Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát (Edit)
Chương 25: Bà Ta Đang Cười
Lâm Thược
18/09/2021
“Làm sao để lấy được cái đầu trong tay Văn Trân?”
Hệ thống nói phải tìm được đứa bé mới có thể đạt được manh mối rời khỏi nơi này, hiện tại bọn họ có kiếm đủ chín mảnh thì vẫn thiếu một.
Nếu muốn cướp đứa bé trong tay Văn Trân thì Văn Trân sẽ nổi điên, nơi này chính là thế giới tinh thần của bà ta, muốn giết bọn họ là chuyện quá dễ dàng.
Đỗ Toa vươn tay ra khỏi cửa sổ, đưa cho Kỷ Vô Hoan một thứ: “Thứ này có thể tạm thời khống chế cô ấy.”
Nhiếp Uyên: “Bao lâu?”
Đỗ Toa: “Một phút.”
“…”
Thật sự là quá nể mặt bọn họ rồi?!
“Kỷ Vô Địch, vừa rồi cậu nói gì với bà ta vậy?” Lâm Cương tò mò hỏi, anh không tin chỉ vì người này trông bô trai nên NPC mới thiên vị đâu.
Kỷ Vô Hoan cười thần bí: “Cũng không có gì, tôi nói là muốn dùng luôn câu hỏi của bữa tối vào bây giờ.”
Lâm Cương kinh ngạc: “Có thể vậy sao?”
“Đúng rồi.” Thanh niên chớp mắt nhún vai: “Hệ thống cũng không nói không được.”
Nói xong lại thấy Nhiếp Uyên đã đi lên trước, vì thế vội vàng đuổi theo khiêu khích, lại bắt đầu một trận tranh cãi mới.
Vào thời gian bữa tối, ba người Kỷ Vô Hoan vừa trở lại phòng thì trên hành lang ùa tới tiếng hoan hô.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi! Mảnh thứ tám! Còn thiếu hai mảnh nữa thôi!”
“Hầy, còn hai mảnh sao mãi cũng không thấy? Phải làm gì bây giờ!”
Đao Sẹo an ủi nói: “Mọi người đừng nóng vội, tôi đã biết hai mảnh cuối cùng ở đâu, đêm nay có thể lấy được.”
“Thật vậy sao? Thật tốt quá! Anh Vương thật lợi hại!” Mấy người chơi còn may mắn sống sót lập tức hưng phấn, nhưng lại có người lo lắng nói: “Nhưng còn phải tra ra chân tướng, chúng ta còn chưa tra ra cái gì.”
Đao Sẹo tràn đầy tự tin: “Yên tâm, tôi đã biết rõ, mọi người chỉ cần nghe tôi chỉ huy là có thể qua cửa.”
Nghe đến đó, Lâm Cương không khỏi cười lạnh: “Phát tởm.”
Mau chóng đến giờ đèn tắt, thế giới lại rơi vào bóng tối.
“Cạch——”
Tiếng bước chân khủng bố lại xuất hiện.
Đỗ Toa cũng không như những lần trước đi dọc hành lang tìm kiếm người chơi phạm quy.
Bà ta rời khỏi phòng, đi thẳng tới phòng Kỷ Vô Hoan.
Theo tiếng kim loại va chạm, bà ta lại lấy ra một chuỗi chìa khóa, ngón tay vặn vẹo tái nhợt cắm chìa khóa vào ổ!
Kỷ Vô Hoan lập tức tái cả mặt!
Sao lại thế? Rõ ràng bọn họ không làm trái quy tắc, cậu đã xem nhẹ cái gì sao? Vì sao Đỗ Toa lại đi vào? Chẳng lẽ bà ta còn trí nhớ của ngày hôm qua, bà ta sẽ ghi thù?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Kỷ Vô Hoan lập tức sôi trào, nghe tiếng cửa cót két mở ra.
Xong đời!
Sợi hãi giáng xuống ép chặt lồng ngực cậu tới ngạt thở.
Không chút phòng bị, cửa phòng từ từ mở ra, đèn pin trên mặt đất vừa vặn chiếu lên mặt bà ta nhìn âm u vặn vẹo.
Khuôn mặt khủng bố từ sau cửa thò ra, mũi, trán, con mắt trắng nhợt, cái cằm nhẵn không có miệng.
Bà ta cũng không vội đi vào mà lộ ra hai con mắt, lẳng lặng nhìn Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên như đang nhìn hai con chuột bạch.
Ba giây sau, ánh mắt của bà ta híp lại, cơ hai má giật giật.
Bà ta đang cười!
Kỷ Vô Hoan cảm thấy lạnh cả người, một tầng khí lạnh bao lấy trái tim cậu.
Không thể ngồi đây đợi chết được! Kỷ Vô Hoan xoay người nhìn Nhiếp Uyên, dùng ánh mắt nói cho đối phương biết một khi bà ta tránh khỏi cửa thì lập tức chạy trốn.
Nhưng Nhiếp Uyên không trả lời, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Toa, khi Kỷ Vô Hoan nghiêng đầu đi thì vươn tay ôm hông cậu, tay còn lại thì bịt miệng cậu lại.
Lưng Kỷ Vô Hoan dán lên một cơ ngực rắn chắc.
Nhiếp Uyên ngồi ở phía sau Kỷ Vô Hoan, lặng lẽ xoay người tựa cằm lên vai cậu.
Theo nhịp thở của Nhiếp Uyên, một dòng khí ấm áp phả lên cổ Kỷ Vô Hoan, cảm giác được nhiệt độ của người sống men vào từng lỗ chân lông.
Như có một dòng nước ấm chảy xuôi theo mạch máu, đuổi đi sự lạnh lẽo vì sợ hãi, Kỷ Vô Hoan đột nhiên tỉnh táo lại.
Thấy bọn họ không bị dọa vỡ mật, Đỗ Toa có chút thất vọng, bà ta đẩy cửa ra chậm rãi đi tới.
Thấy bà ta càng ngày càng đi tới gần, Kỷ Vô Hoan ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Đỗ Toa cũng không lập tức xông tới giết bọn họ, bà ta nhất định có mục đích khác.
Bà ta muốn làm gì?
Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nghĩ kĩ thì bàn tay đang bịt miệng cậu lại buông ra, gỡ kính của cậu xuống.
Hửm???
Kỷ Vô Hoan đang buồn bực thì thấy Đỗ Toa Mosaic đã đi đến trước mặt mình, quái vật chậm rãi cúi người, lột da mặt ra kề sát vào mặt cậu.
Kỷ Vô Hoan hít sâu một hơi, lần đầu tiên cảm thấy biết ơn vì bị cận nặng, sau đó cậu quyết đoán nhắm tịt mắt lại.
Đỗ Toa thấy Kỷ Vô Hoan nhắm mắt thì lập tức trợn trừng mắt, dường như rất bực bội, bà ta chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm người phía sau thanh niên.
Tay Nhiếp Uyên vẫn che ở phía trước Kỷ Vô Hoan, không ngần ngại đối mặt với bà ta, mặc cho Đỗ Toa thay đổi đủ mọi biểu cảm khủng bố thì mặt hắn vẫn lạnh tanh, thoải mái tự tại như xem tấu hài, vài giây sau, hắn còn cong môi cười.
Trong mắt người nọ là châm chọc và cười nhạo không chút che giấu.
Hắn buông bàn tay đang che miệng Kỷ Vô Hoan, chậm rãi giơ lên bắn tới một ngón giữa thẳng tắp với Đỗ Toa.
Quái vật Đỗ Toa lập tức biến sắc, bà ta tức giận há to miệng lộ ra một vết cắt toàn răng!
Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như thế, Nhiếp Uyên chỉ thu tay về, che kín mắt Kỷ Vô Hoan để tránh cậu ta vô tình mở mắt tìm đường chết.
Dù Đỗ Toa đã sắp dán cả mặt mình lên mặt Nhiếp Uyên thì hắn vẫn không phát ra âm thanh gì, cũng không rời khỏi phòng, bà ta sẽ không thể giết người!
Thấy Nhiếp Uyên không mắc mưu, bà ta chỉ có thể giận dữ chuyển mục tiêu sang một người khác trong phòng.
Ai ngờ anh trai mập từ lúc bà ta tiến vào đã nhắm tịt mắt vùi đầu vào gối, nghe thấy gì cũng không quay ra nhìn.
Nhờ chuyện tối hôm qua, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên ở trong lòng Lâm Cương đã trở thành lão đại, anh ta khờ dại nghĩ tới đây là kế hoạch của hai người, vậy nên rất nghe lời giữ im lặng không làm cản trở.
Nữ quái vật bị Nhiếp Uyên chọc cho giận run, xoay người muốn đi.
Bà ta đi tới cửa chuẩn bị mở cửa, sau đó lại đột nhiên quay đầu đi vòng lại, trong một giây đã vọt tới trước mặt Nhiếp Uyên.
Đối mặt với khuôn mặt quỷ gần trong gang tấc, Nhiếp Uyên đứng vững như núi, nhưng mặt đã sầm lại, có chút không kiên nhẫn.
Trong mắt hiện mấy chữ to.
“Chỉ có vậy thôi à?”
Đỗ Toa tức giận phát ra mấy tiếng mắng chửi, bà ta dậm chân xoay người rời đi, lần này không trở về nữa, mà trực tiếp đi tới phòng người chơi tiếp theo.
Vài giây sau, phòng đối diện truyền đến một giọng nam hét lên kinh hoảng!
Nhiếp Uyên lúc này mới thả tay ra, nhìn Kỷ Vô Hoan buông mắt ngồi không nhúc nhích, quơ quơ tay trước mặt cậu ta, khẩu hình biểu đạt khinh bỉ: “Sợ ngu người luôn rồi?”
Kỷ Vô Hoan trừng hắn một cái, hít hít cái mũi, hốc mắt đỏ lên.
Vừa rồi lúc Đỗ Toa kề sát mặt vào, mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi cậu, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh ghê tởm tối hôm qua.
Bụng quặn lại, cố lắm mới đè nén được xuống!
Kỷ Lầy Lầy cảm thấy rất tủi thân, cậu xoay người lại dùng khẩu hình mắng: “Tròn Tròn là đồ đần!” Mắng xong mới phát hiện mình và Nhiếp Uyên đang kề sát nhau.
Dường như chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn lên môi đối phương.
Nhiếp Uyên cũng cảm thấy thế, lập tức lùi về sau, cúi đầu lại thấy thanh niên lộ ra nụ cười khoái trá, chớp mắt dùng khẩu hình nói cho hắn biết: “Chậm rồi.”
Sau đó Kỷ Vô Hoan nhào vào trong lòng Nhiếp Uyên…
Lấy cổ áo Nhiếp Uyên lau nước mũi!
Đỗ Toa tiến vào phòng cách vách Văn Trân, bên trong là Lý Tề và một người đàn ông trẻ tuổi.
Người kia thoạt nhìn rất ba phải, không có cảm giác tồn tại, anh ta bị dọa hét ầm lên, Kỷ Vô Hoan cũng không bất ngờ.
Tối hai hôm trước Đỗ Toa chỉ đi dọc hành lang tìm kiếm người chơi phạm quy, mà hôm nay Đỗ Toa sẽ đi vào phòng.
Đỗ Toa này là quái vật sinh ra trong tiềm thức Văn Trân, phát tiết bất mãn ngày thường gặp phải, có lẽ bà ta là hộ sĩ, bác sĩ, hộ công trong bệnh viện, vậy nên sẽ quét dọn, chữa trị, còn có thể đi kiểm tra các phòng.
Đêm nay bà ta đi kiểm tra phòng.
Nếu dễ kích động sẽ bị bà ta dọa cho hét to, nhất định sẽ chết.
Lúc này Lý Tề cũng không ở trong phòng, hắn ta đang ở bên kia hành lang, trong phòng Đao Sẹo.
Hắn nghe thấy tiếng người chung phòng với mình kêu gào thảm thiết, sợ tái cả mặt, kích động kêu lên: “Anh Vương, bị bà ta phát hiện rồi? !”
Đao Sẹo khẽ nhíu mày, gã nhìn về phía đồng hồ, phát hiện mọi chuyện xảy ra không theo kế hoạch của mình.
“Anh Vương, đang nói với anh đó, bà ta khẳng định đã phát hiện tôi không ở trong phòng, đợi lát nữa xử lý xong Cổ Giang Siêu bà ta nhất định sẽ tới đây bắt tôi!”
Nghĩ tới dáng vẻ khi chết của Triệu Nhân, Lý Tề lại bị dọa cho nhũn người.
Đao Sẹo liếc hắn một cái: “Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục kêu.”
Lý Tề nghe vậy lập tức ngậm miệng, hạ giọng thúc giục: “Anh Vương, cách anh nói lúc trước là thế nào?”
Đao Sẹo cố giả bộ bình tĩnh: “Ai mà ngờ được đêm nay bà ta vừa tắt đèn đã đi ra? Đừng nóng vội, nhanh thôi, còn có hơn mười phút, bà ta còn phải xử lý thi thể Cổ Giang Siêu.”
Trong đêm tối khủng bố, mỗi phút mỗi giây đều trở nên kéo dài, Đao Sẹo đếm từng giây trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu.
Khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa, nếu không phải Đao Sẹo tay mắt lanh lẹ bịt miệng Lý Tề lại thì chắc chắn hắn đã hét lên rồi.
Nghe tiếng chìa khóa chậm rãi cắm vào ổ khóa, Lý Tề sợ hãi run như cầy sấy.
Đao Sẹo thì nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ điện tử.
Hai mươi giây… mười giây… năm giây…
Khi 9h34 nhảy tới 9h35, gã cong môi nở một nụ cười ác độc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tròn Tròn: Mày thử đụng đến một ngón tay của Lầy Lầy nhà này xem?
Đỗ Toa: Huhuhu tôi sai rồi lão đại!
Hệ thống nói phải tìm được đứa bé mới có thể đạt được manh mối rời khỏi nơi này, hiện tại bọn họ có kiếm đủ chín mảnh thì vẫn thiếu một.
Nếu muốn cướp đứa bé trong tay Văn Trân thì Văn Trân sẽ nổi điên, nơi này chính là thế giới tinh thần của bà ta, muốn giết bọn họ là chuyện quá dễ dàng.
Đỗ Toa vươn tay ra khỏi cửa sổ, đưa cho Kỷ Vô Hoan một thứ: “Thứ này có thể tạm thời khống chế cô ấy.”
Nhiếp Uyên: “Bao lâu?”
Đỗ Toa: “Một phút.”
“…”
Thật sự là quá nể mặt bọn họ rồi?!
“Kỷ Vô Địch, vừa rồi cậu nói gì với bà ta vậy?” Lâm Cương tò mò hỏi, anh không tin chỉ vì người này trông bô trai nên NPC mới thiên vị đâu.
Kỷ Vô Hoan cười thần bí: “Cũng không có gì, tôi nói là muốn dùng luôn câu hỏi của bữa tối vào bây giờ.”
Lâm Cương kinh ngạc: “Có thể vậy sao?”
“Đúng rồi.” Thanh niên chớp mắt nhún vai: “Hệ thống cũng không nói không được.”
Nói xong lại thấy Nhiếp Uyên đã đi lên trước, vì thế vội vàng đuổi theo khiêu khích, lại bắt đầu một trận tranh cãi mới.
Vào thời gian bữa tối, ba người Kỷ Vô Hoan vừa trở lại phòng thì trên hành lang ùa tới tiếng hoan hô.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi! Mảnh thứ tám! Còn thiếu hai mảnh nữa thôi!”
“Hầy, còn hai mảnh sao mãi cũng không thấy? Phải làm gì bây giờ!”
Đao Sẹo an ủi nói: “Mọi người đừng nóng vội, tôi đã biết hai mảnh cuối cùng ở đâu, đêm nay có thể lấy được.”
“Thật vậy sao? Thật tốt quá! Anh Vương thật lợi hại!” Mấy người chơi còn may mắn sống sót lập tức hưng phấn, nhưng lại có người lo lắng nói: “Nhưng còn phải tra ra chân tướng, chúng ta còn chưa tra ra cái gì.”
Đao Sẹo tràn đầy tự tin: “Yên tâm, tôi đã biết rõ, mọi người chỉ cần nghe tôi chỉ huy là có thể qua cửa.”
Nghe đến đó, Lâm Cương không khỏi cười lạnh: “Phát tởm.”
Mau chóng đến giờ đèn tắt, thế giới lại rơi vào bóng tối.
“Cạch——”
Tiếng bước chân khủng bố lại xuất hiện.
Đỗ Toa cũng không như những lần trước đi dọc hành lang tìm kiếm người chơi phạm quy.
Bà ta rời khỏi phòng, đi thẳng tới phòng Kỷ Vô Hoan.
Theo tiếng kim loại va chạm, bà ta lại lấy ra một chuỗi chìa khóa, ngón tay vặn vẹo tái nhợt cắm chìa khóa vào ổ!
Kỷ Vô Hoan lập tức tái cả mặt!
Sao lại thế? Rõ ràng bọn họ không làm trái quy tắc, cậu đã xem nhẹ cái gì sao? Vì sao Đỗ Toa lại đi vào? Chẳng lẽ bà ta còn trí nhớ của ngày hôm qua, bà ta sẽ ghi thù?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Kỷ Vô Hoan lập tức sôi trào, nghe tiếng cửa cót két mở ra.
Xong đời!
Sợi hãi giáng xuống ép chặt lồng ngực cậu tới ngạt thở.
Không chút phòng bị, cửa phòng từ từ mở ra, đèn pin trên mặt đất vừa vặn chiếu lên mặt bà ta nhìn âm u vặn vẹo.
Khuôn mặt khủng bố từ sau cửa thò ra, mũi, trán, con mắt trắng nhợt, cái cằm nhẵn không có miệng.
Bà ta cũng không vội đi vào mà lộ ra hai con mắt, lẳng lặng nhìn Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên như đang nhìn hai con chuột bạch.
Ba giây sau, ánh mắt của bà ta híp lại, cơ hai má giật giật.
Bà ta đang cười!
Kỷ Vô Hoan cảm thấy lạnh cả người, một tầng khí lạnh bao lấy trái tim cậu.
Không thể ngồi đây đợi chết được! Kỷ Vô Hoan xoay người nhìn Nhiếp Uyên, dùng ánh mắt nói cho đối phương biết một khi bà ta tránh khỏi cửa thì lập tức chạy trốn.
Nhưng Nhiếp Uyên không trả lời, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Toa, khi Kỷ Vô Hoan nghiêng đầu đi thì vươn tay ôm hông cậu, tay còn lại thì bịt miệng cậu lại.
Lưng Kỷ Vô Hoan dán lên một cơ ngực rắn chắc.
Nhiếp Uyên ngồi ở phía sau Kỷ Vô Hoan, lặng lẽ xoay người tựa cằm lên vai cậu.
Theo nhịp thở của Nhiếp Uyên, một dòng khí ấm áp phả lên cổ Kỷ Vô Hoan, cảm giác được nhiệt độ của người sống men vào từng lỗ chân lông.
Như có một dòng nước ấm chảy xuôi theo mạch máu, đuổi đi sự lạnh lẽo vì sợ hãi, Kỷ Vô Hoan đột nhiên tỉnh táo lại.
Thấy bọn họ không bị dọa vỡ mật, Đỗ Toa có chút thất vọng, bà ta đẩy cửa ra chậm rãi đi tới.
Thấy bà ta càng ngày càng đi tới gần, Kỷ Vô Hoan ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Đỗ Toa cũng không lập tức xông tới giết bọn họ, bà ta nhất định có mục đích khác.
Bà ta muốn làm gì?
Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nghĩ kĩ thì bàn tay đang bịt miệng cậu lại buông ra, gỡ kính của cậu xuống.
Hửm???
Kỷ Vô Hoan đang buồn bực thì thấy Đỗ Toa Mosaic đã đi đến trước mặt mình, quái vật chậm rãi cúi người, lột da mặt ra kề sát vào mặt cậu.
Kỷ Vô Hoan hít sâu một hơi, lần đầu tiên cảm thấy biết ơn vì bị cận nặng, sau đó cậu quyết đoán nhắm tịt mắt lại.
Đỗ Toa thấy Kỷ Vô Hoan nhắm mắt thì lập tức trợn trừng mắt, dường như rất bực bội, bà ta chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm người phía sau thanh niên.
Tay Nhiếp Uyên vẫn che ở phía trước Kỷ Vô Hoan, không ngần ngại đối mặt với bà ta, mặc cho Đỗ Toa thay đổi đủ mọi biểu cảm khủng bố thì mặt hắn vẫn lạnh tanh, thoải mái tự tại như xem tấu hài, vài giây sau, hắn còn cong môi cười.
Trong mắt người nọ là châm chọc và cười nhạo không chút che giấu.
Hắn buông bàn tay đang che miệng Kỷ Vô Hoan, chậm rãi giơ lên bắn tới một ngón giữa thẳng tắp với Đỗ Toa.
Quái vật Đỗ Toa lập tức biến sắc, bà ta tức giận há to miệng lộ ra một vết cắt toàn răng!
Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như thế, Nhiếp Uyên chỉ thu tay về, che kín mắt Kỷ Vô Hoan để tránh cậu ta vô tình mở mắt tìm đường chết.
Dù Đỗ Toa đã sắp dán cả mặt mình lên mặt Nhiếp Uyên thì hắn vẫn không phát ra âm thanh gì, cũng không rời khỏi phòng, bà ta sẽ không thể giết người!
Thấy Nhiếp Uyên không mắc mưu, bà ta chỉ có thể giận dữ chuyển mục tiêu sang một người khác trong phòng.
Ai ngờ anh trai mập từ lúc bà ta tiến vào đã nhắm tịt mắt vùi đầu vào gối, nghe thấy gì cũng không quay ra nhìn.
Nhờ chuyện tối hôm qua, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên ở trong lòng Lâm Cương đã trở thành lão đại, anh ta khờ dại nghĩ tới đây là kế hoạch của hai người, vậy nên rất nghe lời giữ im lặng không làm cản trở.
Nữ quái vật bị Nhiếp Uyên chọc cho giận run, xoay người muốn đi.
Bà ta đi tới cửa chuẩn bị mở cửa, sau đó lại đột nhiên quay đầu đi vòng lại, trong một giây đã vọt tới trước mặt Nhiếp Uyên.
Đối mặt với khuôn mặt quỷ gần trong gang tấc, Nhiếp Uyên đứng vững như núi, nhưng mặt đã sầm lại, có chút không kiên nhẫn.
Trong mắt hiện mấy chữ to.
“Chỉ có vậy thôi à?”
Đỗ Toa tức giận phát ra mấy tiếng mắng chửi, bà ta dậm chân xoay người rời đi, lần này không trở về nữa, mà trực tiếp đi tới phòng người chơi tiếp theo.
Vài giây sau, phòng đối diện truyền đến một giọng nam hét lên kinh hoảng!
Nhiếp Uyên lúc này mới thả tay ra, nhìn Kỷ Vô Hoan buông mắt ngồi không nhúc nhích, quơ quơ tay trước mặt cậu ta, khẩu hình biểu đạt khinh bỉ: “Sợ ngu người luôn rồi?”
Kỷ Vô Hoan trừng hắn một cái, hít hít cái mũi, hốc mắt đỏ lên.
Vừa rồi lúc Đỗ Toa kề sát mặt vào, mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi cậu, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh ghê tởm tối hôm qua.
Bụng quặn lại, cố lắm mới đè nén được xuống!
Kỷ Lầy Lầy cảm thấy rất tủi thân, cậu xoay người lại dùng khẩu hình mắng: “Tròn Tròn là đồ đần!” Mắng xong mới phát hiện mình và Nhiếp Uyên đang kề sát nhau.
Dường như chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn lên môi đối phương.
Nhiếp Uyên cũng cảm thấy thế, lập tức lùi về sau, cúi đầu lại thấy thanh niên lộ ra nụ cười khoái trá, chớp mắt dùng khẩu hình nói cho hắn biết: “Chậm rồi.”
Sau đó Kỷ Vô Hoan nhào vào trong lòng Nhiếp Uyên…
Lấy cổ áo Nhiếp Uyên lau nước mũi!
Đỗ Toa tiến vào phòng cách vách Văn Trân, bên trong là Lý Tề và một người đàn ông trẻ tuổi.
Người kia thoạt nhìn rất ba phải, không có cảm giác tồn tại, anh ta bị dọa hét ầm lên, Kỷ Vô Hoan cũng không bất ngờ.
Tối hai hôm trước Đỗ Toa chỉ đi dọc hành lang tìm kiếm người chơi phạm quy, mà hôm nay Đỗ Toa sẽ đi vào phòng.
Đỗ Toa này là quái vật sinh ra trong tiềm thức Văn Trân, phát tiết bất mãn ngày thường gặp phải, có lẽ bà ta là hộ sĩ, bác sĩ, hộ công trong bệnh viện, vậy nên sẽ quét dọn, chữa trị, còn có thể đi kiểm tra các phòng.
Đêm nay bà ta đi kiểm tra phòng.
Nếu dễ kích động sẽ bị bà ta dọa cho hét to, nhất định sẽ chết.
Lúc này Lý Tề cũng không ở trong phòng, hắn ta đang ở bên kia hành lang, trong phòng Đao Sẹo.
Hắn nghe thấy tiếng người chung phòng với mình kêu gào thảm thiết, sợ tái cả mặt, kích động kêu lên: “Anh Vương, bị bà ta phát hiện rồi? !”
Đao Sẹo khẽ nhíu mày, gã nhìn về phía đồng hồ, phát hiện mọi chuyện xảy ra không theo kế hoạch của mình.
“Anh Vương, đang nói với anh đó, bà ta khẳng định đã phát hiện tôi không ở trong phòng, đợi lát nữa xử lý xong Cổ Giang Siêu bà ta nhất định sẽ tới đây bắt tôi!”
Nghĩ tới dáng vẻ khi chết của Triệu Nhân, Lý Tề lại bị dọa cho nhũn người.
Đao Sẹo liếc hắn một cái: “Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục kêu.”
Lý Tề nghe vậy lập tức ngậm miệng, hạ giọng thúc giục: “Anh Vương, cách anh nói lúc trước là thế nào?”
Đao Sẹo cố giả bộ bình tĩnh: “Ai mà ngờ được đêm nay bà ta vừa tắt đèn đã đi ra? Đừng nóng vội, nhanh thôi, còn có hơn mười phút, bà ta còn phải xử lý thi thể Cổ Giang Siêu.”
Trong đêm tối khủng bố, mỗi phút mỗi giây đều trở nên kéo dài, Đao Sẹo đếm từng giây trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu.
Khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa, nếu không phải Đao Sẹo tay mắt lanh lẹ bịt miệng Lý Tề lại thì chắc chắn hắn đã hét lên rồi.
Nghe tiếng chìa khóa chậm rãi cắm vào ổ khóa, Lý Tề sợ hãi run như cầy sấy.
Đao Sẹo thì nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ điện tử.
Hai mươi giây… mười giây… năm giây…
Khi 9h34 nhảy tới 9h35, gã cong môi nở một nụ cười ác độc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tròn Tròn: Mày thử đụng đến một ngón tay của Lầy Lầy nhà này xem?
Đỗ Toa: Huhuhu tôi sai rồi lão đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.