Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 341: Thả rắn.
Hề Yên
03/12/2016
Nhân viên làm việc tay chân vội vàng lóng ngóng rửa sạch keo cường
lực trên camera giám sát, sợ động tác hơi chậm một chút sẽ bị mất công
việc.
Hà Duệ điều một nhóm người đến, đứng ở tất cả đường đi cửa ra vào, căn dặn bọn họ hễ phát hiện người khả nghi liền bắt lại.
Khi tất cả mọi người đều tập trung làm việc, người đàn ông lén la lén lút lúc trước đã thay một bộ đồng phục làm việc, đồng thời lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống.
Bộ dáng của anh cũng không xuất chúng, hơn nữa nhân viên làm việc ở Thủy Đô quá nhiều, cho nên cũng không có đi chú ý hắn ta.
Lầu chín tổng cộng có ba gian phòng tổng thống, phòng của Thẩm Chanh ở cuối cùng của hàng lang, ít nhất khoảng 300 mét vuông.
Cửa phòng chọn dùng cửa chống đạn phòng cháy để thiết kế, khóa cửa đã trải qua xử lý đặc biệt.
Hai phòng còn lại thì không giống như vậy, nhất định phải thông qua vân tay và mật mã mới có thể tiến vào, cho nên tương đối an toàn hơn rất nhiều.
Mà phòng ở của Mạc Khuynh Tâm thì kém hơn một chút, tuy khóa cửa giống nhau, nhưng vị trí phía dưới cùng của cửa phòng có một khe hở cao tám centimet.
Thật ra khe hở này cũng không phải chỗ hở, bởi vì dưới cửa phòng bình thường đều sẽ chọn dùng khái niệm thiết kế như vậy.
Vì không kinh nhiễu tầng lầu khách quý này, nhân viên làm việc không dám trắng trợn phô trương, lúc không thể hoàn toàn xử lý xong keo cường lực trên camera giám sát, chỉ có thể rời đi.
Sau khi trưng cầu sự đồng ý của Hà Duệ, quyết định buổi tối lại đến xử lý.
Cũng đúng lúc này, người đàn ông mặc quần áo lao động, không chút hoang mang đi tới cửa cầu thang.
Hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, biểu hiện vô cùng trấn định.
Cầm trong tay một cái túi công cụ, không nhanh không chậm đi đến gian phòng của Mạc Khuynh Tâm.
Lúc đi đến bên ngoài căn phòng, người đàn ông quay đầu lại liếc mắt nhìn đầu hành lang và cửa thang máy, lần nữa xác định không có người, mới nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Mở túi công cụ trên tay ra, dùng tay mang bao tay cầm rắn phun lưỡi ra, thả rắn vào thông qua khe hở ở dưới cửa phòng ....
Đợi ở ngoài cửa khoảng nửa phút, hắn không có tiếp tục lưu lại, xoay người bước nhanh chợt tiến trong hành lang.
Sau khi xuống lầu, hắn tìm một vị trí bí mật, bấm một chiếc điện thoại.
Đầu kia vừa tiếp nghe, hắn liền không thể chờ đợi được mở miệng: "Này, chị An, chuyện thành công, chị có muốn lên xem một chút không?"
"Nhanh như vậy liền thành công rồi?" Hạ An An có chút không tin, "Thật sự bỏ món đồ kia vào rồi? Anh thấy tiến vào trong chưa?"
Người đàn ông cười nói: "Đó là đương nhiên! Chị An, tốt xấu gì tôi cũng theo anh Duệ bao nhiêu năm qua, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn với anh Duệ?"
"Tuy là nói như vậy, nhưng tôi vẫn có chút không yên lòng ...." Hạ An An do dự một lát, hỏi: "Anh có nhận rõ người không? Cũng đừng thả nhầm phòng đó."
"Nhất định không sai được, tôi nhìn tận mắt người phụ nữ kia đi tới. Hôm nay cô ta mặc quần áo giống như trên hình chị cho, lại nói, thật đúng là có chút xinh đẹp."
"Cô ta xinh đẹp?" Hạ An An không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Anh chỉ có chút tiền đồ ấy! Loại mặt hàng phụ nữ đó cũng để ý sao!"
"Chị An, chị đừng nóng giận, người phụ nữ đó xinh đẹp hơn nữa cũng kém hơn chị, không phải sao. Hơn nữa chị không biết đâu, anh Duệ thường hay khen chị ở trước mặt bạn bè anh ấy, nói mang theo chị đi ra ngoài có mặt mũi."
"Anh Duệ thật đã nói như vậy? Anh cũng đừng dùng chuyện này để lừa gạt tôi." Tuy rằng giọng điệu Hạ An An vẫn có chút không vui, nhưng vẫn tốt hơn tức giận lúc vừa rồi một chút.
"Chị An, tôi lừa chị làm gì, anh Duệ thật sự đã nói như vậy."
"Tin rằng anh cũng không dám nói hưu nói vượn! Được rồi, anh đi nhanh lên, đừng để cho người ta phát hiện."
Hà Duệ điều một nhóm người đến, đứng ở tất cả đường đi cửa ra vào, căn dặn bọn họ hễ phát hiện người khả nghi liền bắt lại.
Khi tất cả mọi người đều tập trung làm việc, người đàn ông lén la lén lút lúc trước đã thay một bộ đồng phục làm việc, đồng thời lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống.
Bộ dáng của anh cũng không xuất chúng, hơn nữa nhân viên làm việc ở Thủy Đô quá nhiều, cho nên cũng không có đi chú ý hắn ta.
Lầu chín tổng cộng có ba gian phòng tổng thống, phòng của Thẩm Chanh ở cuối cùng của hàng lang, ít nhất khoảng 300 mét vuông.
Cửa phòng chọn dùng cửa chống đạn phòng cháy để thiết kế, khóa cửa đã trải qua xử lý đặc biệt.
Hai phòng còn lại thì không giống như vậy, nhất định phải thông qua vân tay và mật mã mới có thể tiến vào, cho nên tương đối an toàn hơn rất nhiều.
Mà phòng ở của Mạc Khuynh Tâm thì kém hơn một chút, tuy khóa cửa giống nhau, nhưng vị trí phía dưới cùng của cửa phòng có một khe hở cao tám centimet.
Thật ra khe hở này cũng không phải chỗ hở, bởi vì dưới cửa phòng bình thường đều sẽ chọn dùng khái niệm thiết kế như vậy.
Vì không kinh nhiễu tầng lầu khách quý này, nhân viên làm việc không dám trắng trợn phô trương, lúc không thể hoàn toàn xử lý xong keo cường lực trên camera giám sát, chỉ có thể rời đi.
Sau khi trưng cầu sự đồng ý của Hà Duệ, quyết định buổi tối lại đến xử lý.
Cũng đúng lúc này, người đàn ông mặc quần áo lao động, không chút hoang mang đi tới cửa cầu thang.
Hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, biểu hiện vô cùng trấn định.
Cầm trong tay một cái túi công cụ, không nhanh không chậm đi đến gian phòng của Mạc Khuynh Tâm.
Lúc đi đến bên ngoài căn phòng, người đàn ông quay đầu lại liếc mắt nhìn đầu hành lang và cửa thang máy, lần nữa xác định không có người, mới nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Mở túi công cụ trên tay ra, dùng tay mang bao tay cầm rắn phun lưỡi ra, thả rắn vào thông qua khe hở ở dưới cửa phòng ....
Đợi ở ngoài cửa khoảng nửa phút, hắn không có tiếp tục lưu lại, xoay người bước nhanh chợt tiến trong hành lang.
Sau khi xuống lầu, hắn tìm một vị trí bí mật, bấm một chiếc điện thoại.
Đầu kia vừa tiếp nghe, hắn liền không thể chờ đợi được mở miệng: "Này, chị An, chuyện thành công, chị có muốn lên xem một chút không?"
"Nhanh như vậy liền thành công rồi?" Hạ An An có chút không tin, "Thật sự bỏ món đồ kia vào rồi? Anh thấy tiến vào trong chưa?"
Người đàn ông cười nói: "Đó là đương nhiên! Chị An, tốt xấu gì tôi cũng theo anh Duệ bao nhiêu năm qua, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn với anh Duệ?"
"Tuy là nói như vậy, nhưng tôi vẫn có chút không yên lòng ...." Hạ An An do dự một lát, hỏi: "Anh có nhận rõ người không? Cũng đừng thả nhầm phòng đó."
"Nhất định không sai được, tôi nhìn tận mắt người phụ nữ kia đi tới. Hôm nay cô ta mặc quần áo giống như trên hình chị cho, lại nói, thật đúng là có chút xinh đẹp."
"Cô ta xinh đẹp?" Hạ An An không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Anh chỉ có chút tiền đồ ấy! Loại mặt hàng phụ nữ đó cũng để ý sao!"
"Chị An, chị đừng nóng giận, người phụ nữ đó xinh đẹp hơn nữa cũng kém hơn chị, không phải sao. Hơn nữa chị không biết đâu, anh Duệ thường hay khen chị ở trước mặt bạn bè anh ấy, nói mang theo chị đi ra ngoài có mặt mũi."
"Anh Duệ thật đã nói như vậy? Anh cũng đừng dùng chuyện này để lừa gạt tôi." Tuy rằng giọng điệu Hạ An An vẫn có chút không vui, nhưng vẫn tốt hơn tức giận lúc vừa rồi một chút.
"Chị An, tôi lừa chị làm gì, anh Duệ thật sự đã nói như vậy."
"Tin rằng anh cũng không dám nói hưu nói vượn! Được rồi, anh đi nhanh lên, đừng để cho người ta phát hiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.