Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 434: Tính chất công việc khác biệt.
Hề Yên
15/12/2016
Editor: May
Cô chú ý tới trên bàn mỗi người đều có hộp văn kiện, bên trong kẹp đầy văn kiện.
Vừa tiếp xúc trước bàn làm việc gần mình, ngồi một cô gái nhỏ nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm.
Đang vô cùng lo lắng lật tìm trong một xấp văn kiện, bộ dạng hận không thể dùng cả tay chân.
"Sao rồi?"
"Hả?" Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, lập tức nhận ra Thẩm Chanh là thư ký tổng giám đốc mới tới.
Bởi vì hôm nay cô ta vừa ngồi xuống, chợt nghe mấy đồng nghiệp cách vách nghị luận, thư ký mới tới là đại mỹ nữ, vừa đến liền oanh động cả công ty.
Cho nên cô ta cũng thừa dịp nghỉ ngơi vụng trộm chú ý một chút.
Cô gái nhỏ hoàn hồn, "À, chờ một chút tôi phải nộp phần báo biểu chiều hôm qua, kết quả lại không tìm được."
Thẩm Chanh nhìn một đống văn kiện kia của cô ta, không kiềm được nhức đầu, "Văn kiện cũ không cần nên cất liền cất, đừng nên đều đặt chung một chỗ."
"Không phải .... Những văn kiện này đều là trong vòng ba ngày, có rất nhiều phần dự bị vẫn đang xét duyệt, có rất nhiều số liệu vẫn chưa làm xong, đều là dùng được." Cô gái nhỏ giọng giải thích.
Thẩm Chanh không nói gì thêm.
Nhìn một chồng văn kiện trong tay đối phương, không kiềm được nhíu nhíu mày.
Những văn kiện kia, gần như nhiều gấp hai mươi lần phần văn kiện cô đã xem.
Cô đột nhiên hiểu được loại bầu không khí bận rộn này là tới từ đâu rồi.
Người khác phải chỉnh lý chính là văn kiện như núi như biển, mà cô chỉ cần làm một phần công việc thoải mái ở trong thời gian làm vô hạn.
Cô giãn lông mày ra, trên mặt ung dung thản nhiên, "Nếu bận không nổi thì phản ánh xuống cho chủ quản."
"Aizz, không có chuyện gì, chuyện này rất bình thường, tất cả mọi người đều phải làm những thứ này."
Cô gái nhỏ thở dài, vẻ mặt sinh không thể yêu.
Cô quay đầu lại nhìn lướt qua các đồng nghiệp vùi đầu khổ làm, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm văn kiện.
Thẩm Chanh siết chặc văn kiện trên tay, liếc nhìn cô gái nhỏ, lại nhìn sang phần văn kiện kia trong tay mình, rồi quét mắt nhìn chung quanh một chút.
Tất cả mọi người đang khẩn trương bận rộn , rất nhiều người đang múa bút thành văn ở trong biển văn kiện, cũng không có ít người cau chặt lông mày, nhanh chóng đối diện máy vi tính gõ bàn phím.
Thẩm Chanh sải bước đi đến phòng tài vụ, cô muốn cố gắng hết mức để bản thân vội một chút, không đến mức không hợp với hoàn cảnh nơi này.
Tình huống bận rộn của phòng tài vụ, không có gì khác với bên ngoài, cũng vội sứt đầu mẻ trán.
Thẩm Chanh: "...."
Giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô trôi qua tự nhiên tự đắc như vậy.
Nhưng nếu như cô cho rằng phần công việc này quá dễ dàng, vậy thì sai rồi.
Bởi vì công việc ngày hôm sau, càng đơn giản đến mức khiến chính cô cũng cảm thấy đáng xấu hổ....
Công việc cả ngày, lại có thể chỉ là đóng dấu ở trên một phần văn kiện!
Không sai, chính là phần văn kiện ngày hôm qua, Thi Vực bảo cô thẩm tra bản thảo lần cuối sau đó đóng dấu.
"Có phải quá mức rồi không?" Thẩm Chanh vỗ văn kiện tới trước mặt Thi Vực.
Ánh mắt Thi Vực khẽ quét qua bàn tay non mềm trắng nõn của cô, "Quá chuyện gì?"
Ngay sau đó lại nheo con ngươi lại, quan sát cô.
Không biết cô là thật tức giận hay là giả bộ tức giận, bộ dạng như vậy .... dường như có chút đáng yêu.
"Có phải công việc của em quá đặc biệt rồi không? Em là nói, so với người khác, lượng công việc của em ít đến quá đặc biệt rồi!"
"Em là thư ký, tính chất không giống với những nhân viên khác."
Thi Vực nghiêng người tới trước, bắt được tay của cô, sau đó kéo cô vào trong ngực, động tác êm ái lại nhanh chóng, "Em là đến nói cho anh biết em muốn bận một chút?"
Không đợi Thẩm Chanh trả lời, giọng nói của anh lại thấp một chút, "Anh từng nói qua chức trách thư ký tổng giám đốc của em là gì, đừng nói với anh là em quên rồi."
Cô chú ý tới trên bàn mỗi người đều có hộp văn kiện, bên trong kẹp đầy văn kiện.
Vừa tiếp xúc trước bàn làm việc gần mình, ngồi một cô gái nhỏ nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm.
Đang vô cùng lo lắng lật tìm trong một xấp văn kiện, bộ dạng hận không thể dùng cả tay chân.
"Sao rồi?"
"Hả?" Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, lập tức nhận ra Thẩm Chanh là thư ký tổng giám đốc mới tới.
Bởi vì hôm nay cô ta vừa ngồi xuống, chợt nghe mấy đồng nghiệp cách vách nghị luận, thư ký mới tới là đại mỹ nữ, vừa đến liền oanh động cả công ty.
Cho nên cô ta cũng thừa dịp nghỉ ngơi vụng trộm chú ý một chút.
Cô gái nhỏ hoàn hồn, "À, chờ một chút tôi phải nộp phần báo biểu chiều hôm qua, kết quả lại không tìm được."
Thẩm Chanh nhìn một đống văn kiện kia của cô ta, không kiềm được nhức đầu, "Văn kiện cũ không cần nên cất liền cất, đừng nên đều đặt chung một chỗ."
"Không phải .... Những văn kiện này đều là trong vòng ba ngày, có rất nhiều phần dự bị vẫn đang xét duyệt, có rất nhiều số liệu vẫn chưa làm xong, đều là dùng được." Cô gái nhỏ giọng giải thích.
Thẩm Chanh không nói gì thêm.
Nhìn một chồng văn kiện trong tay đối phương, không kiềm được nhíu nhíu mày.
Những văn kiện kia, gần như nhiều gấp hai mươi lần phần văn kiện cô đã xem.
Cô đột nhiên hiểu được loại bầu không khí bận rộn này là tới từ đâu rồi.
Người khác phải chỉnh lý chính là văn kiện như núi như biển, mà cô chỉ cần làm một phần công việc thoải mái ở trong thời gian làm vô hạn.
Cô giãn lông mày ra, trên mặt ung dung thản nhiên, "Nếu bận không nổi thì phản ánh xuống cho chủ quản."
"Aizz, không có chuyện gì, chuyện này rất bình thường, tất cả mọi người đều phải làm những thứ này."
Cô gái nhỏ thở dài, vẻ mặt sinh không thể yêu.
Cô quay đầu lại nhìn lướt qua các đồng nghiệp vùi đầu khổ làm, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm văn kiện.
Thẩm Chanh siết chặc văn kiện trên tay, liếc nhìn cô gái nhỏ, lại nhìn sang phần văn kiện kia trong tay mình, rồi quét mắt nhìn chung quanh một chút.
Tất cả mọi người đang khẩn trương bận rộn , rất nhiều người đang múa bút thành văn ở trong biển văn kiện, cũng không có ít người cau chặt lông mày, nhanh chóng đối diện máy vi tính gõ bàn phím.
Thẩm Chanh sải bước đi đến phòng tài vụ, cô muốn cố gắng hết mức để bản thân vội một chút, không đến mức không hợp với hoàn cảnh nơi này.
Tình huống bận rộn của phòng tài vụ, không có gì khác với bên ngoài, cũng vội sứt đầu mẻ trán.
Thẩm Chanh: "...."
Giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô trôi qua tự nhiên tự đắc như vậy.
Nhưng nếu như cô cho rằng phần công việc này quá dễ dàng, vậy thì sai rồi.
Bởi vì công việc ngày hôm sau, càng đơn giản đến mức khiến chính cô cũng cảm thấy đáng xấu hổ....
Công việc cả ngày, lại có thể chỉ là đóng dấu ở trên một phần văn kiện!
Không sai, chính là phần văn kiện ngày hôm qua, Thi Vực bảo cô thẩm tra bản thảo lần cuối sau đó đóng dấu.
"Có phải quá mức rồi không?" Thẩm Chanh vỗ văn kiện tới trước mặt Thi Vực.
Ánh mắt Thi Vực khẽ quét qua bàn tay non mềm trắng nõn của cô, "Quá chuyện gì?"
Ngay sau đó lại nheo con ngươi lại, quan sát cô.
Không biết cô là thật tức giận hay là giả bộ tức giận, bộ dạng như vậy .... dường như có chút đáng yêu.
"Có phải công việc của em quá đặc biệt rồi không? Em là nói, so với người khác, lượng công việc của em ít đến quá đặc biệt rồi!"
"Em là thư ký, tính chất không giống với những nhân viên khác."
Thi Vực nghiêng người tới trước, bắt được tay của cô, sau đó kéo cô vào trong ngực, động tác êm ái lại nhanh chóng, "Em là đến nói cho anh biết em muốn bận một chút?"
Không đợi Thẩm Chanh trả lời, giọng nói của anh lại thấp một chút, "Anh từng nói qua chức trách thư ký tổng giám đốc của em là gì, đừng nói với anh là em quên rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.