêu chọc, để xem cậu ta đáp lại thế nào.
Tiểu Bản chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, ngàn tính vạn tính, không ngờ chị gái lại nói vậy.
Ý cười Chu Lệnh Hành ngày càng sâu, "Vậy thì, trận đấu ngày mai liền giao cho cậu?"
Tiểu Bản mặt cứng đờ, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, hấp hối giãy giụa, "Không tốt lắm đâu, huấn luyện viên đã nói là nếu em thắng thì chị gái mới có thể lên thi đấu mà."
Tô Hành lúc này vừa kết thúc xong ván đấu, quay mặt nhìn Tiểu Bản: "Chị đều đồng ý, huấn luyện viên cũng không có lý do gì không đồng ý cả. Hay là chị đi nói giúp cậu?"
Ngữ khí rất tự nhiên, biểu tình nghiêm túc đến không thể bắt bẻ.
Tiểu Bản im lặng vài giây, chịu thua nói: "Không được không được đâu chị gái, em sai rồi, xin chị, đừng có đi nói với huấn luyện viên mà."
Mọi người đều vui vẻ cười rộ lên.
Ngay cả Tô Hành cũng không nhịn được cười cong cả mắt.
Tôn Hòa mỉm cười, vỗ tay, "Được rồi, hôm nay mọi người đều đi ngủ sớm một chút. Ngày mai là trận thi đấu cuối cùng. Dù cho chúng ta có thắng thì cũng không có gì là không tốt. Nhưng trận đấu ngày mai sẽ quyết định trực tiếp tổng điểm rồi phân hạng nhất thuộc về FHL hay là NB."
Dứt lời, Tôn Hòa nhìn nhìn Chu Lệnh Hành: "Ngày mai cố lên."
Chu Lệnh Hành cười cười gật đầu.
Ngày mai Tô Hành sẽ lần đầu tiên đối đầu với FHL sau khi vào đội, sẽ đánh thành cái dạng gì, anh cũng rất mong chờ.
--------
Đôi lời từ dịch giả:
Cái chương này nó dài một cách quá đáng luôn á T-T
Nhưng mà cuối cùng cũng xong chương 28 :v :v :v
Những bức hình tuyên truyền của các tuyển thủ điện tử thường không có phức tạp như những bức hình của người nổi tiếng, chỉ hai tiếng là xong.
Lần này có thêm Tô Hành cũng chỉ tốn thêm có nửa tiếng để trang điểm mà thôi.
Sáu người lần lượt chụp riêng.
Bởi vì Tô Hành không muốn lộ diện mặt, mang khẩu trang chụp thì lại hơi kì, nên nhiếp ảnh gia không còn cách nào khác, đành phải chụp một bên mặt mờ mờ ảo ảo của cô.
Tới màn chụp ảnh nhóm, Tôn Hòa liền kéo Tô Hành vào vị trí trung tâm.
Nhiếp ảnh gia nhìn vị trí của mấy người bọn họ, không kiên nhẫn xua tay: "Không thân thiết với nhau à? Đứng gần vô xíu!"
"Mặt bớt đơ lại cái cậu cao cao bên trái kia."
"Cái cậu mập mập bên phải kia đừng cười, nhìn thẳng vào cam đi."
"Còn cái cô không muốn lộ mặt kia thì đứng quay lưng lại."
....
Xong việc, Wave xoa xoa bả vai, than thở, "Mỗi lần chụp cái này là y như rằng già đi 10 tuổi mà."
Lão Ngư trầm mặc liếc Wave một cái, cả người còn đang chìm đắm trong hai chữ "mập mập" của nhiếp ảnh gia, không khỏi buồn phiền.
Tô Hành sau khi ra khỏi phòng chụp hình liền bước đến phòng WC.
Vừa tẩy trang xong liền thấy Chu Lệnh Hành đã đợi ở ngoài rất lâu rồi.
Tô Hành kinh ngạc, im lặng bước đến gần: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông gật đầu, "Cùng nhau ăn bữa tối đi."
Tô Hành thu mắt, chậm rãi thả lỏng, nâng bước đi về phía phòng nghỉ: "Mọi người cứ nhắn địa chỉ là được, tôi sẽ tự tới."
Chu Lệnh Hành bước hai bước liền sánh ngang cùng Tô Hành, không nhìn cô, chỉ nhìn về phía trước, "Chỉ có hai chúng ta, có chút việc muốn cùng cô thương lượng."
Tim đập thình thịch, Tô Hành dừng bước chân, chậm rãi nhìn Chu Lệnh Hành, không đoán được anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Tô Hành mở miệng: "8 giờ được không? Chờ sau khi tôi phát sóng trực tiếp xong đã."
Chu Lệnh Hành gật đầu, sau khi nghe được đáp án thì nghênh ngang rời đi.
Lời mời của Chu Lệnh Hành khiến Tô Hành cả một buổi tối đều thơ thẩn. Không một ai chú ý đến cô cho đến khi có người bên phát sóng trực tiếp phát hiện ra.
Fans nhanh chóng phát hiện ra Tô Hành đang thất thần, sôi nổi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
【Sleeping hôm nay nói hơi ít so với trước kia thì phải...】
【 Chị gái hôm nay không được lên thi đấu nên không vui hả? 】
【 Hôm nay vì sao Sleeping không lên thi đấu? Nếu cô ấy lên thì nhất định sẽ không để thua..】
【 Nhắc mới nhớ, hóa ra cậu nhóc tóc vàng nói chuyện bên cạnh chị gái cũng là một tuyển thủ ha ha ha ha 】
Cho dù làn đạn có náo nhiệt đến thế nào thì Tô Hành vẫn không phản ứng.
Trong lòng cô lúc này đang hoảng loạn.
Chu Lệnh Hành có việc muốn cùng cô thương lượng, câu này thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi nghĩ lại, trừ bỏ khoảng thời gian này cùng nhau đánh đôi ra, thì kỳ thật hai người rất ít giao lưu.
Tô Hành sẽ không ngây thơ ôm ấp hi vọng gì với lời mời tối nay, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh gặp mặt của hai người.
8 giờ, kết thúc phát sóng trực tiếp, Chu Lệnh Hành đúng giờ gõ bàn cô: "Tôi ở bãi đỗ xe chờ cô."
Mặc áo khoác, đi ra cửa.
Tô Hành lên lầu rửa mặt, nhìn lại tủ quần áo, toàn là áo thun trắng, cuối cùng từ bỏ, vội vàng xách túi đi xuống.
Nhận thấy một luồng gió thổi qua.
Tiểu Bản, người có khứu giác nhạy nhất, lập tức ghé mắt hướng Tô Hành kêu to: "Chị gái đi đâu vậy?"
Tô Hành cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay, khiến Tiểu Bản lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Tôn Hòa nhanh chóng ấn Tiểu Bản xuống, "Chờ khi nào cậu thắng được trận đấu tiếp theo, anh liền nói cho cậu nghe."
Trong bãi đỗ xe, Chu Lệnh Hành đang nghiêng người dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn thấy thân ảnh của Tô Hành, anh nhanh chóng dập tắt đi điếu thuốc, hất đầu ý bảo cô lên xe, thần sắc không có nửa điểm gì là không kiên nhẫn cả.
Tô Hành thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao, ngay lúc nhìn thấy người đàn ông kia, cả trái tim liền yên ổn trở lại.
Trên đường, Chu Lệnh Hành lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc trong xe: "Muốn ăn cái gì?"
Tô Hành di chuyển đầu ngón tay, không cẩn thận dính bụi: "Ăn món cay Tứ Xuyên đi."
Người đàn ông nhướng mày, dường như không nghĩ rằng cô sẽ muốn ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý.
"Thêm ớt?"
Tô Hành nhún vai: "Được."
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Tô Hành vẫn kiềm chế không chủ động hỏi cho đến lúc cả hai đều tiến vào bàn ăn.
Sau khi gọi món xong, cả hai nhìn nhau không nói nên lời, bầu không khí có hơi giằng co.
Chu Lệnh Hành sờ sờ mũi, trong lòng đang sắp xếp lại từ ngữ, không biết nên mở miệng như thế nào.
Tô Hành nhìn người đàn ông trước mắt đang chần chừ, mở miệng nói: "Suy nghĩ lâu như vậy, tôi đoán là không phải chuyện tốt."
Chu Lệnh Hành sững sờ, nhanh chóng trả lời: "Cũng không hẳn là xấu."
Tô Hành bưng ly nước lên ngấp một ngụm, "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Cô đã nghĩ đến việc chữa khỏi bệnh cho mình chưa?" Một khi đã quyết định nói, Chu Lệnh Hành cũng không vòng vo.
Tô Hành dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lãnh đạm, "Anh muốn đem tôi đi chữa bệnh?"
Chu Lệnh Hành nghiêm túc, trầm giọng nói: "Bố tôi là một bác sĩ, chiều nay tôi về nhà cùng ông ấy nói về tình huống của cô."
Sắc mặt Tô Hành ngày càng khó coi, cố gắng kiềm chế xúc động của bản thân, chờ đợi anh nói nốt.
Thanh âm của Chu Lệnh Hành lại vang tới: "Ông ấy nói là bệnh của cô hơn phân nửa là do tâm lý có vấn đề."
"Bố tôi nói tuổi của cô bây giờ là thời cơ tốt nhất để trị liệu, hơn nữa, ông ấy cũng có kinh nghiệm trị liệu một người cùng bệnh như cô... "
"Vì cái gì?" Tô Hành đánh gãy lời Chu Lệnh Hành, lạnh nhạt nhìn anh, "Từ trước đến giờ, tôi không hề gây ảnh hưởng gì đến việc thi đấu, gần nhất cũng không hề phát bệnh. Vì cái gì đột nhiên muốn tôi đi chữa bệnh?"
Chu Lệnh Hành bị ngắt lời cũng không hề tức giận, trầm mặc một lát nói: "Chúng ta còn một đoạn đường dài cần phải đi, mà tôi chỉ muốn cô có thể đi được xa hơn."
Tô Hành nghe ra được sự nghiêm túc cùng chân thành của người đàn ông này, chậm chạp không trả lời.
Cô làm sao lại không muốn chính mình khỏi hẳn bệnh chứ, chỉ là cô không muốn đối mặt với hồi ức về người kia.
Chu Lệnh Hành nhìn Tô Hành đang suy nghĩ, quyết định thêm dầu vào lửa: "Ý tứ của Thẩm Giai Niên cũng rất rõ ràng, từ bỏ mùa giải này để giữ lại thực lực thi đấu cho mùa giải sau. Vừa lúc thời điểm này để cho Tiểu Bản lên thi đấu, cô cũng có thể vừa huấn luyện vừa tiếp thu trị liệu."
Thật lâu sau, Tô Hành cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, khó khăn lên tiếng: "Để tôi suy xét một chút."
Cô cũng muốn tiến xa hơn trên con đường này, đặc biệt là sau khi bản thân được tiếp xúc với thế giới này, chỉ là cô vẫn không thể đối mặt với quá khứ của mình.
Chu Lệnh Hành chăm chú nhìn Tô Hành, phảng phất như muốn nhìn thấu cô.
Ngay lúc Tô Hành muốn thoát khỏi hiện trường, Chu Lệnh Hành đột nhiên cầm ấm trà lên, pha chút nước cho cô: "Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi."
Tin tưởng anh? Tô Hành nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nhìn chằm chằm Chu Lệnh Hành một cách đầy nghi ngờ.
Anh đặt ấm trà xuống, ngữ khí ôn hòa nói: "Vốn tưởng rằng khi cô nghe xong những lời này sẽ ngay lập tức trở mặt chạy lấy người. Nhưng vừa rồi khi cô nghe xong, còn nghiêm túc suy xét," người đàn ông ngước mắt lên nhìn, trong mắt chứa ý đầy cười, "Tôi thật sự rất cao hứng."
Tô Hành ngơ ngắc nhìn anh, chậm chạp không phục hồi tinh thần lại.
Mặt anh tràn đầy ý cười cùng với câu nói cuối kia như đang kéo dài ra "Tôi thật sự rất cao hứng."
Tô Hành nghĩ, nếu Chu Lệnh Hành cười với cô thêm hai giây nữa, cô sẽ đồng ý đi khám bệnh liền.
Lúc này, người phục vụ liền bưng thức ăn đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Hành.
Cô âm thầm khịt mũi trong lòng.
Nguy hiểm thật. Quả nhiên là sắc đẹp dụ người mà.
*
Dưới sự ngược đãi chà đạp của nhiều chiến đội chuyên nghiệp, Tiểu Bản cũng đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm, ngày càng dũng cảm hơn, cuối cùng cũng đã có được chiến thắng đầu tiên sau khi lên thi đấu chính thức nửa tháng.
Ngoài sự vui sướng, Tiểu Bản cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Trong nửa tháng này, cậu lâm vào hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng. Những fans hâm mộ của chị gái lần lượt kéo đến tra hỏi sao lần nào cậu cũng để thua trận. Sau đó chị gái đã dạy cậu bằng hành động, mỗi ngày chỉ cần thức dậy cái là liền bị chị gái kéo đi đánh đôi.
Cuối cùng cũng giành được một trận chiến thắng, tuy chỉ là một đội tầm trung trong nước, nhưng Tiểu Bản vẫn cảm thấy thành tựu hơn bao giờ hết.
Sau nửa tháng, vào trận thi đấu cuối cùng của giải mùa xuân, Tô Hành cuối cùng cũng có thể lên sân.
Mà trận này, là GI đánh với FHL.
Trước ngày thi đấu một đêm, Chu Lệnh Hành cầm số liệu thi đấu của đội, cười tủm tỉm với Tiểu Bản đang ngồi đắc ý ở một bên, "Sao nhàn nhã vậy, hay là trận ngày mai cậu lên đấu đi."
Tiểu Bản nghe vậy, nhìn Tô Hành đang ngồi nghiêm túc chơi game, mặt không đổi sắc: "Tuy rằng em cũng muốn lên lắm, Giang Nguyên gì đó em cũng không sợ. Nhưng mà chị gái nửa tháng nay không được lên thi đấu, vẫn là nhường lại cơ hội này cho chị ấy đi."
Tiểu Bản còn đang đắc ý, Tô Hành đột nhiên mở miệng: "Không sao, chị không nhất thiết phải lên, cậu muốn thì lên đi."
Lão Ngư cười phá lên, Wave cũng nhìn Tiểu Bản một cách trêu chọc, để xem cậu ta đáp lại thế nào.
Tiểu Bản chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, ngàn tính vạn tính, không ngờ chị gái lại nói vậy.
Ý cười Chu Lệnh Hành ngày càng sâu, "Vậy thì, trận đấu ngày mai liền giao cho cậu?"
Tiểu Bản mặt cứng đờ, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, hấp hối giãy giụa, "Không tốt lắm đâu, huấn luyện viên đã nói là nếu em thắng thì chị gái mới có thể lên thi đấu mà."
Tô Hành lúc này vừa kết thúc xong ván đấu, quay mặt nhìn Tiểu Bản: "Chị đều đồng ý, huấn luyện viên cũng không có lý do gì không đồng ý cả. Hay là chị đi nói giúp cậu?"
Ngữ khí rất tự nhiên, biểu tình nghiêm túc đến không thể bắt bẻ.
Tiểu Bản im lặng vài giây, chịu thua nói: "Không được không được đâu chị gái, em sai rồi, xin chị, đừng có đi nói với huấn luyện viên mà."
Mọi người đều vui vẻ cười rộ lên.
Ngay cả Tô Hành cũng không nhịn được cười cong cả mắt.
Tôn Hòa mỉm cười, vỗ tay, "Được rồi, hôm nay mọi người đều đi ngủ sớm một chút. Ngày mai là trận thi đấu cuối cùng. Dù cho chúng ta có thắng thì cũng không có gì là không tốt. Nhưng trận đấu ngày mai sẽ quyết định trực tiếp tổng điểm rồi phân hạng nhất thuộc về FHL hay là NB."
Dứt lời, Tôn Hòa nhìn nhìn Chu Lệnh Hành: "Ngày mai cố lên."
Chu Lệnh Hành cười cười gật đầu.
Ngày mai Tô Hành sẽ lần đầu tiên đối đầu với FHL sau khi vào đội, sẽ đánh thành cái dạng gì, anh cũng rất mong chờ.
--------
Đôi lời từ dịch giả:
Cái chương này nó dài một cách quá đáng luôn á T-T
Nhưng mà cuối cùng cũng xong chương 28 :v :v :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.