Chương 8: Tôi Lo Cho Cô
Minna Lê
24/08/2015
Hôm nay, nó dậy sớm đi bộ tới trường. Đang vừa đi vừa đọc truyện, nó vô tình đụng trúng 1 ngừoi- Tôi xin lỗi, xin lỗi
Người đó vội bỏ đi, nó ngẩng mặt khó hiểu. Rồi nó nhìn kĩ lại: Dáng người này, mái tóc này, thân hình này, cách đi này,.....Không thể nhầm lẫn được, chính là người đó ( cũng chính là người "đất xốp" )
- Anh Trường
Người đó khựng lại nhưng rồi lại đi tiếp, nhanh hơn rồi chạy
- Anh Trường, anh Trường
Nó chạy theo, miệng gọi í ới, nước mặt đã chảy. Đến một khúc cua, nó liền mất dấu người đó. Nó khụy xuống, ôm mặt khóc, miệng rên rỉ
- Anh hai, tại sao anh bỏ em? Em làm gì sai à? Em không làm anh hài lòng hả? Anh hai, anh về với em đi anh, em nhớ anh. Anh hai à !
Cùng lúc đó, Trường đứng ở một góc khuất của bức tường, nhìn nó khóc mà ruột thắt lại
" Mày là một thằng anh tồi, mày đã làm em gái đau khổ. Mày thiệt đáng chết "- Trường tự dằn vặt mình
....
Nó ngồi gục mặt trên bàn, âm thầm khóc
- Sao thế ?
Hân quay xuống, vuốt nhẹ tóc nó. Như bết được ai, nó chồm lên ôm lấy cổ Hân khóc to nữa
- Oa, oa, Hân ơi
- Ơ...mày sao thế Giang?
Hân ngỡ ngàng trước cách cư xử của nó. Cô vội dỗ dành nó
- Nín đi, tụi nó nhìn mày kìa
Câu nói nghe có vẻ bất khả thi nhưng lại rất khả thi với nó. Nó nín khóc, nhưng mũi vẫn sụt sịt
- Có gì kể tao nghe ?
- Ở đây không tiện, ra ngoài
Chúng nó đang đứng ngoài hành lang
- Mày còn nhớ anh Trường không ?
Nó nói giọng nhẹ bẫng, chỉ loáng qua trong gió, nhưng Hân vẫn nghe được
- Còn. Tao và mày đã cùng nhau tìm ảnh 3 năm rồi mà. Có tin tức gì về ảnh à ?
Hân nói, giọng đều đều
- Chưa có tin tức gì cả
- Thế sao ?
- Sáng nay, tao vừa gặp ảnh
- Thiệt à?
Hân vui hộ con bạn
- Anhr chạy trốn khỏi tao
- Hở ?
Rồi nó kể hết mọi việc xảy ra sáng nay cho Hân nghe. Có bao nhiêu chữ ở trong câu chuyện của nó thì Hân tức Trường đến bấy nhiêu lần
"Anh Trường, anh có biết là anh đang làm gì không? Anh có biết là Giang rất đau khổ không? Từng ngày trôi qua là từng ngày nó mong anh trở về. Anh biết không ?"
Hân nắm chặt tay, từng ngón tay đâm vào da tht và rỉ máu. Cô không đau, cô đang tức, cô tức cho con bạn, cô tức Trường
Trong giờ học, nó chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài, lời giảng chẳng lọt được vào đầu nó là mấy, chủ yếu từ tai này lòi sang tai kia. Hân quay xuống nhìn nó mà càng thêm tức Trường
" Anh nhìn đi, giờ nó như nguwoif cõi trên vậy"
Tan học, nó cũng ngu ngu ngơ ngơ như thế. Hệt như bị cướp mất linh hồn rồi
11:30 am
- Nè, Gia.....
Hắn đang định hỏi sáng nay nó đi đâu nhưng nhìn thấy nét mặt ủ dột của nó hắn lại thôi
" Sao vậy cà ?"- Hắn nghĩ
Long cũng không thoát khỏi sự ngạc nhiên. Từ 1 cô bé thường ngày vui vẻ là thế mà giờ buồn bã là thế. Thật khác lsj. Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra ?
- Để tao lên xem cô ấy ra sao ?
- Không cần, cô ta cần một không gian yên tĩnh
Hắn kéo tay Long lại. Nghe hắn, Long ngồi xuống nhưng lòng anh thấp thỏm không yên
......
- Anh thật sự không muốn gặp em hay là anh sợ em giận anh? Hả?
Nó ngồi trong phòng độc thoại một mình với Bun-con thỏ bông nó quý nhất cũng là món quà duy nhất Trường tặng nó
- Nè, anh nói đi anh
Nó lay mạnh Bun
- Vậy anh sợ em giận chứ gì? Hì, anh đừng lo, em sẽ không bao giờ giận anh đâu
Nó ôm con Bun vào lòng và...khóc
- Hức....hức
- Cô đang khóc hở Giang? Tại sao?
Giongj hắn. Ặc...Lên đây từ lúc nào vậy? Mở cửa lúc nào vậy? Lúc nó ngẩng lên thì thấy hắn đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nó vội gạt nước mắt
- Sao anh tự tiện vậy? Có biết đây là phòng con gái không?
- Khoiong hỏi nhiều nữa. Nói tôi nghe sao cô khóc?
- Sao tôi phải nói cho anh nghe chớ?
Bất chợt, hắn vòng tay ôm lấy nó
- Bởi vì ...tôi lo cho cô
Hơi bất ngờ, nhưng cảm giác ấm áp này, nó phải "cai nghiện" 2 năm rồi. Và nó cũng đáp tả lại bằng một cái ôm thật chặt. Buông nó ra, hắn ngồi cạnh nó
- Nói đi
Nó biết có nói hay không thì trước sau gì hắn cũng biết, thế nên nó quyết định kể lại toàn bộ để có thêm một người nữa hiểu, chia sẻ và thông cảm với nó
- Cho tôi biết, giờ hắn đang ở đâu? Tôi sẽ cho hắn một trận. Lâu rồi chưa "khỏi động" chân tay
Hắn hùng hổ xắn tay áo lên nhưng nó ngăn lại
- Nếu biết tôi đã đến để xả giận từ lâu rồi ( Ai vừa mới nói là không bao giờ giận nhỉ? )
Rồi nó lặng lẽ ngồi ôm Bun, cúi thấp mặt, hỏi nhỏ hắn
- Anh thật sự lo cho tôi hả?
- Ơ...tôi...
Bây giờ hắn mới thấy ngượng khi nói câu đó
- Hở?
- Tôi...Thôi xuống ăn cơm đi. Long đang chờ
- Ừ
Hắn hơi bất ngờ đấy, nó không ép hắn nói ra mà buông xuôi một cách quá dễ dàng
- Cô...cô không làm gì à?
- Làm gì là làm gì?
- Không ép tôi nói ra à?
- Muốn lắm hả?
- Không
- Không muốn thì thôi. Tôi là người chủ nghĩa bình đẳng. Nếu không thích thì tôi cũng chẳng ép
- Ờ
- Đi thôi, tôi đói rồi
....
Về phần Long, thấy khuon mặt buồn không tả được của nó, anh lo lắm, chẳng lẽ lại có chuyện không hay xảy ra? (Hỏi Min nè)
Long không muốn lên phòng nó, nhưng con tim anh lại thúc giục. Anh không muốn lên mà chứng kiến cảnh nó khóc ( sao đoán trúng phóc dạ? ), lúc đấy tim Long như vỡ ra từng mảnh. Anh đau lắm, không cho phép con tim được nhói lên như vậy, nhưng ai nghe anh chỉ là tiếng gió. Và đây là lần đầu tien anh thấy tim mình lạc nhịp cho dù đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng nhưng không được, trước mặt người con gái đó, anh đã tan chảy rôi. Và có lẽ anh đã thích nó
Cùng lúc đó
" Mày sao thế Bảo? Mày không thể thích cô ta được. Sao mày lại hành đọng như vậy hở? Mày...Không được....không được "
Hắn ngồi trong phòng vò đàu bứt tai rụng cả tóc (ex...). Hắn suy ngĩ về nó, về câu nói " đó đó" của hắn sao mà....Ashhhhh....Hắn không thể thích nó được nhưng người đời có câu " Người tính không bằng trời tính" là vậy. Hắn đã chậm 1 bước, khi phát hiện ra thì đã quá muộn để ngăn lại và điều tất nhiên thôi hắn thích nó ( Ái chà chị Giang nhà ta hơi bị ghê đấy, hotboy trường thích luôn, chia sẻ cho Min một người nhá ? )
.....
- Cô nấu cơm đi, nhiều vào
Nó ngoáy lỗ tai
- Hở? Gì cơ? Nhiều á?
- Tiệc
- Nè, nói ra hết 1 câu sợ mất nước bọt à?
Nó nhìn hắn vẻ mặt cực kì tức. Long nói
- Hôm nay có bọn đàn em với Hân qua ăn ý mà
( Ý chết Min có nghe lầm không? Đàn em á? )
Thái đọ của nó cũng chẳng khác gì Min đâu. Mắt chữ o mồm chữ a, nó lại ngoáy lỗ tai lần nữa ( coi chừng thủng đó )
- Đàn em? Hai người là đại ca à?
Vừa nói, nó vừa chỉ tay vào 2 người khia
- Sao, ngạc nhiên lắm hả?
Hắn hừ lạnh
- Tất nhiên rồi
- Cô vào đi
Hắn ra lệnh
- Nè, nhờ vả tôi mà ăn nói kiểu đó thì có đến thời chắt chít nhà anh tôi cũng éo nấu
Nó đứng khoanh tay
- Vậy hả?
Hắn lôi trong túi ra một tờ giấy được gấp 3
- Cô đọc đi
Thôi khỏi đọc, nhìn chữ Bản Cam Kết to đùng là nó đủ hiểu trong đó ghi gì rồi
- Ừ, rồi sao?
Nó nhấc mắt ra khỏi tờ giấy
- Bây giờ là sáng, trưa hay tối ?
- Tối
Mồ hôi nó túa ra
- Ngon nhỉ? Dám làm trái lời trong bản cam kết cơ đấy. Đưa đây
Hắn xòe tay hất mặt với nó
- Đưa gì?
- Một triệu hai của tôi
- Tôi nấu
- Đi
Hắn phẩy tay
- Để Long giúp Giang
- Ừ
Nó đang cười vì được Long giúp đỡ thì hắn phán
- Để cô ta tự nấu
- Nè anh có phải nhất thiết là tôi không?
Nó quay lại gầm gừ
- Đồ ăn tôi mua về rôi. Vào đi
Hắn lơ câu nói của nó, thản nhiên bật tivi lên
" Ashhhhhh....Ác quỷ vẫn là ác quỷ "- Nó nghĩ rồi dậm châm đi vào
Long thì ngồi thừ ra chưa hiểu cái mô tê cái chi chi gì cả
Còn hắn thì cười tủm tỉm nghĩ thầm - " Tôi chỉ thích ăn đồ do chính tay cô nấu thôi Giang à"
....
- Tam bang chủ !
Tụi đàn em của Long và hắn đã đến. Nó ngó ra ngoài phòng khách....Ex....Ít nhất cũng phải 20 người ( vẫn còn ít )
" Bảo, anh tính giết tôi luôn à? Làm sao mà tôi nấu đủ 20 miệng ăn " (riêng bà là đã 5 miệng rồi)
Ấy, khoan, còn 1 người nữa đang xách bịch gì nè trời? Nó nheo mắt, Áaaaaaaa....Đó là thức ăn, đủ cho cả biệt thự này ấy chớ
" Bảo, anh ngon lắm"- Nghĩ rôi nó hùng hổ bước ra
- Giang cô nấu ...xong...chưa?
Hắn quay mặt vào bếp nói, nhưng không cần nó đã đứng ngay trước mặt rôi. Mặt nó đỏ bưng, tai tỏa ra khói, hệt như một cái tàu hỏa. Với cái chỉ số IQ cao ngất đó thì có lẽ hắn đã hiểu chuyện. Tay nó lăm le cái đũa cả chỉ vào mặt hắn, gằn giọng
- Anh ngon lắm...
Rồi nó quay sang thằng đàn em, quắc tay ra hiệu
- Lại đây
Thằng đó lưỡng lự
- Đã bảo là lại đây mà
" Thằng bé" chậm chạp đi lại
- Đưa bịch đó cho tôi
Đưa luôn. Chắc ai cũng biết tại sao thằng đó nghe lời nó nhỉ? Cũng đúng thôi, dám chỉ vào mặt tam bang , nó còn dám quát nữa chứ, không phải dạng tầm thường
- Cái này là cái gì?
Nó giơ bọc lên, chỉ vào
- Thức ăn
Hắn trả lời tỉnh bơ
- Đủ bao nhiêu người ăn?
- 20
- Ở đây có bao nhiêu người?
- 18
- 18, thêm tôi và Hân nữa là 20. Anh nghĩ gì vậy hả? Có thức ăn rồi sao còn bắt tôi nấu? Anh quá đáng nó cũng vừa phải thôi chứ
Nó tức rồi. Bọn đàn em thì sợ xanh mặt, còn Long thì ngạc nhiên
- Thích ăn cơm nhà
- Hơ hơ, thích ăn cơm nhà à? Tự vào nấu chớ
Nó cười nhạt, hất mặt
- Bản cam kết
- Tôi biết. Được rồi, mai tôi sẽ kiếm tiền trả anh
Ok luôn. Giowf thì "dứt áo ra đi" thiệt rồi. Nó quay bước đi nhưng hắn níu tay lại, nói
- Nhưng tôi chỉ thích ăn cơm do cô nấu thôi Giang à....
- Hả?
Đây là tiếng đòng thanh của cả nó, Long và bọn đàn em ( sock thiệt chớ. Min cũng suýt ngất nè)
- Hahahaha tam bang vui tings ghê. Xưa nay anh có thích đồ ai nấu đâu
- Ờ đúng đó
Bọn đàn em ùa lên
- Giowf thích, không được à?
Hắn quay lại nhìn, à không, chính xác hơn là trừng mắt với bọn đó làm chúng nó câm luôn
- Ăn. Đói
( Kiệm lời thấy gớm không ?)
Hắn đứng lên đi vào, bọn đàn em nối gót theo sau. Giowf ở phòng khách chỉ còn mình nó, và Long. Anh đén chỗ nó, vỗ nhẹ vào vai rồi cười
- Giang, ta đi vào ăn cơm thôi
- Ờ...ừ
Nó hoàn hồn lại và đi vào trước. Còn Long đứng ngoài đó, anh đặt tay lên tim mình, anh cảm giác trái tim đang khóc và nó mách bảo với anh rằng đó chính là 1 nửa của anh và anh phải có được cô gái đó trong tay
Người đó vội bỏ đi, nó ngẩng mặt khó hiểu. Rồi nó nhìn kĩ lại: Dáng người này, mái tóc này, thân hình này, cách đi này,.....Không thể nhầm lẫn được, chính là người đó ( cũng chính là người "đất xốp" )
- Anh Trường
Người đó khựng lại nhưng rồi lại đi tiếp, nhanh hơn rồi chạy
- Anh Trường, anh Trường
Nó chạy theo, miệng gọi í ới, nước mặt đã chảy. Đến một khúc cua, nó liền mất dấu người đó. Nó khụy xuống, ôm mặt khóc, miệng rên rỉ
- Anh hai, tại sao anh bỏ em? Em làm gì sai à? Em không làm anh hài lòng hả? Anh hai, anh về với em đi anh, em nhớ anh. Anh hai à !
Cùng lúc đó, Trường đứng ở một góc khuất của bức tường, nhìn nó khóc mà ruột thắt lại
" Mày là một thằng anh tồi, mày đã làm em gái đau khổ. Mày thiệt đáng chết "- Trường tự dằn vặt mình
....
Nó ngồi gục mặt trên bàn, âm thầm khóc
- Sao thế ?
Hân quay xuống, vuốt nhẹ tóc nó. Như bết được ai, nó chồm lên ôm lấy cổ Hân khóc to nữa
- Oa, oa, Hân ơi
- Ơ...mày sao thế Giang?
Hân ngỡ ngàng trước cách cư xử của nó. Cô vội dỗ dành nó
- Nín đi, tụi nó nhìn mày kìa
Câu nói nghe có vẻ bất khả thi nhưng lại rất khả thi với nó. Nó nín khóc, nhưng mũi vẫn sụt sịt
- Có gì kể tao nghe ?
- Ở đây không tiện, ra ngoài
Chúng nó đang đứng ngoài hành lang
- Mày còn nhớ anh Trường không ?
Nó nói giọng nhẹ bẫng, chỉ loáng qua trong gió, nhưng Hân vẫn nghe được
- Còn. Tao và mày đã cùng nhau tìm ảnh 3 năm rồi mà. Có tin tức gì về ảnh à ?
Hân nói, giọng đều đều
- Chưa có tin tức gì cả
- Thế sao ?
- Sáng nay, tao vừa gặp ảnh
- Thiệt à?
Hân vui hộ con bạn
- Anhr chạy trốn khỏi tao
- Hở ?
Rồi nó kể hết mọi việc xảy ra sáng nay cho Hân nghe. Có bao nhiêu chữ ở trong câu chuyện của nó thì Hân tức Trường đến bấy nhiêu lần
"Anh Trường, anh có biết là anh đang làm gì không? Anh có biết là Giang rất đau khổ không? Từng ngày trôi qua là từng ngày nó mong anh trở về. Anh biết không ?"
Hân nắm chặt tay, từng ngón tay đâm vào da tht và rỉ máu. Cô không đau, cô đang tức, cô tức cho con bạn, cô tức Trường
Trong giờ học, nó chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài, lời giảng chẳng lọt được vào đầu nó là mấy, chủ yếu từ tai này lòi sang tai kia. Hân quay xuống nhìn nó mà càng thêm tức Trường
" Anh nhìn đi, giờ nó như nguwoif cõi trên vậy"
Tan học, nó cũng ngu ngu ngơ ngơ như thế. Hệt như bị cướp mất linh hồn rồi
11:30 am
- Nè, Gia.....
Hắn đang định hỏi sáng nay nó đi đâu nhưng nhìn thấy nét mặt ủ dột của nó hắn lại thôi
" Sao vậy cà ?"- Hắn nghĩ
Long cũng không thoát khỏi sự ngạc nhiên. Từ 1 cô bé thường ngày vui vẻ là thế mà giờ buồn bã là thế. Thật khác lsj. Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra ?
- Để tao lên xem cô ấy ra sao ?
- Không cần, cô ta cần một không gian yên tĩnh
Hắn kéo tay Long lại. Nghe hắn, Long ngồi xuống nhưng lòng anh thấp thỏm không yên
......
- Anh thật sự không muốn gặp em hay là anh sợ em giận anh? Hả?
Nó ngồi trong phòng độc thoại một mình với Bun-con thỏ bông nó quý nhất cũng là món quà duy nhất Trường tặng nó
- Nè, anh nói đi anh
Nó lay mạnh Bun
- Vậy anh sợ em giận chứ gì? Hì, anh đừng lo, em sẽ không bao giờ giận anh đâu
Nó ôm con Bun vào lòng và...khóc
- Hức....hức
- Cô đang khóc hở Giang? Tại sao?
Giongj hắn. Ặc...Lên đây từ lúc nào vậy? Mở cửa lúc nào vậy? Lúc nó ngẩng lên thì thấy hắn đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nó vội gạt nước mắt
- Sao anh tự tiện vậy? Có biết đây là phòng con gái không?
- Khoiong hỏi nhiều nữa. Nói tôi nghe sao cô khóc?
- Sao tôi phải nói cho anh nghe chớ?
Bất chợt, hắn vòng tay ôm lấy nó
- Bởi vì ...tôi lo cho cô
Hơi bất ngờ, nhưng cảm giác ấm áp này, nó phải "cai nghiện" 2 năm rồi. Và nó cũng đáp tả lại bằng một cái ôm thật chặt. Buông nó ra, hắn ngồi cạnh nó
- Nói đi
Nó biết có nói hay không thì trước sau gì hắn cũng biết, thế nên nó quyết định kể lại toàn bộ để có thêm một người nữa hiểu, chia sẻ và thông cảm với nó
- Cho tôi biết, giờ hắn đang ở đâu? Tôi sẽ cho hắn một trận. Lâu rồi chưa "khỏi động" chân tay
Hắn hùng hổ xắn tay áo lên nhưng nó ngăn lại
- Nếu biết tôi đã đến để xả giận từ lâu rồi ( Ai vừa mới nói là không bao giờ giận nhỉ? )
Rồi nó lặng lẽ ngồi ôm Bun, cúi thấp mặt, hỏi nhỏ hắn
- Anh thật sự lo cho tôi hả?
- Ơ...tôi...
Bây giờ hắn mới thấy ngượng khi nói câu đó
- Hở?
- Tôi...Thôi xuống ăn cơm đi. Long đang chờ
- Ừ
Hắn hơi bất ngờ đấy, nó không ép hắn nói ra mà buông xuôi một cách quá dễ dàng
- Cô...cô không làm gì à?
- Làm gì là làm gì?
- Không ép tôi nói ra à?
- Muốn lắm hả?
- Không
- Không muốn thì thôi. Tôi là người chủ nghĩa bình đẳng. Nếu không thích thì tôi cũng chẳng ép
- Ờ
- Đi thôi, tôi đói rồi
....
Về phần Long, thấy khuon mặt buồn không tả được của nó, anh lo lắm, chẳng lẽ lại có chuyện không hay xảy ra? (Hỏi Min nè)
Long không muốn lên phòng nó, nhưng con tim anh lại thúc giục. Anh không muốn lên mà chứng kiến cảnh nó khóc ( sao đoán trúng phóc dạ? ), lúc đấy tim Long như vỡ ra từng mảnh. Anh đau lắm, không cho phép con tim được nhói lên như vậy, nhưng ai nghe anh chỉ là tiếng gió. Và đây là lần đầu tien anh thấy tim mình lạc nhịp cho dù đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng nhưng không được, trước mặt người con gái đó, anh đã tan chảy rôi. Và có lẽ anh đã thích nó
Cùng lúc đó
" Mày sao thế Bảo? Mày không thể thích cô ta được. Sao mày lại hành đọng như vậy hở? Mày...Không được....không được "
Hắn ngồi trong phòng vò đàu bứt tai rụng cả tóc (ex...). Hắn suy ngĩ về nó, về câu nói " đó đó" của hắn sao mà....Ashhhhh....Hắn không thể thích nó được nhưng người đời có câu " Người tính không bằng trời tính" là vậy. Hắn đã chậm 1 bước, khi phát hiện ra thì đã quá muộn để ngăn lại và điều tất nhiên thôi hắn thích nó ( Ái chà chị Giang nhà ta hơi bị ghê đấy, hotboy trường thích luôn, chia sẻ cho Min một người nhá ? )
.....
- Cô nấu cơm đi, nhiều vào
Nó ngoáy lỗ tai
- Hở? Gì cơ? Nhiều á?
- Tiệc
- Nè, nói ra hết 1 câu sợ mất nước bọt à?
Nó nhìn hắn vẻ mặt cực kì tức. Long nói
- Hôm nay có bọn đàn em với Hân qua ăn ý mà
( Ý chết Min có nghe lầm không? Đàn em á? )
Thái đọ của nó cũng chẳng khác gì Min đâu. Mắt chữ o mồm chữ a, nó lại ngoáy lỗ tai lần nữa ( coi chừng thủng đó )
- Đàn em? Hai người là đại ca à?
Vừa nói, nó vừa chỉ tay vào 2 người khia
- Sao, ngạc nhiên lắm hả?
Hắn hừ lạnh
- Tất nhiên rồi
- Cô vào đi
Hắn ra lệnh
- Nè, nhờ vả tôi mà ăn nói kiểu đó thì có đến thời chắt chít nhà anh tôi cũng éo nấu
Nó đứng khoanh tay
- Vậy hả?
Hắn lôi trong túi ra một tờ giấy được gấp 3
- Cô đọc đi
Thôi khỏi đọc, nhìn chữ Bản Cam Kết to đùng là nó đủ hiểu trong đó ghi gì rồi
- Ừ, rồi sao?
Nó nhấc mắt ra khỏi tờ giấy
- Bây giờ là sáng, trưa hay tối ?
- Tối
Mồ hôi nó túa ra
- Ngon nhỉ? Dám làm trái lời trong bản cam kết cơ đấy. Đưa đây
Hắn xòe tay hất mặt với nó
- Đưa gì?
- Một triệu hai của tôi
- Tôi nấu
- Đi
Hắn phẩy tay
- Để Long giúp Giang
- Ừ
Nó đang cười vì được Long giúp đỡ thì hắn phán
- Để cô ta tự nấu
- Nè anh có phải nhất thiết là tôi không?
Nó quay lại gầm gừ
- Đồ ăn tôi mua về rôi. Vào đi
Hắn lơ câu nói của nó, thản nhiên bật tivi lên
" Ashhhhhh....Ác quỷ vẫn là ác quỷ "- Nó nghĩ rồi dậm châm đi vào
Long thì ngồi thừ ra chưa hiểu cái mô tê cái chi chi gì cả
Còn hắn thì cười tủm tỉm nghĩ thầm - " Tôi chỉ thích ăn đồ do chính tay cô nấu thôi Giang à"
....
- Tam bang chủ !
Tụi đàn em của Long và hắn đã đến. Nó ngó ra ngoài phòng khách....Ex....Ít nhất cũng phải 20 người ( vẫn còn ít )
" Bảo, anh tính giết tôi luôn à? Làm sao mà tôi nấu đủ 20 miệng ăn " (riêng bà là đã 5 miệng rồi)
Ấy, khoan, còn 1 người nữa đang xách bịch gì nè trời? Nó nheo mắt, Áaaaaaaa....Đó là thức ăn, đủ cho cả biệt thự này ấy chớ
" Bảo, anh ngon lắm"- Nghĩ rôi nó hùng hổ bước ra
- Giang cô nấu ...xong...chưa?
Hắn quay mặt vào bếp nói, nhưng không cần nó đã đứng ngay trước mặt rôi. Mặt nó đỏ bưng, tai tỏa ra khói, hệt như một cái tàu hỏa. Với cái chỉ số IQ cao ngất đó thì có lẽ hắn đã hiểu chuyện. Tay nó lăm le cái đũa cả chỉ vào mặt hắn, gằn giọng
- Anh ngon lắm...
Rồi nó quay sang thằng đàn em, quắc tay ra hiệu
- Lại đây
Thằng đó lưỡng lự
- Đã bảo là lại đây mà
" Thằng bé" chậm chạp đi lại
- Đưa bịch đó cho tôi
Đưa luôn. Chắc ai cũng biết tại sao thằng đó nghe lời nó nhỉ? Cũng đúng thôi, dám chỉ vào mặt tam bang , nó còn dám quát nữa chứ, không phải dạng tầm thường
- Cái này là cái gì?
Nó giơ bọc lên, chỉ vào
- Thức ăn
Hắn trả lời tỉnh bơ
- Đủ bao nhiêu người ăn?
- 20
- Ở đây có bao nhiêu người?
- 18
- 18, thêm tôi và Hân nữa là 20. Anh nghĩ gì vậy hả? Có thức ăn rồi sao còn bắt tôi nấu? Anh quá đáng nó cũng vừa phải thôi chứ
Nó tức rồi. Bọn đàn em thì sợ xanh mặt, còn Long thì ngạc nhiên
- Thích ăn cơm nhà
- Hơ hơ, thích ăn cơm nhà à? Tự vào nấu chớ
Nó cười nhạt, hất mặt
- Bản cam kết
- Tôi biết. Được rồi, mai tôi sẽ kiếm tiền trả anh
Ok luôn. Giowf thì "dứt áo ra đi" thiệt rồi. Nó quay bước đi nhưng hắn níu tay lại, nói
- Nhưng tôi chỉ thích ăn cơm do cô nấu thôi Giang à....
- Hả?
Đây là tiếng đòng thanh của cả nó, Long và bọn đàn em ( sock thiệt chớ. Min cũng suýt ngất nè)
- Hahahaha tam bang vui tings ghê. Xưa nay anh có thích đồ ai nấu đâu
- Ờ đúng đó
Bọn đàn em ùa lên
- Giowf thích, không được à?
Hắn quay lại nhìn, à không, chính xác hơn là trừng mắt với bọn đó làm chúng nó câm luôn
- Ăn. Đói
( Kiệm lời thấy gớm không ?)
Hắn đứng lên đi vào, bọn đàn em nối gót theo sau. Giowf ở phòng khách chỉ còn mình nó, và Long. Anh đén chỗ nó, vỗ nhẹ vào vai rồi cười
- Giang, ta đi vào ăn cơm thôi
- Ờ...ừ
Nó hoàn hồn lại và đi vào trước. Còn Long đứng ngoài đó, anh đặt tay lên tim mình, anh cảm giác trái tim đang khóc và nó mách bảo với anh rằng đó chính là 1 nửa của anh và anh phải có được cô gái đó trong tay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.