Chương 18: Chúc Hạnh Phúc
Minna Lê
27/06/2016
Căn phòng to lớn lạnh lẽo, đầy mùi thuốc sát trùng, có một chiếc giường
trắng được đặt ở cuối phòng. Một cô gái đang nằm trên đó, mặt trắng
bệch, môi thâm tím, mắt nhắm nghiền lại. " Két......."
Cánh cửa được mở ra,hắn bước vào. Đóng nhẹ cửa, hắn đi chậm đến bên giường nó, khẽ vuốt tóc nó.
- Cô sao vậy? Cô biết tôi lo cho cô lắm không, hả? Cô ngốc quá đó! Tính tự vẫn à? Thôi nào, đường đời đâu phải lúc nào cũng bằng phẳng như vậy. Cô có nghe tôi nói không? Cô đừng như vậy nữa nhé!
Giọng của hắn bây giờ nhẹ tênh, không có một chút hằn học hay giận dữ. Hắn nhìn nó, vuốt gò má mềm mịn rồi cúi xuống, nhẹ đặt lên đôi môi thâm tím của nó một nụ hôn. Bỗng một thứ nước ấm rớt trên má nó.
Nước mắt !?!
Của hắn !?!
Đây là người đầu tiên làm hắn phải rơi lệ!
Hắn giật mình đứng dậy, đưa tay quẹt lên mắt rồi nói.
- Cô thấy chưa? Cô là người con gái đầu tiên làm tôi khóc đó! Cô đã khiến tôi lo lắm. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ mất cô mãi mãi nếu chạy chậm, vì thế tôi cố chạy thật nhanh. Mong rằng sức lực nhỏ bé của tôi có thể cứu sống cô. Cô phải mau khỏe nhé! Bao lâu tôi cũng chờ!
Hắn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nó áp lên má mình. Nghĩ rằng mình có thể truyền được sức cho nó để khỏe lại. Và cứ thế nước mắt cứ tuôn ra không thôi, hắn quay mặt ra chỗ khác để gạt nước mắt. Trong khoảnh khắc đó, có một giọt lệ lóng lánh tựa pha lê trào ra từ khóe mắt nó.
...
Ba ngày sau...
Mọi chuyện đã được ổn thỏa. Quốc Khánh muốn giết Trọng Kỳ cũng vì chưa trả kịp nợ nên ông đã cướp hết gia tài nhà anh. Còn nó thì chuẩn bị ra viện.
- Nè, hợi. Mày ngu lắm con ạ! Chết phải rủ cả tao chứ, đi một mình hổng vui đâu.
Hân chạy xồng xộc từ ngoài vào phòng bệnh của nó, la oang oang. Nó cười xòa.
- Tao biết rồi, tao xin lỗi. Lần sau tao sẽ rủ mày.
Hân cười tươi rồi ngó 3 người con trai đang sắp đồ vào vali. Nhìn hắn và Long, Hân bảo:
- Hai người, có thể ngưng lại và ra ngoài nói chuyện với tôi một lát được không?
Gật đầu. Hắn và Long ra trước, còn Hân nán lại một chút.
- Tao mượn 2 "vệ sĩ" của mày một xíu được không?
- Cái gì mà "vệ sĩ"? Thôi ra nhanh đi, không lại nổi khùng lên bây giờ.
- Cảm ơn nha.
Hân cười rồi mở cửa chạy thẳng ra ngoài. Để nó lại với Trường, nó cúi đầu, nói khẽ.
- Anh, em không có cố ý. Em không hiểu sao mình lại làm vậy. Anh...
- Không sao!
- Tha lỗi cho em nha?
Trường ngẩng mặt nhìn nó chằm chằm. Nó nghiêng đầu nhìn anh đầy dò xét.
- Lỗi? Lỗi gì?
- Vì... mọi thứ. Em xin lỗi.
Nó khẽ chớp mắt và 1 giọt nước mắt lăn dài trên má. Trường đưa tay quẹt nước mắt cho nó rồi thì thầm:
- Anh... cũng xin lối.
- Chuyện gì? Em chẳng thấy anh làm gì có lỗi cả.
Nó mở hơi to mắt, nhìn xoáy vào mắt anh như thể tìm một câu trả lời chính đáng.
- Đó là em thấy vậy. Chớ thật ra anh có nhiều lỗi lắm.
Nó cười tươi và nói.
- Một người giàu lòng vị tha như em thì không thể không thứ lỗi cho anh được!
Trường bật cười lớn.
- Vì anh là anh trai của một người giàu lòng vị tha nên anh cũng rất giàu lòng vị tha! Và vì thế nên anh cũng lượng thứ lỗi lầm cho em.
Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cả căn phòng bệnh cho dù có lạnh lùng cách mấy cũng tan chảy bởi sự ấm áp từ những nụ cười, những niềm vui.
...
- Hai cậu, nói tôi nghe đi! Làm cách nào để cái Giang nó chấp nhận Trọng Kỳ là ba?
Hân ngồi đối diện Long và hắn, tay thì luôn luôn khuấy đều tách capuchino trên bàn. Họ đang ngồi trong một quán cafe gần bệnh viện. Hắn uống một ngụm nhỏ trong ly cà phê đen đá rồi nói.
- Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cái Giang từ nhỏ đã có danh tiếng lẫy lừng là không chịu khuất phục hoặc thua thiệt. Năm 12, một mình tay không đã hạ đo ván chục đứa của bang Long Đao. Năm 15, càng nổi tiếng hơn khi đứng đầu bang Thiên Hổ - bang mạnh nhất nước. Cô tưởng dễ cho cô ta đầu hàng lắm à?
- Không phải đầu hàng.
Hân im lặng một lúc rồi nói tiếp.
- Mà là chấp nhận sự thật. Tôi cần sự giúp đỡ từ hai anh.
- Cách gì?
Long đặt nhẹ ly cafe xuống bàn rồi ngẩng lên hỏi Hân. Hân đưa tách lên ngang môi, nhướn mày.
- Cách à? Hiện tại thì chưa. Nhưng sẽ giúp chứ?
- Giúp? Được, tôi đồng ý.
Long phấn khởi uống một hơi dài. Còn hắn thì vẫn đang thọc thọc chiếc muỗng nhỏ xuống đáy ly. Suy nghĩ vài giây, gật nhẹ.
- Được thôi.
...
Lúc này, nó và Trường đã sắp đồ xong và đang đi về phía chiếc BMW của Long, thì có một dáng người quen quen chạy về phía Trường. Người này là...
- Anh Trường, sao anh về nước mà không báo cho em? Hôm nay đi shopping mới tình cờ gặp anh đó. Wow, trông anh đẹp tr...
- Chị... Ngọc Lam? ( Nhớ không? Không thì mời đọc lại chương 4).
Cô gái đó nghe gọi tên mình thì nhìn nó. Trường cũng không khói ngạc nhiên. Lam trố mắt nhìn, rồi chỉ tay đưa qua lại giữa Trường và nó.
- Giang? Anh Trường? Hai người có quan hệ gì?
...
- À, hiểu rồi. Thì ra là anh em ruột.
Giờ Lam mới vỡ lẽ, Cô chạy lại, vòng tay qua vai Trường, hớn hở khoe.
- Hì, chị là bạn gái của anh hai em.
Nó mắt chữ O mồm chữ A nhìn 2 người đang đứng trước mặt mình.
- Anh hai, sao anh lại...
- Anh biết. Cho anh xin lỗi, anh chưa kịp nói với em.
- Sao anh không quen chỉ sớm hơn để em cũng được đi shopping hả?
Nó vừa nói vừa chỉ tay vào mấy túi đồ đang đặt dưới chân Lam. Bây giờ thì đến lượt Trường với Lam sốc. Họ lại cứ tưởng nó sẽ trách Trường vì không nói cho nó biết chớ không có nghĩ sẽ... Lam cười hiền.
- Mấy cái này chị tặng em hết đó! Coi như quà ra mắt. Toàn đồ đẹp không hà.
Nó mừng quýnh đưa tay ôm mấy cái túi ríu rít cảm ơn rồi chui tọt vào xe. Trường nhìn nó một lúc, rồi ôm lấy eo Lam, thì thầm:
- Anh nhớ em lắm!
Lam cười tươi, ôm lấy cổ Trường, gục đầu vào bờ vai rộng của anh.
- Em cũng thế.
Đúng lúc này, Hân, hắn và Long vừa về tới cổng bệnh viện, Long và hắn vui vẻ nói.
- Ha, ông anh kia có bồ rồi à? Cũng gớm phết!
Rồi chạy lại chỗ Trường, vỗ vai anh rồi bắt tay với Lam. Còn Hân thì vẫn đang đứng ở đó, hình như cô "hóa đá" rồi! Cô cũng mừng cho anh vì đã tìm được một nửa của mình, nhưng cũng buồn mà chẳng hiểu vì sao. Hay cô buồn vì anh yêu người khác? Hay cô buồn vì người anh yêu không phải là cô? Hay cô buồn vì biết anh chỉ xem mình như em gái nhưng vẫn cố theo đuổi trong vô vọng để rồi đón nhận kết quả đau đớn gấp trăm lần như giờ đây.
Cảm giác thiếu cái gì đó, Trường rời mắt khỏi Lam và nhìn xung quanh. Bất giác, mắt anh dừng ở Hân. Anh quay người, đứng nhìn cô gái nhỏ đang cúi gằm mặt, cô gái nhỏ đang nghĩ gì anh không thể nào biết được. Hai tay anh đút vào túi quần, khẽ nghiêng đầu, anh mỉm cười nhẹ, rồi tiến đến chỗ cô. Anh đi từng bước nhỏ, Hân có thể cảm nhận được gót giày của anh chạm xuống nền xi măng, khe khẽ, nhẹ nhàng như chính con người anh vậy. Anh dừng trước mặt cô, đưa tay vuốt tóc cô và nói:
- Cám ơn em em gái nhỏ của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo mà anh từng thấy, giờ đây trước mặt anh, đôi mắt ấy cô đọng chỉ toàn nỗi buồn, những nỗi buồn trong suốt. Anh xoa đầu cô, cười hiền.
- Cám ơn tình cảm em dành cho anh trong những năm qua. Nhưng anh phải xin lỗi em rồi, xin lỗi em vì anh không thể đón nhận nó như em mong muốn, dù là vậy đi chăng nữa em cũng hãy khiến nó trở thành tình cảm anh em đẹp đẽ, em nhé?
Cô nhìn anh chăm chú, nhìn từng nét dịu dàng trên khuôn mặt anh, bất giác viền môi cô khẽ tạo thành một nụ cười, nụ cười ấy trông không vui nhưng cũng không buồn.
- Vâng, chúc anh chị hạnh phúc ạ
Nụ cười ấy là nụ cười chúc phúc, nụ cười ấy là nụ cười tạm biệt những hi vọng.
Rồi cô rời gót. Trường nhìn theo cô, đáy mắt anh hiện lên một nỗi buồn.
...
- Hân ơi, mày thấy bộ này đẹp không? Hợp với tao chứ?
Nó hớn hở khoe cái đầm cúp ngực, họa tiết hình con mắt lên khoe với Hân.
- Ờ.
- Mày sao vậy? Buồn à? Chẳng lẽ mày đã thấy...
Như đọc được suy nghĩ của nó, Hân hời hợt trả lời.
- Tao thấy rồi.
Nó vứt cái đầm sang một bên, đến cạnh con bạn, an ủi.
- Mày thấy rồi? Tao... tao biết mày buồn lắm nhưng mày cũng nên tìm một nửa chính đáng cho mình đi, người đó phải yêu mày và mày cũng phải yêu người đó nữa. Tao chỉ có thể nói thế thôi!
Hân không đáp, cô chỉ gật đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của nó, cô không biết nói gì, vì cất lời lúc này, cô sợ mình sẽ khóc òa mất.
Cô quay mặt nhìn cửa sổ xe, nhìn phố xá đông đúc, xe cộ đi lại, những gánh hàng rong tấp nập trên vỉa hè, càng nhìn đầu óc cô càng rối bời, suy nghĩ càng mông lung, không cách nào giải bày.
Xoay người cô lại, nó khẽ ôm cô vào lòng, nói nhỏ.
- Đừng mạnh mẽ nữa, đừng tỏ ra kiên cường, có tao đây rồi mà, sao mày phải kìm nén chứ? Muốn khóc thì cứ khóc đi, bờ vai tao này, cho mày mượn miễn phí một lúc đó.
Cô cười nhẹ như tờ. Có lẽ cô đã quên anh rồi, có lẽ cô sẽ buông tay thôi nếu cô không gặp lại anh. Hôm anh xuống sân bay, cô mừng lắm nhưng vẫn phải kiềm chế lại để tránh phải nhảy lên ôm lấy anh. Cô nhận ra ngay lúc đó, cô vẫn còn thích anh lắm, cái kiểu thích ngây thơ bướng bỉnh của lứa tuổi học trò còn cắp sách đến trường, cô nhận ra cô còn yêu anh lắm, cái kiểu yêu pha trộn giữa tuổi mới lớn và trưởng thành, tình cảm ấy vẫn như mới bắt đầu, như lần đầu tiên cô rung động vì anh. Nhưng tình cảm ấy anh không đón nhận, tình cảm ấy chỉ cô mới hiểu và có lẽ tình cảm ấy cô cũng nên giữ cho riêng mình cô thôi.
Rồi càng nghĩ, nước mắt cô rơi lúc nào không hay, từng giọt từng giọt nhẹ ấm nóng, dần dần như vỡ òa, cô khóc to hơn, tiếng khóc chất chứa đầy nỗi lòng của một thiếu nữ đơn phương mối tình lần đầu biết yêu. Cô nhận ra, khóc làm nhẹ lòng hơn, không phải lúc nào mạnh mẽ cũng là đúng, ít nhất là lúc này đây, là lúc cô thật sự buồn. Cô khóc to lắm! Khóc mà nó còn thoáng nghĩ là cô khóc hết nước mắt rồi.
Ngồi ghế trên, hắn đang lái xe, vừa lái vừa nghe nhạc, ngồi cạnh hắn là Long, Trường và Lam có việc nên đã bắt taxi đi trước. Qua kính chiếu hậu, Long nhìn khung cảnh đang diễn ra phía sau, anh đã đoán được phần nào nỗi buồn của Hân, anh không còn thấy một Gia Hân mạnh mẽ của mọi ngày nữa, giờ đây cô đang yếu mềm lắm thì phải, cô yêu Trường đến vậy sao? Đến mức cô phải rơi lệ nhiều như vậy? Nhìn cô khóc, anh thấy thật đáng thương, là anh đang thương hại cô đấy à?
Nó đợi cô ngớt nước mắt hơn mới cầm vai cô kéo ra.
- Mày phải vui lên, thì đời mới trả công, hiểu chứ? Với lại, mày khóc xấu ghê, mạnh mẽ như chính mày vẫn đẹp hơn đấy, khóc vậy đủ rồi.
Cô gật đầu. . Nó cười tươi rồi khẽ bẹo má cô.
- Tốt. Hết buồn rồi, giờ mày với tao vào nhà thử mấy bộ này đi.
Xe dừng, nó mở cửa rồi hớn hở xách mấy cái túi đồ Lam tặng tung tăng chạy vào nhà trước. Hân lau nước mắt còn đọng trên má, rồi cô cũng cười. Con bạn của cô... vô tư vô lo quá!!! Nhìn nó vui cô cũng vui lên phần nào, khẽ lắc đầu, cô chậm rãi tiến bước vào nhà. Long dõi mắt nhìn theo gót chân cô, tia yêu thương đang dần hình thành trong lòng anh từ lúc nào mà chính anh cũng chẳng nhận ra.
Nỗi buồn ơi, qua mau đi nhé! Cho cô gái kia trở lại là chính cô ấy.
....
...
..
Cánh cửa được mở ra,hắn bước vào. Đóng nhẹ cửa, hắn đi chậm đến bên giường nó, khẽ vuốt tóc nó.
- Cô sao vậy? Cô biết tôi lo cho cô lắm không, hả? Cô ngốc quá đó! Tính tự vẫn à? Thôi nào, đường đời đâu phải lúc nào cũng bằng phẳng như vậy. Cô có nghe tôi nói không? Cô đừng như vậy nữa nhé!
Giọng của hắn bây giờ nhẹ tênh, không có một chút hằn học hay giận dữ. Hắn nhìn nó, vuốt gò má mềm mịn rồi cúi xuống, nhẹ đặt lên đôi môi thâm tím của nó một nụ hôn. Bỗng một thứ nước ấm rớt trên má nó.
Nước mắt !?!
Của hắn !?!
Đây là người đầu tiên làm hắn phải rơi lệ!
Hắn giật mình đứng dậy, đưa tay quẹt lên mắt rồi nói.
- Cô thấy chưa? Cô là người con gái đầu tiên làm tôi khóc đó! Cô đã khiến tôi lo lắm. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ mất cô mãi mãi nếu chạy chậm, vì thế tôi cố chạy thật nhanh. Mong rằng sức lực nhỏ bé của tôi có thể cứu sống cô. Cô phải mau khỏe nhé! Bao lâu tôi cũng chờ!
Hắn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nó áp lên má mình. Nghĩ rằng mình có thể truyền được sức cho nó để khỏe lại. Và cứ thế nước mắt cứ tuôn ra không thôi, hắn quay mặt ra chỗ khác để gạt nước mắt. Trong khoảnh khắc đó, có một giọt lệ lóng lánh tựa pha lê trào ra từ khóe mắt nó.
...
Ba ngày sau...
Mọi chuyện đã được ổn thỏa. Quốc Khánh muốn giết Trọng Kỳ cũng vì chưa trả kịp nợ nên ông đã cướp hết gia tài nhà anh. Còn nó thì chuẩn bị ra viện.
- Nè, hợi. Mày ngu lắm con ạ! Chết phải rủ cả tao chứ, đi một mình hổng vui đâu.
Hân chạy xồng xộc từ ngoài vào phòng bệnh của nó, la oang oang. Nó cười xòa.
- Tao biết rồi, tao xin lỗi. Lần sau tao sẽ rủ mày.
Hân cười tươi rồi ngó 3 người con trai đang sắp đồ vào vali. Nhìn hắn và Long, Hân bảo:
- Hai người, có thể ngưng lại và ra ngoài nói chuyện với tôi một lát được không?
Gật đầu. Hắn và Long ra trước, còn Hân nán lại một chút.
- Tao mượn 2 "vệ sĩ" của mày một xíu được không?
- Cái gì mà "vệ sĩ"? Thôi ra nhanh đi, không lại nổi khùng lên bây giờ.
- Cảm ơn nha.
Hân cười rồi mở cửa chạy thẳng ra ngoài. Để nó lại với Trường, nó cúi đầu, nói khẽ.
- Anh, em không có cố ý. Em không hiểu sao mình lại làm vậy. Anh...
- Không sao!
- Tha lỗi cho em nha?
Trường ngẩng mặt nhìn nó chằm chằm. Nó nghiêng đầu nhìn anh đầy dò xét.
- Lỗi? Lỗi gì?
- Vì... mọi thứ. Em xin lỗi.
Nó khẽ chớp mắt và 1 giọt nước mắt lăn dài trên má. Trường đưa tay quẹt nước mắt cho nó rồi thì thầm:
- Anh... cũng xin lối.
- Chuyện gì? Em chẳng thấy anh làm gì có lỗi cả.
Nó mở hơi to mắt, nhìn xoáy vào mắt anh như thể tìm một câu trả lời chính đáng.
- Đó là em thấy vậy. Chớ thật ra anh có nhiều lỗi lắm.
Nó cười tươi và nói.
- Một người giàu lòng vị tha như em thì không thể không thứ lỗi cho anh được!
Trường bật cười lớn.
- Vì anh là anh trai của một người giàu lòng vị tha nên anh cũng rất giàu lòng vị tha! Và vì thế nên anh cũng lượng thứ lỗi lầm cho em.
Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cả căn phòng bệnh cho dù có lạnh lùng cách mấy cũng tan chảy bởi sự ấm áp từ những nụ cười, những niềm vui.
...
- Hai cậu, nói tôi nghe đi! Làm cách nào để cái Giang nó chấp nhận Trọng Kỳ là ba?
Hân ngồi đối diện Long và hắn, tay thì luôn luôn khuấy đều tách capuchino trên bàn. Họ đang ngồi trong một quán cafe gần bệnh viện. Hắn uống một ngụm nhỏ trong ly cà phê đen đá rồi nói.
- Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cái Giang từ nhỏ đã có danh tiếng lẫy lừng là không chịu khuất phục hoặc thua thiệt. Năm 12, một mình tay không đã hạ đo ván chục đứa của bang Long Đao. Năm 15, càng nổi tiếng hơn khi đứng đầu bang Thiên Hổ - bang mạnh nhất nước. Cô tưởng dễ cho cô ta đầu hàng lắm à?
- Không phải đầu hàng.
Hân im lặng một lúc rồi nói tiếp.
- Mà là chấp nhận sự thật. Tôi cần sự giúp đỡ từ hai anh.
- Cách gì?
Long đặt nhẹ ly cafe xuống bàn rồi ngẩng lên hỏi Hân. Hân đưa tách lên ngang môi, nhướn mày.
- Cách à? Hiện tại thì chưa. Nhưng sẽ giúp chứ?
- Giúp? Được, tôi đồng ý.
Long phấn khởi uống một hơi dài. Còn hắn thì vẫn đang thọc thọc chiếc muỗng nhỏ xuống đáy ly. Suy nghĩ vài giây, gật nhẹ.
- Được thôi.
...
Lúc này, nó và Trường đã sắp đồ xong và đang đi về phía chiếc BMW của Long, thì có một dáng người quen quen chạy về phía Trường. Người này là...
- Anh Trường, sao anh về nước mà không báo cho em? Hôm nay đi shopping mới tình cờ gặp anh đó. Wow, trông anh đẹp tr...
- Chị... Ngọc Lam? ( Nhớ không? Không thì mời đọc lại chương 4).
Cô gái đó nghe gọi tên mình thì nhìn nó. Trường cũng không khói ngạc nhiên. Lam trố mắt nhìn, rồi chỉ tay đưa qua lại giữa Trường và nó.
- Giang? Anh Trường? Hai người có quan hệ gì?
...
- À, hiểu rồi. Thì ra là anh em ruột.
Giờ Lam mới vỡ lẽ, Cô chạy lại, vòng tay qua vai Trường, hớn hở khoe.
- Hì, chị là bạn gái của anh hai em.
Nó mắt chữ O mồm chữ A nhìn 2 người đang đứng trước mặt mình.
- Anh hai, sao anh lại...
- Anh biết. Cho anh xin lỗi, anh chưa kịp nói với em.
- Sao anh không quen chỉ sớm hơn để em cũng được đi shopping hả?
Nó vừa nói vừa chỉ tay vào mấy túi đồ đang đặt dưới chân Lam. Bây giờ thì đến lượt Trường với Lam sốc. Họ lại cứ tưởng nó sẽ trách Trường vì không nói cho nó biết chớ không có nghĩ sẽ... Lam cười hiền.
- Mấy cái này chị tặng em hết đó! Coi như quà ra mắt. Toàn đồ đẹp không hà.
Nó mừng quýnh đưa tay ôm mấy cái túi ríu rít cảm ơn rồi chui tọt vào xe. Trường nhìn nó một lúc, rồi ôm lấy eo Lam, thì thầm:
- Anh nhớ em lắm!
Lam cười tươi, ôm lấy cổ Trường, gục đầu vào bờ vai rộng của anh.
- Em cũng thế.
Đúng lúc này, Hân, hắn và Long vừa về tới cổng bệnh viện, Long và hắn vui vẻ nói.
- Ha, ông anh kia có bồ rồi à? Cũng gớm phết!
Rồi chạy lại chỗ Trường, vỗ vai anh rồi bắt tay với Lam. Còn Hân thì vẫn đang đứng ở đó, hình như cô "hóa đá" rồi! Cô cũng mừng cho anh vì đã tìm được một nửa của mình, nhưng cũng buồn mà chẳng hiểu vì sao. Hay cô buồn vì anh yêu người khác? Hay cô buồn vì người anh yêu không phải là cô? Hay cô buồn vì biết anh chỉ xem mình như em gái nhưng vẫn cố theo đuổi trong vô vọng để rồi đón nhận kết quả đau đớn gấp trăm lần như giờ đây.
Cảm giác thiếu cái gì đó, Trường rời mắt khỏi Lam và nhìn xung quanh. Bất giác, mắt anh dừng ở Hân. Anh quay người, đứng nhìn cô gái nhỏ đang cúi gằm mặt, cô gái nhỏ đang nghĩ gì anh không thể nào biết được. Hai tay anh đút vào túi quần, khẽ nghiêng đầu, anh mỉm cười nhẹ, rồi tiến đến chỗ cô. Anh đi từng bước nhỏ, Hân có thể cảm nhận được gót giày của anh chạm xuống nền xi măng, khe khẽ, nhẹ nhàng như chính con người anh vậy. Anh dừng trước mặt cô, đưa tay vuốt tóc cô và nói:
- Cám ơn em em gái nhỏ của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo mà anh từng thấy, giờ đây trước mặt anh, đôi mắt ấy cô đọng chỉ toàn nỗi buồn, những nỗi buồn trong suốt. Anh xoa đầu cô, cười hiền.
- Cám ơn tình cảm em dành cho anh trong những năm qua. Nhưng anh phải xin lỗi em rồi, xin lỗi em vì anh không thể đón nhận nó như em mong muốn, dù là vậy đi chăng nữa em cũng hãy khiến nó trở thành tình cảm anh em đẹp đẽ, em nhé?
Cô nhìn anh chăm chú, nhìn từng nét dịu dàng trên khuôn mặt anh, bất giác viền môi cô khẽ tạo thành một nụ cười, nụ cười ấy trông không vui nhưng cũng không buồn.
- Vâng, chúc anh chị hạnh phúc ạ
Nụ cười ấy là nụ cười chúc phúc, nụ cười ấy là nụ cười tạm biệt những hi vọng.
Rồi cô rời gót. Trường nhìn theo cô, đáy mắt anh hiện lên một nỗi buồn.
...
- Hân ơi, mày thấy bộ này đẹp không? Hợp với tao chứ?
Nó hớn hở khoe cái đầm cúp ngực, họa tiết hình con mắt lên khoe với Hân.
- Ờ.
- Mày sao vậy? Buồn à? Chẳng lẽ mày đã thấy...
Như đọc được suy nghĩ của nó, Hân hời hợt trả lời.
- Tao thấy rồi.
Nó vứt cái đầm sang một bên, đến cạnh con bạn, an ủi.
- Mày thấy rồi? Tao... tao biết mày buồn lắm nhưng mày cũng nên tìm một nửa chính đáng cho mình đi, người đó phải yêu mày và mày cũng phải yêu người đó nữa. Tao chỉ có thể nói thế thôi!
Hân không đáp, cô chỉ gật đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của nó, cô không biết nói gì, vì cất lời lúc này, cô sợ mình sẽ khóc òa mất.
Cô quay mặt nhìn cửa sổ xe, nhìn phố xá đông đúc, xe cộ đi lại, những gánh hàng rong tấp nập trên vỉa hè, càng nhìn đầu óc cô càng rối bời, suy nghĩ càng mông lung, không cách nào giải bày.
Xoay người cô lại, nó khẽ ôm cô vào lòng, nói nhỏ.
- Đừng mạnh mẽ nữa, đừng tỏ ra kiên cường, có tao đây rồi mà, sao mày phải kìm nén chứ? Muốn khóc thì cứ khóc đi, bờ vai tao này, cho mày mượn miễn phí một lúc đó.
Cô cười nhẹ như tờ. Có lẽ cô đã quên anh rồi, có lẽ cô sẽ buông tay thôi nếu cô không gặp lại anh. Hôm anh xuống sân bay, cô mừng lắm nhưng vẫn phải kiềm chế lại để tránh phải nhảy lên ôm lấy anh. Cô nhận ra ngay lúc đó, cô vẫn còn thích anh lắm, cái kiểu thích ngây thơ bướng bỉnh của lứa tuổi học trò còn cắp sách đến trường, cô nhận ra cô còn yêu anh lắm, cái kiểu yêu pha trộn giữa tuổi mới lớn và trưởng thành, tình cảm ấy vẫn như mới bắt đầu, như lần đầu tiên cô rung động vì anh. Nhưng tình cảm ấy anh không đón nhận, tình cảm ấy chỉ cô mới hiểu và có lẽ tình cảm ấy cô cũng nên giữ cho riêng mình cô thôi.
Rồi càng nghĩ, nước mắt cô rơi lúc nào không hay, từng giọt từng giọt nhẹ ấm nóng, dần dần như vỡ òa, cô khóc to hơn, tiếng khóc chất chứa đầy nỗi lòng của một thiếu nữ đơn phương mối tình lần đầu biết yêu. Cô nhận ra, khóc làm nhẹ lòng hơn, không phải lúc nào mạnh mẽ cũng là đúng, ít nhất là lúc này đây, là lúc cô thật sự buồn. Cô khóc to lắm! Khóc mà nó còn thoáng nghĩ là cô khóc hết nước mắt rồi.
Ngồi ghế trên, hắn đang lái xe, vừa lái vừa nghe nhạc, ngồi cạnh hắn là Long, Trường và Lam có việc nên đã bắt taxi đi trước. Qua kính chiếu hậu, Long nhìn khung cảnh đang diễn ra phía sau, anh đã đoán được phần nào nỗi buồn của Hân, anh không còn thấy một Gia Hân mạnh mẽ của mọi ngày nữa, giờ đây cô đang yếu mềm lắm thì phải, cô yêu Trường đến vậy sao? Đến mức cô phải rơi lệ nhiều như vậy? Nhìn cô khóc, anh thấy thật đáng thương, là anh đang thương hại cô đấy à?
Nó đợi cô ngớt nước mắt hơn mới cầm vai cô kéo ra.
- Mày phải vui lên, thì đời mới trả công, hiểu chứ? Với lại, mày khóc xấu ghê, mạnh mẽ như chính mày vẫn đẹp hơn đấy, khóc vậy đủ rồi.
Cô gật đầu. . Nó cười tươi rồi khẽ bẹo má cô.
- Tốt. Hết buồn rồi, giờ mày với tao vào nhà thử mấy bộ này đi.
Xe dừng, nó mở cửa rồi hớn hở xách mấy cái túi đồ Lam tặng tung tăng chạy vào nhà trước. Hân lau nước mắt còn đọng trên má, rồi cô cũng cười. Con bạn của cô... vô tư vô lo quá!!! Nhìn nó vui cô cũng vui lên phần nào, khẽ lắc đầu, cô chậm rãi tiến bước vào nhà. Long dõi mắt nhìn theo gót chân cô, tia yêu thương đang dần hình thành trong lòng anh từ lúc nào mà chính anh cũng chẳng nhận ra.
Nỗi buồn ơi, qua mau đi nhé! Cho cô gái kia trở lại là chính cô ấy.
....
...
..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.