Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 355: Khó chịu, đến đánh tôi đi!
Hề Yên
04/12/2016
Anh cười khẽ: "Dám."
Thẩm Chanh không muốn tiếp tục đề tài này với anh, xoay người rời đi.
Thi Vực thấy thế, sải bước đi theo.
Biết anh theo sau lưng mình, Thẩm Chanh đến đầu cũng không quay lại, "Đừng theo em."
Đối với lời nói của cô, Thi Vực làm như không nghe thấy, mãi cho đến khi mùi thuốc lá trên người mình tản đi, anh mới đi đến cạnh cô, dắt tay của cô.
Như là đang tức giận với anh, Thẩm Chanh vùng vẫy vài cái.
Nhưng Thi Vực lại nắm cô càng chặt, không có tính toán buông cô ra.
Thẩm Chanh bị nhét vào trong xe, anh đột nhiên dán tới, nói thật nhỏ ở bên tai cô: "Dẫn em đi mua quần áo."
Nói xong, anh ngồi ngay ngắn, khởi động xe, lái xe ra ngoài.
Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài một cửa hàng bán quần áo.
Thẩm Chanh liếc nhìn cửa hàng bán quần áo này, sau đó quay đầu nhìn anh, gằn từng chữ một: "Anh, mang, em, đến, mua, đồ, cho, phụ, nữ, mang, thai?"
Thi Vực ừ một tiếng, xuống xe vòng qua đầu xe mở cửa xe ghế trước ra, "Xuống."
Thẩm Chanh ngồi bất động: "Không xuống!"
Bụng cũng không có lớn, mặc quần áo bà bầu làm gì!
Sợ người khác không biết cô đang mang thai ư?
Anh nhăn lông mày một chút, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn, "Nhanh lên."
Thẩm Chanh vẫn không động, "Nói không xuống là không xuống!"
Thi Vực nheo con ngươi lạnh chìm lại, ánh mắt nguy hiểm, như là mang theo ý vị cảnh cáo.
"Ba."
Anh bắt đầu đếm.
"Hai."
"Động một chút lại đếm ba hai một, nhàm chán!"
Thẩm Chanh không vui oán trách một câu, xoay người đẩy anh ra, vẫn là xuống xe.
Hôm nay Thi Vực mặc một áo sơmi sợi tơ màu đen, nút thắt vị trí cổ áo mở toang hoang hai viên, lộ ra một ít da thịt màu cổ đồng.
Anh đi ở phía trước, cắm tay chống ở trong túi quần, giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã cao quý, khiến cho nữ sinh qua đường chung quanh thét chói tai liên tục!
"Oa! Rất đẹp trai!"
"Luôn cho rằng loại cực phẩm này chỉ có thể nhìn thấy ở trong phim truyền hình, không ngờ trong hiện thực cũng có thể gặp được!"
"Thật sự rất đẹp trai .... rất có khí chất! Phải làm sao đây, xuân tâm của tôi nhộn nhạo rồi..."
"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, rất muốn làm bạn gái anh ấy!"
Nghe được lời nghị luận của bọn họ, Thẩm Chanh chỉ lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn bọn họ, liền đưa tay ôm cổ tay Thi Vực.
Cô làm ra động tác như vậy, chẳng khác gì đang nhắc nhở những người kia, người đàn ông cực phẩm này đã có chủ!
"Stop đê.. ...."
"Có gì rất giỏi đâu, đàn ông tốt lại không chỉ một, dáng dấp chị đây xinh đẹp như vậy, tiện tay liền nắm được bó to đàn ông!"
"Đàn ông lớn lên đẹp trai đều hoa tâm, không đáng tin cậy, em gái, chớ đắc ý quá sớm ...."
"Đúng vậy!"
Mới vừa rồi còn đang ngó chừng con mồi chảy nước miếng, chớp mắt liền nói người đó không tốt.
Thẩm Chanh cười liếc nhìn bọn họ, giống như khiêu khích cong khóe môi lên, vẻ mặt như thế như là nói: "Khó chịu, đến đánh tôi đi!"
Thi Vực bắt được vẻ mặt rất nhỏ của cô ở trong mắt, bất giác giương khóe môi lên.
Sau khi vào tiệm, Thẩm Chanh dạo qua một vòng, chọn lấy một chiếc váy.
Phong cách váy rất đặc biệt, áp dụng thiết kế buộc dây sau lưng, rất đẹp.
Thẩm Chanh vào phòng thử áo mặc thử, nhưng làm thế nào cũng không buộc dây ở sau lưng được.
Thi Vực gác hai chân ngồi trên ghế sofa, giang hai cánh tay dựa vào ở phía sau, tư thái lười biếng nhìn phương hướng phòng thử áo.
Đột nhiên, cửa phòng thử áo mở một đường nhỏ, sau đó truyền đến tiếng nói của Thẩm Chanh: "Ông xã, anh tới giúp em một chút."
Nếu người đàn ông khác gặp phải tình huống như vậy, nhất định sẽ căn dặn nhân viên cửa hàng đi hỗ trợ.
Nhưng tham muốn chiếm hữu của Thi Vực quá mạnh mẽ, không thích người khác đụng vào người phụ nữ của mình, vì vậy đứng lên, mở bước chân ra đi tới.
Thẩm Chanh không muốn tiếp tục đề tài này với anh, xoay người rời đi.
Thi Vực thấy thế, sải bước đi theo.
Biết anh theo sau lưng mình, Thẩm Chanh đến đầu cũng không quay lại, "Đừng theo em."
Đối với lời nói của cô, Thi Vực làm như không nghe thấy, mãi cho đến khi mùi thuốc lá trên người mình tản đi, anh mới đi đến cạnh cô, dắt tay của cô.
Như là đang tức giận với anh, Thẩm Chanh vùng vẫy vài cái.
Nhưng Thi Vực lại nắm cô càng chặt, không có tính toán buông cô ra.
Thẩm Chanh bị nhét vào trong xe, anh đột nhiên dán tới, nói thật nhỏ ở bên tai cô: "Dẫn em đi mua quần áo."
Nói xong, anh ngồi ngay ngắn, khởi động xe, lái xe ra ngoài.
Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài một cửa hàng bán quần áo.
Thẩm Chanh liếc nhìn cửa hàng bán quần áo này, sau đó quay đầu nhìn anh, gằn từng chữ một: "Anh, mang, em, đến, mua, đồ, cho, phụ, nữ, mang, thai?"
Thi Vực ừ một tiếng, xuống xe vòng qua đầu xe mở cửa xe ghế trước ra, "Xuống."
Thẩm Chanh ngồi bất động: "Không xuống!"
Bụng cũng không có lớn, mặc quần áo bà bầu làm gì!
Sợ người khác không biết cô đang mang thai ư?
Anh nhăn lông mày một chút, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn, "Nhanh lên."
Thẩm Chanh vẫn không động, "Nói không xuống là không xuống!"
Thi Vực nheo con ngươi lạnh chìm lại, ánh mắt nguy hiểm, như là mang theo ý vị cảnh cáo.
"Ba."
Anh bắt đầu đếm.
"Hai."
"Động một chút lại đếm ba hai một, nhàm chán!"
Thẩm Chanh không vui oán trách một câu, xoay người đẩy anh ra, vẫn là xuống xe.
Hôm nay Thi Vực mặc một áo sơmi sợi tơ màu đen, nút thắt vị trí cổ áo mở toang hoang hai viên, lộ ra một ít da thịt màu cổ đồng.
Anh đi ở phía trước, cắm tay chống ở trong túi quần, giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã cao quý, khiến cho nữ sinh qua đường chung quanh thét chói tai liên tục!
"Oa! Rất đẹp trai!"
"Luôn cho rằng loại cực phẩm này chỉ có thể nhìn thấy ở trong phim truyền hình, không ngờ trong hiện thực cũng có thể gặp được!"
"Thật sự rất đẹp trai .... rất có khí chất! Phải làm sao đây, xuân tâm của tôi nhộn nhạo rồi..."
"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, rất muốn làm bạn gái anh ấy!"
Nghe được lời nghị luận của bọn họ, Thẩm Chanh chỉ lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn bọn họ, liền đưa tay ôm cổ tay Thi Vực.
Cô làm ra động tác như vậy, chẳng khác gì đang nhắc nhở những người kia, người đàn ông cực phẩm này đã có chủ!
"Stop đê.. ...."
"Có gì rất giỏi đâu, đàn ông tốt lại không chỉ một, dáng dấp chị đây xinh đẹp như vậy, tiện tay liền nắm được bó to đàn ông!"
"Đàn ông lớn lên đẹp trai đều hoa tâm, không đáng tin cậy, em gái, chớ đắc ý quá sớm ...."
"Đúng vậy!"
Mới vừa rồi còn đang ngó chừng con mồi chảy nước miếng, chớp mắt liền nói người đó không tốt.
Thẩm Chanh cười liếc nhìn bọn họ, giống như khiêu khích cong khóe môi lên, vẻ mặt như thế như là nói: "Khó chịu, đến đánh tôi đi!"
Thi Vực bắt được vẻ mặt rất nhỏ của cô ở trong mắt, bất giác giương khóe môi lên.
Sau khi vào tiệm, Thẩm Chanh dạo qua một vòng, chọn lấy một chiếc váy.
Phong cách váy rất đặc biệt, áp dụng thiết kế buộc dây sau lưng, rất đẹp.
Thẩm Chanh vào phòng thử áo mặc thử, nhưng làm thế nào cũng không buộc dây ở sau lưng được.
Thi Vực gác hai chân ngồi trên ghế sofa, giang hai cánh tay dựa vào ở phía sau, tư thái lười biếng nhìn phương hướng phòng thử áo.
Đột nhiên, cửa phòng thử áo mở một đường nhỏ, sau đó truyền đến tiếng nói của Thẩm Chanh: "Ông xã, anh tới giúp em một chút."
Nếu người đàn ông khác gặp phải tình huống như vậy, nhất định sẽ căn dặn nhân viên cửa hàng đi hỗ trợ.
Nhưng tham muốn chiếm hữu của Thi Vực quá mạnh mẽ, không thích người khác đụng vào người phụ nữ của mình, vì vậy đứng lên, mở bước chân ra đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.