Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 1201: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (50)
Hề Yên
20/08/2017
Editor: May
"Tôi chọn cửa nát nhà tan, tôi chọn để vợ của tôi đi đứng trạm!" Tiễn Hạo gần như không hề nghĩ ngợi liền thốt ra, cửa nát nhà tan và tan hết tài sản, anh ta chọn phía trước, vợ và con gái ai thích hợp đứng trạm hơn, anh ta cũng chọn phía trước.
Đối với Tiễn Hạo mà nói, sau này Trương Nga trôi qua là tốt hay xấu cũng không có quan hệ gì với anh ta, sau vụ kiện hôm nay thì quan hệ hôn nhân của anh ta và cô cũng đã hoàn toàn kết thúc, về sau cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường, tất cả đều không thể làm chung.
Ly hôn với cô ta thì đã xem như là cửa nát nhà tan, cô ta đi đứng trạm, hoặc là đi bồi rượu bán mình, đều không có quan hệ gì với anh ta.
"Ừ, rất tốt." Thi Mị vỗ bàn tay, rõ ràng là một động tác rất tùy tiện, lại làm cho người ta có một loại mỹ cảm khác, anh tựa như hàng mỹ nghệ được nhà nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ ra, rất hoàn mỹ, mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân đều không tìm ra chút tỳ vết nào.
"Lần này anh hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi đã trúng một súng của anh, lại làm ra quyết định theo lời của anh. Cùng lắm thì tôi cam đoan với anh, về sau nếu tôi gặp được luật sư Thi liền lập tức đi đường vòng, tuyệt không xuất hiện ở trước mặt cô ấy, làm bẩn ánh mắt của cô ấy...." Tiễn Hạo vội vã muốn thoát thân, cho nên chỉ có thể chịu thua.
"Có thể." Thi Mị giơ môi mỏng lên, khóe môi mang theo nụ cười có một chút thâm ý.
Tiễn Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết vấn đề xuất phát từ đâu, liền hỏi anh, "Anh, anh thật sự chịu bỏ qua cho tôi ư?"
Thi Mị không nói gì, xoay người ý bảo thủ hạ đi lên xe thể thao của anh ta lấy máy tính bảng xuống.
Ngay tại lúc Tiễn Hạo cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, Thi Mị chính là thủ hạ cầm máy tính bảng tới, dùng hai tay dâng lên đến tay của anh.
Thi Mị nhận máy tính bảng, ấn phím mở máy, ngón tay khớp xương rõ ràng nhuần nhuyễn trợt ở trên màn hình, mở file hình ảnh mới lập kia.
Ngón tay suông dài tại điểm nhẹ trên màn hình một chút, ảnh chụp một người phụ nữ bị phóng đại gấp mười lần.
Thi Mị đưa máy tính bảng về phía Tiễn Hạo, Tiễn Hạo liếc nhìn liền nhận ra người phụ nữ trên tấm ảnh, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, tay bị trói sau lưng nắm chặt hai lòng bàn tay lại, anh mở miệng chất vấn: "Anh đây là có ý gì ...."
"Không có ý gì, tôi chỉ là nghe nói, ông chủ Tiền kim ốc tàng kiều, không chỉ có một người vợ là Trương Nga, còn có một đứa con gái riêng mười sáu tuổi." Trong mắt Thi Mị mang ý cười, ung dung thản nhiên nói xong.
Sau khi nói xong, anh tiện tay quăng máy tính bảng sang một bên. Thủ hạ thấy thế, gần như phản xạ có điều kiện đưa tay đón, cũng may phản ứng đủ nhanh chóng, lúc này mới vững vàng tiếp được máy tính bảng.
"Mày lại có thể điều tra tao!" Cuối cùng Tiễn Hạo có sức lực đàn ông nên có, cuồng loạn rống lên về phía Thi Mị: "Dùng thủ đoạn không đứng đắn đi điều tra việc riêng của người khác là phạm pháp, chẳng lẽ Thi thiếu gia mày không biết sao? Lại sẽ vì một người phụ nữ mà làm chuyện như vậy!"
"Sao, anh không phục?" Thi Mị khẽ cười một tiếng, rõ ràng đang cười, nhưng cao thấp quanh thân lại tản ra lệ khí trí mạng nhất, khiến lòng bàn chân người ta phát lạnh.
Tiễn Hạo cho rằng sau khi Thi Mị để anh ta làm lựa chọn như vậy liền bỏ qua cho anh ta, nhưng sự thật chứng minh anh nghĩ sai rồi, bởi vì đây là một cái bẫy anh bày ra, cố ý dụ dỗ anh ta nhảy vào trong cạm bẫy.
"Mày đã làm tuyệt tình như thế, vậy tao cũng không cần phải khách khí với mày nữa! Hôm nay tao liều mạng với mày!"
Khi một người tức giận tới cực điểm, thường sẽ làm ra cử động liều mạng, Tiễn Hạo giống như nổi điên đánh lên người Thi Mị, nhưng ở trước một giây sắp đụng vào Thi Mị, bị thủ hạ Thi Mị dùng một cước hung hăng đá văng.
"Tôi chọn cửa nát nhà tan, tôi chọn để vợ của tôi đi đứng trạm!" Tiễn Hạo gần như không hề nghĩ ngợi liền thốt ra, cửa nát nhà tan và tan hết tài sản, anh ta chọn phía trước, vợ và con gái ai thích hợp đứng trạm hơn, anh ta cũng chọn phía trước.
Đối với Tiễn Hạo mà nói, sau này Trương Nga trôi qua là tốt hay xấu cũng không có quan hệ gì với anh ta, sau vụ kiện hôm nay thì quan hệ hôn nhân của anh ta và cô cũng đã hoàn toàn kết thúc, về sau cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường, tất cả đều không thể làm chung.
Ly hôn với cô ta thì đã xem như là cửa nát nhà tan, cô ta đi đứng trạm, hoặc là đi bồi rượu bán mình, đều không có quan hệ gì với anh ta.
"Ừ, rất tốt." Thi Mị vỗ bàn tay, rõ ràng là một động tác rất tùy tiện, lại làm cho người ta có một loại mỹ cảm khác, anh tựa như hàng mỹ nghệ được nhà nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ ra, rất hoàn mỹ, mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân đều không tìm ra chút tỳ vết nào.
"Lần này anh hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi đã trúng một súng của anh, lại làm ra quyết định theo lời của anh. Cùng lắm thì tôi cam đoan với anh, về sau nếu tôi gặp được luật sư Thi liền lập tức đi đường vòng, tuyệt không xuất hiện ở trước mặt cô ấy, làm bẩn ánh mắt của cô ấy...." Tiễn Hạo vội vã muốn thoát thân, cho nên chỉ có thể chịu thua.
"Có thể." Thi Mị giơ môi mỏng lên, khóe môi mang theo nụ cười có một chút thâm ý.
Tiễn Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết vấn đề xuất phát từ đâu, liền hỏi anh, "Anh, anh thật sự chịu bỏ qua cho tôi ư?"
Thi Mị không nói gì, xoay người ý bảo thủ hạ đi lên xe thể thao của anh ta lấy máy tính bảng xuống.
Ngay tại lúc Tiễn Hạo cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, Thi Mị chính là thủ hạ cầm máy tính bảng tới, dùng hai tay dâng lên đến tay của anh.
Thi Mị nhận máy tính bảng, ấn phím mở máy, ngón tay khớp xương rõ ràng nhuần nhuyễn trợt ở trên màn hình, mở file hình ảnh mới lập kia.
Ngón tay suông dài tại điểm nhẹ trên màn hình một chút, ảnh chụp một người phụ nữ bị phóng đại gấp mười lần.
Thi Mị đưa máy tính bảng về phía Tiễn Hạo, Tiễn Hạo liếc nhìn liền nhận ra người phụ nữ trên tấm ảnh, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, tay bị trói sau lưng nắm chặt hai lòng bàn tay lại, anh mở miệng chất vấn: "Anh đây là có ý gì ...."
"Không có ý gì, tôi chỉ là nghe nói, ông chủ Tiền kim ốc tàng kiều, không chỉ có một người vợ là Trương Nga, còn có một đứa con gái riêng mười sáu tuổi." Trong mắt Thi Mị mang ý cười, ung dung thản nhiên nói xong.
Sau khi nói xong, anh tiện tay quăng máy tính bảng sang một bên. Thủ hạ thấy thế, gần như phản xạ có điều kiện đưa tay đón, cũng may phản ứng đủ nhanh chóng, lúc này mới vững vàng tiếp được máy tính bảng.
"Mày lại có thể điều tra tao!" Cuối cùng Tiễn Hạo có sức lực đàn ông nên có, cuồng loạn rống lên về phía Thi Mị: "Dùng thủ đoạn không đứng đắn đi điều tra việc riêng của người khác là phạm pháp, chẳng lẽ Thi thiếu gia mày không biết sao? Lại sẽ vì một người phụ nữ mà làm chuyện như vậy!"
"Sao, anh không phục?" Thi Mị khẽ cười một tiếng, rõ ràng đang cười, nhưng cao thấp quanh thân lại tản ra lệ khí trí mạng nhất, khiến lòng bàn chân người ta phát lạnh.
Tiễn Hạo cho rằng sau khi Thi Mị để anh ta làm lựa chọn như vậy liền bỏ qua cho anh ta, nhưng sự thật chứng minh anh nghĩ sai rồi, bởi vì đây là một cái bẫy anh bày ra, cố ý dụ dỗ anh ta nhảy vào trong cạm bẫy.
"Mày đã làm tuyệt tình như thế, vậy tao cũng không cần phải khách khí với mày nữa! Hôm nay tao liều mạng với mày!"
Khi một người tức giận tới cực điểm, thường sẽ làm ra cử động liều mạng, Tiễn Hạo giống như nổi điên đánh lên người Thi Mị, nhưng ở trước một giây sắp đụng vào Thi Mị, bị thủ hạ Thi Mị dùng một cước hung hăng đá văng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.