Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 324: Tôi chính là thích bộ dạng cô không ưa thích tôi lại nghẹn không làm gì được tôi.
Hề Yên
01/12/2016
Cô ta từ từ cúi người, che bụng của mình, trực tiếp toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Chanh chậm rãi đi đến trước mặt của cô ta, cười má lúm đồng tiền như hoa, "Cô biết tại sao tôi muốn giữ cô ở lại nơi này làm việc không?"
Đào Đào nhìn cô chằm chằm, cắt chặt môi, cô ta không cam lòng!
Vốn phần đau đớn này, hẳn là do người phụ nữ trước mặt này chịu đựng!
Nhưng hiện tại, Thẩm Chanh vẫn diễm lệ, cao quý, không ai bì nổi như vậy!
"Bởi vì ...." Thẩm Chanh để sát vào lỗ tai của cô ta, khẽ cười nói: "Tôi chính là thích bộ dáng cô không ưa thích tôi lại nghẹn không làm gì được tôi."
Nói xong, cô xoay người bước lên cầu thang xoay tròn, lưu lại tàn cuộc cho Tôn Nham xử lý.
Nửa tiếng sau, Tôn Nham gọi cho Thi Vực, báo cáo sự tình một chữ không lọt cho anh.
Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, vô cùng nguy hiểm tàn nhẫn, "Dám tính kế người phụ nữ của tôi, giỏi...."
"Ào!"
Một chậu nước lạnh tưới vào đầu, khiến Đào Đào không khỏi rùng mình một cái.
"Ông chủ, xử trí cô ta như thế nào?"
Một câu nói kia, như là chuông báo tử đến từ địa ngục, Đào Đào sợ tới mức run lên.
Ngẩng đầu nhìn Thi Vực đứng ở trước mặt cô ta, quanh thân tản ra hơi thở nguy hiểm, không kiềm được cắn chặt môi dưới, thậm chí không phát hiện mình đã cắn rách môi chảy ra một ít máu tươi.
"Thiếu, thiếu gia ...." Giọng của cô ta rất nhỏ, nhỏ đến khó có thể nghe.
Thi Vực nhìn cô ta, trên mặt anh tuấn lả vẻ chán ghét mà không có lời nào có thể miêu tả được, khóe mắt đuôi mày toàn là tàn bạo hung hăng, "Tôn Nham."
"Vâng."
"Ném cô ta đến bãi tha ma vùng ngoại thành."
Tôn Nham cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng."
"Không!" Đào Đào dùng hết sức lực toàn thân hô kêu lên, "Không! Thiếu gia! Tha cho tôi đi!"
Thi Vực giống như không nghe thấy, xoay người sải bước rời đi.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, không nói một lời trực tiếp nhấc Đào Đào lên.
"Buông ra, thả tôi ra ...." Đào Đào tuyệt vọng kêu thảm thiết, hận ý trong lòng ngập trời.
Thẩm Chanh! Đào Đào cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Thi Vực vội vàng lên lầu, Thẩm Chanh đã nằm ở trong chăn, ngủ rất sâu.
Nhìn bộ dáng lười biếng của cô, Thi Vực nhếch môi lên thành một đường cong nhàn nhạt.
Anh đi qua, cúi người ấn một nụ hôn nhẹ lên trán của cô, không có đánh thức cô.
Đào Đào bị vệ sĩ nhét vào trong xe, xe nhanh chóng chạy về phía ngoại thành.
Rất nhanh, liền đến núi hoang ngoại thành.
Im ắng tĩnh lặng, một mảnh tối tăm, gió đêm lướt qua ngọn cây, thổi trúng nhánh cây nào đó lay động, rất đáng sợ.
Hai vệ sĩ kéo Đào Đào xuống xe, ném ở trên một nấm mồ, liền nhanh chóng về đến trên xe, lái xe đi.
Đào Đào co rúc ở trên mặt đất, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cô ta ôm chặt ngực, sợ đồ không sạch sẻ sẽ bò ra từ nơi nào đó.
"Quác quác -- "
Một tiếng kêu thô két phá vỡ bầu trời yên tĩnh, Đào Đào sợ tới mức khẽ run rẩy, suýt chút nữa không khống chế nổi.
Giương mắt nhìn về phía bầu trời, hóa ra là một con quạ đen bay qua.
Trong rừng u sâm lạnh lẽo, cả người Đào Đào gần như đến ranh giới sụp đổ, chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, sắp điên mất.
Mà đêm dài đằng đẵng, sợ hãi của cô ta giờ mới chỉ bắt đầu.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Thẩm Chanh cảm thấy ngủ đủ liền rời giường rửa mặt, rồi đi xuống lầu.
Sau khi ăn sáng xong, Tôn Nham đi đến.
Nghe anh ta báo cáo, ánh mắt Thẩm Chanh là một mảnh gió êm sóng lặng.
"Tự làm tự chịu." Cô bưng nước lọc lên khẽ nhấp một ngụm, khí chất cao quý giữa phong cách lẫn cử ch biểu lộ ra không sót chút nào.
Tôn Nham chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân không sợ cô ta chạy trốn không trở lại nữa?"
Thẩm Chanh lạnh nhạt mở miệng, "Cô ta sẽ trở lại."
Tôn Nham khó hiểu, "Sao thiếu phu nhân lại khẳng định như vậy?"
Thẩm Chanh chứa đựng chút ý cười yếu ớt, "Có biết cái gì gọi là, không đạt mục đích quyết thề không bỏ qua không?"
"Mục đích gì?"
"Tiếp cận chồng tôi, câu dẫn chồng tôi!"
Tôn Nham: "...."
Thẩm Chanh chậm rãi đi đến trước mặt của cô ta, cười má lúm đồng tiền như hoa, "Cô biết tại sao tôi muốn giữ cô ở lại nơi này làm việc không?"
Đào Đào nhìn cô chằm chằm, cắt chặt môi, cô ta không cam lòng!
Vốn phần đau đớn này, hẳn là do người phụ nữ trước mặt này chịu đựng!
Nhưng hiện tại, Thẩm Chanh vẫn diễm lệ, cao quý, không ai bì nổi như vậy!
"Bởi vì ...." Thẩm Chanh để sát vào lỗ tai của cô ta, khẽ cười nói: "Tôi chính là thích bộ dáng cô không ưa thích tôi lại nghẹn không làm gì được tôi."
Nói xong, cô xoay người bước lên cầu thang xoay tròn, lưu lại tàn cuộc cho Tôn Nham xử lý.
Nửa tiếng sau, Tôn Nham gọi cho Thi Vực, báo cáo sự tình một chữ không lọt cho anh.
Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, vô cùng nguy hiểm tàn nhẫn, "Dám tính kế người phụ nữ của tôi, giỏi...."
"Ào!"
Một chậu nước lạnh tưới vào đầu, khiến Đào Đào không khỏi rùng mình một cái.
"Ông chủ, xử trí cô ta như thế nào?"
Một câu nói kia, như là chuông báo tử đến từ địa ngục, Đào Đào sợ tới mức run lên.
Ngẩng đầu nhìn Thi Vực đứng ở trước mặt cô ta, quanh thân tản ra hơi thở nguy hiểm, không kiềm được cắn chặt môi dưới, thậm chí không phát hiện mình đã cắn rách môi chảy ra một ít máu tươi.
"Thiếu, thiếu gia ...." Giọng của cô ta rất nhỏ, nhỏ đến khó có thể nghe.
Thi Vực nhìn cô ta, trên mặt anh tuấn lả vẻ chán ghét mà không có lời nào có thể miêu tả được, khóe mắt đuôi mày toàn là tàn bạo hung hăng, "Tôn Nham."
"Vâng."
"Ném cô ta đến bãi tha ma vùng ngoại thành."
Tôn Nham cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng."
"Không!" Đào Đào dùng hết sức lực toàn thân hô kêu lên, "Không! Thiếu gia! Tha cho tôi đi!"
Thi Vực giống như không nghe thấy, xoay người sải bước rời đi.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, không nói một lời trực tiếp nhấc Đào Đào lên.
"Buông ra, thả tôi ra ...." Đào Đào tuyệt vọng kêu thảm thiết, hận ý trong lòng ngập trời.
Thẩm Chanh! Đào Đào cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Thi Vực vội vàng lên lầu, Thẩm Chanh đã nằm ở trong chăn, ngủ rất sâu.
Nhìn bộ dáng lười biếng của cô, Thi Vực nhếch môi lên thành một đường cong nhàn nhạt.
Anh đi qua, cúi người ấn một nụ hôn nhẹ lên trán của cô, không có đánh thức cô.
Đào Đào bị vệ sĩ nhét vào trong xe, xe nhanh chóng chạy về phía ngoại thành.
Rất nhanh, liền đến núi hoang ngoại thành.
Im ắng tĩnh lặng, một mảnh tối tăm, gió đêm lướt qua ngọn cây, thổi trúng nhánh cây nào đó lay động, rất đáng sợ.
Hai vệ sĩ kéo Đào Đào xuống xe, ném ở trên một nấm mồ, liền nhanh chóng về đến trên xe, lái xe đi.
Đào Đào co rúc ở trên mặt đất, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cô ta ôm chặt ngực, sợ đồ không sạch sẻ sẽ bò ra từ nơi nào đó.
"Quác quác -- "
Một tiếng kêu thô két phá vỡ bầu trời yên tĩnh, Đào Đào sợ tới mức khẽ run rẩy, suýt chút nữa không khống chế nổi.
Giương mắt nhìn về phía bầu trời, hóa ra là một con quạ đen bay qua.
Trong rừng u sâm lạnh lẽo, cả người Đào Đào gần như đến ranh giới sụp đổ, chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, sắp điên mất.
Mà đêm dài đằng đẵng, sợ hãi của cô ta giờ mới chỉ bắt đầu.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Thẩm Chanh cảm thấy ngủ đủ liền rời giường rửa mặt, rồi đi xuống lầu.
Sau khi ăn sáng xong, Tôn Nham đi đến.
Nghe anh ta báo cáo, ánh mắt Thẩm Chanh là một mảnh gió êm sóng lặng.
"Tự làm tự chịu." Cô bưng nước lọc lên khẽ nhấp một ngụm, khí chất cao quý giữa phong cách lẫn cử ch biểu lộ ra không sót chút nào.
Tôn Nham chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân không sợ cô ta chạy trốn không trở lại nữa?"
Thẩm Chanh lạnh nhạt mở miệng, "Cô ta sẽ trở lại."
Tôn Nham khó hiểu, "Sao thiếu phu nhân lại khẳng định như vậy?"
Thẩm Chanh chứa đựng chút ý cười yếu ớt, "Có biết cái gì gọi là, không đạt mục đích quyết thề không bỏ qua không?"
"Mục đích gì?"
"Tiếp cận chồng tôi, câu dẫn chồng tôi!"
Tôn Nham: "...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.