Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 780: Chúng ta thay quần áo một chút.
Hề Yên
06/02/2017
Thẩm Chanh nghe tiếng, lạnh nhạt kéo khóe môi một chút, không nói gì nữa.
Diệp Cẩn nhìn cô một cái, biết nhiều lời vô dụng, cũng không có ý định giải thích gì nữa.
"Khả Nhi, thật xin lỗi, khiến quần áo của cháu bẩn thành như vậy...."
Diệp Cẩn vốn định lau quần áo cho Thi Khả Nhi, nhưng tay của cô ta vừa mới đưa tới, Thi Khả Nhi liền rút khăn giấy từ trong tay cô ta đi, cũng cười nói: "Thím, đôi tay ngày ngày bảo dưỡng này của thím dùng để thưởng thức, chuyện như vậy cũng không nhọc phiền đến thím, để cháu tự làm."
Cô một ngụm một câu thím gọi vừa ngọt lại ngán, khiến Diệp Cẩn không nghe ra tư vị gì, cô ta không phải người ngu, sẽ không thể nào không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cô, nói đến dễ nghe, thật ra là muốn châm chọc mười ngón tay của cô ta không dính nước xuân, không làm đến việc nhà.
Liếc mắt nhìn quần áo trên người Thi Khả Nhi, Diệp Cẩn ra vẻ lo lắng nhíu mày: "Khả Nhi, cháu không mặc lễ phục tới tham gia thọ yến ông nội, ông ấy sẽ không trách cháu chứ, nhưng mà cháu.... Quần áo bẩn thành ra như vậy, sẽ ném mặt mũi ông nội rồi?"
"Ném thì ném thôi." Thi Khả Nhi cũng là thản nhiên, "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên dọa người."
"Nếu không như vậy đi, hiện tại thím lái xe dẫn cháu đi mua một bộ." Diệp Cẩn liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Còn nửa tiếng mới bắt đầu tiệc, vừa lúc đi một lần tối đa cũng chỉ nửa tiếng, trễ một chút hẳn là cũng không sao, ông nội sẽ thông cảm."
Nói xong, cô ta cười cười: "Cháu nói một người làm thím như ta đây, làm dơ y phục của cháu mặc kệ cháu nói thế nào, người khác biết sẽ nói xấu. Hơn nữa nếu cháu thật cứ như vậy đi vào, trong lòng của thím cũng sẽ băn khoăn."
Nói rất hay, nhưng Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh lại rất rõ ràng, cô ta cố ý mang muộn và ông cụ ra, đơn giản chính là vì để các cô biết khó mà lui.
"Không cần."
Rốt cuộc Thi Khả Nhi vẫn là thuận theo lòng của cô ta, cự tuyệt "Lòng tốt" của cô ta.
Nhưng cô sẽ cự tuyệt, hoàn toàn không phải bởi vì muốn thuận theo lòng Diệp Cẩn, mà là thuận theo ý của mình.
Cô vẫn chưa có nhếch nhác đến mức cần người bố thí, quần áo bẩn thì có cần gì để ý, người sạch sẽ, trái tim sạch sẽ là được rồi.
"Này ...." Diệp Cẩn còn muốn nói điều gì đó.
"Đi vào trước, chờ một chút lại tán gẫu." Thi Khả Nhi phất phất tay với cô ta, lôi kéo Thẩm Chanh đi vào trong thành cổ.
Diệp Cẩn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của các cô , đến khi các cô đi xa, cô ta mới cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên chút tính kế, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy nữa.
Cô ta lấy từ trong túi xách ra một cáu gương trang điểm bổ sung, sửa sang lại một chút lễ phục trên người, lúc này mới lắc mông nghênh ngang đi vào thành cổ.
Sau khi vào thành cổ, Thẩm Chanh đi toilet một chuyến trước, xử lý tốt chuyện phiền phức của mình.
Thi Khả Nhi cũng giặt quần áo bẩn của mình trước bồn rửa tay một chút, cô có thể làm chính là giặt phần dơ bẩn dư thừa trên quần áo đi, nhưng sau khi giặt tuy rằng sạch sẽ hơn một chút, nhưng bởi vì quần áo ẩm ướt, dẫn đến có chút xuyên thấu.
Thi Khả Nhi vốn chính là phụ nữ có dáng dấp rất sạch sẽ, tuy rằng quần áo có chút nhếch nhác, nhưng nhìn qua chỉnh thể cũng không lôi thôi, ngược lại đẹp đến nỗi có chút khác lạ. Chỉ là hiện tại trạng thái như ẩn như hiện, thật sự là làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác. Nếu như đi ra ngoài như vậy, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều lực chú ý của đàn ông.
Nhìn gương soi soi, Thi Khả Nhi thật cũng không để ý.
"Chị dâu, em đi ra ngoài chờ chị nha."
Sau khi quay đầu nói một câu với Thẩm Chanh, cô ấy liền mở cửa muốn đi ra.
"Trước đừng đi ra." Thẩm Chanh kéo cô ấy lại, cau mày đánh giá quần áo trên người cô ấy một chút: "Em xuyên thấu như vậy cũng dám đi ra ngoài, vậy đi, chúng ta thay quần áo một chút."
Diệp Cẩn nhìn cô một cái, biết nhiều lời vô dụng, cũng không có ý định giải thích gì nữa.
"Khả Nhi, thật xin lỗi, khiến quần áo của cháu bẩn thành như vậy...."
Diệp Cẩn vốn định lau quần áo cho Thi Khả Nhi, nhưng tay của cô ta vừa mới đưa tới, Thi Khả Nhi liền rút khăn giấy từ trong tay cô ta đi, cũng cười nói: "Thím, đôi tay ngày ngày bảo dưỡng này của thím dùng để thưởng thức, chuyện như vậy cũng không nhọc phiền đến thím, để cháu tự làm."
Cô một ngụm một câu thím gọi vừa ngọt lại ngán, khiến Diệp Cẩn không nghe ra tư vị gì, cô ta không phải người ngu, sẽ không thể nào không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cô, nói đến dễ nghe, thật ra là muốn châm chọc mười ngón tay của cô ta không dính nước xuân, không làm đến việc nhà.
Liếc mắt nhìn quần áo trên người Thi Khả Nhi, Diệp Cẩn ra vẻ lo lắng nhíu mày: "Khả Nhi, cháu không mặc lễ phục tới tham gia thọ yến ông nội, ông ấy sẽ không trách cháu chứ, nhưng mà cháu.... Quần áo bẩn thành ra như vậy, sẽ ném mặt mũi ông nội rồi?"
"Ném thì ném thôi." Thi Khả Nhi cũng là thản nhiên, "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên dọa người."
"Nếu không như vậy đi, hiện tại thím lái xe dẫn cháu đi mua một bộ." Diệp Cẩn liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Còn nửa tiếng mới bắt đầu tiệc, vừa lúc đi một lần tối đa cũng chỉ nửa tiếng, trễ một chút hẳn là cũng không sao, ông nội sẽ thông cảm."
Nói xong, cô ta cười cười: "Cháu nói một người làm thím như ta đây, làm dơ y phục của cháu mặc kệ cháu nói thế nào, người khác biết sẽ nói xấu. Hơn nữa nếu cháu thật cứ như vậy đi vào, trong lòng của thím cũng sẽ băn khoăn."
Nói rất hay, nhưng Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh lại rất rõ ràng, cô ta cố ý mang muộn và ông cụ ra, đơn giản chính là vì để các cô biết khó mà lui.
"Không cần."
Rốt cuộc Thi Khả Nhi vẫn là thuận theo lòng của cô ta, cự tuyệt "Lòng tốt" của cô ta.
Nhưng cô sẽ cự tuyệt, hoàn toàn không phải bởi vì muốn thuận theo lòng Diệp Cẩn, mà là thuận theo ý của mình.
Cô vẫn chưa có nhếch nhác đến mức cần người bố thí, quần áo bẩn thì có cần gì để ý, người sạch sẽ, trái tim sạch sẽ là được rồi.
"Này ...." Diệp Cẩn còn muốn nói điều gì đó.
"Đi vào trước, chờ một chút lại tán gẫu." Thi Khả Nhi phất phất tay với cô ta, lôi kéo Thẩm Chanh đi vào trong thành cổ.
Diệp Cẩn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của các cô , đến khi các cô đi xa, cô ta mới cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên chút tính kế, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy nữa.
Cô ta lấy từ trong túi xách ra một cáu gương trang điểm bổ sung, sửa sang lại một chút lễ phục trên người, lúc này mới lắc mông nghênh ngang đi vào thành cổ.
Sau khi vào thành cổ, Thẩm Chanh đi toilet một chuyến trước, xử lý tốt chuyện phiền phức của mình.
Thi Khả Nhi cũng giặt quần áo bẩn của mình trước bồn rửa tay một chút, cô có thể làm chính là giặt phần dơ bẩn dư thừa trên quần áo đi, nhưng sau khi giặt tuy rằng sạch sẽ hơn một chút, nhưng bởi vì quần áo ẩm ướt, dẫn đến có chút xuyên thấu.
Thi Khả Nhi vốn chính là phụ nữ có dáng dấp rất sạch sẽ, tuy rằng quần áo có chút nhếch nhác, nhưng nhìn qua chỉnh thể cũng không lôi thôi, ngược lại đẹp đến nỗi có chút khác lạ. Chỉ là hiện tại trạng thái như ẩn như hiện, thật sự là làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác. Nếu như đi ra ngoài như vậy, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều lực chú ý của đàn ông.
Nhìn gương soi soi, Thi Khả Nhi thật cũng không để ý.
"Chị dâu, em đi ra ngoài chờ chị nha."
Sau khi quay đầu nói một câu với Thẩm Chanh, cô ấy liền mở cửa muốn đi ra.
"Trước đừng đi ra." Thẩm Chanh kéo cô ấy lại, cau mày đánh giá quần áo trên người cô ấy một chút: "Em xuyên thấu như vậy cũng dám đi ra ngoài, vậy đi, chúng ta thay quần áo một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.