Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 442: Anh ôm người phụ nữ của anh, vượt quá chỗ nào?
Hề Yên
15/12/2016
Editor: May
Đến khi cửa phòng họp đóng lại, Thẩm Chanh mới vịn tường ngồi xổm xuống.
Đau đớn như kim châm muối xát từ mắt cá chân không ngừng đánh úp lại, cái trán rịn ra chút chút mồ hôi, nhưng cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên.
Ngay vào lúc cô xoay người muốn đi, cửa phòng họp mở ra một lần nữa.
Người đàn ông bước nhanh đi ra từ bên trong, mày kiếm anh tuấn dựng thẳng, trên mặt tuấn tú như đao khắc rõ ràng hiện lên lo lắng nhàn nhạt.
Chỉ liếc nhìn Thẩm Chanh, anh liền lạnh lùng lên tiếng: "Đừng động."
Mặc dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng đã hiện rõ ra mức độ anh quan tâm Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh nhìn anh, lắc lắc đầu.
Ý của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Thi Vực biết cô không sao.
Thi Vực lại coi như không thấy ra hiệu của cô, đi thẳng tới trước mặt cô, thậm chí đến một câu dư thừa cũng không nói, liền chặn ngang bế cô lên.
Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả không khí đều bị ngưng đọng.
Tất cả quản lý cấp cao trong phòng họp, gần như đồng thời nhìn về phía cửa ra vào.
Nếu như nói vừa mới là bàng hoàng, như vậy hiện tại nhất định là rung động!
Bởi vì, Thi Vực ôm Thẩm Chanh vào thang máy chuyên dụng của anh.
Từ trên xuống dưới công ty, không một ai không biết Thi Vực thích sạch sẽ nghiêm trọng.
Đồ đạc của anh, luôn không cho phép bất kỳ ai chạm vào
Mà thang máy của anh, ngoại trừ công nhân vệ sinh được chỉ định, đến nay cũng không có người nào đi vào, đến cả phím ngoài thang máy, cũng không có ai dám đụng vào.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn phương hướng thang máy, đợi cho cửa thang máy chậm rãi khép lại, bọn họ mới lau vốc mồ hôi lạnh.
Trong thang máy.
Thẩm Chanh dùng tay ôm cổ Thi Vực, mi tâm hơi nhíu: "Có phải vượt quá rồi không?"
"Anh ôm người phụ nữ của anh, vượt quá chỗ nào?"
Giọng nói sâu lắng mà từ tính trầm bổng ở trong thang máy nhỏ hẹp, mơ hồ mang theo một chút hơi thở nguy hiểm.
"Đã nói không để cho người khác biết quan hệ của chúng ta."
"Bây giờ anh đổi ý rồi."
"Tại sao?"
"Tại sao?" Thi Vực híp nửa mắt, cúi đầu nhìn cô, từng luộng lệ khí tỏa ra từ trong mắt anh: "Chỉ có để cho người khác biết em là người phụ nữ của anh, em mới sẽ không bị thương!"
Giọng nói của anh, thật sự mang theo vài phần thịnh nộ.
Thẩm Chanh biết anh đang tức giận, cũng biết tại sao anh tức giận.
"Chân của em không sao."
"Mặt đã trắng thành như vậy còn dám nói không sao?" Thi Vực nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên thấu thân thể của cô, ý vị nguy hiểm càng thêm rõ ràng.
"Em không có yếu ớt như vậy!" Thẩm Chanh nói xong, để một tay xuống đẩy anh một cái, "Thả em xuống, em có thể tự đứng."
"...."
Thi Vực không nói gì, cũng không có ý định buông cô ra.
Ánh mắt của anh nhìn nơi khác, nhưng trong ánh mắt luôn lóe ra phách lối không biết tên.
"Anh ...."
"Câm miệng."
Không đợi Thẩm Chanh nói xong, Thi Vực liền không khách khí chặt đứt lời của cô.
"Anh bảo em câm miệng thì em liền câm miệng sao, em mới không có nghe lời như vậy!" Thẩm Chanh hừ nhẹ, cực kỳ kiêu ngạo.
"Ừ, lặp lại lời nói đó một lần nữa, anh đảm bảo trong vòng một phút sẽ khiến toàn bộ người trên dưới trong công ty đều biết quan hệ của chúng ta."
"Họ Thi kia! Anh biến thái!" Động một chút lại uy hiếp cô!
"Anh còn có thể càng biến thái hơn, em có muốn thử một chút không?" Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô, rõ ràng đang cười, lại cười đến không có một chút xíu nhiệt độ.
"...."
Thẩm Chanh nghiêng mặt sang một bên, không để ý tới anh.
"Thẩm Chanh Tử."
"...."
Người phụ nữ nào đó vẫn không để ý, quật cường lại kiêu ngạo.
"Thẩm Chanh Tử."
Anh hạ thấp giọng nói, lại gọi một lần nữa.
"...."
Vẫn không có phản ứng.
Đến khi cửa phòng họp đóng lại, Thẩm Chanh mới vịn tường ngồi xổm xuống.
Đau đớn như kim châm muối xát từ mắt cá chân không ngừng đánh úp lại, cái trán rịn ra chút chút mồ hôi, nhưng cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên.
Ngay vào lúc cô xoay người muốn đi, cửa phòng họp mở ra một lần nữa.
Người đàn ông bước nhanh đi ra từ bên trong, mày kiếm anh tuấn dựng thẳng, trên mặt tuấn tú như đao khắc rõ ràng hiện lên lo lắng nhàn nhạt.
Chỉ liếc nhìn Thẩm Chanh, anh liền lạnh lùng lên tiếng: "Đừng động."
Mặc dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng đã hiện rõ ra mức độ anh quan tâm Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh nhìn anh, lắc lắc đầu.
Ý của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Thi Vực biết cô không sao.
Thi Vực lại coi như không thấy ra hiệu của cô, đi thẳng tới trước mặt cô, thậm chí đến một câu dư thừa cũng không nói, liền chặn ngang bế cô lên.
Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả không khí đều bị ngưng đọng.
Tất cả quản lý cấp cao trong phòng họp, gần như đồng thời nhìn về phía cửa ra vào.
Nếu như nói vừa mới là bàng hoàng, như vậy hiện tại nhất định là rung động!
Bởi vì, Thi Vực ôm Thẩm Chanh vào thang máy chuyên dụng của anh.
Từ trên xuống dưới công ty, không một ai không biết Thi Vực thích sạch sẽ nghiêm trọng.
Đồ đạc của anh, luôn không cho phép bất kỳ ai chạm vào
Mà thang máy của anh, ngoại trừ công nhân vệ sinh được chỉ định, đến nay cũng không có người nào đi vào, đến cả phím ngoài thang máy, cũng không có ai dám đụng vào.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn phương hướng thang máy, đợi cho cửa thang máy chậm rãi khép lại, bọn họ mới lau vốc mồ hôi lạnh.
Trong thang máy.
Thẩm Chanh dùng tay ôm cổ Thi Vực, mi tâm hơi nhíu: "Có phải vượt quá rồi không?"
"Anh ôm người phụ nữ của anh, vượt quá chỗ nào?"
Giọng nói sâu lắng mà từ tính trầm bổng ở trong thang máy nhỏ hẹp, mơ hồ mang theo một chút hơi thở nguy hiểm.
"Đã nói không để cho người khác biết quan hệ của chúng ta."
"Bây giờ anh đổi ý rồi."
"Tại sao?"
"Tại sao?" Thi Vực híp nửa mắt, cúi đầu nhìn cô, từng luộng lệ khí tỏa ra từ trong mắt anh: "Chỉ có để cho người khác biết em là người phụ nữ của anh, em mới sẽ không bị thương!"
Giọng nói của anh, thật sự mang theo vài phần thịnh nộ.
Thẩm Chanh biết anh đang tức giận, cũng biết tại sao anh tức giận.
"Chân của em không sao."
"Mặt đã trắng thành như vậy còn dám nói không sao?" Thi Vực nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên thấu thân thể của cô, ý vị nguy hiểm càng thêm rõ ràng.
"Em không có yếu ớt như vậy!" Thẩm Chanh nói xong, để một tay xuống đẩy anh một cái, "Thả em xuống, em có thể tự đứng."
"...."
Thi Vực không nói gì, cũng không có ý định buông cô ra.
Ánh mắt của anh nhìn nơi khác, nhưng trong ánh mắt luôn lóe ra phách lối không biết tên.
"Anh ...."
"Câm miệng."
Không đợi Thẩm Chanh nói xong, Thi Vực liền không khách khí chặt đứt lời của cô.
"Anh bảo em câm miệng thì em liền câm miệng sao, em mới không có nghe lời như vậy!" Thẩm Chanh hừ nhẹ, cực kỳ kiêu ngạo.
"Ừ, lặp lại lời nói đó một lần nữa, anh đảm bảo trong vòng một phút sẽ khiến toàn bộ người trên dưới trong công ty đều biết quan hệ của chúng ta."
"Họ Thi kia! Anh biến thái!" Động một chút lại uy hiếp cô!
"Anh còn có thể càng biến thái hơn, em có muốn thử một chút không?" Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô, rõ ràng đang cười, lại cười đến không có một chút xíu nhiệt độ.
"...."
Thẩm Chanh nghiêng mặt sang một bên, không để ý tới anh.
"Thẩm Chanh Tử."
"...."
Người phụ nữ nào đó vẫn không để ý, quật cường lại kiêu ngạo.
"Thẩm Chanh Tử."
Anh hạ thấp giọng nói, lại gọi một lần nữa.
"...."
Vẫn không có phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.