Chương 3: Tìm Việc
Minna Lê
24/08/2015
" Tít...tít...tít..."Tiếng điện thoại báo hiệu 5h sáng. Nó với tay tắt cái âm thanh đó đi
" Reng...reng...reng "
Vừa tắt điện thoại thì chuông đồng hồ reo. Thì ra hôm nay là ngày nó đi tìm việc, vì chỉ có ngày chủ nhật nó mới rảnh nên tranh thủ đi luôn hôm nay. Sợ dậy muộn nên nó mới đặt cả điện thoại lẫn đồng hồ như vậy
- Chẳng muốn dậy tí nào ! Thôi để hôm khác...Oápppp.....
Nó lẩm bẩm, mắt nhắm tịt lại
" Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình
Say you do, you do
Lỡ mai mình yêu nhau, đừng cho em ngóng những trưa hẹn dù trời nắng hay mưa trên đầu
Say you do
Say you do "
( Say you do - Tiên Tiên )
- Trời ơi! Đứa nào thế? Ngủ chút cũng...
Chuông điện thoại nó reo lên. Vùng vằng nó chộp lấy điện thoại
- Bonjua !
- Giang hả? Hân nè !
- Sao ?
- À, lớp mình được nghỉ 2 tuần đó
- Ưa, thiệt à? 2 tuần lận à ? Sao dạ?
- Nhà trường tu sửa cái gì á
- Sướng quá !
- Xin được việc chưa ?
- Chưa, hôm nay đi nè
- Vậy hả ? Bye
- Ờ, bye
Nó tắt điện thoại, cố nén lại nhưng không được
- Yahooooooooooo...! Được nghỉ...hố hố..2 tuần lận nha...he he...
Nó ngân nga hát rồi chạy tót vào WC. Chấn chỉnh y phục, nó bước ra chỗ gương ngắm mình trong đó
- Mình bận bộ này cũng đâu đến nỗi quá tệ ! Hì !
" Bim...bim...bim"
- Tiếng còi xe ? Ở đâu thế nhỉ ? Chắc là nhà bên, thôi kệ
Nó đi lên phòng khách lấy lược chải tóc
" Bim...bim..bim"
- Lại nữa, người gì mà thích bấm còi thế nhỉ ?
Chải xong nó đi lấy đồ để chuẩn bị khởi hành. Mặt mày có vẻ khó chịu
" Bim...bim..bim"
- Ashhhhhh...Ai dạ trời? Vô duyên hết sức à !
Nó bước ra khỏi cổng, cúi xuống xỏ giày vào và lúc nó ngẩng lên thì...Hân đang đứng trước mặt nó. Hân định mở miệng chửi nó một tràng thì bị nó cướp mất cái miệng
- Nè, mày có biết cái ông hàng xóm nào mà nãy giờ cứ bấm còi không ? Người gì mà vô duyên quá à !
Nghe nó nói, Hân cười khẩy
- Ờ, tao biết chớ. Ông hàng xóm vô duyên , vô tích sự, vô liêm sỉ mà mày nói là tao nè. Tao đó, biết chưa ?
- Là mày hả ?
Mặt nó đỏ ra, miệng há hốc
- Ờ, tao. Mà mày ngậm miệng lại đi không táp phải ruồi bây giờ
- Tao xin lỗi. Mày đến đây chi dạ ?
- Còn hỏi hả ? *cóooc*
- Ui ya..nè, sao lại cốc đầu tao?
- Hứ...Phải cốc thì mày mới khôn ra được chớ, ngốc quá thì làm sao mà đi làm được?
- Đi làm? Ôi ôi, đi làm ! Nãy giờ đứng tám với mày mà tao quên cả giờ đi làm rồi
- Sao nhanh dạ?
- Cái gì nhanh cơ?
- Mày xin được việc rồi à ?
- Chưa
- Chưa? Trời ơi ngốc, ngốc quá! Giang ơi, mày ngốc thế này ai dám nhận mày vào làm hở Giang ?
Hân áp mặt vào tường rên rỉ
- Sao?
- Haizzzzzzzzzz....Tao nói mày nghe nhé! Mày chưa có việc đúng không ?
- Ừa
- Chưa có việc thế lấy gì mà đi làm, hở ?
Hân khoanh tay trước ngực, hất mặt với nó
- Sao? Hiểu chưa? Ngốc!
- Rồi
- Thế đi không ?
- Đi đâu?
Nó gãi đầu, vẻ mặt cực kì "nai tơ"
- Tao chở mày đi tìm việc chớ đi đâu!
- Vì sao thế?
- Đừng nói là mày chạy bằng xe cổ này đi khắp " Sà Gòng " tìm việc nha? Mệt đứt hơi lun á!
- Vậy mày chở tao đi à?
- Vâng, thưa "cô lương"! Bây giờ Giang "cô lương' mới hiểu ra hả?
- Hì hì, tại...
Nó cười cười, gãi đầu
- Thôi, "cô lương", lên nhanh đi
Hân tiếp tục trò đùa của mình
- Đừng chọc tao nữa
- Hổng chọc, thì mày có biết ngại mà khôn ra hông?
- Hì...
...
- Tao vẫn chưa hiểu tại sao mà nhà trường tu sửa gì mà mất 2 tuần lận vậy?
- Uầy..mấy lớp khác chỉ được nghỉ 1 tuần, còn riêng lớp mình đến 2 tuần
- Sao?
- Đập phá nhiều quá, hỏng hóc lung tung, đã thế lớp mình toàn nam, nên chúng nó quậy là đúng rồi.
Hân vừa lái xe vừa cố giải thích cho cái "não ngố" của nó hiểu được
- Ây cha, mà thôi, cũng phải cảm ơn tụi nó quậy dạ, thì tụi mình mới được nghỉ chứ, đúng hơm?
Nó ghé tai Hân thì thầm
- Hè hè, đúng rồi lâu lâu mới thấy mày thông minh ra được xíu
- Có xíu thôi à
- À, thì nhiều hơn một xíu
- Có thế chứ lị
- Mà tao chỉ nịnh thôi, chớ không có thiệt đâu
- HÂN...
Nó hét lớn vào tai Hân
- Ashhhh...với cái volume cực đại mà hét bên tai tao thì chỉ có nước " không ù thì cũng điếc"
- Xin...lỗi
Nó lí nhí nhưng đủ để Hân nghe thấy. Sau khi đi lòng vòng khắp Sài Thành, Hân không tài nào tìm được công việc vừa ý nó, cái nào cũng lắc. Dừng trước 1 quán bar lớn đang treo biển cần nhân viên nữ làm công việc bưng bê. Hân nhìn nó với ánh mắt cầu khẩn. Nhìn thấy ánh mắt của Hân, nó chẳng nói gì
- Cái cuối đó !
- Nhưng...
- Thôi nào, dũng cảm lên đi bé Giang, mày phải trải nghiệm cuộc sống, lăn xả một lần cho biết
- Tao...sợ lắm ! Hân...tao chưa từng một lần vào đây, tao...
Hân chen ngang lời nó
- Chốt là mày không làm?
Nó cũng chẳng nói gì
- Vậy, giờ sao?
- Giờ sao á? Tao chẳng biết
- Làm tạm ở đây đi, hôm sau tao tìm việc khác cho
Nó lại không nói gì
- Ý mày là sao để tao còn biết đường? Giang, nói gì đi chứ
- Thôi, thì tao đồng ý
- Nhưng mày phải làm ở đây thiệt là tốt thì tao mới tìm việc khác cho, còn không thì mơ đi !
- Cách nào?
- Làm người quản lí khen mày, OK ?
- Được
....
....
" Reng..reng...reng"
Cái đồng hồ " nhiệt tình" kêu nó dậy. Còn nó "nhiệt tình" nói ( trong tình trạng ngái ngủ )
- Cho tao ngủ xíu đi đồng hồ, một xíu thôi mà, một...một...khò...khò ( Min: bó tay chấm cơm)
Mặc cho cái đồng hồ "nhiệt tình" đến nổi muốn nổ thì nó ngon lành ôm tai ngủ
" Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình
Say you do, you do"
Tiếng chuông điện thoại nó. Hai thứ âm thanh hòa vào lẫn nhau. Điện thoại, đồng hồ, khiến nó mở mắt tức giận
- ĐIÊN À ! Hôm nay được nghỉ mừ. Để tao ngủ, biết chưa ?
Hai bé ấy nào biết gì, vẫn "nhiệt tình" hết sức. Nó với tay tắt chuông đồng hồ tiện việc ném thật mạnh vào góc tường ( may bé ấy "sức dai" chớ không chết lâu rồi ). Biết điều, điện thoại cũng tắt ngúm ( chị ơi, tha cho em ^_^)
Rồi nó leo lên giường ngủ tiếp, trằn trọc mãi nó không ngủ được, nó thét
- A..A...A..Tại tụi mày mà giấc ngủ ngàn vàng của tao bị phá. Ashhhhhhh......Đáng ghét !
Hân đứng ở cửa, đang định bấm số gọi tiếp, nghe tiếng thét của nó, cô lại đút vội vào túi ( chắc là cảm thấy tội nghiệp cho cái điện thoại sắp bị " phanh thây")
Nó đặt chân xuống giường, giậm mạnh từng bước xuống nền gạch ( Min: chia buồn cùng em, gạch ạ ! Em không hề có tội mà vẫn chịu phạt. Vô cùng thương tiếc :(
Thấy nó lâu ra, Hân lên tiếng
- Giang ơi, bé Giang
- Dạ, chị gọi em
Tiếng nói vọng từ nhà ra
- Vào nhà đi
Nó chạy ra mở cổng, hí hửng mời Hân vào nhà. Hân dắt xe vào rồi đi vào ngồi cạnh nó trong phòng
- Uống nước đi
- Ờ, ừ. Để tao tự nhiên, làm như tao mới đến nhà mày lần đầu không bằng
Nó gãi đầu cười trừ
- Sao nãy nạt ai ghê thế
Hân chợt nhìn thấy cái đồng hồ nằm lăn lóc ở góc tường. Nghe vậy, nó đánh trống lảng
- À, thì....Mà mày tới đây chỉ vì chuyện đó hả ?
- Không. Tao đến hỏi xem mày đã đủ tinh thần để tối nay "ra trận" chưa?
- Tất nhiên
Ai đã biết "trận" gì chưa?
Tối nay, là ngày đầu tiên nó đi làm và cũng là ngày đầu tiên nó bước vào quán bar đó
- Tối tao đến chở mày đi ha
- Thôi, gần mừ. Để tao tự đi là tê ô (ô tê) rồi
- Mày nói à ? Đừng hối hận à ?
- Ừa
......
.....
....
Nó đang xem phim Phiness and Ferb ngon lành thì con mắt tự nhiên phản chủ liếc qua đồng hồ
- Á...Á...Á..6h30' rồi. Chết cha !
Nó chạy lịch bịch vào Washington City ( WC ) thay đồ. Thay xong nó lại cuống cuồng lên
- Túi, túi, túi....
Vừa nói, tay nó vừa lục đục cái tủ lên. Tìm được cái túi nó chạy ra cổng nhưng lại quay vào trong
- Dép, dép....
Nó vội đến nỗi xỏ chân vào dép 4-5 lần mà toàn chật. Tức quá, nó xách dép đi luôn. Cài cửa an toàn, nó phóng với tốc đọ của tên lửa, phi như con thiêu thân tới quán bar ( uầy, hổng phải nó đi chơi à nha, nó đi làm đó )
.....
Chạy nhanh quá, nó đâu để ý, nào ngờ nó té xuống đất ( một ngày không được té là không yên )
" Hôm nay té êm ghê...Đất ở đây làm bằng xốp à ?"
Nó nghĩ vậy nên chống tay đứng dậy phủi bụi rồi mở mắt ra để " khám nghiệm miếng đất " thì ai dè đó là một người nam, chính xác hơn là một người con trai hơn tuổi nó
Anh ta nằm bất tỉnh nhân sự, làm nó tưởng chết rồi, nên rón rén rón rén bước khỏi " hiện trường " ( sợ bị quy tội giết người í mà ). Đi cách đó khoảng 3m, nó bắt đầu phi hết tốc lực chạy.....Nhưng sao cái chân phát huy hết công suất mà cái người vẫn đứng yên vậy nè???
- A...Ma...!
Nó quay lại, hét lên. Anh ta đang đứng sau nó
- Người nhỏ mà hét to gớm nhể ?
- Kệ tui,...Tui có việc bận, bye anh, có duyên sẽ gặp tiếp
Nói rồi, nó giằng tay anh ta ra, rồi chạy ( về khoản gì chớ khoản chạy với ăn là nó dai sức nhức lun, ăn nhiều nhất, chạy nhanh nhất. Sao nó không mập ? Chắc là do ăn xong là nó chạy luôn nên bụng nó tiêu hóa được bớt. Hì hì )
Anh ta đứng nhìn theo nó như vậy một lúc rồi lại đút tay vào túi quần đi đến nơi anh đang đến
.....
....
...
" Reng...reng...reng "
Vừa tắt điện thoại thì chuông đồng hồ reo. Thì ra hôm nay là ngày nó đi tìm việc, vì chỉ có ngày chủ nhật nó mới rảnh nên tranh thủ đi luôn hôm nay. Sợ dậy muộn nên nó mới đặt cả điện thoại lẫn đồng hồ như vậy
- Chẳng muốn dậy tí nào ! Thôi để hôm khác...Oápppp.....
Nó lẩm bẩm, mắt nhắm tịt lại
" Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình
Say you do, you do
Lỡ mai mình yêu nhau, đừng cho em ngóng những trưa hẹn dù trời nắng hay mưa trên đầu
Say you do
Say you do "
( Say you do - Tiên Tiên )
- Trời ơi! Đứa nào thế? Ngủ chút cũng...
Chuông điện thoại nó reo lên. Vùng vằng nó chộp lấy điện thoại
- Bonjua !
- Giang hả? Hân nè !
- Sao ?
- À, lớp mình được nghỉ 2 tuần đó
- Ưa, thiệt à? 2 tuần lận à ? Sao dạ?
- Nhà trường tu sửa cái gì á
- Sướng quá !
- Xin được việc chưa ?
- Chưa, hôm nay đi nè
- Vậy hả ? Bye
- Ờ, bye
Nó tắt điện thoại, cố nén lại nhưng không được
- Yahooooooooooo...! Được nghỉ...hố hố..2 tuần lận nha...he he...
Nó ngân nga hát rồi chạy tót vào WC. Chấn chỉnh y phục, nó bước ra chỗ gương ngắm mình trong đó
- Mình bận bộ này cũng đâu đến nỗi quá tệ ! Hì !
" Bim...bim...bim"
- Tiếng còi xe ? Ở đâu thế nhỉ ? Chắc là nhà bên, thôi kệ
Nó đi lên phòng khách lấy lược chải tóc
" Bim...bim..bim"
- Lại nữa, người gì mà thích bấm còi thế nhỉ ?
Chải xong nó đi lấy đồ để chuẩn bị khởi hành. Mặt mày có vẻ khó chịu
" Bim...bim..bim"
- Ashhhhhh...Ai dạ trời? Vô duyên hết sức à !
Nó bước ra khỏi cổng, cúi xuống xỏ giày vào và lúc nó ngẩng lên thì...Hân đang đứng trước mặt nó. Hân định mở miệng chửi nó một tràng thì bị nó cướp mất cái miệng
- Nè, mày có biết cái ông hàng xóm nào mà nãy giờ cứ bấm còi không ? Người gì mà vô duyên quá à !
Nghe nó nói, Hân cười khẩy
- Ờ, tao biết chớ. Ông hàng xóm vô duyên , vô tích sự, vô liêm sỉ mà mày nói là tao nè. Tao đó, biết chưa ?
- Là mày hả ?
Mặt nó đỏ ra, miệng há hốc
- Ờ, tao. Mà mày ngậm miệng lại đi không táp phải ruồi bây giờ
- Tao xin lỗi. Mày đến đây chi dạ ?
- Còn hỏi hả ? *cóooc*
- Ui ya..nè, sao lại cốc đầu tao?
- Hứ...Phải cốc thì mày mới khôn ra được chớ, ngốc quá thì làm sao mà đi làm được?
- Đi làm? Ôi ôi, đi làm ! Nãy giờ đứng tám với mày mà tao quên cả giờ đi làm rồi
- Sao nhanh dạ?
- Cái gì nhanh cơ?
- Mày xin được việc rồi à ?
- Chưa
- Chưa? Trời ơi ngốc, ngốc quá! Giang ơi, mày ngốc thế này ai dám nhận mày vào làm hở Giang ?
Hân áp mặt vào tường rên rỉ
- Sao?
- Haizzzzzzzzzz....Tao nói mày nghe nhé! Mày chưa có việc đúng không ?
- Ừa
- Chưa có việc thế lấy gì mà đi làm, hở ?
Hân khoanh tay trước ngực, hất mặt với nó
- Sao? Hiểu chưa? Ngốc!
- Rồi
- Thế đi không ?
- Đi đâu?
Nó gãi đầu, vẻ mặt cực kì "nai tơ"
- Tao chở mày đi tìm việc chớ đi đâu!
- Vì sao thế?
- Đừng nói là mày chạy bằng xe cổ này đi khắp " Sà Gòng " tìm việc nha? Mệt đứt hơi lun á!
- Vậy mày chở tao đi à?
- Vâng, thưa "cô lương"! Bây giờ Giang "cô lương' mới hiểu ra hả?
- Hì hì, tại...
Nó cười cười, gãi đầu
- Thôi, "cô lương", lên nhanh đi
Hân tiếp tục trò đùa của mình
- Đừng chọc tao nữa
- Hổng chọc, thì mày có biết ngại mà khôn ra hông?
- Hì...
...
- Tao vẫn chưa hiểu tại sao mà nhà trường tu sửa gì mà mất 2 tuần lận vậy?
- Uầy..mấy lớp khác chỉ được nghỉ 1 tuần, còn riêng lớp mình đến 2 tuần
- Sao?
- Đập phá nhiều quá, hỏng hóc lung tung, đã thế lớp mình toàn nam, nên chúng nó quậy là đúng rồi.
Hân vừa lái xe vừa cố giải thích cho cái "não ngố" của nó hiểu được
- Ây cha, mà thôi, cũng phải cảm ơn tụi nó quậy dạ, thì tụi mình mới được nghỉ chứ, đúng hơm?
Nó ghé tai Hân thì thầm
- Hè hè, đúng rồi lâu lâu mới thấy mày thông minh ra được xíu
- Có xíu thôi à
- À, thì nhiều hơn một xíu
- Có thế chứ lị
- Mà tao chỉ nịnh thôi, chớ không có thiệt đâu
- HÂN...
Nó hét lớn vào tai Hân
- Ashhhh...với cái volume cực đại mà hét bên tai tao thì chỉ có nước " không ù thì cũng điếc"
- Xin...lỗi
Nó lí nhí nhưng đủ để Hân nghe thấy. Sau khi đi lòng vòng khắp Sài Thành, Hân không tài nào tìm được công việc vừa ý nó, cái nào cũng lắc. Dừng trước 1 quán bar lớn đang treo biển cần nhân viên nữ làm công việc bưng bê. Hân nhìn nó với ánh mắt cầu khẩn. Nhìn thấy ánh mắt của Hân, nó chẳng nói gì
- Cái cuối đó !
- Nhưng...
- Thôi nào, dũng cảm lên đi bé Giang, mày phải trải nghiệm cuộc sống, lăn xả một lần cho biết
- Tao...sợ lắm ! Hân...tao chưa từng một lần vào đây, tao...
Hân chen ngang lời nó
- Chốt là mày không làm?
Nó cũng chẳng nói gì
- Vậy, giờ sao?
- Giờ sao á? Tao chẳng biết
- Làm tạm ở đây đi, hôm sau tao tìm việc khác cho
Nó lại không nói gì
- Ý mày là sao để tao còn biết đường? Giang, nói gì đi chứ
- Thôi, thì tao đồng ý
- Nhưng mày phải làm ở đây thiệt là tốt thì tao mới tìm việc khác cho, còn không thì mơ đi !
- Cách nào?
- Làm người quản lí khen mày, OK ?
- Được
....
....
" Reng..reng...reng"
Cái đồng hồ " nhiệt tình" kêu nó dậy. Còn nó "nhiệt tình" nói ( trong tình trạng ngái ngủ )
- Cho tao ngủ xíu đi đồng hồ, một xíu thôi mà, một...một...khò...khò ( Min: bó tay chấm cơm)
Mặc cho cái đồng hồ "nhiệt tình" đến nổi muốn nổ thì nó ngon lành ôm tai ngủ
" Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình
Say you do, you do"
Tiếng chuông điện thoại nó. Hai thứ âm thanh hòa vào lẫn nhau. Điện thoại, đồng hồ, khiến nó mở mắt tức giận
- ĐIÊN À ! Hôm nay được nghỉ mừ. Để tao ngủ, biết chưa ?
Hai bé ấy nào biết gì, vẫn "nhiệt tình" hết sức. Nó với tay tắt chuông đồng hồ tiện việc ném thật mạnh vào góc tường ( may bé ấy "sức dai" chớ không chết lâu rồi ). Biết điều, điện thoại cũng tắt ngúm ( chị ơi, tha cho em ^_^)
Rồi nó leo lên giường ngủ tiếp, trằn trọc mãi nó không ngủ được, nó thét
- A..A...A..Tại tụi mày mà giấc ngủ ngàn vàng của tao bị phá. Ashhhhhhh......Đáng ghét !
Hân đứng ở cửa, đang định bấm số gọi tiếp, nghe tiếng thét của nó, cô lại đút vội vào túi ( chắc là cảm thấy tội nghiệp cho cái điện thoại sắp bị " phanh thây")
Nó đặt chân xuống giường, giậm mạnh từng bước xuống nền gạch ( Min: chia buồn cùng em, gạch ạ ! Em không hề có tội mà vẫn chịu phạt. Vô cùng thương tiếc :(
Thấy nó lâu ra, Hân lên tiếng
- Giang ơi, bé Giang
- Dạ, chị gọi em
Tiếng nói vọng từ nhà ra
- Vào nhà đi
Nó chạy ra mở cổng, hí hửng mời Hân vào nhà. Hân dắt xe vào rồi đi vào ngồi cạnh nó trong phòng
- Uống nước đi
- Ờ, ừ. Để tao tự nhiên, làm như tao mới đến nhà mày lần đầu không bằng
Nó gãi đầu cười trừ
- Sao nãy nạt ai ghê thế
Hân chợt nhìn thấy cái đồng hồ nằm lăn lóc ở góc tường. Nghe vậy, nó đánh trống lảng
- À, thì....Mà mày tới đây chỉ vì chuyện đó hả ?
- Không. Tao đến hỏi xem mày đã đủ tinh thần để tối nay "ra trận" chưa?
- Tất nhiên
Ai đã biết "trận" gì chưa?
Tối nay, là ngày đầu tiên nó đi làm và cũng là ngày đầu tiên nó bước vào quán bar đó
- Tối tao đến chở mày đi ha
- Thôi, gần mừ. Để tao tự đi là tê ô (ô tê) rồi
- Mày nói à ? Đừng hối hận à ?
- Ừa
......
.....
....
Nó đang xem phim Phiness and Ferb ngon lành thì con mắt tự nhiên phản chủ liếc qua đồng hồ
- Á...Á...Á..6h30' rồi. Chết cha !
Nó chạy lịch bịch vào Washington City ( WC ) thay đồ. Thay xong nó lại cuống cuồng lên
- Túi, túi, túi....
Vừa nói, tay nó vừa lục đục cái tủ lên. Tìm được cái túi nó chạy ra cổng nhưng lại quay vào trong
- Dép, dép....
Nó vội đến nỗi xỏ chân vào dép 4-5 lần mà toàn chật. Tức quá, nó xách dép đi luôn. Cài cửa an toàn, nó phóng với tốc đọ của tên lửa, phi như con thiêu thân tới quán bar ( uầy, hổng phải nó đi chơi à nha, nó đi làm đó )
.....
Chạy nhanh quá, nó đâu để ý, nào ngờ nó té xuống đất ( một ngày không được té là không yên )
" Hôm nay té êm ghê...Đất ở đây làm bằng xốp à ?"
Nó nghĩ vậy nên chống tay đứng dậy phủi bụi rồi mở mắt ra để " khám nghiệm miếng đất " thì ai dè đó là một người nam, chính xác hơn là một người con trai hơn tuổi nó
Anh ta nằm bất tỉnh nhân sự, làm nó tưởng chết rồi, nên rón rén rón rén bước khỏi " hiện trường " ( sợ bị quy tội giết người í mà ). Đi cách đó khoảng 3m, nó bắt đầu phi hết tốc lực chạy.....Nhưng sao cái chân phát huy hết công suất mà cái người vẫn đứng yên vậy nè???
- A...Ma...!
Nó quay lại, hét lên. Anh ta đang đứng sau nó
- Người nhỏ mà hét to gớm nhể ?
- Kệ tui,...Tui có việc bận, bye anh, có duyên sẽ gặp tiếp
Nói rồi, nó giằng tay anh ta ra, rồi chạy ( về khoản gì chớ khoản chạy với ăn là nó dai sức nhức lun, ăn nhiều nhất, chạy nhanh nhất. Sao nó không mập ? Chắc là do ăn xong là nó chạy luôn nên bụng nó tiêu hóa được bớt. Hì hì )
Anh ta đứng nhìn theo nó như vậy một lúc rồi lại đút tay vào túi quần đi đến nơi anh đang đến
.....
....
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.