Chương 21: Thử Nghiệm
Minna Lê
23/01/2017
"Hôm nay mình nói vậy có sến quá không ta?"Hắn trằn trọc trên giường, tự suy nghĩ về câu tỏ tình của mình. Có khi nào nó sẽ từ chối không?
Trời, nếu vậy thì hắn sẽ quê lắm đó! Đúng thôi, đường đườn là 1 hotboy
trường X, ngàn người mê mẩn mà lại bị từ chối tình cảm bởi 1 con nhóc
nhà quê, không đúng sao? Vả lại thế giới này đâu phải chỉ có mình nó là
con gái. Không thể, nếu có 1 người nào đó đẹp hơn nó, cao hơn nó, thông
minh và lanh lợi hơn nó ... nói chung là hoàn hảo hơn nó đến với hắn thì hắn cũng không thể yêu 1 cách thật lòng được. Nhỏ điên kia, chính nó đã đánh cắp trái tim hắn rồi! Nếu nó có từ chối lời tỏ tình này, thì hắn
mãi mãi sẽ không hối hận khi nói yêu nó! Trong tim hắn, luôn luôn có 1
ngăn dành cho nó! Hắn đã chuẩn bị tinh thần để chờ đến 1 tuần sau nó trả lời. Nếu nó từ chối, hắn và nó (có thể) sẽ là bạn như xưa, nhưng nếu nó đồng ý thì hắn và nó sẽ trở thành 1 cặp hạnh phúc nhất. Hắn cũng đã
tính đến mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra, hắn đã sẵn sàng rồi, chỉ còn chờ câu trả lời của nó thôi!
Bên phòng 668 - phòng của Hân và Long tràn ngập 1 sự im lặng đến rợn người. Từ lúc về phòng, à không, phải nói là từ lúc về khách sạn đến giờ Hân không thèm nói với Long 1 câu, thậm chí, cô còn chẳng buồn liếc Long lấy 1 cái. Cô bị gì thế? Cú sốc tinh thần à? Hay ... cô không thể quên được hình bóng đó trong đầu?
Đèn đã tắt được 1 lúc lâu, Long quay sang giường kế bên, anh thấy Hân vẫn còn đang mở mắt và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô không chớp mắt. Trong 1 thoáng, anh còn nghĩ là cô đã chết nên mới như vậy, nhưng ... làm sao mà chết được trong khi lòng ngực cô vẫn đang phập phồng thế kia. Anh chỉ tổ suy nghĩ lung tung! Anh tự cốc vào đầu mình vì tôi nghĩ bậy rồi quay sang nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn lại, anh tính quay mặt đi, nhưng ... hình như anh thấy cái gì đó ở mắt cô thì phải? Nỗi buồn. Sự đau khổ. Sự sợ hãi. Ánh mắt cô trông thật thảm thiết. Cô đang cầu xin anh! Cầu xin anh hãy nói cho cô biết cô phải làm sao? Cầu xin anh nói cho cô biết sự thông cảm của anh và anh thông cảm như thế nào? Anh không muốn nói, thật sự không muốn nói. Nếu nói anh phải nói anh thông cảm với cô như thế nào khi anh nhìn cô bằng ánh mắt thương hại kia chứ? Anh thật vô dụng mà, anh chẳng làm được gì cả! Cô ngồi thẳng dậy, mắt vẫn đang nhìn về phía anh. Nhìn cô 1 lúc, anh nhắm mắt lại rồi choàng mở ra và tiến về phía giường cô, ôm ghì cô vào lòng. Cô không phản kháng lại, mặt cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cô biết trước là anh sẽ làm như vậy, biết trước là anh sẽ an ủi cô.
- Tớ xin lỗi, Hân! Tớ chẳng biết nói sao cả, tớ chẳng biết giúp cậu thế nào. Tớ thật sự là 1 kẻ vô dụng đúng không?
Anh nói, từng câu tùng chữ khắc vào sâu trong tâm trí cô. Hai tay cô buông thõng ở bên hông và cứ để cho anh nói lải nhải nhiều thứ mà cho đến giờ cô chẳng còn quan tâm nữa. Anh khẽ kéo cô ra khỏi mình và nói.
- Tớ biết câu sẽ vượt qua được mà!
Cô cười nhẹ rồi nằm xuống. Anh nhìn theo cô, đáy mắt mang đầy ưu tư.
...
Nó đang nô đùa cùng Hân, Long và Trường trên 1 khu đất trống thì trời bắt đầu tối sầm lại. Họ ngơ ngác nhìn xung quanh. Tự nhiên, từ dưới đất trồi lên 1 người có đôi cánh đen nhọn hoắt của quỷ, bộ đồ đen tuyền và cái lưỡi liềm của Thần Chết, nhìn nó bằng khuôn mặt lạnh tanh và đôi mắt sắc nhọn, cất giọng không phải của người.
- Người có biết ta là ai không?
Lắc đầu. Thứ đó giơ lưỡi liềm lên và chạy nhanh về phía nó.
- Ta chính là người mà ngươi đã từ chối tình cảm. Giờ ta sẽ ... giết ngươi!!
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!
Nó ngồi bật dậy khỏi giương như 1 cái lò xo và bắt đầu la hét làm cho Trường và 2 phòng bên cạnh giật mình. Trường chạy lại chỗ giường nó, hỏi vội vàng.
- Em sao vậy?
Nét mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng. Rồi 2 phòng bên đẩy cửa chạy xộc vào, có mặt đầy đủ cả.
- Chuyện gì thể?
Nó cúi xuống sờ tay lên khắp người, lầm bầm.
- Thì ra chỉ là mơ!
- Cô mơ thấy gì?
Hắn đứng ở cuối giường, nhìn nó lo lắng hỏi.
- Tôi mơ thấy ... Anh đừng giận tôi nha? ... Tôi mơ thấy anh tính ... giết tôi.
Sửng sốt. Còn hắn thì đơ người ra. Mơ chi mà mơ ác rứa? Con người ta ăn ở hiền lành mà bảo người ta giết mình là sao? Có 1 tiếng cười khúc khích rồi sau đó là cả phòng cười. Long ôm bụng nói.
- Bảo à, cải tà quy chánh đi!
Rồi cười tiếp. Hắn điên máu, hét.
- IM ĐI!
Cũng im nhưng không phải không cười nữa. Hắn quay sang nhìn nó, sắc nhọn.
- Cô ... Tôi đã làm gì cô đâu, tại sao lại nói tôi giết cô?
- Không biết. Trong giấc mơ, anh là sự kết hợp giữa Thần Chết và quỷ. Trông gớm chết đi được!
- Lí do là gì?
Hắn nheo mắt nhìn nó. Đảo mắt khắp phòng, nó ngập ngừng.
- A ... chắc anh không muốn nghe đâu ha!
- Cứ nói đi.
- Là ... tại tôi không chấp nhận ... tình cảm của anh nên ...
Sửng sốt tập 2. Đơ tập 2.
"Trời ạ, mình ác vậy sao?" - Hắn.
"Khiếp, sinh ra ở đâu mà người ta chỉ từ chối tình cảm cũng giết người ta là sao?" - Cả phòng.
- Ủa, vậy nghĩa là ... em tỏ tình rồi hả Bảo?
Trường lên tiếng, cắt đứt nguồn suy nghĩ của mọi người và khiến họ tập trung và khiến học tập trung vào hắn.
Gật.
Há hốc. Mắt chữ O mồm chữ A. Lạy trời, còn điều gì nữa không? Khai hết luôn đi!
- Đồng ý chưa, Giang?
Lắc. Vậy là không còn điều gì gây xôn xao nữa.
- Thôi về nhé. Cả 2 ngủ tiếp đi.
Long vẫy tay chào và mọi người kéo nhau ra khỏi phòng, chỉ có Bảo có nán lại 1 chút. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu rồi lại bỏ về. Cửa phòng đóng lại, nó quơ tay tìm di động.
- Bây giờ là mấy giờ nhỉ?
4:50 am. Đồng hồ trên điện thoại hiển thị, nhưng nó không muốn ngủ nữa, nhỡ ngủ tiếp lại mơ tiếp thì khổ lắm!
- Anh hai, em sợ.
- Qua đây.
Nó đứng dậy đi qua chỗ Trường. Anh vuốt lại tóc cho nó, lấy lược chải gọn gàng lại rồi thơm lên mái tóc. Anh cười
- Em lớn rồi.
Nó quay lại nhìn anh, nói.
- Anh thức với em nha?
- Nhưng anh buồn ngủ. Thôi, để anh ngủ chung với em.
Nó gật đầu, sau đó lại nói.
- Em không ngủ được, anh ru em đi.
- Em mấy tuổi rồi?
Anh bật cười, nhưng cũng đồng ý. Đợi đến khi nó ngủ say, anh tự cười
"Hương Giang à, khi nào thì em mói lớn được đây?"
...
- Anh à, tụi nhỏ đi đâu hết trơn rồi?
- Em hỏi anh thì làm sao anh biết.
Hai người trung niên đứng ngó ngoài cổng nhà hắn hệt như ăn trộm. Một người giúp việc chạy ra, cúi đầu chào.
- Chào chủ tịch! Chào phu nhân! Hai vị đến tìm cậu chủ ạ?
Phu nhân sốt ruột đến nỗi nhón chân nhòm vào nhà.
- Vâng, chúng nó đâu rồi chị?
- À, cậu chủ và bạn đẫ đi Nha Trang chơi rồi ạ. Mời 2 vị vào nhà.
- Thôi khỏi, chúng tôi chỉ hỏi như thế thôi. Bây giờ chúng tôi phải đi rồi.
Chủ tịch nói rồi ngồi vào xe.
- Vâng, chủ tịch và phu nhân đi thong thả ạ!
Cô giúp việc giúp họ đóng cửa rồi chiếc xe rồ ga phóng đi.
...
- Giang, dậy đi. 8h rồi. Không dậy là không được đi chơi đâu.
Nó rướn 2 con mắt lên nhìn Trường rồi lại ngủ tiếp.
- Bảo đang đợi kìa.
Nằm im.
- Anh đi ăn sáng đây.
Bật dậy, miệng không ngừng nói.
- Hai, chờ em, chờ em, chờ em, ...
Nó lao vội vào WC. trường ổ ngoài bụm miệng cười, anh biết vì sao hắn lại gọi nó là heo rồi. Cũng đúng ha! (Nó: Đúng cái cục mốc!)
- Hai à, ăn ở đâu vậy?
Trời ơi, nhanh thế. Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng thấy nó nhanh như vậy. Mới có 5' à!
- Em đánh răng chưa?
- Rồi.
- Chải róc chưa?
- Rồi.
- Thay đồ chưa?
- Rồi.
- Rửa mặt chưa?
- Rồi.
OMG, em gái anh đây sao? Nó là superman thế hệ mới sao? Hay tên lửa đọi lốt người? Có cần đi xét nghiệm huyết thống của nó với anh không? Anh nghi ngờ quá đấy! Thấy anh trai đứng thần người ra, nó đập lên lưng anh 1 cái, nói.
- Hai, không sao đấy chứ?
- À, ừ, không sao.
Anh giật mình hoàn hồn lại. Haizzz, dù nó có là superman hay tên lửa đội lốt người thì nó vẫn chỉ là đứa em gsi bé bỏng của anh, đứa e gái mà anh yêu nhất. Anh coi nó là báu vật đời mình và sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám làm tổn thương nó! Anh xin thề!
...
- Ăn nó quá đi! Chúng ta đi đâu chơi đi!
Nó vừa xoa bụng vừa nói. 5 người còn lại giật mình hét.
- ĐIÊN À?
Nó hoảng loạn trước thái độ của họ, lắp bắp.
- Sao ... Sao ... lại chửi tôi điên?
Hân tiến đến giải thích cho nó, nhưng không giấu được vẻ bực tức ở trong chất giọng.
- Vừa ăn no xong mà đi chơi? Muốn tụi này chết hết à?
Không kìm được, cô giơ tay cốc vào đầu nó 1 cái. Nó tay xoa đầu, nói.
- Vậy chứ giờ đi đâu? Nếu mà về khách sạn thì chán lắm. Chẳng có gì chơi hết á!
- Hay ... chúng ta đi dạo ở bờ biển?
Lam lên tiếng góp ý. Mọi người đều nhìn nhau, ánh mắt phân vân.
...
Bãi biển ở Nha Trang là bãi biển đẹp nhất ở Việt Nam với nhiều hòn đảo lớn nhỏ. Nước biển trong vắt, bãi cát trắng tinh dưới ánh nắng, những rặng dừa, phi lao trải dài chạy dọc bờ biển.
Nó cùng Hân chạy tung tăng trên bãi biển, lâu lâu lại đá cát vào nhau. Nó vui vẻ chơi nhiệt tình (Đúng rồi, lúc nào mà chả chơi nhiệt tình -_-) Còn Hân thì tạm gác lại những ưu tư, buồn bực để chơi hết mình với nó. Thực sự là đứng trước mặt nó, cô không tài nào buồn bực được. Nó đem lại niềm vui cho cô!
Trường và Lam thì nắm tay nhau đi chậm chạp, tay còn lại xách dép. Họ vừa đi vừa nói chuyện. Moi thứ đều roi vào tầm ngắm của họ và chủ để chính trong cuộc nói chuyện của họ đó là nó - em gái rượu của Trường. Nào là nó xinh, tính cách trẻ con, đẽ thương, dễ hòa đồng, luôn vui vẻ, thân thiện, nhiệt tình, blabla... (Min: Tất cả đều đi trật sự thật cả)
Còn Long và hắn thì đi ngang bằng nhau cũng nói chuyện nhưng rất ít. Anh hỏi vài chuyện về nó và hắn thế nào có tiến triển gì tốt không và hắn cũng hỏi ngược lại anh như vậy nhưng kiệm lời hơn. Ví dụ như anh hỏi "Có tiến triển gì không?" Hắn trả lời và hỏi lại "Còn mày?" Thế đấy, không hiểu giữ nước bọt để chi nữa? Con người, chỉ có giữ nước bọt là giỏi, còn tiền thì vung như giấy lộn. Thể loại gì vậy?
- Cơm trưa đê!!!!!!!
Tiếng Long khỏe mạnh vang lên. Từ đằng xa, nó thoáng nghe thấy tiếng gọi của anh liền kéo tay Hân đi. Cô không hiểu nó kéo mình đi đâu, hỏi.
- Đi đâu?
- Ăn cơm. Long gọi về mà, mày không nghe thấy à?
- Có nghe được gì đâu.
- Ồ, chẳng lẽ tai tao thính vậy sao?
Nó vui mừng liền tự cảm thấy tự hào về bản thân.
- Như chó!
Hân chỉ cần phán 2 từ thôi, cũng đủ khiến nó rút lại nụ cười kia, quay ngoắt về phía sau nhìn cô bằng đôi mắt laze.
- Nói gì?
- Tao bảo tai mày thính như chó!
- Mày ... chết thật rồi con!!!!!!!
Nó lao tới, đánh cô tới tấp. Cô vùng ra, thoát được, chạy thật nhanh đi và cười to.
- Không đúng sao?
- Cục *** !
Nó la lên và chạy nhanh hơn nữa. Trường thấy Hân cười đùa vui vẻ như vậy cũng vui lây, ít ra thì cô cũng quên được phần nào đó sự hiện diện của Lam. Long cũng giống Trường, bao ngày nay anh đã nhìn thấy bao nỗi buồn trên mặt cô. Giờ cô cười, anh vui lắm! Còn hắn thì thấy nó cười cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nụ cười của nó như ngàn ánh nắng rọi vào trái tim băng giá của hắn làm nó đã tan chảy. Từ lâu, hắn không còn cảm thấy băng giá trong tim mình nữa! Hắn thật sung sướng khi gặp đươc nó trên đời mà! Cũng nhiều lúc, hắn tự hỏi tại sao trên đời này còn hàng trăm triệu người phụ nữ mà hắn lại đi thích nó cơ chứ? Lẽ nào là THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNH? Ắt hẳn là vậy rồi, và hắn sẽ không để vuột mất cơ hội đâu!
...
Ngày cuối cũng của chuyến đi.
Nó đang cho đồ vào vali thì chợt nhớ tới lời tỏ rình của hắn và đếm ngược. Còn 2 ngày nữa là nó hải trả lời rồi! Nó không muốn bị gọi là thất hứa nên sẽ kiểm tra thêm 1 lần nữa xem nó có thật sự thích hắn hay không? Nếu trả lời bừa sẽ vô cùng nguy hiểm cho con em của chúng ta sau này! Nghĩ vậy, nó rút điện thoại ra và gọi cho Quốc Khánh.
" Tút ... Tút ... Tút ..."
- Gì đó?
- Khánh này mai cậu có rảnh không?
- Ờ ... mai hả? Rảnh, sao vậy?
- Vậy mai đi chơi với tôi nha?
- Hả?
- Tôi nói thật đó. Được không?
- Sao lại rủ tôi?
- Không được à? Tại đám bạn nó bận hết rồi. Nha?
- Ừ, cũng được.
- Mai 9h nhé!
" Tút ... Tút ... Tút ..."
Kế hoạch thành công bước đầu. Nó vui vẻ đóng vali lại rồi đi chơi tiếp. Sở dĩ nó rủ Quốc Khánh là vì anh ta cũng thích nó từ lâu rồi. Kết quả kiểm tra lần này sẽ chốt lại mọi nghi vấn trong đầu nó và là câu trả lời cho hắn. Phần kiểm tra sẽ thủ xem đi chơi với Khánh và hắn khác nhau tới mức nào và người nó cần có thật sự là hắn hay không. (Min: Thật là, rảnh quá hay sao mà đi nghĩ mấy cái trò này vậy trời? Chỉ tổ làm truyện dài hơn thôi, chứ dù gì tôi chẳng cho anh chị đến bên nhau)
...
Hai chiếc mui trần bắt đầu rời Nha Trang vào buổi chiều.
Về đến nhà, nó bắt đầu đi ngủ sớm để mai còn tiến hành bước 2 của kế hoạch. Ai cũng thấy lạ, bình thường thì phải quá 11h mới chịu đi ngủ mà hôm nay mới 9h đã tự động xách mông đi ngủ rồi. Hết sức kì lạ!
Sáng hôm sau 8:00 am ...
Nó bước xuống khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng. Vừa mới xuống được 2 bậc thì đụng ngay cái bản mặt của hắn đang đi lên.
- Dậy sớm thế? Tôi đang định đi gọi cô.
Nó chỉ cười nhẹ, rồi bước tiếp. Hắn đứng khựng lại nhìn theo nó.
" Bị sao vậy cà?"
9:05 am ...
Khánh đến. Hắn ra tiếp rồi buông 1 câu.
- Đến làm gì?
Khánh cười và nói.
- Tôi cần gặp đại bang Thiên Hổ để bàn vài chuyện.
- Lâu không?
- Từ bây giờ đến chiều.
- Cái gì? Kh ...
Hắn liền nhảy dựng lên khi nghe Khánh nói nhưng lại bị nó chặn họng.
- Chuyện của tôi, không cần anh quản.
Nó bước xuống bậc cuối của cầu thang. Lúc này, Nó mặc 1 chiếc quần đen dài bó, áo thun đen trơn, chân đi giày sneaker đen. Đúng phong cách vừa nữ tính vừa bụi bặm của nó.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ vơ vội tờ báo trên bàn trong khi nó nói với Khánh.
- Mình đi thôi!
Hắn nhìn qua camera trên tivi và thấy nó và Khánh đang ngồi trong chiếc Vielside và phóng qua cửa cổng nhà hắn. Tim hắn nhói lên từng hồi, chẳng lẽ nó từ chối lời tỏ tình của hắn nhưng không muốn nói và hành động như vậy? Làm thế càng khiến cho tim hắn đau hơn là nó nói trực tiếp nha! Hắn lặng người, ngồi đờ ra nhìn trần nhà.
...
- Đi đâu giờ?
- Cậu thích chỗ nào?
Khánh quay sang cười rồi nói. Nó suy nghĩ trầm bổng 1 lúc rồi la lên.
- Hay là ta đi cắm trại nhỉ?
- Ý kiến hay đó! Để tôi đi mua ít đồ ăn.
Không khí trong xe vô cùng thân thiện, ai đâu như ...
Tại nhà hắn, đang có 1 vụ "hỏa hoạn ngầm", "lửa" liên tục "phun" ra từ mắt và tai hắn, mặt thì đỏ bừng lên. "Sức nóng" lan tỏa khắp ngôi nhà. Long và Trường tuy sợ nhưng vẫn có gắng "tạt nước" vào "đám cháy"
- Sẽ không có gì đâu! Chỉ là đối tác trao đổi với nhau thôi mà.
Long rút hết những lời ngon ngọt ra xoa giận. Trường thậm chí còn uốn lưỡi, massage miệng để "sản xuất" ra những lời nói đường mật và "rót" vào tai hắn.
- Anh biết em gái anh mà. Nó sẽ không bao giờ để ai đụng vào người nó bất hợp phá đâu! Với lại, từ xưa đến giờ, nó làm việc gì cũng có mục đích cả, chắc lần này cũng sẽ là 1 mục đích tốt đẹp "Anh mong là như vậy T_T"
Hắn nghe vậy cũng bớt giận đi nhưng vẫn còn tức vì tại sao nó lại đi với Khánh mà không phải đi với 1 người nào khác. Hắn ghét Khánh. Hắn ghét anh ngay từ hôm anh ngỏ lời hợp tác với Thiên Hổ. Cũng chẳng hiểu vì sao chỉ đơn giản là ghét. Chỉ đơn giản là Huỳnh Nhật Bảo hắn ghét Đỗ Quốc Khánh nhà anh!!!
Bên phòng 668 - phòng của Hân và Long tràn ngập 1 sự im lặng đến rợn người. Từ lúc về phòng, à không, phải nói là từ lúc về khách sạn đến giờ Hân không thèm nói với Long 1 câu, thậm chí, cô còn chẳng buồn liếc Long lấy 1 cái. Cô bị gì thế? Cú sốc tinh thần à? Hay ... cô không thể quên được hình bóng đó trong đầu?
Đèn đã tắt được 1 lúc lâu, Long quay sang giường kế bên, anh thấy Hân vẫn còn đang mở mắt và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô không chớp mắt. Trong 1 thoáng, anh còn nghĩ là cô đã chết nên mới như vậy, nhưng ... làm sao mà chết được trong khi lòng ngực cô vẫn đang phập phồng thế kia. Anh chỉ tổ suy nghĩ lung tung! Anh tự cốc vào đầu mình vì tôi nghĩ bậy rồi quay sang nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn lại, anh tính quay mặt đi, nhưng ... hình như anh thấy cái gì đó ở mắt cô thì phải? Nỗi buồn. Sự đau khổ. Sự sợ hãi. Ánh mắt cô trông thật thảm thiết. Cô đang cầu xin anh! Cầu xin anh hãy nói cho cô biết cô phải làm sao? Cầu xin anh nói cho cô biết sự thông cảm của anh và anh thông cảm như thế nào? Anh không muốn nói, thật sự không muốn nói. Nếu nói anh phải nói anh thông cảm với cô như thế nào khi anh nhìn cô bằng ánh mắt thương hại kia chứ? Anh thật vô dụng mà, anh chẳng làm được gì cả! Cô ngồi thẳng dậy, mắt vẫn đang nhìn về phía anh. Nhìn cô 1 lúc, anh nhắm mắt lại rồi choàng mở ra và tiến về phía giường cô, ôm ghì cô vào lòng. Cô không phản kháng lại, mặt cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cô biết trước là anh sẽ làm như vậy, biết trước là anh sẽ an ủi cô.
- Tớ xin lỗi, Hân! Tớ chẳng biết nói sao cả, tớ chẳng biết giúp cậu thế nào. Tớ thật sự là 1 kẻ vô dụng đúng không?
Anh nói, từng câu tùng chữ khắc vào sâu trong tâm trí cô. Hai tay cô buông thõng ở bên hông và cứ để cho anh nói lải nhải nhiều thứ mà cho đến giờ cô chẳng còn quan tâm nữa. Anh khẽ kéo cô ra khỏi mình và nói.
- Tớ biết câu sẽ vượt qua được mà!
Cô cười nhẹ rồi nằm xuống. Anh nhìn theo cô, đáy mắt mang đầy ưu tư.
...
Nó đang nô đùa cùng Hân, Long và Trường trên 1 khu đất trống thì trời bắt đầu tối sầm lại. Họ ngơ ngác nhìn xung quanh. Tự nhiên, từ dưới đất trồi lên 1 người có đôi cánh đen nhọn hoắt của quỷ, bộ đồ đen tuyền và cái lưỡi liềm của Thần Chết, nhìn nó bằng khuôn mặt lạnh tanh và đôi mắt sắc nhọn, cất giọng không phải của người.
- Người có biết ta là ai không?
Lắc đầu. Thứ đó giơ lưỡi liềm lên và chạy nhanh về phía nó.
- Ta chính là người mà ngươi đã từ chối tình cảm. Giờ ta sẽ ... giết ngươi!!
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!
Nó ngồi bật dậy khỏi giương như 1 cái lò xo và bắt đầu la hét làm cho Trường và 2 phòng bên cạnh giật mình. Trường chạy lại chỗ giường nó, hỏi vội vàng.
- Em sao vậy?
Nét mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng. Rồi 2 phòng bên đẩy cửa chạy xộc vào, có mặt đầy đủ cả.
- Chuyện gì thể?
Nó cúi xuống sờ tay lên khắp người, lầm bầm.
- Thì ra chỉ là mơ!
- Cô mơ thấy gì?
Hắn đứng ở cuối giường, nhìn nó lo lắng hỏi.
- Tôi mơ thấy ... Anh đừng giận tôi nha? ... Tôi mơ thấy anh tính ... giết tôi.
Sửng sốt. Còn hắn thì đơ người ra. Mơ chi mà mơ ác rứa? Con người ta ăn ở hiền lành mà bảo người ta giết mình là sao? Có 1 tiếng cười khúc khích rồi sau đó là cả phòng cười. Long ôm bụng nói.
- Bảo à, cải tà quy chánh đi!
Rồi cười tiếp. Hắn điên máu, hét.
- IM ĐI!
Cũng im nhưng không phải không cười nữa. Hắn quay sang nhìn nó, sắc nhọn.
- Cô ... Tôi đã làm gì cô đâu, tại sao lại nói tôi giết cô?
- Không biết. Trong giấc mơ, anh là sự kết hợp giữa Thần Chết và quỷ. Trông gớm chết đi được!
- Lí do là gì?
Hắn nheo mắt nhìn nó. Đảo mắt khắp phòng, nó ngập ngừng.
- A ... chắc anh không muốn nghe đâu ha!
- Cứ nói đi.
- Là ... tại tôi không chấp nhận ... tình cảm của anh nên ...
Sửng sốt tập 2. Đơ tập 2.
"Trời ạ, mình ác vậy sao?" - Hắn.
"Khiếp, sinh ra ở đâu mà người ta chỉ từ chối tình cảm cũng giết người ta là sao?" - Cả phòng.
- Ủa, vậy nghĩa là ... em tỏ tình rồi hả Bảo?
Trường lên tiếng, cắt đứt nguồn suy nghĩ của mọi người và khiến họ tập trung và khiến học tập trung vào hắn.
Gật.
Há hốc. Mắt chữ O mồm chữ A. Lạy trời, còn điều gì nữa không? Khai hết luôn đi!
- Đồng ý chưa, Giang?
Lắc. Vậy là không còn điều gì gây xôn xao nữa.
- Thôi về nhé. Cả 2 ngủ tiếp đi.
Long vẫy tay chào và mọi người kéo nhau ra khỏi phòng, chỉ có Bảo có nán lại 1 chút. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu rồi lại bỏ về. Cửa phòng đóng lại, nó quơ tay tìm di động.
- Bây giờ là mấy giờ nhỉ?
4:50 am. Đồng hồ trên điện thoại hiển thị, nhưng nó không muốn ngủ nữa, nhỡ ngủ tiếp lại mơ tiếp thì khổ lắm!
- Anh hai, em sợ.
- Qua đây.
Nó đứng dậy đi qua chỗ Trường. Anh vuốt lại tóc cho nó, lấy lược chải gọn gàng lại rồi thơm lên mái tóc. Anh cười
- Em lớn rồi.
Nó quay lại nhìn anh, nói.
- Anh thức với em nha?
- Nhưng anh buồn ngủ. Thôi, để anh ngủ chung với em.
Nó gật đầu, sau đó lại nói.
- Em không ngủ được, anh ru em đi.
- Em mấy tuổi rồi?
Anh bật cười, nhưng cũng đồng ý. Đợi đến khi nó ngủ say, anh tự cười
"Hương Giang à, khi nào thì em mói lớn được đây?"
...
- Anh à, tụi nhỏ đi đâu hết trơn rồi?
- Em hỏi anh thì làm sao anh biết.
Hai người trung niên đứng ngó ngoài cổng nhà hắn hệt như ăn trộm. Một người giúp việc chạy ra, cúi đầu chào.
- Chào chủ tịch! Chào phu nhân! Hai vị đến tìm cậu chủ ạ?
Phu nhân sốt ruột đến nỗi nhón chân nhòm vào nhà.
- Vâng, chúng nó đâu rồi chị?
- À, cậu chủ và bạn đẫ đi Nha Trang chơi rồi ạ. Mời 2 vị vào nhà.
- Thôi khỏi, chúng tôi chỉ hỏi như thế thôi. Bây giờ chúng tôi phải đi rồi.
Chủ tịch nói rồi ngồi vào xe.
- Vâng, chủ tịch và phu nhân đi thong thả ạ!
Cô giúp việc giúp họ đóng cửa rồi chiếc xe rồ ga phóng đi.
...
- Giang, dậy đi. 8h rồi. Không dậy là không được đi chơi đâu.
Nó rướn 2 con mắt lên nhìn Trường rồi lại ngủ tiếp.
- Bảo đang đợi kìa.
Nằm im.
- Anh đi ăn sáng đây.
Bật dậy, miệng không ngừng nói.
- Hai, chờ em, chờ em, chờ em, ...
Nó lao vội vào WC. trường ổ ngoài bụm miệng cười, anh biết vì sao hắn lại gọi nó là heo rồi. Cũng đúng ha! (Nó: Đúng cái cục mốc!)
- Hai à, ăn ở đâu vậy?
Trời ơi, nhanh thế. Từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng thấy nó nhanh như vậy. Mới có 5' à!
- Em đánh răng chưa?
- Rồi.
- Chải róc chưa?
- Rồi.
- Thay đồ chưa?
- Rồi.
- Rửa mặt chưa?
- Rồi.
OMG, em gái anh đây sao? Nó là superman thế hệ mới sao? Hay tên lửa đọi lốt người? Có cần đi xét nghiệm huyết thống của nó với anh không? Anh nghi ngờ quá đấy! Thấy anh trai đứng thần người ra, nó đập lên lưng anh 1 cái, nói.
- Hai, không sao đấy chứ?
- À, ừ, không sao.
Anh giật mình hoàn hồn lại. Haizzz, dù nó có là superman hay tên lửa đội lốt người thì nó vẫn chỉ là đứa em gsi bé bỏng của anh, đứa e gái mà anh yêu nhất. Anh coi nó là báu vật đời mình và sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám làm tổn thương nó! Anh xin thề!
...
- Ăn nó quá đi! Chúng ta đi đâu chơi đi!
Nó vừa xoa bụng vừa nói. 5 người còn lại giật mình hét.
- ĐIÊN À?
Nó hoảng loạn trước thái độ của họ, lắp bắp.
- Sao ... Sao ... lại chửi tôi điên?
Hân tiến đến giải thích cho nó, nhưng không giấu được vẻ bực tức ở trong chất giọng.
- Vừa ăn no xong mà đi chơi? Muốn tụi này chết hết à?
Không kìm được, cô giơ tay cốc vào đầu nó 1 cái. Nó tay xoa đầu, nói.
- Vậy chứ giờ đi đâu? Nếu mà về khách sạn thì chán lắm. Chẳng có gì chơi hết á!
- Hay ... chúng ta đi dạo ở bờ biển?
Lam lên tiếng góp ý. Mọi người đều nhìn nhau, ánh mắt phân vân.
...
Bãi biển ở Nha Trang là bãi biển đẹp nhất ở Việt Nam với nhiều hòn đảo lớn nhỏ. Nước biển trong vắt, bãi cát trắng tinh dưới ánh nắng, những rặng dừa, phi lao trải dài chạy dọc bờ biển.
Nó cùng Hân chạy tung tăng trên bãi biển, lâu lâu lại đá cát vào nhau. Nó vui vẻ chơi nhiệt tình (Đúng rồi, lúc nào mà chả chơi nhiệt tình -_-) Còn Hân thì tạm gác lại những ưu tư, buồn bực để chơi hết mình với nó. Thực sự là đứng trước mặt nó, cô không tài nào buồn bực được. Nó đem lại niềm vui cho cô!
Trường và Lam thì nắm tay nhau đi chậm chạp, tay còn lại xách dép. Họ vừa đi vừa nói chuyện. Moi thứ đều roi vào tầm ngắm của họ và chủ để chính trong cuộc nói chuyện của họ đó là nó - em gái rượu của Trường. Nào là nó xinh, tính cách trẻ con, đẽ thương, dễ hòa đồng, luôn vui vẻ, thân thiện, nhiệt tình, blabla... (Min: Tất cả đều đi trật sự thật cả)
Còn Long và hắn thì đi ngang bằng nhau cũng nói chuyện nhưng rất ít. Anh hỏi vài chuyện về nó và hắn thế nào có tiến triển gì tốt không và hắn cũng hỏi ngược lại anh như vậy nhưng kiệm lời hơn. Ví dụ như anh hỏi "Có tiến triển gì không?" Hắn trả lời và hỏi lại "Còn mày?" Thế đấy, không hiểu giữ nước bọt để chi nữa? Con người, chỉ có giữ nước bọt là giỏi, còn tiền thì vung như giấy lộn. Thể loại gì vậy?
- Cơm trưa đê!!!!!!!
Tiếng Long khỏe mạnh vang lên. Từ đằng xa, nó thoáng nghe thấy tiếng gọi của anh liền kéo tay Hân đi. Cô không hiểu nó kéo mình đi đâu, hỏi.
- Đi đâu?
- Ăn cơm. Long gọi về mà, mày không nghe thấy à?
- Có nghe được gì đâu.
- Ồ, chẳng lẽ tai tao thính vậy sao?
Nó vui mừng liền tự cảm thấy tự hào về bản thân.
- Như chó!
Hân chỉ cần phán 2 từ thôi, cũng đủ khiến nó rút lại nụ cười kia, quay ngoắt về phía sau nhìn cô bằng đôi mắt laze.
- Nói gì?
- Tao bảo tai mày thính như chó!
- Mày ... chết thật rồi con!!!!!!!
Nó lao tới, đánh cô tới tấp. Cô vùng ra, thoát được, chạy thật nhanh đi và cười to.
- Không đúng sao?
- Cục *** !
Nó la lên và chạy nhanh hơn nữa. Trường thấy Hân cười đùa vui vẻ như vậy cũng vui lây, ít ra thì cô cũng quên được phần nào đó sự hiện diện của Lam. Long cũng giống Trường, bao ngày nay anh đã nhìn thấy bao nỗi buồn trên mặt cô. Giờ cô cười, anh vui lắm! Còn hắn thì thấy nó cười cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nụ cười của nó như ngàn ánh nắng rọi vào trái tim băng giá của hắn làm nó đã tan chảy. Từ lâu, hắn không còn cảm thấy băng giá trong tim mình nữa! Hắn thật sung sướng khi gặp đươc nó trên đời mà! Cũng nhiều lúc, hắn tự hỏi tại sao trên đời này còn hàng trăm triệu người phụ nữ mà hắn lại đi thích nó cơ chứ? Lẽ nào là THIÊN DUYÊN TIỀN ĐỊNH? Ắt hẳn là vậy rồi, và hắn sẽ không để vuột mất cơ hội đâu!
...
Ngày cuối cũng của chuyến đi.
Nó đang cho đồ vào vali thì chợt nhớ tới lời tỏ rình của hắn và đếm ngược. Còn 2 ngày nữa là nó hải trả lời rồi! Nó không muốn bị gọi là thất hứa nên sẽ kiểm tra thêm 1 lần nữa xem nó có thật sự thích hắn hay không? Nếu trả lời bừa sẽ vô cùng nguy hiểm cho con em của chúng ta sau này! Nghĩ vậy, nó rút điện thoại ra và gọi cho Quốc Khánh.
" Tút ... Tút ... Tút ..."
- Gì đó?
- Khánh này mai cậu có rảnh không?
- Ờ ... mai hả? Rảnh, sao vậy?
- Vậy mai đi chơi với tôi nha?
- Hả?
- Tôi nói thật đó. Được không?
- Sao lại rủ tôi?
- Không được à? Tại đám bạn nó bận hết rồi. Nha?
- Ừ, cũng được.
- Mai 9h nhé!
" Tút ... Tút ... Tút ..."
Kế hoạch thành công bước đầu. Nó vui vẻ đóng vali lại rồi đi chơi tiếp. Sở dĩ nó rủ Quốc Khánh là vì anh ta cũng thích nó từ lâu rồi. Kết quả kiểm tra lần này sẽ chốt lại mọi nghi vấn trong đầu nó và là câu trả lời cho hắn. Phần kiểm tra sẽ thủ xem đi chơi với Khánh và hắn khác nhau tới mức nào và người nó cần có thật sự là hắn hay không. (Min: Thật là, rảnh quá hay sao mà đi nghĩ mấy cái trò này vậy trời? Chỉ tổ làm truyện dài hơn thôi, chứ dù gì tôi chẳng cho anh chị đến bên nhau)
...
Hai chiếc mui trần bắt đầu rời Nha Trang vào buổi chiều.
Về đến nhà, nó bắt đầu đi ngủ sớm để mai còn tiến hành bước 2 của kế hoạch. Ai cũng thấy lạ, bình thường thì phải quá 11h mới chịu đi ngủ mà hôm nay mới 9h đã tự động xách mông đi ngủ rồi. Hết sức kì lạ!
Sáng hôm sau 8:00 am ...
Nó bước xuống khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng. Vừa mới xuống được 2 bậc thì đụng ngay cái bản mặt của hắn đang đi lên.
- Dậy sớm thế? Tôi đang định đi gọi cô.
Nó chỉ cười nhẹ, rồi bước tiếp. Hắn đứng khựng lại nhìn theo nó.
" Bị sao vậy cà?"
9:05 am ...
Khánh đến. Hắn ra tiếp rồi buông 1 câu.
- Đến làm gì?
Khánh cười và nói.
- Tôi cần gặp đại bang Thiên Hổ để bàn vài chuyện.
- Lâu không?
- Từ bây giờ đến chiều.
- Cái gì? Kh ...
Hắn liền nhảy dựng lên khi nghe Khánh nói nhưng lại bị nó chặn họng.
- Chuyện của tôi, không cần anh quản.
Nó bước xuống bậc cuối của cầu thang. Lúc này, Nó mặc 1 chiếc quần đen dài bó, áo thun đen trơn, chân đi giày sneaker đen. Đúng phong cách vừa nữ tính vừa bụi bặm của nó.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ vơ vội tờ báo trên bàn trong khi nó nói với Khánh.
- Mình đi thôi!
Hắn nhìn qua camera trên tivi và thấy nó và Khánh đang ngồi trong chiếc Vielside và phóng qua cửa cổng nhà hắn. Tim hắn nhói lên từng hồi, chẳng lẽ nó từ chối lời tỏ tình của hắn nhưng không muốn nói và hành động như vậy? Làm thế càng khiến cho tim hắn đau hơn là nó nói trực tiếp nha! Hắn lặng người, ngồi đờ ra nhìn trần nhà.
...
- Đi đâu giờ?
- Cậu thích chỗ nào?
Khánh quay sang cười rồi nói. Nó suy nghĩ trầm bổng 1 lúc rồi la lên.
- Hay là ta đi cắm trại nhỉ?
- Ý kiến hay đó! Để tôi đi mua ít đồ ăn.
Không khí trong xe vô cùng thân thiện, ai đâu như ...
Tại nhà hắn, đang có 1 vụ "hỏa hoạn ngầm", "lửa" liên tục "phun" ra từ mắt và tai hắn, mặt thì đỏ bừng lên. "Sức nóng" lan tỏa khắp ngôi nhà. Long và Trường tuy sợ nhưng vẫn có gắng "tạt nước" vào "đám cháy"
- Sẽ không có gì đâu! Chỉ là đối tác trao đổi với nhau thôi mà.
Long rút hết những lời ngon ngọt ra xoa giận. Trường thậm chí còn uốn lưỡi, massage miệng để "sản xuất" ra những lời nói đường mật và "rót" vào tai hắn.
- Anh biết em gái anh mà. Nó sẽ không bao giờ để ai đụng vào người nó bất hợp phá đâu! Với lại, từ xưa đến giờ, nó làm việc gì cũng có mục đích cả, chắc lần này cũng sẽ là 1 mục đích tốt đẹp "Anh mong là như vậy T_T"
Hắn nghe vậy cũng bớt giận đi nhưng vẫn còn tức vì tại sao nó lại đi với Khánh mà không phải đi với 1 người nào khác. Hắn ghét Khánh. Hắn ghét anh ngay từ hôm anh ngỏ lời hợp tác với Thiên Hổ. Cũng chẳng hiểu vì sao chỉ đơn giản là ghét. Chỉ đơn giản là Huỳnh Nhật Bảo hắn ghét Đỗ Quốc Khánh nhà anh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.