Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 1002: Anh cười cái gì?
Hề Yên
12/05/2017
Suy nghĩ cẩn thận lại một chút, cô còn chưa từng thấy qua anh sẽ có
vẻ mặt ôn nhu như vậy với cô gái khác, dù sao thời gian gặp mặt của hai
người bọn họ cơ bản đều là ở trong nhà, cho nên cô cũng không biết tất
cả mặt bên ngoài của anh.
Tô Cửu Y cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn sẽ đè nén không được tình cảm phun trào trong lòng mình.
"Còn có thể lên trên không?" Thi Ngạo Tước hỏi cô.
"Ừ, tôi có thể." Cô nắm lại tay Thi Ngạo Tước một chút, dùng loại phương thức này đáp lại sự quan tâm của anh.
Cô ngẩng đầu lên, nheo hai mắt lại nhìn về phía anh, có thể tưởng tượng ra mặt của anh ngược ánh sáng mặt trời bị phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng, dường như có thể cảm giác được trên mặt tinh tế của anh đang chau mày, càng che chở mình và dùng sức bước trên lên.
Tô Cửu Y đi từng bước một theo sát phía sau anh, khóe môi bất giác treo lên nụ cười, Thi Ngạo Tước không có cao cao tại thượng và lạnh như băng như bình thường, toàn thân anh tản ra khí chất ôn nhu, khiến người ta không kìm lòng được vùi sâu vào trong đó.
Anh dường như vĩnh viễn đều là một bộ dáng không nóng không vội, ví dụ như hiện tại, cho dù anh gánh chịu sức nặng của gần hai người, vẻ mặt cũng vẫn phong thanh vân đạm như vậy.
Trên tay là mồ hôi anh lưu lại, mất đi dấu vết ở trong gió, nhưng lại không thổi đi được trận trận ấm áp dâng trào trong lòng cô.
Trong lòng bàn tay hai người nắm dần dần hiện đầy mồ hôi, không thể không nói thể chất Thi Ngạo Tước thật sự rất tốt, leo dốc đứng thời gian dài như vậy cũng không thấy anh thở dốc kịch liệt, ngược lại Tô Cửu Y vẫn luôn bị lôi kéo thở gấp "Hồng hộc" không ngừng.
"Nghỉ ngơi một chút, sắp đến đỉnh núi rồi." Thi Ngạo Tước dừng bước, vươn tay chống đỡ ở trên trán mình, che ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu.
Đúng lúc đó, dưới chân Tô Cửu Y lại trượt một chút, cô sợ tới mức vội ôm lấy cánh tay Thi Ngạo Tước.
"Không có chuyện gì." Nếu như đặt ở bên ngoài, Thi Ngạo Tước nhất định sẽ cười nhạo lá gan của cô nhỏ, nhưng hiện tại anh cảm thấy Tô Cửu Y bám người như vậy rất là đáng yêu, so với bộ dạng bình thường dễ dàng xù lông của cô chơi vui hơn nhiều, huống hồ Tô Cửu Y không có "Áo ngoài" cậy mạnh như vậy, rất dễ khiến cho đàn ông có ý muốn bảo hộ.
Đỏ ửng trên mặt của Tô Cửu Y vẫn chưa tản đi, không biết rốt cuộc là bởi vì quá nóng hay là gì khác.
Lúc này cô chú ý tới trên trán Thi Ngạo Tước rậm rạp mồ hôi, không kịp suy nghĩ liền lấy khăn giấy từ trong túi tiền ra, cẩn thân lau từng ly từng tí mồ hôi trên mặt anh.
Biểu cảm trên mặt Thi Ngạo Tước cứng lại một giây, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Cửu Y, dưới lông mi dày là đôi mắt thấu triệt, dây buộc tóc cũng có chút lỏng lẻo, tóc rơi tán loạn trên trán bởi vì mồ hôi ẩm ướt mà dán ở trên trán.
Gần như không cần nghĩ ngợi, Thi Ngạo Tước vươn tay nắm lấy dây cột tóc của Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y dừng động tác lại, rút tay lại không hiểu nhìn anh.
Thi Ngạo Tước kéo dây buộc tóc trên tóc cột đuôi ngựa của cô xuống, sau đó dùng tay sửa sang đơn giản tóc rơi tán loạn của cô. Hành động của anh vẫn luôn tràn đầy cẩn thận, cẩn thận giống như sợ sẽ làm đau cô.
Sau khi sửa sang tóc rơi lại xong, anh lại từ từ quấn dây buộc tóc lại.
Động tác thân mật như thế khiến Tô Cửu Y trong nháy mắt trở nên không được tự nhiên, cảm giác mặt đang nóng lên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng ánh mắt Thi Ngạo Tước, vốn nhìn về phía ánh mắt của anh cũng trở nên lơ đãng bất định.
Cảm giác được cử động căng thẳng của cô, Thi Ngạo Tước cột tóc đuôi ngựa lại xong đột nhiên nâng khóe môi lên, điều này làm cho tâm trạng vừa mới bình ổn của Tô Cửu Y cảm thấy khó hiểu, hoài nghi nhìn về phía anh: "Anh cười cái gì?"
Tô Cửu Y cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn sẽ đè nén không được tình cảm phun trào trong lòng mình.
"Còn có thể lên trên không?" Thi Ngạo Tước hỏi cô.
"Ừ, tôi có thể." Cô nắm lại tay Thi Ngạo Tước một chút, dùng loại phương thức này đáp lại sự quan tâm của anh.
Cô ngẩng đầu lên, nheo hai mắt lại nhìn về phía anh, có thể tưởng tượng ra mặt của anh ngược ánh sáng mặt trời bị phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng, dường như có thể cảm giác được trên mặt tinh tế của anh đang chau mày, càng che chở mình và dùng sức bước trên lên.
Tô Cửu Y đi từng bước một theo sát phía sau anh, khóe môi bất giác treo lên nụ cười, Thi Ngạo Tước không có cao cao tại thượng và lạnh như băng như bình thường, toàn thân anh tản ra khí chất ôn nhu, khiến người ta không kìm lòng được vùi sâu vào trong đó.
Anh dường như vĩnh viễn đều là một bộ dáng không nóng không vội, ví dụ như hiện tại, cho dù anh gánh chịu sức nặng của gần hai người, vẻ mặt cũng vẫn phong thanh vân đạm như vậy.
Trên tay là mồ hôi anh lưu lại, mất đi dấu vết ở trong gió, nhưng lại không thổi đi được trận trận ấm áp dâng trào trong lòng cô.
Trong lòng bàn tay hai người nắm dần dần hiện đầy mồ hôi, không thể không nói thể chất Thi Ngạo Tước thật sự rất tốt, leo dốc đứng thời gian dài như vậy cũng không thấy anh thở dốc kịch liệt, ngược lại Tô Cửu Y vẫn luôn bị lôi kéo thở gấp "Hồng hộc" không ngừng.
"Nghỉ ngơi một chút, sắp đến đỉnh núi rồi." Thi Ngạo Tước dừng bước, vươn tay chống đỡ ở trên trán mình, che ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu.
Đúng lúc đó, dưới chân Tô Cửu Y lại trượt một chút, cô sợ tới mức vội ôm lấy cánh tay Thi Ngạo Tước.
"Không có chuyện gì." Nếu như đặt ở bên ngoài, Thi Ngạo Tước nhất định sẽ cười nhạo lá gan của cô nhỏ, nhưng hiện tại anh cảm thấy Tô Cửu Y bám người như vậy rất là đáng yêu, so với bộ dạng bình thường dễ dàng xù lông của cô chơi vui hơn nhiều, huống hồ Tô Cửu Y không có "Áo ngoài" cậy mạnh như vậy, rất dễ khiến cho đàn ông có ý muốn bảo hộ.
Đỏ ửng trên mặt của Tô Cửu Y vẫn chưa tản đi, không biết rốt cuộc là bởi vì quá nóng hay là gì khác.
Lúc này cô chú ý tới trên trán Thi Ngạo Tước rậm rạp mồ hôi, không kịp suy nghĩ liền lấy khăn giấy từ trong túi tiền ra, cẩn thân lau từng ly từng tí mồ hôi trên mặt anh.
Biểu cảm trên mặt Thi Ngạo Tước cứng lại một giây, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Cửu Y, dưới lông mi dày là đôi mắt thấu triệt, dây buộc tóc cũng có chút lỏng lẻo, tóc rơi tán loạn trên trán bởi vì mồ hôi ẩm ướt mà dán ở trên trán.
Gần như không cần nghĩ ngợi, Thi Ngạo Tước vươn tay nắm lấy dây cột tóc của Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y dừng động tác lại, rút tay lại không hiểu nhìn anh.
Thi Ngạo Tước kéo dây buộc tóc trên tóc cột đuôi ngựa của cô xuống, sau đó dùng tay sửa sang đơn giản tóc rơi tán loạn của cô. Hành động của anh vẫn luôn tràn đầy cẩn thận, cẩn thận giống như sợ sẽ làm đau cô.
Sau khi sửa sang tóc rơi lại xong, anh lại từ từ quấn dây buộc tóc lại.
Động tác thân mật như thế khiến Tô Cửu Y trong nháy mắt trở nên không được tự nhiên, cảm giác mặt đang nóng lên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng ánh mắt Thi Ngạo Tước, vốn nhìn về phía ánh mắt của anh cũng trở nên lơ đãng bất định.
Cảm giác được cử động căng thẳng của cô, Thi Ngạo Tước cột tóc đuôi ngựa lại xong đột nhiên nâng khóe môi lên, điều này làm cho tâm trạng vừa mới bình ổn của Tô Cửu Y cảm thấy khó hiểu, hoài nghi nhìn về phía anh: "Anh cười cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.