Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát (Edit)
Chương 34: Thuận Tay Trái
Lâm Thược
18/09/2021
Hắn lại nói: “Cậu nhìn cho kỹ!” Người đàn ông bật đèn pin chiếu vào phòng, ánh sáng ngay lập tức phản chiếu lại.
Kỷ Vô Hoan theo bản năng nhìn về phía ánh sáng nhưng mùi hương của người đàn ông lại khiến cậu buột miệng thốt lên: "Tròn...."
Cậu cảm giác Lục Nguy hơi sửng sốt, khi quay đầu đối diện với người đàn ông, đôi mắt màu đen vẫn luôn bình tĩnh không một gợn sóng của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Kỷ Vô Hoan lập tức chớp mắt vỗ ngực nhỏ, bẻ lái cái tên trong miệng: “Tròn…… hóa ra là gương sao, làm người ta sợ muốn chết!”
Đúng lúc này bóng đèn đột nhiên không còn nhấp nháy nữa, ánh sáng một lần nữa chiếu khắp cả sân.
Những người chơi kinh hoàng thất thố cũng dần dần bình tĩnh, quay đầu nhìn thấy chỗ ánh sáng hắt lại đều hiểu ra.
“Gương?”
Không sai, ở sau cánh cửa là một chiếc gương có khung đen, nhìn qua còn cao hơn cả cánh cửa, rộng ít nhất bằng hai người trưởng thành sóng vai, đã vậy còn đối diện với cửa lớn.
“Mẹ nó, dọa chết người!”
“Thật là tà môn mà !”
Trải qua vài giây, toàn bộ người chơi đều bị sợ tới mức lùi xa mấy mét, có người dựa vào vách tường, có người trực tiếp chạy ra khỏi sân.
Ngoại trừ Lục Nguy, trong tình huống quỷ dị như vậy hắn vẫn bình tĩnh phát hiện ra chiếc gương cùng với quỷ ảnh lượn lờ trong gương chính là bọn họ.
Tại sao lại để tấm gương lớn như vậy ở sau cửa? Kỷ Vô Hoan nghi hoặc.
Hai NPC còn chạy trốn nhanh hơn cả người chơi.
Thấy một màn quỷ dị như vậy, thị trưởng lúc đầu còn nói năng hùng hồn rằng mọi chuyện chỉ là mê tín cũng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Thị phó hoảng sợ hét to: “Nhất định là cô ta! Chắc chắn cô ta đã xuất hiện trở lại! Nhất định là vậy! Các người mau chạy đi, cẩn thận bị cô ta thấy được ——!”
Lời này vừa nói ra, người chơi đứng ở
phạm vi chiếc gương dùng tốc độ ánh sáng dựa người vào tường, giống như NPC không dám cử động.
Lục Nguy đẩy Kỷ Vô Hoan sang một bên, sau đó tiến lên khép cửa lại.
Hắn đứng ở cạnh cửa chờ vài giây. Thấy bên trong không có động tĩnh gì, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ cuống quít chạy ra khỏi sân. Sau khi ra ngoài, cảm thấy hơi lạnh trên người biến mẩt ai nấy mới hoàn hồn trở lại.
Thị phó kinh hoàng kêu lên: “Tôi đã thấy! Tôi đã thấy! Là chiếc gương! Tôi nói rồi, bọn họ vì xúc phạm cô ta nên mới bị nguyền rủa! Nếu chỉ cần ở lại thêm vài giây, chúng ta chắc chắn cũng sẽ bị kéo vào trong gương!”
“Vớ vẩn!” Dù thị trưởng cố gắng che giấu sự sợ hãi trong mắt nhưng ai nấy đều nhìn thấy được. Ông ta có chút dao động, run rẩy nói: “Chỉ…… Chỉ là một chiếc gương mà thôi, có gì mà đáng sợ? Thị trấn chúng ta ở gần biển, hơn nữa gió đông thổi rất lớn, ông còn không biết sao? Bọn họ chỉ là không đóng kĩ cửa sổ, cửa chính cũng không khóa, vì vậy gió thổi liền mở ra, cái này có gì mà kì lạ!”
Thị phó càng ngày càng kích động: “Từ thời ông nội tôi, thị trấn chúng ta không có lấy một cái gương. Bởi vì chỉ cần có gương, cô ta sẽ xuất hiện! Ông cho rằng đây chỉ là truyền thuyết thôi sao? Thị trấn chúng ta nhiều thế hệ bình an là do không có người dám xúc phạm cô ta. Dương Phát là người bên ngoài đến, gã không nghe lời khuyên bảo của tôi mà mang gương đến, kết quả là bị cô ta dẫn mất hồn. Cả nhà họ đều bị cô ta kéo vào!”
“Chuyện này không có khả năng! Thời đại nào rồi lấy đâu ra ma quỷ, tất cả đều là mê tín! Nói hươu nói vượn!”
“Vậy ông giải thích đi, làm sao bọn họ đang êm đẹp bỗng nhiên mất tích sau một đêm?”
Trong lúc hai người đàn ông trung niên cãi nhau, Kỷ Vô Hoan nhìn về phía Lục Nguy, thấy hắn vẫn khoanh tay, hình như đang suy tư gì mà nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn họ cãi nhau nửa ngày vẫn không có kết quả gì, thị trưởng đành phải nói: “Tôi đưa mọi người đến khách sạn dùng bữa trước, ngày mai lại nói…… Dù sao buổi tối cũng không nhìn được cái gì.”
Nói xong, ông ta đưa bọn họ đến trung tâm thành phố.
Dọc theo đường đi, không khí có chút ngưng trọng.
Người chơi mới vẫn còn chưa hết sốc nên chia làm hai ba nhóm đi cùng nhau. Người chơi cũ thì đánh giá bốn phía, có người ghé vào tai đồng đội thảo luận.
Lúc này sắc trời đã tối đen, nhờ vào đèn đường Kỷ Vô Hoan ra vẻ tùy ý nhìn xung quanh, nhưng trên thực tế là nhớ kỹ các con đường ở nơi này, định sáng mai lại đến. Trước tiên cứ mặc kệ lời nguyền kia là thật hay giả, nhưng trong bóng đêm mà chiếc gương lại được đối diện với cánh cửa thật sự làm người ta sởn tóc gáy.
Năm sáu phút sau, bọn họ đến được khách sạn trong lời của thị trưởng.
Đây là một con đập xi măng dài rộng, giữa sân phơi đầy đậu nành, ở trong góc là mấy cái lồng sắt nuôi gà vịt, bên cạnh còn có cả chuồng heo, ở giữa là một ngôi nhà gạch ba tầng có hai người thanh niên đang bận rộn trèo thang dán chữ lên biển hiệu, hai người nhìn thấy họ liền nhiệt tình chào hỏi: “Đây là thám tử từ thành phố lớn đến? Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Trên biển hiệu mới dán lên hai chữ “Thân Lâm”, chữ “Tân” còn lại đang dán ngược lên trên.
Thị trưởng giải thích: “Đây là khách sạn tốt nhất ở trấn chúng tôi, vì mới tu sửa nên vẫn chưa làm xong biển hiệu!”
Có người chơi nhỏ giọng nói: “Các người dán ngược chữ.”
Không phải sao? Chữ “Tân” cư nhiên bị dán ngược.
Thị phó sửng sốt, nhìn kỹ xong liền mắng: “Các cậu làm gì vậy? Có chút chuyện mà cũng làm không xong, dán sai rồi!” Sau đó xấu hổ giải thích: “Đây là em họ của tôi, nó không được đi học nên không biết chữ, để mọi người chê cười rồi.”
Nói xong ông ta đưa bọn họ vào tầng một của khách sạn, phòng ăn ở đây rất đơn sơ, bên trong chỉ có vài chiếc bàn tròn kiểu cũ và chục cái ghế nhựa.
Những thứ này khiến Kỷ Vô Hoan nhớ đến cuộc sống lúc nhỏ.
Cậu lớn lên ở một thị trẩn nhỏ không mấy nổi danh của thành phố H.
Lúc nhận nuôi cậu, bà Kỷ đang là một giáo viên trung học, sau khi về hưu bà định cư ở thị trấn cổ kia, dùng tiền tiết kiệm cả đời để mở nhà trọ, còn nuôi một đám mèo hoang.
Lúc nhàn rỗi bà vẽ tranh quốc hoạ, nghe nhạc kịch, nghiên cứu trà đạo.
Bà Kỷ rất thích những nghệ thuật dân tộc này.
Cả đời bà không cưới chồng cũng không có con cái, nhưng bà lại rất mãn nguyện.
Bà ấy là một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng.
Nhớ tới bà Kỷ, Kỷ Vô Hoan không khỏi có chút xúc động.
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, một người phụ nữ đeo tạp dề đỏ bưng đồ ăn lên: “Tất cả đồ ăn ở đây như gà, heo đều là do chúng tôi nuôi, tuyệt đối là sạch sẽ!”
Kỷ Vô Hoan nhìn đồ ăn trên bàn, gà vịt thịt cá cái gì cũng có, mùi vị cũng không tệ lắm, cơm cũng thơm ngào ngạt khói trắng khiến người ta thèm thuồng.
Người phụ nữ rót rượu cho mọi người, thị trưởng cùng thị phó nâng chén: “Mọi người đi đường vất vả, chỗ chúng tôi nghèo không có thịt cá gì nhiều để đón gió tẩy trần cho mọi người. Mọi người ăn nhiều vào, tối ngủ mới ngon!” Hai người một hơi uống cạn, sau đó lại tiếp tục mời mọi người cùng nhau uống.
Lúc đầu không ai dám uống nhưng do thị trưởng và phó thị trưởng nhiệt tình mời, bọn họ mới nâng ly lên. Kỷ Vô Hoan yếu ớt xua tay từ chối, nhỏ giọng nói: “Bố mẹ cháu không cho uống rượu ở bên ngoài, nếu như bị phát hiện sẽ đánh chết.”
Có lẽ nhìn cậu giống như con nhà người ta nên thị trưởng cũng không ép buộc, ngược lại mời rượu hai cô gái vừa mới bị dọa khóc, còn bảo người phụ nữ gắp đồ ăn cho các cô.
Kỷ Vô Hoan cầm đũa gắp lấy một miếng thịt trong đĩa, cậu không định ăn nhiều vì còn phải để bụng ăn bánh mì ếch xanh mắt to.
Cậu đang định đưa đồ ăn vào trong miệng, ánh mắt lại vô tình đảo qua thị trưởng và phó thị trưởng uống rượu ở đối diện, đột nhiên cảm thấy khác thường.
Cậu ngừng tay giả vờ xem di động, nhưng lại liếc mắt quan sát bọn họ. Mãi đến khi người phụ nữ gắp đồ ăn, cậu mới xác định.
Quả nhiên không phải là ảo giác.
Ba người NPC này…… thuận tay trái.
Thật ra Kỷ Vô Hoan nhận ra thị trưởng thuận tay trái là vì khi ông ta bắt tay hay đẩy cửa, thậm chí là lúc kích động cãi nhau với thị phó thị, ông ta đều dùng tay trái.
Thuận tay trái không có gì kì lạ. Ở hiện thực Kỷ Vô Hoan cũng quen biết hai ba người thuận tay trái. Nhưng cả ba người NPC đều thuận tay trái thì không phải quá trùng hợp sao?
Kỷ Vô Hoan nhớ rõ trước kia từng thấy một bài viết trên mạng nói người thuận tay trái thường rất thông minh. Nhưng chẳng lẽ người ở thị trấn này đều có IQ cao?
Những người chơi khác hình như không chú ý đến điểm này. Có người thử nhấp một ngụm rượu, trong lòng tràn đầy tán thưởng nói: “Rượu ngon!”
Người phụ nữ đắc ý cười: “Đương nhiên, đây là rượu gạo nhà tôi tự làm, có tiền cũng không mua được!”
Kỷ Vô Hoan để sát ly vào mũi ngửi thử. Mùi rượu thơm nồng xông vào mũi khiến người không thích uống rượu như cậu cũng có chút chần chừ.
Lúc này, hai người vừa mới dán biển hiệu bên ngoài cũng bước vào. Nhìn thấy họ cầm lấy đôi đũa, trong lòng Kỷ Vô Hoan càng thêm kinh ngạc.
Hai người này đều thuận tay trái!
Hai người trẻ tuổi gia nhập vào bữa tiệc cũng nhiệt tình mời mọi người uống rượu ăn cơm. Chỉ trong chốc lát gần như tất cả người chơi đều say hết.
Đặc biệt là những người mới, họ thả lỏng cảnh giác mà uống đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng phải nhờ mấy người thị trưởng nâng về phòng ngủ.
Kỷ Vô Hoan bảo trì trầm mặc, tận lực giảm đi cảm giác tồn tại mà giả vờ ăn cơm nhưng trên thực tế một miếng cũng chưa động vào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, người phụ nữ đưa chìa khóa phòng cho mọi người.
Phòng của bọn họ đều ở tầng hai. Một phòng hai ba người, còn có thể tự chọn.
Kỷ Vô Hoan cũng không để ý, cầm đại một chiếc chìa khóa rồi đi lên lầu.
Lúc mở cửa cậu mới phát hiện ba người một phòng, Kỷ Vô Hoan vốn định xuống lầu đổi phòng, nhưng nghĩ lại nên thôi.
Lấy tính cách lúc này của cậu mà nói, chắc chắn sẽ cảm thấy càng nhiều người càng an toàn. Hơn nữa tuy chưa xác định được quy tắc cấm của trò chơi nhưng chắc không đến nỗi gặp phải đồng đội heo. Nếu có nhiều người giúp đỡ lẫn nhau cũng khá tốt.
Khách sạn của thị trấn nhỏ này chắc chắn không thoải mái bằng khách sạn nơi thành thị. Bên trong phòng vô cùng đơn sơ, không có đồ trang trí gì ngoại trừ ba chiếc giường đơn ở ngoài, ngay cả TV lẫn điều hòa đều không có. Chỉ có một tủ quần áo, bên trong là chăn đệm và thảm.
Nhà WC công cộng nằm ở một chỗ khác ngoài hành lang.
Kỷ Vô Hoan đi WC xem thử, bên trong quả nhiên không có gương.
Khi cậu trở về thì nhìn thấy một người đàn ông đang mở cửa phòng mình. Người đàn ông Metrosexual giơ chìa khóa lên, mỉm cười: “A, cậu cũng ở phòng này sao? Vừa lúc tôi cũng lấy được chìa khóa phòng này.”
Kỷ Vô Hoan nhờ vào ánh đèn cẩn thận đánh giá người đàn ông này. Qủa nhiên càng nhìn càng cảm thấy khả nghi!
Lúc vào phòng, cậu định lấy đồ ăn vặt trong ba lô ra ăn.
Cậu ngồi trên giường cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía Lục Nguy, mở ba lô ra liền nhìn thấy một cái đầu tròn tròn.
Trứng Muối không biết từ khi nào chui ra khỏi vỏ trứng, cảm thấy bên trên sáng ngời, nó bị dọa run rẩy khóc thút thít. Nhưng điều quan trọng là trong tay nó đang ôm cái bánh mì ếch xanh mắt to mà Kỷ Vô Hoan thích nhất!
Con nhóc này cư nhiên ăn vụng!
Kỷ Vô Hoan vô cùng tức giận, vừa định đoạt lại bánh mì thì phát hiện không những không thiếu mất cái bánh nào mà ngay cả túi đóng gói cũng chưa mở ra. Đối diện với khuôn mặt đáng thương kia, cậu rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Cẩn thận ngẫm lại, Trứng Muối căn bản không có miệng. Vì vậy nó muốn ăn cũng không ăn được, ôm bánh mì cũng chỉ có thể ngửi mùi mà thôi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan lấy viên kẹo vị quýt trong túi ra đưa cho nó.
Trứng Muối được cho kẹo rất ngạc nhiên. Nó vô cùng vui vẻ, khuôn mặt tròn vo đỏ lên. Bàn tay cẩn thận cầm lấy viên kẹo như bảo bối, kề sát mặt ngửi ngửi rồi lại xoay người nhét nó vào vỏ trứng, sau đó ngọt ngào gọi “Ma ma!”
Khuôn mặt Kỷ Vô Hoan nháy mắt đóng băng, trừng mắt liếc nó một cái, dùng ánh mắt cường điệu: Tao không phải!
Nhưng lúc này Trứng Muối đột nhiên túm lấy ba lô trèo lên, lộ ra nửa cái đầu với ba sợi tóc. Nó muốn xem thử thế giới bên ngoài là như thế nào.
Kỷ Vô Hoan hoảng sợ, cuống quít ấn nó trở về, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lục Nguy: "Tiếng gì vậy?”
Kỷ Vô Hoan làm ra vẻ hoảng sợ giống như thỏ con bị dọa, cả người run run ôm chặt lấy cánh tay, cuống quít hỏi ngược lại: “Tiếng, tiếng gì?! Đừng làm em sợ !”
“…… À, có thể là tôi nghe nhầm.”
Người đàn ông cũng lấy từ ba lô ra một túi bánh nén khô để ăn.
Kỷ Vô Hoan sắp không nhịn được mà cười to, một đống ý đồ xấu nảy ra.
Cậu cầm lấy một viên kẹo trái cây, sau đó đi đến trước mặt Lục Nguy, ngọt ngào hỏi: “ Anh Lục ~ ăn kẹo không?”
Ngón tay Lục Nguy cứng đờ, không cẩn thận mà bị nghẹn: “Khụ, khụ khụ ——”
“A, anh Lục, anh không sao chứ? Sao đột nhiên lại bị sặc, cẩn thận! ” Kỷ Vô Hoan ra vẻ quan tâm, còn vuốt lưng thuận khí cho Lục Nguy, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Thật ra trong lòng lại cười to!
Vốn dĩ lúc đầu cậu chỉ cảm thấy giống, nhưng ngoại trừ mùi hương thì cậu cũng không biết giống ở chỗ nào. Loại cảm giác này như trực giác kỳ diệu nhưng lại không thể xác nhận. Tuy nhiên lúc này cậu đã chắc chắn.
Bởi vì Trứng Muối vừa mới gọi Lục Nguy là ba ba.
Lục Nguy chính là Nhiếp Uyên!
Tác giả có lời muốn nói:
Metrosexual tròn: Trứng Muối, con lại đây cho ba!
Trứng Muối: A a a, ma ma cứu mạng!
Kỷ Vô Hoan theo bản năng nhìn về phía ánh sáng nhưng mùi hương của người đàn ông lại khiến cậu buột miệng thốt lên: "Tròn...."
Cậu cảm giác Lục Nguy hơi sửng sốt, khi quay đầu đối diện với người đàn ông, đôi mắt màu đen vẫn luôn bình tĩnh không một gợn sóng của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Kỷ Vô Hoan lập tức chớp mắt vỗ ngực nhỏ, bẻ lái cái tên trong miệng: “Tròn…… hóa ra là gương sao, làm người ta sợ muốn chết!”
Đúng lúc này bóng đèn đột nhiên không còn nhấp nháy nữa, ánh sáng một lần nữa chiếu khắp cả sân.
Những người chơi kinh hoàng thất thố cũng dần dần bình tĩnh, quay đầu nhìn thấy chỗ ánh sáng hắt lại đều hiểu ra.
“Gương?”
Không sai, ở sau cánh cửa là một chiếc gương có khung đen, nhìn qua còn cao hơn cả cánh cửa, rộng ít nhất bằng hai người trưởng thành sóng vai, đã vậy còn đối diện với cửa lớn.
“Mẹ nó, dọa chết người!”
“Thật là tà môn mà !”
Trải qua vài giây, toàn bộ người chơi đều bị sợ tới mức lùi xa mấy mét, có người dựa vào vách tường, có người trực tiếp chạy ra khỏi sân.
Ngoại trừ Lục Nguy, trong tình huống quỷ dị như vậy hắn vẫn bình tĩnh phát hiện ra chiếc gương cùng với quỷ ảnh lượn lờ trong gương chính là bọn họ.
Tại sao lại để tấm gương lớn như vậy ở sau cửa? Kỷ Vô Hoan nghi hoặc.
Hai NPC còn chạy trốn nhanh hơn cả người chơi.
Thấy một màn quỷ dị như vậy, thị trưởng lúc đầu còn nói năng hùng hồn rằng mọi chuyện chỉ là mê tín cũng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Thị phó hoảng sợ hét to: “Nhất định là cô ta! Chắc chắn cô ta đã xuất hiện trở lại! Nhất định là vậy! Các người mau chạy đi, cẩn thận bị cô ta thấy được ——!”
Lời này vừa nói ra, người chơi đứng ở
phạm vi chiếc gương dùng tốc độ ánh sáng dựa người vào tường, giống như NPC không dám cử động.
Lục Nguy đẩy Kỷ Vô Hoan sang một bên, sau đó tiến lên khép cửa lại.
Hắn đứng ở cạnh cửa chờ vài giây. Thấy bên trong không có động tĩnh gì, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ cuống quít chạy ra khỏi sân. Sau khi ra ngoài, cảm thấy hơi lạnh trên người biến mẩt ai nấy mới hoàn hồn trở lại.
Thị phó kinh hoàng kêu lên: “Tôi đã thấy! Tôi đã thấy! Là chiếc gương! Tôi nói rồi, bọn họ vì xúc phạm cô ta nên mới bị nguyền rủa! Nếu chỉ cần ở lại thêm vài giây, chúng ta chắc chắn cũng sẽ bị kéo vào trong gương!”
“Vớ vẩn!” Dù thị trưởng cố gắng che giấu sự sợ hãi trong mắt nhưng ai nấy đều nhìn thấy được. Ông ta có chút dao động, run rẩy nói: “Chỉ…… Chỉ là một chiếc gương mà thôi, có gì mà đáng sợ? Thị trấn chúng ta ở gần biển, hơn nữa gió đông thổi rất lớn, ông còn không biết sao? Bọn họ chỉ là không đóng kĩ cửa sổ, cửa chính cũng không khóa, vì vậy gió thổi liền mở ra, cái này có gì mà kì lạ!”
Thị phó càng ngày càng kích động: “Từ thời ông nội tôi, thị trấn chúng ta không có lấy một cái gương. Bởi vì chỉ cần có gương, cô ta sẽ xuất hiện! Ông cho rằng đây chỉ là truyền thuyết thôi sao? Thị trấn chúng ta nhiều thế hệ bình an là do không có người dám xúc phạm cô ta. Dương Phát là người bên ngoài đến, gã không nghe lời khuyên bảo của tôi mà mang gương đến, kết quả là bị cô ta dẫn mất hồn. Cả nhà họ đều bị cô ta kéo vào!”
“Chuyện này không có khả năng! Thời đại nào rồi lấy đâu ra ma quỷ, tất cả đều là mê tín! Nói hươu nói vượn!”
“Vậy ông giải thích đi, làm sao bọn họ đang êm đẹp bỗng nhiên mất tích sau một đêm?”
Trong lúc hai người đàn ông trung niên cãi nhau, Kỷ Vô Hoan nhìn về phía Lục Nguy, thấy hắn vẫn khoanh tay, hình như đang suy tư gì mà nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn họ cãi nhau nửa ngày vẫn không có kết quả gì, thị trưởng đành phải nói: “Tôi đưa mọi người đến khách sạn dùng bữa trước, ngày mai lại nói…… Dù sao buổi tối cũng không nhìn được cái gì.”
Nói xong, ông ta đưa bọn họ đến trung tâm thành phố.
Dọc theo đường đi, không khí có chút ngưng trọng.
Người chơi mới vẫn còn chưa hết sốc nên chia làm hai ba nhóm đi cùng nhau. Người chơi cũ thì đánh giá bốn phía, có người ghé vào tai đồng đội thảo luận.
Lúc này sắc trời đã tối đen, nhờ vào đèn đường Kỷ Vô Hoan ra vẻ tùy ý nhìn xung quanh, nhưng trên thực tế là nhớ kỹ các con đường ở nơi này, định sáng mai lại đến. Trước tiên cứ mặc kệ lời nguyền kia là thật hay giả, nhưng trong bóng đêm mà chiếc gương lại được đối diện với cánh cửa thật sự làm người ta sởn tóc gáy.
Năm sáu phút sau, bọn họ đến được khách sạn trong lời của thị trưởng.
Đây là một con đập xi măng dài rộng, giữa sân phơi đầy đậu nành, ở trong góc là mấy cái lồng sắt nuôi gà vịt, bên cạnh còn có cả chuồng heo, ở giữa là một ngôi nhà gạch ba tầng có hai người thanh niên đang bận rộn trèo thang dán chữ lên biển hiệu, hai người nhìn thấy họ liền nhiệt tình chào hỏi: “Đây là thám tử từ thành phố lớn đến? Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Trên biển hiệu mới dán lên hai chữ “Thân Lâm”, chữ “Tân” còn lại đang dán ngược lên trên.
Thị trưởng giải thích: “Đây là khách sạn tốt nhất ở trấn chúng tôi, vì mới tu sửa nên vẫn chưa làm xong biển hiệu!”
Có người chơi nhỏ giọng nói: “Các người dán ngược chữ.”
Không phải sao? Chữ “Tân” cư nhiên bị dán ngược.
Thị phó sửng sốt, nhìn kỹ xong liền mắng: “Các cậu làm gì vậy? Có chút chuyện mà cũng làm không xong, dán sai rồi!” Sau đó xấu hổ giải thích: “Đây là em họ của tôi, nó không được đi học nên không biết chữ, để mọi người chê cười rồi.”
Nói xong ông ta đưa bọn họ vào tầng một của khách sạn, phòng ăn ở đây rất đơn sơ, bên trong chỉ có vài chiếc bàn tròn kiểu cũ và chục cái ghế nhựa.
Những thứ này khiến Kỷ Vô Hoan nhớ đến cuộc sống lúc nhỏ.
Cậu lớn lên ở một thị trẩn nhỏ không mấy nổi danh của thành phố H.
Lúc nhận nuôi cậu, bà Kỷ đang là một giáo viên trung học, sau khi về hưu bà định cư ở thị trấn cổ kia, dùng tiền tiết kiệm cả đời để mở nhà trọ, còn nuôi một đám mèo hoang.
Lúc nhàn rỗi bà vẽ tranh quốc hoạ, nghe nhạc kịch, nghiên cứu trà đạo.
Bà Kỷ rất thích những nghệ thuật dân tộc này.
Cả đời bà không cưới chồng cũng không có con cái, nhưng bà lại rất mãn nguyện.
Bà ấy là một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng.
Nhớ tới bà Kỷ, Kỷ Vô Hoan không khỏi có chút xúc động.
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, một người phụ nữ đeo tạp dề đỏ bưng đồ ăn lên: “Tất cả đồ ăn ở đây như gà, heo đều là do chúng tôi nuôi, tuyệt đối là sạch sẽ!”
Kỷ Vô Hoan nhìn đồ ăn trên bàn, gà vịt thịt cá cái gì cũng có, mùi vị cũng không tệ lắm, cơm cũng thơm ngào ngạt khói trắng khiến người ta thèm thuồng.
Người phụ nữ rót rượu cho mọi người, thị trưởng cùng thị phó nâng chén: “Mọi người đi đường vất vả, chỗ chúng tôi nghèo không có thịt cá gì nhiều để đón gió tẩy trần cho mọi người. Mọi người ăn nhiều vào, tối ngủ mới ngon!” Hai người một hơi uống cạn, sau đó lại tiếp tục mời mọi người cùng nhau uống.
Lúc đầu không ai dám uống nhưng do thị trưởng và phó thị trưởng nhiệt tình mời, bọn họ mới nâng ly lên. Kỷ Vô Hoan yếu ớt xua tay từ chối, nhỏ giọng nói: “Bố mẹ cháu không cho uống rượu ở bên ngoài, nếu như bị phát hiện sẽ đánh chết.”
Có lẽ nhìn cậu giống như con nhà người ta nên thị trưởng cũng không ép buộc, ngược lại mời rượu hai cô gái vừa mới bị dọa khóc, còn bảo người phụ nữ gắp đồ ăn cho các cô.
Kỷ Vô Hoan cầm đũa gắp lấy một miếng thịt trong đĩa, cậu không định ăn nhiều vì còn phải để bụng ăn bánh mì ếch xanh mắt to.
Cậu đang định đưa đồ ăn vào trong miệng, ánh mắt lại vô tình đảo qua thị trưởng và phó thị trưởng uống rượu ở đối diện, đột nhiên cảm thấy khác thường.
Cậu ngừng tay giả vờ xem di động, nhưng lại liếc mắt quan sát bọn họ. Mãi đến khi người phụ nữ gắp đồ ăn, cậu mới xác định.
Quả nhiên không phải là ảo giác.
Ba người NPC này…… thuận tay trái.
Thật ra Kỷ Vô Hoan nhận ra thị trưởng thuận tay trái là vì khi ông ta bắt tay hay đẩy cửa, thậm chí là lúc kích động cãi nhau với thị phó thị, ông ta đều dùng tay trái.
Thuận tay trái không có gì kì lạ. Ở hiện thực Kỷ Vô Hoan cũng quen biết hai ba người thuận tay trái. Nhưng cả ba người NPC đều thuận tay trái thì không phải quá trùng hợp sao?
Kỷ Vô Hoan nhớ rõ trước kia từng thấy một bài viết trên mạng nói người thuận tay trái thường rất thông minh. Nhưng chẳng lẽ người ở thị trấn này đều có IQ cao?
Những người chơi khác hình như không chú ý đến điểm này. Có người thử nhấp một ngụm rượu, trong lòng tràn đầy tán thưởng nói: “Rượu ngon!”
Người phụ nữ đắc ý cười: “Đương nhiên, đây là rượu gạo nhà tôi tự làm, có tiền cũng không mua được!”
Kỷ Vô Hoan để sát ly vào mũi ngửi thử. Mùi rượu thơm nồng xông vào mũi khiến người không thích uống rượu như cậu cũng có chút chần chừ.
Lúc này, hai người vừa mới dán biển hiệu bên ngoài cũng bước vào. Nhìn thấy họ cầm lấy đôi đũa, trong lòng Kỷ Vô Hoan càng thêm kinh ngạc.
Hai người này đều thuận tay trái!
Hai người trẻ tuổi gia nhập vào bữa tiệc cũng nhiệt tình mời mọi người uống rượu ăn cơm. Chỉ trong chốc lát gần như tất cả người chơi đều say hết.
Đặc biệt là những người mới, họ thả lỏng cảnh giác mà uống đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng phải nhờ mấy người thị trưởng nâng về phòng ngủ.
Kỷ Vô Hoan bảo trì trầm mặc, tận lực giảm đi cảm giác tồn tại mà giả vờ ăn cơm nhưng trên thực tế một miếng cũng chưa động vào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, người phụ nữ đưa chìa khóa phòng cho mọi người.
Phòng của bọn họ đều ở tầng hai. Một phòng hai ba người, còn có thể tự chọn.
Kỷ Vô Hoan cũng không để ý, cầm đại một chiếc chìa khóa rồi đi lên lầu.
Lúc mở cửa cậu mới phát hiện ba người một phòng, Kỷ Vô Hoan vốn định xuống lầu đổi phòng, nhưng nghĩ lại nên thôi.
Lấy tính cách lúc này của cậu mà nói, chắc chắn sẽ cảm thấy càng nhiều người càng an toàn. Hơn nữa tuy chưa xác định được quy tắc cấm của trò chơi nhưng chắc không đến nỗi gặp phải đồng đội heo. Nếu có nhiều người giúp đỡ lẫn nhau cũng khá tốt.
Khách sạn của thị trấn nhỏ này chắc chắn không thoải mái bằng khách sạn nơi thành thị. Bên trong phòng vô cùng đơn sơ, không có đồ trang trí gì ngoại trừ ba chiếc giường đơn ở ngoài, ngay cả TV lẫn điều hòa đều không có. Chỉ có một tủ quần áo, bên trong là chăn đệm và thảm.
Nhà WC công cộng nằm ở một chỗ khác ngoài hành lang.
Kỷ Vô Hoan đi WC xem thử, bên trong quả nhiên không có gương.
Khi cậu trở về thì nhìn thấy một người đàn ông đang mở cửa phòng mình. Người đàn ông Metrosexual giơ chìa khóa lên, mỉm cười: “A, cậu cũng ở phòng này sao? Vừa lúc tôi cũng lấy được chìa khóa phòng này.”
Kỷ Vô Hoan nhờ vào ánh đèn cẩn thận đánh giá người đàn ông này. Qủa nhiên càng nhìn càng cảm thấy khả nghi!
Lúc vào phòng, cậu định lấy đồ ăn vặt trong ba lô ra ăn.
Cậu ngồi trên giường cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía Lục Nguy, mở ba lô ra liền nhìn thấy một cái đầu tròn tròn.
Trứng Muối không biết từ khi nào chui ra khỏi vỏ trứng, cảm thấy bên trên sáng ngời, nó bị dọa run rẩy khóc thút thít. Nhưng điều quan trọng là trong tay nó đang ôm cái bánh mì ếch xanh mắt to mà Kỷ Vô Hoan thích nhất!
Con nhóc này cư nhiên ăn vụng!
Kỷ Vô Hoan vô cùng tức giận, vừa định đoạt lại bánh mì thì phát hiện không những không thiếu mất cái bánh nào mà ngay cả túi đóng gói cũng chưa mở ra. Đối diện với khuôn mặt đáng thương kia, cậu rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Cẩn thận ngẫm lại, Trứng Muối căn bản không có miệng. Vì vậy nó muốn ăn cũng không ăn được, ôm bánh mì cũng chỉ có thể ngửi mùi mà thôi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan lấy viên kẹo vị quýt trong túi ra đưa cho nó.
Trứng Muối được cho kẹo rất ngạc nhiên. Nó vô cùng vui vẻ, khuôn mặt tròn vo đỏ lên. Bàn tay cẩn thận cầm lấy viên kẹo như bảo bối, kề sát mặt ngửi ngửi rồi lại xoay người nhét nó vào vỏ trứng, sau đó ngọt ngào gọi “Ma ma!”
Khuôn mặt Kỷ Vô Hoan nháy mắt đóng băng, trừng mắt liếc nó một cái, dùng ánh mắt cường điệu: Tao không phải!
Nhưng lúc này Trứng Muối đột nhiên túm lấy ba lô trèo lên, lộ ra nửa cái đầu với ba sợi tóc. Nó muốn xem thử thế giới bên ngoài là như thế nào.
Kỷ Vô Hoan hoảng sợ, cuống quít ấn nó trở về, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lục Nguy: "Tiếng gì vậy?”
Kỷ Vô Hoan làm ra vẻ hoảng sợ giống như thỏ con bị dọa, cả người run run ôm chặt lấy cánh tay, cuống quít hỏi ngược lại: “Tiếng, tiếng gì?! Đừng làm em sợ !”
“…… À, có thể là tôi nghe nhầm.”
Người đàn ông cũng lấy từ ba lô ra một túi bánh nén khô để ăn.
Kỷ Vô Hoan sắp không nhịn được mà cười to, một đống ý đồ xấu nảy ra.
Cậu cầm lấy một viên kẹo trái cây, sau đó đi đến trước mặt Lục Nguy, ngọt ngào hỏi: “ Anh Lục ~ ăn kẹo không?”
Ngón tay Lục Nguy cứng đờ, không cẩn thận mà bị nghẹn: “Khụ, khụ khụ ——”
“A, anh Lục, anh không sao chứ? Sao đột nhiên lại bị sặc, cẩn thận! ” Kỷ Vô Hoan ra vẻ quan tâm, còn vuốt lưng thuận khí cho Lục Nguy, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Thật ra trong lòng lại cười to!
Vốn dĩ lúc đầu cậu chỉ cảm thấy giống, nhưng ngoại trừ mùi hương thì cậu cũng không biết giống ở chỗ nào. Loại cảm giác này như trực giác kỳ diệu nhưng lại không thể xác nhận. Tuy nhiên lúc này cậu đã chắc chắn.
Bởi vì Trứng Muối vừa mới gọi Lục Nguy là ba ba.
Lục Nguy chính là Nhiếp Uyên!
Tác giả có lời muốn nói:
Metrosexual tròn: Trứng Muối, con lại đây cho ba!
Trứng Muối: A a a, ma ma cứu mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.