Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 464: Nơi này, chính là Mị Cửu Môn
Hề Yên
19/12/2016
Editor: May
Phía nam, trên đảo vô danh dùng biển vây quanh.
Một tòa nhà có thể so với đế cung đứng rõ ràng, chiếm diện tích không tính rất rộng, nhưng phương tiện và bố cục, có thể nói là hạng nhất.
Nơi này, chính là Mị Cửu Môn.
Vùng biển này ở sau lưng một ngọn núi hoang, trên núi hoang cỏ dại mọc um tùm, dã thú lảng vảng, gần như không người nào dám xuất hiện ở nơi này.
Từ khi Mị Cửu Môn tạo thành đến nay, không ít người đang âm thầm lén lút tra xét.
Ở trong số họ, một nhóm người là muốn hủy diệt tổ chức này, một nhóm người khác là muốn thành lập hợp tác nhất định với tổ chức này, nhưng lại không một ai có thể đạt được mục đích.
Mị Cửu Môn, từ đầu đến cuối đều là một truyền thuyết xa vời không thể chạm tới.
Có người nói Mị Cửu Môn vốn không tồn tại, bởi vì không có người nhìn thấy.
Cũng có người nói Mị Cửu Môn là một địa ngục, nếu như có thể đi vào, vậy thì nhất định là có vào không ra.
Nhưng những thứ này, cũng đều là lời đồn, bởi vì Mị Cửu Môn thật sự tồn tại.
Về phần có thật có vào không ra hay không, chỉ sợ phải hỏi người đi vào mới có thể nhận được một đáp án chân chính.
Trên đường dọc bờ biển, một chiếc xe con nhanh chóng chạy về phía trước.
Vòng qua cong cong quẹo quẹo, dừng lại ở một khu vực trống trải.
Bởi vì do thắng gấp, thân thể Thẩm Chanh không kiềm chế được hơi nghiêng tới trước.
Ngay khi đầu sắp đụng đến trên ghế ngồi phía trước, bả vai bị người một phát bắt được.
Nữ sát thủ đồ đen bên cạnh phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời đưa tay khống chế bờ vai của cô, mới ổn định được thân thể của cô.
Đúng lúc đó, mấy người phụ nữ trong xe châu đầu ghé tai lại.
Thẩm Chanh khẽ nhíu chặt mi tâm, muốn nghe rõ ràng bọn họ đang nói cái gì, nhưng đối thoại lại đột nhiên ngưng hẳn.
Sau đó, cô nghe được tiếng cửa xe được mở ra.
"Xuống xe!"
Đối phương chỉ nhắc nhở một câu, liền không khách khí đẩy cô xuống xe.
Bởi vì trên mặt đất không bằng phẳng, chân Thẩm Chanh không cẩn thận trẹo một chút, hơn nữa vừa vặn trẹo phải vết thương trước đó.
"Dựa vào!"
Cô đã lâu không bộc phát, cuối cùng không nhịn được nữa.
Nữ sát thủ bên cạnh khinh miệt nhìn cô một cái, đưa tay không khách khí lấy miếng vải đen che trên mắt cô xuống, sau đó lại đẩy cô một phát: "Đi!"
Thẩm Chanh lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng ổn định thân thể, chỗ mắt cá chân truyền tới đau nhức kịch liệt làm cô suýt nữa không thể chống chọi.
Nhưng những lúc thế này, dù khó chịu hơn nữa cũng phải cắn răng gượng chống!
Tỉnh táo, tỉnh táo.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết mức khắc chế tâm tình của mình.
Hiện tại cô đối mặt là sát thủ, cứng rắn sẽ không có một chút chỗ tốt với mình, huống chi bây giờ cô còn mang thai.
Dù không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng một chút.
Chết không có gì đáng sợ, nhưng đứa bé này .... Cô thật sự dứt bỏ được sao?
Lúc đang đối mặt với Phượng Cửu Mị, cô từ chối cho ý kiến, thậm chí từng nói, nếu như muốn mạng của cô, liền cứ việc lấy đi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy dường như là đang thể hiện.
Bởi vì sẽ không ai rõ ràng hơn cô, đứa nhỏ trong bụng có bao nhiêu quan trọng với cô, lại có bao nhiêu quan trọng với anh, làm sao có thể nói không cần là không cần!
Tay nhẹ nhàng xoa bụng hơi nhô lên, bốn tháng rồi...
Đột nhiên, cô bất giác gợi khóe môi lên.
Chẳng qua chỉ qua một đêm mà thôi, sao cô lại cảm thấy đã lớn rất nhiều.
Có phải song sinh không?
Đi theo sau lưng mấy nữ sát thủ, đi khoảng 15 phút gì đó, vòng qua một ngọn núi hoang, dừng lại.
Nhìn phía trước cách đó không xa, Thẩm Chanh liền giật mình ....
Hoàn toàn thật không ngờ, ở loại vùng hoang dã như vậy lại có một vùng biển!
Trên biển, tòa nhà xa hoa lộng lẫy đó, rất chướng mắt.
Phía nam, trên đảo vô danh dùng biển vây quanh.
Một tòa nhà có thể so với đế cung đứng rõ ràng, chiếm diện tích không tính rất rộng, nhưng phương tiện và bố cục, có thể nói là hạng nhất.
Nơi này, chính là Mị Cửu Môn.
Vùng biển này ở sau lưng một ngọn núi hoang, trên núi hoang cỏ dại mọc um tùm, dã thú lảng vảng, gần như không người nào dám xuất hiện ở nơi này.
Từ khi Mị Cửu Môn tạo thành đến nay, không ít người đang âm thầm lén lút tra xét.
Ở trong số họ, một nhóm người là muốn hủy diệt tổ chức này, một nhóm người khác là muốn thành lập hợp tác nhất định với tổ chức này, nhưng lại không một ai có thể đạt được mục đích.
Mị Cửu Môn, từ đầu đến cuối đều là một truyền thuyết xa vời không thể chạm tới.
Có người nói Mị Cửu Môn vốn không tồn tại, bởi vì không có người nhìn thấy.
Cũng có người nói Mị Cửu Môn là một địa ngục, nếu như có thể đi vào, vậy thì nhất định là có vào không ra.
Nhưng những thứ này, cũng đều là lời đồn, bởi vì Mị Cửu Môn thật sự tồn tại.
Về phần có thật có vào không ra hay không, chỉ sợ phải hỏi người đi vào mới có thể nhận được một đáp án chân chính.
Trên đường dọc bờ biển, một chiếc xe con nhanh chóng chạy về phía trước.
Vòng qua cong cong quẹo quẹo, dừng lại ở một khu vực trống trải.
Bởi vì do thắng gấp, thân thể Thẩm Chanh không kiềm chế được hơi nghiêng tới trước.
Ngay khi đầu sắp đụng đến trên ghế ngồi phía trước, bả vai bị người một phát bắt được.
Nữ sát thủ đồ đen bên cạnh phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời đưa tay khống chế bờ vai của cô, mới ổn định được thân thể của cô.
Đúng lúc đó, mấy người phụ nữ trong xe châu đầu ghé tai lại.
Thẩm Chanh khẽ nhíu chặt mi tâm, muốn nghe rõ ràng bọn họ đang nói cái gì, nhưng đối thoại lại đột nhiên ngưng hẳn.
Sau đó, cô nghe được tiếng cửa xe được mở ra.
"Xuống xe!"
Đối phương chỉ nhắc nhở một câu, liền không khách khí đẩy cô xuống xe.
Bởi vì trên mặt đất không bằng phẳng, chân Thẩm Chanh không cẩn thận trẹo một chút, hơn nữa vừa vặn trẹo phải vết thương trước đó.
"Dựa vào!"
Cô đã lâu không bộc phát, cuối cùng không nhịn được nữa.
Nữ sát thủ bên cạnh khinh miệt nhìn cô một cái, đưa tay không khách khí lấy miếng vải đen che trên mắt cô xuống, sau đó lại đẩy cô một phát: "Đi!"
Thẩm Chanh lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng ổn định thân thể, chỗ mắt cá chân truyền tới đau nhức kịch liệt làm cô suýt nữa không thể chống chọi.
Nhưng những lúc thế này, dù khó chịu hơn nữa cũng phải cắn răng gượng chống!
Tỉnh táo, tỉnh táo.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết mức khắc chế tâm tình của mình.
Hiện tại cô đối mặt là sát thủ, cứng rắn sẽ không có một chút chỗ tốt với mình, huống chi bây giờ cô còn mang thai.
Dù không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng một chút.
Chết không có gì đáng sợ, nhưng đứa bé này .... Cô thật sự dứt bỏ được sao?
Lúc đang đối mặt với Phượng Cửu Mị, cô từ chối cho ý kiến, thậm chí từng nói, nếu như muốn mạng của cô, liền cứ việc lấy đi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy dường như là đang thể hiện.
Bởi vì sẽ không ai rõ ràng hơn cô, đứa nhỏ trong bụng có bao nhiêu quan trọng với cô, lại có bao nhiêu quan trọng với anh, làm sao có thể nói không cần là không cần!
Tay nhẹ nhàng xoa bụng hơi nhô lên, bốn tháng rồi...
Đột nhiên, cô bất giác gợi khóe môi lên.
Chẳng qua chỉ qua một đêm mà thôi, sao cô lại cảm thấy đã lớn rất nhiều.
Có phải song sinh không?
Đi theo sau lưng mấy nữ sát thủ, đi khoảng 15 phút gì đó, vòng qua một ngọn núi hoang, dừng lại.
Nhìn phía trước cách đó không xa, Thẩm Chanh liền giật mình ....
Hoàn toàn thật không ngờ, ở loại vùng hoang dã như vậy lại có một vùng biển!
Trên biển, tòa nhà xa hoa lộng lẫy đó, rất chướng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.