Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 569: Em cảm thấy anh sẽ tin?
Hề Yên
28/12/2016
"Hôm nay mới đến...."
"Em cảm thấy anh sẽ tin tưởng?"
Thi Vực nói xong, đi thẳng tới trước máy ảnh, điều chỉnh xong máy ảnh, sau đó quan sát đánh giá toàn thân Thẩm Chanh, giống như trêu tức mở miệng: "Bảo bối, anh đã không thể chờ đợi được muốn nhìn rồi."
Thẩm Chanh không khách khí đáp lại anh hai chữ: "Sắc lang!"
Thi Vực giương nhẹ khóe môi: "Làm một người vợ, chẳng lẽ em không nên thỏa mãn nhu cầu của chồng? Hơn nữa, anh chưa xem qua, chưa sờ qua mỗi chỗ trên người của em, hửm?"
Thẩm Chanh nhíu mày, "Hôm qua lúc trời tối em không có thỏa mãn nhu cầu của anh sao? Không có cho anh xem, không cho anh sờ, không cho anh hôn đủ hả?"
Thi Vực nghe tiếng, lan tràn nụ cười nơi khóe môi càng sâu: "Tối hôm qua, là anh thỏa mãn em."
"...."
Anh thỏa mãn cô?
Xác định là anh thỏa mãn cô?
Thi Vực híp con ngươi sâu thẳm lại nhìn cô, cánh môi mỏng nhẹ nhàng hơi động: "Có phải muốn anh cởi giúp em không?"
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh, không nói một câu liền xoay người qua.
Đưa tay, bắt đầu cởi nút trên áo sơ mi.
Một viên, hai viên, ba viên ....
Lúc cởi đến viên cuối cùng, động tác trên tay cô dừng một chút, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Thi Vực, "Tuyệt đối không được nói em quyến rũ anh."
Nói xong, cởi một viên cuối cùng, chậm rãi cởi áo sơ mi ra.
Bên trong cô mặc một bộ áo ngực nhỏ màu trắng, phía trên đai an toàn là thiết kế đường viền hoa, vị trí lộ vai trở xuống, đã gợi cảm đến làm cho máu nóng người ta sục sôi.
Làn da trắng nõn mịn màng, mỗi một tấc trên người, đều tinh xảo đến không có chút tỳ vết nào.
Cô cởi áo sơ mi ra, bày ra tất cả phần lưng và tốt đẹp đến trước mặt Thi Vực.
Nhìn sau lưng trắng nõn của cô, ánh mắt Thi Vực nóng lên, trong cơ thể đã có dòng chảy nóng hực bắt đầu khởi động ở trong máu.
Đúng lúc đó, Thẩm Chanh xoay người lại đối mặt với anh.
Bụng bóng loáng bằng phẳng, dây áo lót xinh đẹp, eo thon nhỏ nắm đầy một nắm tay, và trước ngực ôm trọn miêu tả xinh đẹp, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là một hấp dẫn cực lớn.
Thi Vực nhìn cô, con ngươi vốn nóng bỏng dần dần hạ nhiệt độ xuống, đôi mắt có thể hấp dẫn hãm vào bên trong đó, giống như cuộn sóng, mênh mông không thấy đáy.
"Còn muốn cởi không?"
Thẩm Chanh không né cũng không tránh, cứ đứng thoải mái ở trước mặt anh như thế.
"Đủ rồi."
Dù Thi Vực là một người đàn ông như vậy, là một người đàn ông giữ vững nguyên tắc, đồng thời cũng không hề có nguyên tắc đáng nói.
Đồ đạc của anh, phụ nữ của anh, chỉ có thể thuộc về anh, không người nào có thể ngấp nghé, không thể đoạt lấy, không thể đánh bất kỳ mục đích nào.
Anh đột nhiên đi về phía Thẩm Chanh, cúi người nhặt áo sơ mi rơi ở trên mặt thảm lông tơ lên, bao bọc thân thể Thẩm Chanh lại, giữa răng môi tràn ra một câu lạnh lùng: "Mặc vào."
Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích, ngước mắt nhìn anh, "Không nhìn nữa?"
Thi Vực ừ một tiếng, biểu cảm trên mặt tuấn tú dường như có chút lạnh chìm.
"Nhưng hiện tại em không muốn mặc áo, nóng ...."
Thẩm Chanh chẳng những không mặc áo vào, ngược lại còn đưa tay kéo áo sơ mi phủ lên người xuống.
Áo sơ mi rơi xuống từ trên người cô, Thi Vực liền dùng tay bắt lấy, không nói một lời, khoác lên người cô lần nữa.
Lần này, không có cho Thẩm Chanh một cơ hội có thể phản kháng, bàn tay một phát nắm lấy cổ tay của cô, bỏ tay của cô vào trong tay áo sơ mi.
Màn này, rất mờ ám.
Một người đàn ông tự tay mặc áo cho phụ nữ, còn là dùng cách này.
Thẩm Chanh tuyệt không phối hợp, một tay vừa mới duỗi vào trong tay áo, cô lại không an phận rút ra.
"Em cảm thấy anh sẽ tin tưởng?"
Thi Vực nói xong, đi thẳng tới trước máy ảnh, điều chỉnh xong máy ảnh, sau đó quan sát đánh giá toàn thân Thẩm Chanh, giống như trêu tức mở miệng: "Bảo bối, anh đã không thể chờ đợi được muốn nhìn rồi."
Thẩm Chanh không khách khí đáp lại anh hai chữ: "Sắc lang!"
Thi Vực giương nhẹ khóe môi: "Làm một người vợ, chẳng lẽ em không nên thỏa mãn nhu cầu của chồng? Hơn nữa, anh chưa xem qua, chưa sờ qua mỗi chỗ trên người của em, hửm?"
Thẩm Chanh nhíu mày, "Hôm qua lúc trời tối em không có thỏa mãn nhu cầu của anh sao? Không có cho anh xem, không cho anh sờ, không cho anh hôn đủ hả?"
Thi Vực nghe tiếng, lan tràn nụ cười nơi khóe môi càng sâu: "Tối hôm qua, là anh thỏa mãn em."
"...."
Anh thỏa mãn cô?
Xác định là anh thỏa mãn cô?
Thi Vực híp con ngươi sâu thẳm lại nhìn cô, cánh môi mỏng nhẹ nhàng hơi động: "Có phải muốn anh cởi giúp em không?"
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh, không nói một câu liền xoay người qua.
Đưa tay, bắt đầu cởi nút trên áo sơ mi.
Một viên, hai viên, ba viên ....
Lúc cởi đến viên cuối cùng, động tác trên tay cô dừng một chút, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Thi Vực, "Tuyệt đối không được nói em quyến rũ anh."
Nói xong, cởi một viên cuối cùng, chậm rãi cởi áo sơ mi ra.
Bên trong cô mặc một bộ áo ngực nhỏ màu trắng, phía trên đai an toàn là thiết kế đường viền hoa, vị trí lộ vai trở xuống, đã gợi cảm đến làm cho máu nóng người ta sục sôi.
Làn da trắng nõn mịn màng, mỗi một tấc trên người, đều tinh xảo đến không có chút tỳ vết nào.
Cô cởi áo sơ mi ra, bày ra tất cả phần lưng và tốt đẹp đến trước mặt Thi Vực.
Nhìn sau lưng trắng nõn của cô, ánh mắt Thi Vực nóng lên, trong cơ thể đã có dòng chảy nóng hực bắt đầu khởi động ở trong máu.
Đúng lúc đó, Thẩm Chanh xoay người lại đối mặt với anh.
Bụng bóng loáng bằng phẳng, dây áo lót xinh đẹp, eo thon nhỏ nắm đầy một nắm tay, và trước ngực ôm trọn miêu tả xinh đẹp, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là một hấp dẫn cực lớn.
Thi Vực nhìn cô, con ngươi vốn nóng bỏng dần dần hạ nhiệt độ xuống, đôi mắt có thể hấp dẫn hãm vào bên trong đó, giống như cuộn sóng, mênh mông không thấy đáy.
"Còn muốn cởi không?"
Thẩm Chanh không né cũng không tránh, cứ đứng thoải mái ở trước mặt anh như thế.
"Đủ rồi."
Dù Thi Vực là một người đàn ông như vậy, là một người đàn ông giữ vững nguyên tắc, đồng thời cũng không hề có nguyên tắc đáng nói.
Đồ đạc của anh, phụ nữ của anh, chỉ có thể thuộc về anh, không người nào có thể ngấp nghé, không thể đoạt lấy, không thể đánh bất kỳ mục đích nào.
Anh đột nhiên đi về phía Thẩm Chanh, cúi người nhặt áo sơ mi rơi ở trên mặt thảm lông tơ lên, bao bọc thân thể Thẩm Chanh lại, giữa răng môi tràn ra một câu lạnh lùng: "Mặc vào."
Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích, ngước mắt nhìn anh, "Không nhìn nữa?"
Thi Vực ừ một tiếng, biểu cảm trên mặt tuấn tú dường như có chút lạnh chìm.
"Nhưng hiện tại em không muốn mặc áo, nóng ...."
Thẩm Chanh chẳng những không mặc áo vào, ngược lại còn đưa tay kéo áo sơ mi phủ lên người xuống.
Áo sơ mi rơi xuống từ trên người cô, Thi Vực liền dùng tay bắt lấy, không nói một lời, khoác lên người cô lần nữa.
Lần này, không có cho Thẩm Chanh một cơ hội có thể phản kháng, bàn tay một phát nắm lấy cổ tay của cô, bỏ tay của cô vào trong tay áo sơ mi.
Màn này, rất mờ ám.
Một người đàn ông tự tay mặc áo cho phụ nữ, còn là dùng cách này.
Thẩm Chanh tuyệt không phối hợp, một tay vừa mới duỗi vào trong tay áo, cô lại không an phận rút ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.