Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 466: Có biết thành quả lớn nhất của một người phụ nữ chính là cái gì không?
Hề Yên
19/12/2016
Editor: May
Sau khi vào Mị Cửu Môn, Thẩm Chanh bị mang đến trong một gian phòng.
Gian phòng trống trải lớn như vậy, dưới đất là dùng đá thủy tinh màu đen tạo thành, mà phía trên chính là dùng pha lê thủy tinh xây thành.
Một loại khác thường, cũng rất đặc biệt.
Bắt đầu từ cửa vào, ghế sa lon sang quý bằng da thật vẫn luôn kéo dài đến tận cùng.
Trên vách tường đối diện sofa treo một màn hình ti vi tinh thể lỏng khổng lồ, phía trên đó thỉnh thoảng có hình ảnh nhảy lên nhưng không có âm thanh.
Bố trí và kết cấu như thế, khiến người ta không khỏi sẽ có loại cảm giác đặt mình trong thiên đường, rồi chợt ngã vào địa ngục.
Một người đàn ông ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cửa phòng.
Dáng người hắn ta thon dài, đường cong cân xứng, chỉ một bóng lưng phong hoa tuyệt đại này, dường như liền có thể khiến người ta tưởng tượng ra bộ dáng của hắn ta.
Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt từ trên người hắn ta, cất bước đi vào.
Bước chân của cô không nặng không nhẹ, không phát ra một chút âm thanh, người có tính cảnh giác không cao có lẽ sẽ không phát hiện được tiếng động rất nhỏ này.
Nhưng Phượng Cửu Mị giống như đã sớm biết cô đến, hắn ta thậm chí ngay cả đầu cũng không xoay một chút, liền đưa tay chỉ vị trí bên cạnh: "Tới đây ngồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng dừng chân, ngước mắt nhìn hắn ta, vị trí này chỉ có thể nhìn thấy bên mặt đeo mặt nạ của hắn ta.
Cô khẽ cau mày lại.
Phượng Cửu Mị, dù là thân phận, bối cảnh hay là bộ dạng của hắn ta, đều rất thần bí.
Rốt cuộc hắn ta là ai?
Thấy cô đứng bất động, Phượng Cửu Mị nghiêng mặt qua, dùng cặp mắt mênh mông không thấy đáy kia nhìn cô, tính tình nhẫn nại dùng tay chỉ chỗ bên cạnh.
"Ngồi."
Lần này, hắn ta chỉ nói một chữ.
Thẩm Chanh vẫn lặng im bất động, thậm chí không có cho ra một chút đáp lại.
Cô cho rằng dùng cách này có lẽ sẽ chọc giận được người đàn ông đó, nhưng cô nghĩ sai rồi.
"Muốn biết mục đích tôi bắt cô tới không? Ngồi vào bên cạnh tôi, tôi cho cô biết." Giọng nói khàn khàn, mang theo một chút hơi thở mê hoặc lòng người.
Nhưng trước giờ Thẩm Chanh đều không phải là người sẽ bị dụ hoặc, dù cho hiện tại tình cảnh nguy hiểm cũng vẫn như thế.
Cô cứ đứng tại chỗ như thế, thản nhiên nhìn hắn ta: "Anh nói, tôi nghe, anh không nói, tôi không hỏi."
Cô dừng một chút, lại nâng khóe môi lên, "Biết thành quả lớn nhất của một người phụ nữ chính là cái gì không? Chính là cả đời chỉ yêu một người đàn ông, chí muốn một người đàn ông, chỉ đụng vào một người đàn ông, chỉ ngồi bên cạnh một người đàn ông."
"Chỉ ngồi bên cạnh một người đàn ông ...." Phượng Cửu Mị nhỏ giọng lặp lại những lời này, nhịn không được bật cười, "Thật là một kẻ kiêu ngạo!"
Một câu nói kia của hắn, không có giễu cợt và khinh miệt, chỉ là khen ngợi đơn thuần.
Hắn ta đứng dậy, lấy tay phủi đi bụi bặm vốn không tồn tại trên quần áo, sau đó điều chỉnh xong vị trí mặt nạ.
Động tác hờ hững, dùng ưu nhã để hình dung cũng không đủ.
Hắn đi đến trước mặt Thẩm Chanh, cúi người, dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống liếc nhìn cô, "Tôi không có thói quen ngược đãi phụ nữ, càng không có thói quen ngược đãi phụ nữ đang mang thai. Cô ngồi xuống đi, đổi thành tôi đứng."
Thẩm Chanh lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn ta, trực tiếp đi lướt qua bên cạnh hắn ta.
Phượng Cửu Mị vẫn duy trì tư thế cũ, thân thể hơi nghiêng, đến khi Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa thì hắn mới đứng thẳng lên.
Ngón tay suông dài chỉ bàn dài trước mặt cô, mở miệng nói: "Nước trái cây, sữa tươi, nước lọc, cô tùy tiện chọn một thứ mà uống. Bên cạnh có ngân châm, không yên lòng có thể dùng để thử độc."
Thẩm Chanh không nói gì, mà là bưng một ly sữa tươi lên, đưa đến bên miệng.
Uống vài ngụm lại để cái ly xuống, lại bưng một cái ly nước lọc khác lên uống.
Cô dám uống, không phải bởi vì tin tưởng Phượng Cửu Mị, mà là cảm thấy nếu hắn ta muốn hại cô sẽ không chờ đến hiện tại.
Bởi vì trước đó hắn ta có rất nhiều cơ hội ra tay, cho nên nhất định sẽ không dùng cách này.
Sau khi vào Mị Cửu Môn, Thẩm Chanh bị mang đến trong một gian phòng.
Gian phòng trống trải lớn như vậy, dưới đất là dùng đá thủy tinh màu đen tạo thành, mà phía trên chính là dùng pha lê thủy tinh xây thành.
Một loại khác thường, cũng rất đặc biệt.
Bắt đầu từ cửa vào, ghế sa lon sang quý bằng da thật vẫn luôn kéo dài đến tận cùng.
Trên vách tường đối diện sofa treo một màn hình ti vi tinh thể lỏng khổng lồ, phía trên đó thỉnh thoảng có hình ảnh nhảy lên nhưng không có âm thanh.
Bố trí và kết cấu như thế, khiến người ta không khỏi sẽ có loại cảm giác đặt mình trong thiên đường, rồi chợt ngã vào địa ngục.
Một người đàn ông ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cửa phòng.
Dáng người hắn ta thon dài, đường cong cân xứng, chỉ một bóng lưng phong hoa tuyệt đại này, dường như liền có thể khiến người ta tưởng tượng ra bộ dáng của hắn ta.
Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt từ trên người hắn ta, cất bước đi vào.
Bước chân của cô không nặng không nhẹ, không phát ra một chút âm thanh, người có tính cảnh giác không cao có lẽ sẽ không phát hiện được tiếng động rất nhỏ này.
Nhưng Phượng Cửu Mị giống như đã sớm biết cô đến, hắn ta thậm chí ngay cả đầu cũng không xoay một chút, liền đưa tay chỉ vị trí bên cạnh: "Tới đây ngồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng dừng chân, ngước mắt nhìn hắn ta, vị trí này chỉ có thể nhìn thấy bên mặt đeo mặt nạ của hắn ta.
Cô khẽ cau mày lại.
Phượng Cửu Mị, dù là thân phận, bối cảnh hay là bộ dạng của hắn ta, đều rất thần bí.
Rốt cuộc hắn ta là ai?
Thấy cô đứng bất động, Phượng Cửu Mị nghiêng mặt qua, dùng cặp mắt mênh mông không thấy đáy kia nhìn cô, tính tình nhẫn nại dùng tay chỉ chỗ bên cạnh.
"Ngồi."
Lần này, hắn ta chỉ nói một chữ.
Thẩm Chanh vẫn lặng im bất động, thậm chí không có cho ra một chút đáp lại.
Cô cho rằng dùng cách này có lẽ sẽ chọc giận được người đàn ông đó, nhưng cô nghĩ sai rồi.
"Muốn biết mục đích tôi bắt cô tới không? Ngồi vào bên cạnh tôi, tôi cho cô biết." Giọng nói khàn khàn, mang theo một chút hơi thở mê hoặc lòng người.
Nhưng trước giờ Thẩm Chanh đều không phải là người sẽ bị dụ hoặc, dù cho hiện tại tình cảnh nguy hiểm cũng vẫn như thế.
Cô cứ đứng tại chỗ như thế, thản nhiên nhìn hắn ta: "Anh nói, tôi nghe, anh không nói, tôi không hỏi."
Cô dừng một chút, lại nâng khóe môi lên, "Biết thành quả lớn nhất của một người phụ nữ chính là cái gì không? Chính là cả đời chỉ yêu một người đàn ông, chí muốn một người đàn ông, chỉ đụng vào một người đàn ông, chỉ ngồi bên cạnh một người đàn ông."
"Chỉ ngồi bên cạnh một người đàn ông ...." Phượng Cửu Mị nhỏ giọng lặp lại những lời này, nhịn không được bật cười, "Thật là một kẻ kiêu ngạo!"
Một câu nói kia của hắn, không có giễu cợt và khinh miệt, chỉ là khen ngợi đơn thuần.
Hắn ta đứng dậy, lấy tay phủi đi bụi bặm vốn không tồn tại trên quần áo, sau đó điều chỉnh xong vị trí mặt nạ.
Động tác hờ hững, dùng ưu nhã để hình dung cũng không đủ.
Hắn đi đến trước mặt Thẩm Chanh, cúi người, dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống liếc nhìn cô, "Tôi không có thói quen ngược đãi phụ nữ, càng không có thói quen ngược đãi phụ nữ đang mang thai. Cô ngồi xuống đi, đổi thành tôi đứng."
Thẩm Chanh lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn ta, trực tiếp đi lướt qua bên cạnh hắn ta.
Phượng Cửu Mị vẫn duy trì tư thế cũ, thân thể hơi nghiêng, đến khi Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa thì hắn mới đứng thẳng lên.
Ngón tay suông dài chỉ bàn dài trước mặt cô, mở miệng nói: "Nước trái cây, sữa tươi, nước lọc, cô tùy tiện chọn một thứ mà uống. Bên cạnh có ngân châm, không yên lòng có thể dùng để thử độc."
Thẩm Chanh không nói gì, mà là bưng một ly sữa tươi lên, đưa đến bên miệng.
Uống vài ngụm lại để cái ly xuống, lại bưng một cái ly nước lọc khác lên uống.
Cô dám uống, không phải bởi vì tin tưởng Phượng Cửu Mị, mà là cảm thấy nếu hắn ta muốn hại cô sẽ không chờ đến hiện tại.
Bởi vì trước đó hắn ta có rất nhiều cơ hội ra tay, cho nên nhất định sẽ không dùng cách này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.