Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 1180: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (29)
Hề Yên
10/08/2017
Editor: May
Cuối cùng Thi Mị cũng chịu bỏ qua cho cô, chỉ là lúc anh buông cô ra không quên cảnh cáo cô: "Về sau không cho phép thảo luận với người khác vấn đề tương tự, nếu không người nào thảo luận với em, anh sẽ khiến người đó tàn phế."
Thi Khả Nhi xuống người anh, sau đó hỏi anh, "Vậy người khác muốn thảo luận với em thì sao?"
Thi Mị vươn tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, mới dửng dưng phun ra một câu: "Kết cục giống nhau."
Thi Khả Nhi: "Anh, anh cảm thấy người khác muốn nói gì làm gì, là em có thể điều khiển sao?"
Thi Mị lạnh lùng nói: "Anh quản em nhiều như vậy."
"À." Thi Khả Nhi qua loa một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn mảnh nhỏ thức ăn rải rác tứ tung, ra vẻ mất mát nói: "Dù sao cũng không thể ăn, chúng ta đi thôi."
Cô nói xong liền xoay người qua, không ngờ lại bị Thi Mị bắt lấy tay kéo trở về, anh cưỡng chế ấn bờ vai của cô để cô ngồi xuống, sau đó gọi ông chủ tới, lại gọi mấy phần tôm và một chút món ăn khác.
Mặt đất rất nhanh được người xử lý sạch sẽ, sau khi người chung quanh nghị luận một phen, đại khái là cảm thấy có chút nhàm chán, liền thôi.
Khi món ăn vừa được bưng lên, điện thoại Thi Khả Nhi liền vang lên. Thấy là khách hàng gọi điện thoại tới, vì vậy tìm một chỗ yên tĩnh nhận nghe.
Nói với đối phương khoảng mười phút đồng hồ mới kết thúc cuộc nói chuyện, lúc trở lại trên vị trí liền phát hiện, trong dĩa trên bàn đổ đầy tôm đã lột vỏ.
Mỗi con tôm đều bị bỏ đi phần đầu và đuôi, xử lý đến vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết người bóc tôm rất để tâm.
Thi Mị vẫn đang bóc tôm, hành động của anh ưu nhã mà không mất sự cao quý, rõ ràng đang làm một chuyện rất tục khí, nhưng vẫn cao quý giống như vương tử.
Thi Khả Nhi ngồi xuống, nhìn anh cười một hồi, đến khi Thi Mị xử lý tốt con tôm cuối cùng, cô mới nói: "Đàn ông nghiêm túc có sức quyến rũ nhất."
Vẻ mặt Thi Mị không có bởi vì lời của cô mà sinh ra một chút thay đổi, anh ung dung thản nhiên lau tay sạch sẽ, sau đó nói: "Mau ăn đi."
Thi Khả Nhi không nói gì thêm nữa, cầm đũa gắp con tôm lên, đưa tới bên miệng của anh, "Anh trước cắn một miếng."
Thi Mị cắn một miếng, ưu nhã nhai hai cái rồi nuốt xuống. Lúc này Thi Khả Nhi mới thu tay về, thả nửa con tôm còn lại vào trong miệng.
Mới thời gian một ngày, tình cảm giữa hai người liền có đột phá mới, lúc ở cùng nhau, giống như tuy hai mà một rồi.
Tối hôm nay Thi Khả Nhi ăn rất nhiều, cuối cùng lúc ăn không vô nữa cô giao nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này cho Thi Mị, Thi Mị cũng rất nể mặt cô. Chịu ăn chút thức ăn cô ăn còn dư lại đó.
Lúc rời khỏi tiệm Lỗ Vị thì trời vừa rạng sáng, trước khi đi Thi Mị tính tiền thay tất cả những người ăn tối nay, tốn hơn chín nghìn đồng.
Mà hơn chín nghìn đồng với anh mà nói hoàn toàn không tính là gì, uống ít một chai rượu đỏ lâu năm là có thể tiết kiệm rất nhiều hơn chín nghìn đồng để cho người khác hưởng thụ vui vẻ rồi, cho nên anh rất sẵn lòng dùng cách này đến dỗ dành Thi Khả Nhi vui vẻ.
Đi ra tiệm Lỗ Vị vẫn chưa tới mười mét, Thi Khả Nhi liền ôm bụng ngồi xổm xuống. Cả khuôn mặt đều nhăn lại một chỗ, "Ăn quá no rồi,.... Anh, em không đi nổi nữa..."
Một đêm vào nhiều năm trước, cô cũng là ăn vạ như thế này, vừa đi ra từ bên trong liền ngồi xổm trên mặt đất kêu no bụng, dù thế nào cũng không chịu đi nữa.
Khi đó lúc đầu anh không có ý định để ý cô, chậm chạp đợi không được cô lên xe, anh mới bước xuống xe nhìn cô, kết quả cô ôm bắp đùi của anh làm nũng, anh chỉ đành thỏa hiệp, bế cô lên xe.
Cuối cùng Thi Mị cũng chịu bỏ qua cho cô, chỉ là lúc anh buông cô ra không quên cảnh cáo cô: "Về sau không cho phép thảo luận với người khác vấn đề tương tự, nếu không người nào thảo luận với em, anh sẽ khiến người đó tàn phế."
Thi Khả Nhi xuống người anh, sau đó hỏi anh, "Vậy người khác muốn thảo luận với em thì sao?"
Thi Mị vươn tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, mới dửng dưng phun ra một câu: "Kết cục giống nhau."
Thi Khả Nhi: "Anh, anh cảm thấy người khác muốn nói gì làm gì, là em có thể điều khiển sao?"
Thi Mị lạnh lùng nói: "Anh quản em nhiều như vậy."
"À." Thi Khả Nhi qua loa một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn mảnh nhỏ thức ăn rải rác tứ tung, ra vẻ mất mát nói: "Dù sao cũng không thể ăn, chúng ta đi thôi."
Cô nói xong liền xoay người qua, không ngờ lại bị Thi Mị bắt lấy tay kéo trở về, anh cưỡng chế ấn bờ vai của cô để cô ngồi xuống, sau đó gọi ông chủ tới, lại gọi mấy phần tôm và một chút món ăn khác.
Mặt đất rất nhanh được người xử lý sạch sẽ, sau khi người chung quanh nghị luận một phen, đại khái là cảm thấy có chút nhàm chán, liền thôi.
Khi món ăn vừa được bưng lên, điện thoại Thi Khả Nhi liền vang lên. Thấy là khách hàng gọi điện thoại tới, vì vậy tìm một chỗ yên tĩnh nhận nghe.
Nói với đối phương khoảng mười phút đồng hồ mới kết thúc cuộc nói chuyện, lúc trở lại trên vị trí liền phát hiện, trong dĩa trên bàn đổ đầy tôm đã lột vỏ.
Mỗi con tôm đều bị bỏ đi phần đầu và đuôi, xử lý đến vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết người bóc tôm rất để tâm.
Thi Mị vẫn đang bóc tôm, hành động của anh ưu nhã mà không mất sự cao quý, rõ ràng đang làm một chuyện rất tục khí, nhưng vẫn cao quý giống như vương tử.
Thi Khả Nhi ngồi xuống, nhìn anh cười một hồi, đến khi Thi Mị xử lý tốt con tôm cuối cùng, cô mới nói: "Đàn ông nghiêm túc có sức quyến rũ nhất."
Vẻ mặt Thi Mị không có bởi vì lời của cô mà sinh ra một chút thay đổi, anh ung dung thản nhiên lau tay sạch sẽ, sau đó nói: "Mau ăn đi."
Thi Khả Nhi không nói gì thêm nữa, cầm đũa gắp con tôm lên, đưa tới bên miệng của anh, "Anh trước cắn một miếng."
Thi Mị cắn một miếng, ưu nhã nhai hai cái rồi nuốt xuống. Lúc này Thi Khả Nhi mới thu tay về, thả nửa con tôm còn lại vào trong miệng.
Mới thời gian một ngày, tình cảm giữa hai người liền có đột phá mới, lúc ở cùng nhau, giống như tuy hai mà một rồi.
Tối hôm nay Thi Khả Nhi ăn rất nhiều, cuối cùng lúc ăn không vô nữa cô giao nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này cho Thi Mị, Thi Mị cũng rất nể mặt cô. Chịu ăn chút thức ăn cô ăn còn dư lại đó.
Lúc rời khỏi tiệm Lỗ Vị thì trời vừa rạng sáng, trước khi đi Thi Mị tính tiền thay tất cả những người ăn tối nay, tốn hơn chín nghìn đồng.
Mà hơn chín nghìn đồng với anh mà nói hoàn toàn không tính là gì, uống ít một chai rượu đỏ lâu năm là có thể tiết kiệm rất nhiều hơn chín nghìn đồng để cho người khác hưởng thụ vui vẻ rồi, cho nên anh rất sẵn lòng dùng cách này đến dỗ dành Thi Khả Nhi vui vẻ.
Đi ra tiệm Lỗ Vị vẫn chưa tới mười mét, Thi Khả Nhi liền ôm bụng ngồi xổm xuống. Cả khuôn mặt đều nhăn lại một chỗ, "Ăn quá no rồi,.... Anh, em không đi nổi nữa..."
Một đêm vào nhiều năm trước, cô cũng là ăn vạ như thế này, vừa đi ra từ bên trong liền ngồi xổm trên mặt đất kêu no bụng, dù thế nào cũng không chịu đi nữa.
Khi đó lúc đầu anh không có ý định để ý cô, chậm chạp đợi không được cô lên xe, anh mới bước xuống xe nhìn cô, kết quả cô ôm bắp đùi của anh làm nũng, anh chỉ đành thỏa hiệp, bế cô lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.