Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 673: Ảnh chụp dẫn đến phong ba.
Hề Yên
09/01/2017
Tách, tách....
Đúng lúc đó, một trận ánh chớp và âm thanh vang lên liên tiếp.
Tư thế mất hồn tận xương này của Thi Vực và Thẩm Chanh, bị người dùng phương thức chụp hình, chụp lại toàn bộ.
Sau khi chụp được vài chục tấm ảnh, đầu sỏ gây nên bình tĩnh nhàn nhã sải bước đi lên bậc thang cuối cùng, hóng hách giơ điện thoại trên tay mình lên: "Nếu muốn những hình này không tung ra ngoài, liền đưa tiền thu mua em. Nếu không, em không thể đảm bảo những hình này ngày mai có thể sẽ bị người dùng phương thức photoshop, cởi quần áo của các người ra không."
Ngọn đèn đầu hành lang có chút tối, cách nhau quá xa cùng không thể thấy rõ bộ dạng đối phương, nhưng vừa nghe được giọng nói của đối phương, Thẩm Chanh và Thi Vực lại đều biết rõ người đến là ai.
"Ngay cả dọa dẫm vơ vét tài sản cũng dùng tới, xem ra Thi đại luật sư của chúng ta đang rất thiếu tiền dùng."
Nếu như đổi lại là người khác đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Thẩm Chanh có lẽ sẽ cảm thấy ngượng ngùng và không được tự nhiên, dù sao bây giờ mình là bị đàn ông dùng tư thế mờ ám như vậy ôm.
Nhưng người đến là Thi Khả Nhi, một đại luật sư thường thấy chuyện đời, có trường hợp nào mà chưa thấy qua?
Thi Khả Nhi giẫm đôi giày cao gót cao sáu centimet đi tới, vừa đi vừa nói: "Chị dâu chị nói đúng rồi, mấy ngày gần đây kinh tế của em có chút chặt, cho nên muốn kiếm chút tiền xài."
Nghe được lời của cô ta, Thẩm Chanh không khỏi cười, đợi cho cô ta đến gần, cô mới mở miệng: "Biết kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng cách thức không thể quá mù quáng ...."
Cô cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, rồi mới bổ sung một câu có tính mấu chốt: "Ánh sáng tối như vậy, em chắc chụp được chúng tôi chứ?"
"Chị dâu, chị đây là không biết, toàn thân trên dưới trang phục và đạo cụ của em, chỉ có cái điện thoại di động này là đắt tiền nhất." Thi Khả Nhi cười cười, "Hơn nữa, nó mắc là mắc ở chỗ camera, tám trăm ngàn pixels, kiểu chụp đêm cao cấp. Dù là ở dưới tình huống không có đèn, cũng có thể chụp được người rất rõ ràng. Dù là một vẻ mặt rất nhỏ, cũng không bỏ sót đâu."
Nói xong, cô ta mở khóa màn hình điện thoại di động, lấy ảnh chụp trong kho ảnh ra cho Thẩm Chanh xem.
Quả nhiên, sự thật chứng minh sự tự tin của Thi Khả Nhi là có nguyên nhân.
Những hình cô ta vừa chụp kia, quả nhiên rất rõ ràng!
Mỗi một tấm đều chụp được chính diện, hơn nữa chọn góc độ vô cùng tốt, nhìn có vẻ không giống như là đang ôm nhau đơn thuần.
Ngược lại càng giống như là .... đang làm loại chuyện đó!
Hơn nữa là đứng làm!
Còn có vẻ mặt, nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng .... Giống như có chút mất hồn.
"Lợi hại."
Hai chữ này, là nói ra từ trong miệng Thi Vực, anh cười như không cười liếc nhìn Thi Khả Nhi trước mặt, giương môi mỏng khêu gợi lên: "Gửi nhìn hình này cho anh, anh cho em mười vạn."
Thẩm Chanh cho rằng, dựa theo tính cách Thi Vực, đầu tiên sẽ yêu cầu cô ta xóa bỏ những hình này.
Không ngờ ....
Anh vậy mà còn hứng thú với những hình này?
Trở tay đẩy tay anh đang ôm đùi cô ra, giãy dụa xuống từ trên người anh, trước khi Thi Khả Nhi vẫn chưa có đáp lại Thi Vực, cô nói: "Xóa, chị cho em 20 vạn."
Thấy hai người vốn đứng ở cùng một trận tuyến bởi vì những hình này mà 'Phản bội' nhau, Thi Khả Nhi không chỉ không có cười, ngược lại còn nghiêm túc: "Một là anh của em, một là chị dâu của em, aizz, thật là khó lựa chọn."
"30 vạn." Thi Vực gia tăng số tiền.
"40 vạn." Thẩm Chanh cũng tăng theo, dù sao tiền của cô là của anh, hơn nữa bây giờ anh còn cho cô một công ty, lợi nhuận bốn mươi vạn này hẳn là không mức độ khó khăn gì đi.
"50 vạn." Thi Vực cũng không tính lui bước.
"60 vạn!" Cô cũng tiếp tục.
Đúng lúc đó, một trận ánh chớp và âm thanh vang lên liên tiếp.
Tư thế mất hồn tận xương này của Thi Vực và Thẩm Chanh, bị người dùng phương thức chụp hình, chụp lại toàn bộ.
Sau khi chụp được vài chục tấm ảnh, đầu sỏ gây nên bình tĩnh nhàn nhã sải bước đi lên bậc thang cuối cùng, hóng hách giơ điện thoại trên tay mình lên: "Nếu muốn những hình này không tung ra ngoài, liền đưa tiền thu mua em. Nếu không, em không thể đảm bảo những hình này ngày mai có thể sẽ bị người dùng phương thức photoshop, cởi quần áo của các người ra không."
Ngọn đèn đầu hành lang có chút tối, cách nhau quá xa cùng không thể thấy rõ bộ dạng đối phương, nhưng vừa nghe được giọng nói của đối phương, Thẩm Chanh và Thi Vực lại đều biết rõ người đến là ai.
"Ngay cả dọa dẫm vơ vét tài sản cũng dùng tới, xem ra Thi đại luật sư của chúng ta đang rất thiếu tiền dùng."
Nếu như đổi lại là người khác đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Thẩm Chanh có lẽ sẽ cảm thấy ngượng ngùng và không được tự nhiên, dù sao bây giờ mình là bị đàn ông dùng tư thế mờ ám như vậy ôm.
Nhưng người đến là Thi Khả Nhi, một đại luật sư thường thấy chuyện đời, có trường hợp nào mà chưa thấy qua?
Thi Khả Nhi giẫm đôi giày cao gót cao sáu centimet đi tới, vừa đi vừa nói: "Chị dâu chị nói đúng rồi, mấy ngày gần đây kinh tế của em có chút chặt, cho nên muốn kiếm chút tiền xài."
Nghe được lời của cô ta, Thẩm Chanh không khỏi cười, đợi cho cô ta đến gần, cô mới mở miệng: "Biết kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng cách thức không thể quá mù quáng ...."
Cô cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, rồi mới bổ sung một câu có tính mấu chốt: "Ánh sáng tối như vậy, em chắc chụp được chúng tôi chứ?"
"Chị dâu, chị đây là không biết, toàn thân trên dưới trang phục và đạo cụ của em, chỉ có cái điện thoại di động này là đắt tiền nhất." Thi Khả Nhi cười cười, "Hơn nữa, nó mắc là mắc ở chỗ camera, tám trăm ngàn pixels, kiểu chụp đêm cao cấp. Dù là ở dưới tình huống không có đèn, cũng có thể chụp được người rất rõ ràng. Dù là một vẻ mặt rất nhỏ, cũng không bỏ sót đâu."
Nói xong, cô ta mở khóa màn hình điện thoại di động, lấy ảnh chụp trong kho ảnh ra cho Thẩm Chanh xem.
Quả nhiên, sự thật chứng minh sự tự tin của Thi Khả Nhi là có nguyên nhân.
Những hình cô ta vừa chụp kia, quả nhiên rất rõ ràng!
Mỗi một tấm đều chụp được chính diện, hơn nữa chọn góc độ vô cùng tốt, nhìn có vẻ không giống như là đang ôm nhau đơn thuần.
Ngược lại càng giống như là .... đang làm loại chuyện đó!
Hơn nữa là đứng làm!
Còn có vẻ mặt, nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng .... Giống như có chút mất hồn.
"Lợi hại."
Hai chữ này, là nói ra từ trong miệng Thi Vực, anh cười như không cười liếc nhìn Thi Khả Nhi trước mặt, giương môi mỏng khêu gợi lên: "Gửi nhìn hình này cho anh, anh cho em mười vạn."
Thẩm Chanh cho rằng, dựa theo tính cách Thi Vực, đầu tiên sẽ yêu cầu cô ta xóa bỏ những hình này.
Không ngờ ....
Anh vậy mà còn hứng thú với những hình này?
Trở tay đẩy tay anh đang ôm đùi cô ra, giãy dụa xuống từ trên người anh, trước khi Thi Khả Nhi vẫn chưa có đáp lại Thi Vực, cô nói: "Xóa, chị cho em 20 vạn."
Thấy hai người vốn đứng ở cùng một trận tuyến bởi vì những hình này mà 'Phản bội' nhau, Thi Khả Nhi không chỉ không có cười, ngược lại còn nghiêm túc: "Một là anh của em, một là chị dâu của em, aizz, thật là khó lựa chọn."
"30 vạn." Thi Vực gia tăng số tiền.
"40 vạn." Thẩm Chanh cũng tăng theo, dù sao tiền của cô là của anh, hơn nữa bây giờ anh còn cho cô một công ty, lợi nhuận bốn mươi vạn này hẳn là không mức độ khó khăn gì đi.
"50 vạn." Thi Vực cũng không tính lui bước.
"60 vạn!" Cô cũng tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.