Chương 13: Nhớ...
Minna Lê
24/08/2015
Theo lời hắn kể, thì ở trong xe nó vẫn giữ nguyên bộ mặt đỏ đó và 2 người chẳng nói với nhau câu nào. Sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn khi đến tối nó vẫn không có dấu hiệu "tỉnh" lại.- Từ trưa đến giờ tao không muốn hỏi, nhưng giờ thì hết kiên nhẫn thật rồi. Đã có chuyện gì xảy ra với Giang Giang vậy?
Long ngồi cạnh nó, lo lắng quát hắn
- Tao...
- Mày tao cái gì? Nói mau
Hắn ngồi xuống ghế, khụt khịt mũi rồi nói
- Tao...kiss cô ta
- Vậy thôi hả?
Long hỏi mặt tỉnh bơ. Và sau đó nó đứng dậy, bỏ lên phòng
- "Vậy thôi"? Ý mày là...
Hắn nhìn Long, nói
- Ừ, mất có nụ hôn đầu à, có cần làm thái quá vậy không?
Hắn khẽ nhún vai đệm cho câu nói
- Chẳng hiểu. Đúng là phụ nữ.
Rồi cả 2 đều nhìn về phía cầu thang- nơi nó đã đi.
Cùng lúc đó, trên phòng, nó đang cật lực hành hạ Bảy Mập bằng những cú đòn chí mạng vào cái bụng béo phệ của "bé"
- Này nè, chết đi. Ai cho anh cướp nụ hôn đầu của tôi? Ai cho hả? Anh thiệt quá đáng, anh là ác quỷ. Ghét, thật đáng ghét.
Nói xong, tay nó dừng lại và khẽ chạm vào môi rồi mỉm cười (mãn nguyện). Mang tiếng là ghét người ta, thế mà bị cướp đi nụ hôn đầu cũng không chùi đã vậy còn mỉm cười nữa chứ. Con người chẳng ai dễ đoán cả, kể cả chính bản thân cũng tự thấy mình khó hiểu nữa là. Chậc, rối trí! Thôi, ngưng nghĩ tại đây, mất hết chất xám thì lấy gì mà viết tiếp. Cắt!
Người ta nói "Con gái giận dai" là đúng và nó chính là ví dụ tiêu biểu cho câu nói đó. Nó giận hắn suốt 1 tuần, không nói, không giằng, làm như chưa từng quen biết hắn ý. Và vụ đó khiến hắn bực nó, chỉ tiếc là không làm gì được.
...
"Tùng...tùng...tùng"
Nó vui vẻ xách cặp ra khỏi lớp. Như mọi ngày, có 1 chiếc mui trần đang đợi nó ở cổng sau. Chiếc xe vẫn là chiếc xe cũ, vị trí vẫn là vị trí cũ nhưng người cầm lái lại mới. Là Long. Thấy lạ, nó đưa mắt nhìn ra ghế sau, nhưng không có hắn. Dịch con ngươi mình ra phía Long, nó cố mở to con mắt. Hiểu ý, anh lên tiếng
- Bác trai bị stress nặng do công việc nên bác gái phải ở lại viện chăm sóc, vì vậy Bảo phải xin nghỉ 4 ngày để điều hành tập đoàn
- Nhưng cậu ta còn chưa học xong lớp 11 mà đòi điều hành tập đoàn à?
Nghe nó hỏi vậy, Long cười to
- Haha, không phải đâu. Thật ra tớ với Bảo đã hoàn thành chương trình phổ thông, đại học lâu rồi, chỉ là chưa có bằng tốt nghiệp thôi.
Nó chợt hiểu ra. Hèn gì hắn học giỏi thế! Về đến nhà, cảm giác thật trống trải, hiu quạnh, như thể đã bị bỏ hoang lâu năm. Nấu cơm tối, dọn dẹp bàn xong xuôi nó sực nhớ ra hắn không có nhà và cất đi 1 cái chén. Bữa cơm đó cũng như 12 bữa cơm sắp tới. Buồn. Một từ có thể diễn tả trọn vẹn. Nó buồn vì không có ai để gây sự, Long buồn vì nó buồn. Thế đấy, họ buồn kéo theo bữa cơm cũng buồn.
Sáng hôm sau, nó dậy sớm lắm! Từ 6h lận. Vì nó biết hôm nay và 3 hôm sau sẽ không có ai đập cửa rầm rầm rồi gọi nó dậy bằng cái biệt danh "con heo" nữa nên cũng đặt báo thức.
Nó lết vào lớp, mặt buồn thiu. Hân lo lắng, quay xuống hỏi dồn
- Sao thế? Sao mặt mày ủ rũ thế? Đứa nào chọc mày à? Hay Bảo? Anh ta làm gì mày?
Nó khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời
- Mày lạ quá! Ốm à?
Hân lo quá liền đưa tay sờ tay, sờ mặt, sờ cổ nó. Nó bực mình, gạt tay cô xuống
- Mày phiền quá. Im đi!
- Đang nhớ ai đúng không?
- Không...
Nó lưỡng lự khác hẳn với vẻ bực mình khi nãy. Hân nhìn nó, khẽ nhoẻn miệng cười
- Bảo à?
- Không...sao lại thế được? Mày suy nghĩ bậy bạ không hà!
- Tao không nghĩ bậy bạ hay đoán mò. Tao cá, mày nhớ Bảo, đúng không?
Hân nhẹ giọng như thể cô không muốn ai nghe thấy
- Tao...
- Tao là bạn thân nhất của mày.
- Ơ...Được. Mày đoán đúng. Tao nhớ Bảo.
- Hố Hố. Tao đoán không sai mà. Gia Hân thiên tài, Gia Hân thiên tài! (tự sướng)
- Có cần vào 3TK (trung tâm thần kinh) không?
- Khỏi.
Hân phẩy tay. Nó vén tóc ra sau tai cười cười. Cả buổi nó chỉ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ giữa thích và yêu cách nhau bao xa và liệu rằng hắn có thích nó không?
"Chắc không đâu"- Nó đưa tay xua tan cái ý nghĩ điên rồ đang nảy sinh trong đầu mình
"Đúng là "rảnh rỗi sinh nông nổi" mà".
...
Nó bước vào nhà. Đến phòng khách, nó chợt khựng lại, nó nhìn hắn đang ngồi gác chân lên ghế coi tivi. Thấy nó đi vào, hắn liếc nó 1 cách sắc bén rồi lại quay ra coi tivi tiếp. Nó cười. Và chợt lắc đầu mấy hồi để quay về với "hiện thực phũ phàng" là không có hắn ở đây. Nó đi nhanh lên phòng
- Bảo à, anh có biết tôi nhớ anh lắm không? Anh mới đi có 1 ngày tôi lại tưởng là đã cả 1 năm trôi qua rồi chứ. Tôi biết, biết anh ghét tôi nhưng xin anh đấy, hình phạt nào cũng được chứ hình phạt này tôi e là mình không chịu nổi đâu, Bảo à!
Nó ôm con Bảy Mập thì thầm như đang nói chuyện với hắn, bỗng 1 giọt nước ấm lăn dài trên gò má của nó.
...
- Giang Giang à, dậy đi học thôi!
Tiếng Long nhỏ nhẹ, đều đều vang lên
- Cậu đi đi, tớ muốn ở nhà. Xin cho tớ nghỉ nhé!
- Cậu sao thế, Giang?
Gọng Long trở nên gấp gáp. Nó quát lên
- ĐI ĐI!
Chẳng biết nói gì hơn. Long xoay người bước chậm xuống nhà. Ở trong đó, nó ôm lấy đầu gối, nhìn những đám mây nhẹ lướt qua khiến lòng nó trở nên thật thanh thản. Lúc này nó chỉ muốn ngồi đây để khỏi lo âu, buồn phiền. Dưới sân, dáng Long đi qua khuôn viên, hai tay anh đút vào túi quần, phong thái vô cùng thoải mái. Nó nhìn theo bóng dáng ấy, mắt cụp xuống ánh lên một nỗi buồn vô hạn. Nó đứng lên đi kiếm đồ ăn thì không được. Chân nó đi loạng choạng như là say rượu, đầu thì cứ quay vòng vòng như hôm nay Trái Đất đột nhiên quay nhanh. Nó ngã xuống và ngất đi...
...
...
- Giang, anh hỏi em nè. Em phải trả lời anh thật nhé!
Trường đang đùa với nó dọc bãi biển thì khựng lại và nghiêm túc hỏi. Thấy vậy, nó cũng hơi lo lo nhưng lại cười
- Vâng, anh hỏi đi. Em nghe nè.
- Nếu anh phải đi thật xa em thì em có giận anh không?
Câu hỏi của Trường khiến nó thảng thốt, lắp bắp hỏi
- Anh...ý...anh...là...là...là...sao?
- Em trả lời anh đi.
- Nhưng...anh..
- Em trả lời đi!!!
Trường gắt lên, hình như anh đang rất nghiêm túc thì phải. Nó lấy hơi và thở hắt ra 1 cái
- Em sẽ giận anh. Rất giận là đằng khác. Thậm chí có thể em sẽ ghét anh.
Nghe câu trả lời của nó, Trường có phần hơi giật mình 1 chút
- Ừm, nếu vậy, anh sẽ cảm thấy rất có lỗi với em.
- Phải rồi.
Nó bĩu môi, phụng má trông cưng vô cùng. Trường cười, anh đưa tay véo mũi nó
- Nhìn em, anh muốn cắn ghê á!
Trường ôm lấy eo nó, anh thì thầm
- Em gái, anh yêu em. Em đừng quên anh nhé!
- Ừm.
Nó cười tươi với Trường.
...
...
Nó cảm thấy nhức mỏi cơ thể, đầu đau nhói lên. Nó hé mắt, ánh sáng khiến nó nhắm lại, đợi mắt thích nghi được nó mới dám mở ra nhìn chung quanh
- Đây là bệnh viện à?
Nó tự hỏi rồi bỗng giật mình ngồi thẳng dậy, la lên
- Bệnh viện? Tại sao mình lại ở đây?
- Tớ đưa cậu đến đó.
Nghe thấy tiếng nói, nó quay đầu nhìn về hướng đó
- Long?
- Ừ. Khỏe rồi đúng không?
Long tiến lại gần nó, anh vuốt lại mấy sợi tóc đang bết trên đầu nó do mồ hôi
- Đỡ hơn rồi, nhưng sao tớ lại ở đây?
- Lúc tớ đi học về, không thấy cậu ở dưới nhà, tớ chạy lên phòng thì cậu đang nằm sõng soài trên sàn. Tớ liền đưa cậu đến đây.
Nghe Long nói, nó mới chợt để ý rằng anh vẫn còn đang mặc bộ đồ đồng phục của trường X. Nó thoáng ngại trong giây lát, vì nó mà Long phải cất công đưa nó đến tận đây. Như nhìn thấy vẻ mặt đó của nó, Long khẽ cười
- Không sao đâu. Bác sĩ nói chỉ là do áp lực tâm lí quá nên cậu mới ngất thôi, chứ chẳng có gì đáng lo ngại cả.
- Tớ muốn về.
- À, ừ. Cậu cũng đỡ hơn rôi, về thôi
Long đỡ nó đứng lên. Nó loạng choạng rồi ngã xuống, may là có anh đỡ, không là "hôn thổ địa" rồi
- Cậu sao thế? Đi không nổi à? Tớ cõng nhé!
Nói xong, Long ngồi xổm xuống trước mặt nó. Nó xua tay rồi bước đi và lần này nó lại ngã nữa. Long vội vàng chạy lại đỡ nó dậy. Anh khẽ trách
- Nói rồi mà! Cậu không đi được đâu. Để tớ cõng cho
Lần này thì hết đường từ chối, nó đành leo lên lưng Long
- Tớ nặng lắm! Cậu có cõng được không?
- Không sao.
Long cười trừ rồi đứng thẳng dậy. Xốc lại nó trên lưng, anh bước đi. Thật ra nó mới có 45 kg chớ mấy, nhẹ hều à, cứ như vác đứa trẻ thôi
Ngồi trên tấm lưng của Long, nó khẽ khép mí mắt lại và đi vào giấc ngủ...
...
Long đặt nó xuống giường, anh kéo chăn lên ngang bụng, rồi hôn lên trán nó
- Tớ sẽ luôn bên cậu!
....
...
..
Long ngồi cạnh nó, lo lắng quát hắn
- Tao...
- Mày tao cái gì? Nói mau
Hắn ngồi xuống ghế, khụt khịt mũi rồi nói
- Tao...kiss cô ta
- Vậy thôi hả?
Long hỏi mặt tỉnh bơ. Và sau đó nó đứng dậy, bỏ lên phòng
- "Vậy thôi"? Ý mày là...
Hắn nhìn Long, nói
- Ừ, mất có nụ hôn đầu à, có cần làm thái quá vậy không?
Hắn khẽ nhún vai đệm cho câu nói
- Chẳng hiểu. Đúng là phụ nữ.
Rồi cả 2 đều nhìn về phía cầu thang- nơi nó đã đi.
Cùng lúc đó, trên phòng, nó đang cật lực hành hạ Bảy Mập bằng những cú đòn chí mạng vào cái bụng béo phệ của "bé"
- Này nè, chết đi. Ai cho anh cướp nụ hôn đầu của tôi? Ai cho hả? Anh thiệt quá đáng, anh là ác quỷ. Ghét, thật đáng ghét.
Nói xong, tay nó dừng lại và khẽ chạm vào môi rồi mỉm cười (mãn nguyện). Mang tiếng là ghét người ta, thế mà bị cướp đi nụ hôn đầu cũng không chùi đã vậy còn mỉm cười nữa chứ. Con người chẳng ai dễ đoán cả, kể cả chính bản thân cũng tự thấy mình khó hiểu nữa là. Chậc, rối trí! Thôi, ngưng nghĩ tại đây, mất hết chất xám thì lấy gì mà viết tiếp. Cắt!
Người ta nói "Con gái giận dai" là đúng và nó chính là ví dụ tiêu biểu cho câu nói đó. Nó giận hắn suốt 1 tuần, không nói, không giằng, làm như chưa từng quen biết hắn ý. Và vụ đó khiến hắn bực nó, chỉ tiếc là không làm gì được.
...
"Tùng...tùng...tùng"
Nó vui vẻ xách cặp ra khỏi lớp. Như mọi ngày, có 1 chiếc mui trần đang đợi nó ở cổng sau. Chiếc xe vẫn là chiếc xe cũ, vị trí vẫn là vị trí cũ nhưng người cầm lái lại mới. Là Long. Thấy lạ, nó đưa mắt nhìn ra ghế sau, nhưng không có hắn. Dịch con ngươi mình ra phía Long, nó cố mở to con mắt. Hiểu ý, anh lên tiếng
- Bác trai bị stress nặng do công việc nên bác gái phải ở lại viện chăm sóc, vì vậy Bảo phải xin nghỉ 4 ngày để điều hành tập đoàn
- Nhưng cậu ta còn chưa học xong lớp 11 mà đòi điều hành tập đoàn à?
Nghe nó hỏi vậy, Long cười to
- Haha, không phải đâu. Thật ra tớ với Bảo đã hoàn thành chương trình phổ thông, đại học lâu rồi, chỉ là chưa có bằng tốt nghiệp thôi.
Nó chợt hiểu ra. Hèn gì hắn học giỏi thế! Về đến nhà, cảm giác thật trống trải, hiu quạnh, như thể đã bị bỏ hoang lâu năm. Nấu cơm tối, dọn dẹp bàn xong xuôi nó sực nhớ ra hắn không có nhà và cất đi 1 cái chén. Bữa cơm đó cũng như 12 bữa cơm sắp tới. Buồn. Một từ có thể diễn tả trọn vẹn. Nó buồn vì không có ai để gây sự, Long buồn vì nó buồn. Thế đấy, họ buồn kéo theo bữa cơm cũng buồn.
Sáng hôm sau, nó dậy sớm lắm! Từ 6h lận. Vì nó biết hôm nay và 3 hôm sau sẽ không có ai đập cửa rầm rầm rồi gọi nó dậy bằng cái biệt danh "con heo" nữa nên cũng đặt báo thức.
Nó lết vào lớp, mặt buồn thiu. Hân lo lắng, quay xuống hỏi dồn
- Sao thế? Sao mặt mày ủ rũ thế? Đứa nào chọc mày à? Hay Bảo? Anh ta làm gì mày?
Nó khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời
- Mày lạ quá! Ốm à?
Hân lo quá liền đưa tay sờ tay, sờ mặt, sờ cổ nó. Nó bực mình, gạt tay cô xuống
- Mày phiền quá. Im đi!
- Đang nhớ ai đúng không?
- Không...
Nó lưỡng lự khác hẳn với vẻ bực mình khi nãy. Hân nhìn nó, khẽ nhoẻn miệng cười
- Bảo à?
- Không...sao lại thế được? Mày suy nghĩ bậy bạ không hà!
- Tao không nghĩ bậy bạ hay đoán mò. Tao cá, mày nhớ Bảo, đúng không?
Hân nhẹ giọng như thể cô không muốn ai nghe thấy
- Tao...
- Tao là bạn thân nhất của mày.
- Ơ...Được. Mày đoán đúng. Tao nhớ Bảo.
- Hố Hố. Tao đoán không sai mà. Gia Hân thiên tài, Gia Hân thiên tài! (tự sướng)
- Có cần vào 3TK (trung tâm thần kinh) không?
- Khỏi.
Hân phẩy tay. Nó vén tóc ra sau tai cười cười. Cả buổi nó chỉ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ giữa thích và yêu cách nhau bao xa và liệu rằng hắn có thích nó không?
"Chắc không đâu"- Nó đưa tay xua tan cái ý nghĩ điên rồ đang nảy sinh trong đầu mình
"Đúng là "rảnh rỗi sinh nông nổi" mà".
...
Nó bước vào nhà. Đến phòng khách, nó chợt khựng lại, nó nhìn hắn đang ngồi gác chân lên ghế coi tivi. Thấy nó đi vào, hắn liếc nó 1 cách sắc bén rồi lại quay ra coi tivi tiếp. Nó cười. Và chợt lắc đầu mấy hồi để quay về với "hiện thực phũ phàng" là không có hắn ở đây. Nó đi nhanh lên phòng
- Bảo à, anh có biết tôi nhớ anh lắm không? Anh mới đi có 1 ngày tôi lại tưởng là đã cả 1 năm trôi qua rồi chứ. Tôi biết, biết anh ghét tôi nhưng xin anh đấy, hình phạt nào cũng được chứ hình phạt này tôi e là mình không chịu nổi đâu, Bảo à!
Nó ôm con Bảy Mập thì thầm như đang nói chuyện với hắn, bỗng 1 giọt nước ấm lăn dài trên gò má của nó.
...
- Giang Giang à, dậy đi học thôi!
Tiếng Long nhỏ nhẹ, đều đều vang lên
- Cậu đi đi, tớ muốn ở nhà. Xin cho tớ nghỉ nhé!
- Cậu sao thế, Giang?
Gọng Long trở nên gấp gáp. Nó quát lên
- ĐI ĐI!
Chẳng biết nói gì hơn. Long xoay người bước chậm xuống nhà. Ở trong đó, nó ôm lấy đầu gối, nhìn những đám mây nhẹ lướt qua khiến lòng nó trở nên thật thanh thản. Lúc này nó chỉ muốn ngồi đây để khỏi lo âu, buồn phiền. Dưới sân, dáng Long đi qua khuôn viên, hai tay anh đút vào túi quần, phong thái vô cùng thoải mái. Nó nhìn theo bóng dáng ấy, mắt cụp xuống ánh lên một nỗi buồn vô hạn. Nó đứng lên đi kiếm đồ ăn thì không được. Chân nó đi loạng choạng như là say rượu, đầu thì cứ quay vòng vòng như hôm nay Trái Đất đột nhiên quay nhanh. Nó ngã xuống và ngất đi...
...
...
- Giang, anh hỏi em nè. Em phải trả lời anh thật nhé!
Trường đang đùa với nó dọc bãi biển thì khựng lại và nghiêm túc hỏi. Thấy vậy, nó cũng hơi lo lo nhưng lại cười
- Vâng, anh hỏi đi. Em nghe nè.
- Nếu anh phải đi thật xa em thì em có giận anh không?
Câu hỏi của Trường khiến nó thảng thốt, lắp bắp hỏi
- Anh...ý...anh...là...là...là...sao?
- Em trả lời anh đi.
- Nhưng...anh..
- Em trả lời đi!!!
Trường gắt lên, hình như anh đang rất nghiêm túc thì phải. Nó lấy hơi và thở hắt ra 1 cái
- Em sẽ giận anh. Rất giận là đằng khác. Thậm chí có thể em sẽ ghét anh.
Nghe câu trả lời của nó, Trường có phần hơi giật mình 1 chút
- Ừm, nếu vậy, anh sẽ cảm thấy rất có lỗi với em.
- Phải rồi.
Nó bĩu môi, phụng má trông cưng vô cùng. Trường cười, anh đưa tay véo mũi nó
- Nhìn em, anh muốn cắn ghê á!
Trường ôm lấy eo nó, anh thì thầm
- Em gái, anh yêu em. Em đừng quên anh nhé!
- Ừm.
Nó cười tươi với Trường.
...
...
Nó cảm thấy nhức mỏi cơ thể, đầu đau nhói lên. Nó hé mắt, ánh sáng khiến nó nhắm lại, đợi mắt thích nghi được nó mới dám mở ra nhìn chung quanh
- Đây là bệnh viện à?
Nó tự hỏi rồi bỗng giật mình ngồi thẳng dậy, la lên
- Bệnh viện? Tại sao mình lại ở đây?
- Tớ đưa cậu đến đó.
Nghe thấy tiếng nói, nó quay đầu nhìn về hướng đó
- Long?
- Ừ. Khỏe rồi đúng không?
Long tiến lại gần nó, anh vuốt lại mấy sợi tóc đang bết trên đầu nó do mồ hôi
- Đỡ hơn rồi, nhưng sao tớ lại ở đây?
- Lúc tớ đi học về, không thấy cậu ở dưới nhà, tớ chạy lên phòng thì cậu đang nằm sõng soài trên sàn. Tớ liền đưa cậu đến đây.
Nghe Long nói, nó mới chợt để ý rằng anh vẫn còn đang mặc bộ đồ đồng phục của trường X. Nó thoáng ngại trong giây lát, vì nó mà Long phải cất công đưa nó đến tận đây. Như nhìn thấy vẻ mặt đó của nó, Long khẽ cười
- Không sao đâu. Bác sĩ nói chỉ là do áp lực tâm lí quá nên cậu mới ngất thôi, chứ chẳng có gì đáng lo ngại cả.
- Tớ muốn về.
- À, ừ. Cậu cũng đỡ hơn rôi, về thôi
Long đỡ nó đứng lên. Nó loạng choạng rồi ngã xuống, may là có anh đỡ, không là "hôn thổ địa" rồi
- Cậu sao thế? Đi không nổi à? Tớ cõng nhé!
Nói xong, Long ngồi xổm xuống trước mặt nó. Nó xua tay rồi bước đi và lần này nó lại ngã nữa. Long vội vàng chạy lại đỡ nó dậy. Anh khẽ trách
- Nói rồi mà! Cậu không đi được đâu. Để tớ cõng cho
Lần này thì hết đường từ chối, nó đành leo lên lưng Long
- Tớ nặng lắm! Cậu có cõng được không?
- Không sao.
Long cười trừ rồi đứng thẳng dậy. Xốc lại nó trên lưng, anh bước đi. Thật ra nó mới có 45 kg chớ mấy, nhẹ hều à, cứ như vác đứa trẻ thôi
Ngồi trên tấm lưng của Long, nó khẽ khép mí mắt lại và đi vào giấc ngủ...
...
Long đặt nó xuống giường, anh kéo chăn lên ngang bụng, rồi hôn lên trán nó
- Tớ sẽ luôn bên cậu!
....
...
..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.