Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 1074: Tôi không sao, chỉ là nghiện thuốc lá muốn hút thêm hai điếu mà thôi
Hề Yên
18/06/2017
Editor: May
"Anh ta là con trai của tướng quân, con cũng là con gái của tổng thống thôi."
Thích Cảnh Nhân không thể nói là nuông chiều từ bé, nhưng từ nhỏ đến lớn trên căn bản cô là được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, bởi vì lúc mẹ sinh cô đã khó sinh mà chết, cho nên Mạc Cẩn vẫn luôn mắc nợ mẹ con các cô, cho nên những năm gần đây ông vẫn luôn đền bù. Mà cách bù đắp, là để mọi thứ tốt nhất lại cho Thích Cảnh Nhân, kể cả chức vị tổng thống.
Thích Liên - mẹ của Thích Cảnh Nhân là con gái phó tướng thủ hạ của Mạc Cẩn, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở cùng Mạc Cẩn nhiều năm, bà chưa một lần nói qua muốn Mạc Cẩn lấy bà qua cửa, cứ thế không danh chính ngôn thuận làm người phụ nữ sau lưng của ông.
Ban đầu Mạc Cẩn chỉ xem Thích Liên thành thế thân của người vợ đã mất, nhưng sau đó ông đi ra từ trong bi thống, dần dần đã yêu Thích Liên, cho nên hợp thành một gia đình với bà.
Ngày hạnh phúc không có duy trì được bao lâu, bởi vì Thích Cảnh Nhân đến, Thích Liên liền đi vào Quỷ Môn quan, bà chết ở trên bàn phẫu thuật, chưa kịp nhìn con gái của bà.
Vì nhớ thương người vợ đã mất, Mạc Cẩn bất chấp mọi người khuyên can, để Thích Cảnh Nhân theo họ của mẹ, sở dĩ tên Cảnh Nhân, là ý hoài niệm người cũ.
Thích Cảnh Nhân biết mặc kệ cô làm cái gì, ba cô cũng sẽ không ngăn cản, không phải bởi vì ông bao che khuyết điểm, mà là bởi vì ông nhớ tình xưa. Hai mươi năm này, hầu như mỗi khi trời tối ông đều sẽ lấy ảnh chụp của mẹ cô ra xem, nói với cô rất nhiều rất nhiều lời.
"Chính là vì con là là con gái tổng thống, con mới không thể làm xằng làm bậy." Mạc Cẩn nghiêm túc nhìn cô, "Mỗi một việc con làm đều có ảnh hưởng đến quốc gia, cho nên trước khi làm nhất định phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ."
"Con không làm xằng làm bậy." Thích Cảnh Nhân nói: "Chỉ là anh con có thể làm xằng làm bậy hay không thì chưa chắc."
"Thích Cảnh Nhân." Mạc Cẩn gọi cả tên lẫn họ của cô, sau đó nói: "Gần đây anh con đang bận chính sự, con không cần quấy rầy nó."
"Đã quấy rầy rồi." Thích Cảnh Nhân từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, "Là anh của con phái người đưa con về, hơn nữa anh còn nói cho con biết, trước sáng mai sẽ quay lại thăm con."
Sau khi nói xong, cô lại bồi thêm một câu: "Anh của con cưng chiều con, sẽ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt con. Ba, ba hẳn là rất rõ ràng tính cách của anh con, nếu con nói là con muốn giết người, anh ấy nhất định sẽ chém đầu của đối phương trở về để cho con tàn phá."
Mạc Cẩn nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
*
Tần Thiếu Bạch nằm ở trên bãi cỏ sân sau nhà họ Thi hút thuốc cả đêm, trên cằm vốn cương nghị mọc ra râu ria màu xanh, nhìn có vẻ có chút chán chường.
Tống Trí Kha đến nhìn anh hai lần, cố gắng khuyên giải anh, nhưng Tần Thiếu Bạch biểu hiện ra lại là một bộ dáng "Tôi không sao, chỉ là nghiện thuốc lá muốn hút thêm hai cái điếu mà thôi". Khiến Tống Trí Kha cảm thấy không còn gì để nói, dứt khoát không quản anh nữa.
Thi Ngạo Tước xử lý tốt chuyện khác, canh giữ ở bên giường Tô Cửu Y suốt cả một buổi tối, ngay cả mắt cũng không có nhắm lại chút nào. Anh nắm tay lạnh như băng của Tô Cửu Y, không có buông lỏng chút nào, dường như muốn dùng nhiệt độ lòng bàn tay của mình để cho cô ấm áp một chút.
Trong một đêm, tin tức Tô Cửu Y bị bắn hôn mê bất tỉnh liền truyền khắp cả nhà họ Thi, khi mọi người biết được Thi Ngạo Tước chăm sóc Tô Cửu Y suốt cả một buổi tối, đều chịu khiếp sợ.
So với nữ hầu khác, quản sự hơi bình tĩnh được một chút, thật ra trước đó lúc Thi Ngạo Tước xin nghỉ cho Tô Cửu Y, bà liền đoán được quan hệ giữa hai người không cạn, chí ít không phải quan hệ chủ tớ bình thường đơn giản như vậy.
"Anh ta là con trai của tướng quân, con cũng là con gái của tổng thống thôi."
Thích Cảnh Nhân không thể nói là nuông chiều từ bé, nhưng từ nhỏ đến lớn trên căn bản cô là được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, bởi vì lúc mẹ sinh cô đã khó sinh mà chết, cho nên Mạc Cẩn vẫn luôn mắc nợ mẹ con các cô, cho nên những năm gần đây ông vẫn luôn đền bù. Mà cách bù đắp, là để mọi thứ tốt nhất lại cho Thích Cảnh Nhân, kể cả chức vị tổng thống.
Thích Liên - mẹ của Thích Cảnh Nhân là con gái phó tướng thủ hạ của Mạc Cẩn, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở cùng Mạc Cẩn nhiều năm, bà chưa một lần nói qua muốn Mạc Cẩn lấy bà qua cửa, cứ thế không danh chính ngôn thuận làm người phụ nữ sau lưng của ông.
Ban đầu Mạc Cẩn chỉ xem Thích Liên thành thế thân của người vợ đã mất, nhưng sau đó ông đi ra từ trong bi thống, dần dần đã yêu Thích Liên, cho nên hợp thành một gia đình với bà.
Ngày hạnh phúc không có duy trì được bao lâu, bởi vì Thích Cảnh Nhân đến, Thích Liên liền đi vào Quỷ Môn quan, bà chết ở trên bàn phẫu thuật, chưa kịp nhìn con gái của bà.
Vì nhớ thương người vợ đã mất, Mạc Cẩn bất chấp mọi người khuyên can, để Thích Cảnh Nhân theo họ của mẹ, sở dĩ tên Cảnh Nhân, là ý hoài niệm người cũ.
Thích Cảnh Nhân biết mặc kệ cô làm cái gì, ba cô cũng sẽ không ngăn cản, không phải bởi vì ông bao che khuyết điểm, mà là bởi vì ông nhớ tình xưa. Hai mươi năm này, hầu như mỗi khi trời tối ông đều sẽ lấy ảnh chụp của mẹ cô ra xem, nói với cô rất nhiều rất nhiều lời.
"Chính là vì con là là con gái tổng thống, con mới không thể làm xằng làm bậy." Mạc Cẩn nghiêm túc nhìn cô, "Mỗi một việc con làm đều có ảnh hưởng đến quốc gia, cho nên trước khi làm nhất định phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ."
"Con không làm xằng làm bậy." Thích Cảnh Nhân nói: "Chỉ là anh con có thể làm xằng làm bậy hay không thì chưa chắc."
"Thích Cảnh Nhân." Mạc Cẩn gọi cả tên lẫn họ của cô, sau đó nói: "Gần đây anh con đang bận chính sự, con không cần quấy rầy nó."
"Đã quấy rầy rồi." Thích Cảnh Nhân từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, "Là anh của con phái người đưa con về, hơn nữa anh còn nói cho con biết, trước sáng mai sẽ quay lại thăm con."
Sau khi nói xong, cô lại bồi thêm một câu: "Anh của con cưng chiều con, sẽ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt con. Ba, ba hẳn là rất rõ ràng tính cách của anh con, nếu con nói là con muốn giết người, anh ấy nhất định sẽ chém đầu của đối phương trở về để cho con tàn phá."
Mạc Cẩn nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
*
Tần Thiếu Bạch nằm ở trên bãi cỏ sân sau nhà họ Thi hút thuốc cả đêm, trên cằm vốn cương nghị mọc ra râu ria màu xanh, nhìn có vẻ có chút chán chường.
Tống Trí Kha đến nhìn anh hai lần, cố gắng khuyên giải anh, nhưng Tần Thiếu Bạch biểu hiện ra lại là một bộ dáng "Tôi không sao, chỉ là nghiện thuốc lá muốn hút thêm hai cái điếu mà thôi". Khiến Tống Trí Kha cảm thấy không còn gì để nói, dứt khoát không quản anh nữa.
Thi Ngạo Tước xử lý tốt chuyện khác, canh giữ ở bên giường Tô Cửu Y suốt cả một buổi tối, ngay cả mắt cũng không có nhắm lại chút nào. Anh nắm tay lạnh như băng của Tô Cửu Y, không có buông lỏng chút nào, dường như muốn dùng nhiệt độ lòng bàn tay của mình để cho cô ấm áp một chút.
Trong một đêm, tin tức Tô Cửu Y bị bắn hôn mê bất tỉnh liền truyền khắp cả nhà họ Thi, khi mọi người biết được Thi Ngạo Tước chăm sóc Tô Cửu Y suốt cả một buổi tối, đều chịu khiếp sợ.
So với nữ hầu khác, quản sự hơi bình tĩnh được một chút, thật ra trước đó lúc Thi Ngạo Tước xin nghỉ cho Tô Cửu Y, bà liền đoán được quan hệ giữa hai người không cạn, chí ít không phải quan hệ chủ tớ bình thường đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.