Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 116: Có phải là bị theo dõi không?
Hề Yên
07/11/2016
Editor: May
"Con gái, cha cảm giác có chút là lạ, có phải chúng ta đã bị theo dõi rồi đúng không?"
Suốt buổi chiều, Thẩm Trung Minh đứng ngồi không yên, vẫn luôn đợi ở phòng chăm sóc đặc biệt không có đi ra ngoài.
Thẩm Chanh dựa vào tường, không nói gì, ngón tay thon dài vuốt ve qua lại ở trên cằm trơn bóng, như là đang suy nghĩ gì đó.
Cô híp mắt, nhìn vị trí cửa sổ bên cạnh cửa phòng.
Bức màn đóng chặt, ngay cả tia sáng cũng không xuyên vào được, lại không che dấu được bóng dáng thoáng lóe qua bên ngoài.
Theo lý thuyết, tầng phòng chăm sóc đặc biệt này có rất ít người qua lại, nhưng hôm nay lại cực kỳ náo nhiệt, trong mấy tiếng ngắn ngủn đã có ít nhất hai ba mươi người đi qua bên ngoài.
Hơn nữa mỗi lần những người kia đi qua phòng bệnh, đều sẽ cố ý vô ý dừng lại ở bên ngoài.
Không cần đoán, gian phòng bệnh này đã bị người giám thị rồi.
Thấy nét mặt cô ngưng trọng nhưng lại không nói gì, Thẩm Trung Minh ý thức được gì đó, "Con gái, sẽ không phải bị cha nói trúng chứ?"
"Ừ."
Giọng nói lạnh nhạt, nghe không ra tâm tình của cô rốt cuộc là tốt hay xấu.
"Vậy làm sao bây giờ? Con gái, nếu những người kia thật sự tìm tới tận cửa, vậy liền phiền toái rồi."
"Nên làm gì thì làm đó."
Thẩm Chanh nói xong, đi thẳng tới bên giường bệnh, đưa tay lấy một con dao găm từ trong túi ra.
Nhìn thấy cô cầm dao, Thẩm Trung Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó sợ hãi vội vàng tiến lên dò hỏi, "Con gái, con cầm vậy này là muốn làm gì?"
Thẩm Chanh cũng không đáp lời, chỉ là đưa con dao găm cho ông
Thẩm Trung Minh không có nhận, nhíu mày hỏi cô, "Con đưa đồ chơi này cho cha làm gì?"
"Phòng thân."
Thẩm Trung Minh vừa nghe, vội đẩy tay cô trở về, "Cha cần gì phòng thân? Con giữ dao này lại đi, cha không cần."
"Bảo cha cầm thì cha cầm đi, nói nhiều như vậy làm gì."
Ở trước mặt Thẩm Trung Minh, Thẩm Chanh xưa nay luôn là bá đạo, thậm chí không cho ông một cơ hội nói không thể.
"Một lát con ra ngoài xem thử, cha khóa kỹ cửa sổ, nếu có động tĩnh gì, liền báo cảnh sát." Cô nói xong, chuyển ánh mắt đến trên giường bệnh, khẽ nhíu lông mày, "Trông chừng kỹ con trai của cha."
"Không được. Con gái, con không thể đi ra ngoài." Thẩm Trung Minh đưa tay ngăn cô lại, "Con ở lại chỗ này, để cha ra ngoài xem thử."
"Cha đi ra ngoài còn không bị người bắn chết à." Giọng nói cực kỳ lãnh lẽo, không có có một chút nhiệt độ đáng nói.
"Dù bị người bắn chết cũng không thể để con đi ra ngoài, con là một cô gái yếu đuối, nếu gặp gỡ phiền toái gì đó, sao có thể ứng phó được?"
"Vậy cha có thể ứng phó hả?"
"Cha không thể ứng phó còn không biết chạy sao?"
"Cút đi! Cha chỉ biết chạy trốn thôi?"
"Nhưng con không có chạy trốn nhanh như cha nha...."
"...."
"Con gái, con nghe cha một lần đi...."
"Không nghe, mở ra."
"Không cho!"
"Thẩm Trung Minh, cha vẫn chưa thôi hả ? Nếu không tránh ra, tự gánh lấy hậu quả."
"Aizz! Nhìn đi, tính tình nóng nảy này lại nữa rồi,...."
"Không nhanh đi một bên."
"Được rồi .... Vậy con cẩn thận một chút đó con gái, nếu thấy những người kia, không liều mạng với bọn họ , tìm một chỗ trốn đi, bằng không báo cảnh sát như con nói cũng được...."
"Ầm...."
Đáp lại ông, là một tiếng đóng cửa nặng nề.
Thẩm Chanh vừa rời khỏi phòng bệnh, trái tim của Thẩm Trung Minh liền treo lên.
Ông vội vàng tiến lên khóa trái cửa, lại kiểm tra cửa sổ có khóa kỹ chưa, sau khi xác định không có vấn đề gì, ông mới về đến bên giường bệnh ngồi xuống.
Nhưng mới ngồi xuống chưa tới mười giây, ông lại đứng lên.
Hai tay quấn chung một chỗ, đi tới đi lui ở trong phòng bệnh, càng thêm đứng ngồi không yên.
"Con gái, cha cảm giác có chút là lạ, có phải chúng ta đã bị theo dõi rồi đúng không?"
Suốt buổi chiều, Thẩm Trung Minh đứng ngồi không yên, vẫn luôn đợi ở phòng chăm sóc đặc biệt không có đi ra ngoài.
Thẩm Chanh dựa vào tường, không nói gì, ngón tay thon dài vuốt ve qua lại ở trên cằm trơn bóng, như là đang suy nghĩ gì đó.
Cô híp mắt, nhìn vị trí cửa sổ bên cạnh cửa phòng.
Bức màn đóng chặt, ngay cả tia sáng cũng không xuyên vào được, lại không che dấu được bóng dáng thoáng lóe qua bên ngoài.
Theo lý thuyết, tầng phòng chăm sóc đặc biệt này có rất ít người qua lại, nhưng hôm nay lại cực kỳ náo nhiệt, trong mấy tiếng ngắn ngủn đã có ít nhất hai ba mươi người đi qua bên ngoài.
Hơn nữa mỗi lần những người kia đi qua phòng bệnh, đều sẽ cố ý vô ý dừng lại ở bên ngoài.
Không cần đoán, gian phòng bệnh này đã bị người giám thị rồi.
Thấy nét mặt cô ngưng trọng nhưng lại không nói gì, Thẩm Trung Minh ý thức được gì đó, "Con gái, sẽ không phải bị cha nói trúng chứ?"
"Ừ."
Giọng nói lạnh nhạt, nghe không ra tâm tình của cô rốt cuộc là tốt hay xấu.
"Vậy làm sao bây giờ? Con gái, nếu những người kia thật sự tìm tới tận cửa, vậy liền phiền toái rồi."
"Nên làm gì thì làm đó."
Thẩm Chanh nói xong, đi thẳng tới bên giường bệnh, đưa tay lấy một con dao găm từ trong túi ra.
Nhìn thấy cô cầm dao, Thẩm Trung Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó sợ hãi vội vàng tiến lên dò hỏi, "Con gái, con cầm vậy này là muốn làm gì?"
Thẩm Chanh cũng không đáp lời, chỉ là đưa con dao găm cho ông
Thẩm Trung Minh không có nhận, nhíu mày hỏi cô, "Con đưa đồ chơi này cho cha làm gì?"
"Phòng thân."
Thẩm Trung Minh vừa nghe, vội đẩy tay cô trở về, "Cha cần gì phòng thân? Con giữ dao này lại đi, cha không cần."
"Bảo cha cầm thì cha cầm đi, nói nhiều như vậy làm gì."
Ở trước mặt Thẩm Trung Minh, Thẩm Chanh xưa nay luôn là bá đạo, thậm chí không cho ông một cơ hội nói không thể.
"Một lát con ra ngoài xem thử, cha khóa kỹ cửa sổ, nếu có động tĩnh gì, liền báo cảnh sát." Cô nói xong, chuyển ánh mắt đến trên giường bệnh, khẽ nhíu lông mày, "Trông chừng kỹ con trai của cha."
"Không được. Con gái, con không thể đi ra ngoài." Thẩm Trung Minh đưa tay ngăn cô lại, "Con ở lại chỗ này, để cha ra ngoài xem thử."
"Cha đi ra ngoài còn không bị người bắn chết à." Giọng nói cực kỳ lãnh lẽo, không có có một chút nhiệt độ đáng nói.
"Dù bị người bắn chết cũng không thể để con đi ra ngoài, con là một cô gái yếu đuối, nếu gặp gỡ phiền toái gì đó, sao có thể ứng phó được?"
"Vậy cha có thể ứng phó hả?"
"Cha không thể ứng phó còn không biết chạy sao?"
"Cút đi! Cha chỉ biết chạy trốn thôi?"
"Nhưng con không có chạy trốn nhanh như cha nha...."
"...."
"Con gái, con nghe cha một lần đi...."
"Không nghe, mở ra."
"Không cho!"
"Thẩm Trung Minh, cha vẫn chưa thôi hả ? Nếu không tránh ra, tự gánh lấy hậu quả."
"Aizz! Nhìn đi, tính tình nóng nảy này lại nữa rồi,...."
"Không nhanh đi một bên."
"Được rồi .... Vậy con cẩn thận một chút đó con gái, nếu thấy những người kia, không liều mạng với bọn họ , tìm một chỗ trốn đi, bằng không báo cảnh sát như con nói cũng được...."
"Ầm...."
Đáp lại ông, là một tiếng đóng cửa nặng nề.
Thẩm Chanh vừa rời khỏi phòng bệnh, trái tim của Thẩm Trung Minh liền treo lên.
Ông vội vàng tiến lên khóa trái cửa, lại kiểm tra cửa sổ có khóa kỹ chưa, sau khi xác định không có vấn đề gì, ông mới về đến bên giường bệnh ngồi xuống.
Nhưng mới ngồi xuống chưa tới mười giây, ông lại đứng lên.
Hai tay quấn chung một chỗ, đi tới đi lui ở trong phòng bệnh, càng thêm đứng ngồi không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.