Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 130: Cho anh thêm tiền lương
Hề Yên
07/11/2016
Editor: May
Năng lực nói khóc liền khóc của Thẩm Chanh, Thi Vực đã sớm được chứng kiến rồi.
Anh không nói bất kỳ điều gì, xoay người xuống giường, cởi áo sơ mi trên người ném cho Thẩm Chanh, lạnh lùng nói: "Mặc vào."
Nói xong, anh trực tiếp quay lưng đi.
Tuy rằng cử động kia của anh rất lạnh lùng, nhưng lại khiến cho Thẩm Chanh có loại cảm giác mới biết anh lần đầu tiên.
Bởi vì chuyện vừa mới phát sinh, quần áo của cô đã sớm bị xé thành nát vụn, lúc này trên người ngoại trừ một kiện nội y liền không còn gì khác.
Anh không nhìn cô, là không muốn làm cho cô khó xử.
Người đàn ông này, thật ra cũng không có tệ như trong tưởng tượng của cô.
Tuy rằng bá đạo một chút, cường thế một chút, nhưng đối với cô, dường như tốn không ít tâm tư.
Cô nhanh chóng mặc áo vào, xuống giường.
Áo sơ mi của đàn ông mặc ở trên người của cô, dài đến bắp đùi, vừa vặn che khuất quần đùi của cô.
Rõ ràng là một trang phục nghiêm chỉnh, mặc ở trên người của cô thật sự xuyên ra một loại hương vị khác, có thể nói còn muốn hấp dẫn hơn nội y sexy, nhìn có vẻ gợi cảm lại chọc người.
Thi Vực quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt lập tức lạnh xuống vài phần, xoay người đi đến trước tủ quần áo, mở ra, lấy ra một áo phông của đàn ông tương đối bảo thủ một chút, ném cho Thẩm Chanh: "Thay cái này."
Thẩm Chanh: "...."
Mặc dù có một ngàn vạn lần bất mãn với anh, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Lần này cô xoay người đưa lưng về phía Thi Vực, cởi áo sơ mi trên người ra, mặc áo phông vào.
Trên quần áo có mùi vị nước hoa nhàn nhạt, không gay mũi, rất dễ chịu.
Thay xong quần áo, cô xoay một vòng tại chỗ, to gan biểu diễn cho Thi Vực xem.
"Thi đại thiếu gia, đã thoả mãn chưa?" Nhưng mà trong giọng nói, lại mang theo không vui.
Ánh mắt Thi Vực tối sầm lại, trong con ngươi mơ hồ lộ ra vài phần lãnh lẽo, "Không hài lòng."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, nhẫn nại tính tình hỏi, "Anh là cảm thấy không hài lòng ở chỗ nào?"
"Quá gợi cảm."
"...." Cô trời sinh đã gợi cảm như vậy, có thể làm sao?
"Quá quyến rũ."
"...." Tùy tùy tiện tiện mặc một bộ quần áo, hấp dẫn đâu ra?
"Người phụ nữ của tôi chỉ có thể gợi cảm cho tôi xem."
"...."
"Người phụ nữ của tôi chỉ có thể quyến rũ tôi."
"...." Thằng nhãi này là quên lúc hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu, chính anh ta mang cô đi làm tạo hình rồi sao? Đó mới gọi là gợi cảm, gọi là quyến rũ được không!
"Từ hôm nay trở đi, ở trước mặt đàn ông khác, không thể lộ bộ phận từ cổ trở xuống, không thể lộ bộ phần từ đầu gối trở lên."
"Mẹ anh có biết anh bá đạo như vậy không?"
"Ừ, bà ấy biết."
"Cút!"
Két....
Cửa phòng ngủ mở ra.
Tôn Nham tựa ở trên cửa phòng hút thuốc bỗng chốc không có đứng vững, trực tiếp ngã về sau.
Thi Vực vốn có thể đưa tay đỡ anh ta một phen, nhưng anh vẫn làm một lựa chọn khác, ưu nhã lui đến bên cạnh, nhìn Tôn Nham nặng nề té ngã trên đất.
Đồng thời thờ ơ lạnh nhạt, còn có Thẩm đại tiểu thư.
Cô dựa vào bên cạnh cửa, hai tay khoanh lại, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Tôn Nham ngã chổng vó, ánh mắt kia, là khinh bỉ trần trụi.
"Ưm...."
Tôn Nham kêu rên một tiếng, xoa cái mông bò dậy từ dưới đất.
Anh nhìn hai người đối diện trước mặt, một bộ dáng oán trời trách đất.
Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm! Đều phúc hắc, lạnh lùng, tàn nhẫn như nhau!
"Ông chủ, người đang ở nội sảnh, có phải hiện tại đi gặp ông ta không?"
Tôn Nham mở miệng, rất rõ ràng bởi vì chuyện vừa rồi nên vẫn còn có chút không thoải mái.
Thi Vực chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi.
Tôn Nham thấy thế, đuổi theo sát, nhưng vừa đi ra vài bước, lại vòng trở lại.
"Thiếu phu nhân, mời cô."
Đối với biểu hiện của anh ta, Thẩm Chanh tỏ vẻ thoả mãn, "Ừ! Cho anh thêm tiền lương."
Năng lực nói khóc liền khóc của Thẩm Chanh, Thi Vực đã sớm được chứng kiến rồi.
Anh không nói bất kỳ điều gì, xoay người xuống giường, cởi áo sơ mi trên người ném cho Thẩm Chanh, lạnh lùng nói: "Mặc vào."
Nói xong, anh trực tiếp quay lưng đi.
Tuy rằng cử động kia của anh rất lạnh lùng, nhưng lại khiến cho Thẩm Chanh có loại cảm giác mới biết anh lần đầu tiên.
Bởi vì chuyện vừa mới phát sinh, quần áo của cô đã sớm bị xé thành nát vụn, lúc này trên người ngoại trừ một kiện nội y liền không còn gì khác.
Anh không nhìn cô, là không muốn làm cho cô khó xử.
Người đàn ông này, thật ra cũng không có tệ như trong tưởng tượng của cô.
Tuy rằng bá đạo một chút, cường thế một chút, nhưng đối với cô, dường như tốn không ít tâm tư.
Cô nhanh chóng mặc áo vào, xuống giường.
Áo sơ mi của đàn ông mặc ở trên người của cô, dài đến bắp đùi, vừa vặn che khuất quần đùi của cô.
Rõ ràng là một trang phục nghiêm chỉnh, mặc ở trên người của cô thật sự xuyên ra một loại hương vị khác, có thể nói còn muốn hấp dẫn hơn nội y sexy, nhìn có vẻ gợi cảm lại chọc người.
Thi Vực quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt lập tức lạnh xuống vài phần, xoay người đi đến trước tủ quần áo, mở ra, lấy ra một áo phông của đàn ông tương đối bảo thủ một chút, ném cho Thẩm Chanh: "Thay cái này."
Thẩm Chanh: "...."
Mặc dù có một ngàn vạn lần bất mãn với anh, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Lần này cô xoay người đưa lưng về phía Thi Vực, cởi áo sơ mi trên người ra, mặc áo phông vào.
Trên quần áo có mùi vị nước hoa nhàn nhạt, không gay mũi, rất dễ chịu.
Thay xong quần áo, cô xoay một vòng tại chỗ, to gan biểu diễn cho Thi Vực xem.
"Thi đại thiếu gia, đã thoả mãn chưa?" Nhưng mà trong giọng nói, lại mang theo không vui.
Ánh mắt Thi Vực tối sầm lại, trong con ngươi mơ hồ lộ ra vài phần lãnh lẽo, "Không hài lòng."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, nhẫn nại tính tình hỏi, "Anh là cảm thấy không hài lòng ở chỗ nào?"
"Quá gợi cảm."
"...." Cô trời sinh đã gợi cảm như vậy, có thể làm sao?
"Quá quyến rũ."
"...." Tùy tùy tiện tiện mặc một bộ quần áo, hấp dẫn đâu ra?
"Người phụ nữ của tôi chỉ có thể gợi cảm cho tôi xem."
"...."
"Người phụ nữ của tôi chỉ có thể quyến rũ tôi."
"...." Thằng nhãi này là quên lúc hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu, chính anh ta mang cô đi làm tạo hình rồi sao? Đó mới gọi là gợi cảm, gọi là quyến rũ được không!
"Từ hôm nay trở đi, ở trước mặt đàn ông khác, không thể lộ bộ phận từ cổ trở xuống, không thể lộ bộ phần từ đầu gối trở lên."
"Mẹ anh có biết anh bá đạo như vậy không?"
"Ừ, bà ấy biết."
"Cút!"
Két....
Cửa phòng ngủ mở ra.
Tôn Nham tựa ở trên cửa phòng hút thuốc bỗng chốc không có đứng vững, trực tiếp ngã về sau.
Thi Vực vốn có thể đưa tay đỡ anh ta một phen, nhưng anh vẫn làm một lựa chọn khác, ưu nhã lui đến bên cạnh, nhìn Tôn Nham nặng nề té ngã trên đất.
Đồng thời thờ ơ lạnh nhạt, còn có Thẩm đại tiểu thư.
Cô dựa vào bên cạnh cửa, hai tay khoanh lại, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Tôn Nham ngã chổng vó, ánh mắt kia, là khinh bỉ trần trụi.
"Ưm...."
Tôn Nham kêu rên một tiếng, xoa cái mông bò dậy từ dưới đất.
Anh nhìn hai người đối diện trước mặt, một bộ dáng oán trời trách đất.
Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm! Đều phúc hắc, lạnh lùng, tàn nhẫn như nhau!
"Ông chủ, người đang ở nội sảnh, có phải hiện tại đi gặp ông ta không?"
Tôn Nham mở miệng, rất rõ ràng bởi vì chuyện vừa rồi nên vẫn còn có chút không thoải mái.
Thi Vực chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi.
Tôn Nham thấy thế, đuổi theo sát, nhưng vừa đi ra vài bước, lại vòng trở lại.
"Thiếu phu nhân, mời cô."
Đối với biểu hiện của anh ta, Thẩm Chanh tỏ vẻ thoả mãn, "Ừ! Cho anh thêm tiền lương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.