Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 419: Vu oan cô?
Hề Yên
14/12/2016
Editor: May
Thi Vực vừa xoay người lại, Thẩm Chanh liền nhắc nhở một câu ở bên tai anh: "Váy cô ta bị dính ướt rồi."
Vừa dứt lời, lúc ánh mắt Thi Vực còn chưa tiếp xúc đến Diệp Cẩn, liền dời về phía nơi khác.
Nhìn Diệp Cẩn trong nháy mắt liền thay ra vẻ mặt uất ức, Thẩm Chanh cảm thấy cô ta muốn sinh sự.
Quả nhiên, sau một phút, cô ta lên tiếng: "Ta biết con không thích ta, nhưng hôm nay con thật sự hơi quá đáng, sao có thể giội rượu ta chứ?"
Vào lúc cô nói lời này, rượu chảy xuống theo cổ áo của cô ta.
Áo trước ngực cô ta vốn đã mỏng, lúc này nhìn có vẻ càng thêm một mảnh sáng loáng, cảnh xuân rộng mở.
Cô ta cũng không đưa tay đi che giấu, chỉ dùng tay lau rượu trên mặt, vẻ mặt uất ức.
Đã có rất nhiều người, sau khi nghe thấy tiếng nói của cô ta, cố tình vô ý nhìn về phía này.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy một trận phiền lòng.
Cô giội rượu cô ta từ bao giờ rồi?
Diệp Cẩn nhìn cô một cái, lại nói tiếp: "Tuy rằng ta không biết chị Ôn Uyển nói với con cái gì, khiến con có ấn tượng ban đầu vào trước là chủ, do đó có thành kiến với ta. Nhưng từ nay về sau, tất cả mọi người là người một nhà, tại sao ta muốn đối với con thật tốt, con lại không lĩnh tình chứ?"
Cô ta vừa nói như vậy, lại nhắc tới Ôn Uyển, như là đang nói cho người khác biết, Ôn Uyển ngoài mặt gió thoảng mây trôi, thực ra là tiểu nhân tâm cơ thâm trầm.
Thẩm Chanh vốn không có ý định để ý cô ta.
Nhưng vừa nghe cô ta đỗ lỗi đến trên người Ôn Uyển, liền cảm thấy trong lòng không vui.
Một tiểu tam đoạt chồng của người khác, lại thành có lý rồi?
Một đám khách mời đều đang nhìn, lúc này muốn nói không phải cô hất rượu, chắc hẳn sẽ không ai tin tưởng.
Nếu cô ta thích diễn trò như vậy, cô theo cô ta là được rồi.
"Người phụ nữ đến con trai của chồng mình cũng ngấp nghé, ai muốn làm người một nhà với cô?"
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để tất cả mọi người ở hiện trường nghe được rất rõ ràng.
Diệp Cẩn hoàn toàn ngây ngốc, sững sờ nói không ra lời.
"Thật đáng tiếc, chồng tôi không có hứng thú với loại hàng phụ nữ như cô."
Thẩm Chanh rõ ràng đang cười, nhưng là lại làm cho người ta có một loại cảm giác không giận tự uy.
Chúng khách mời đều bị loại biến chuyển kịch tính này làm cho có chút choáng váng đầu, rối rít châu đầu ghé tai.
"Chậc chậc, tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là con trai của cô ta, sao loại chuyện này cũng làm ra được?"
"Người phụ nữ này vốn là một tiểu tam, đương nhiên nhìn thấy đàn ông liền muốn câu dẫn."
"Aizz, việc nhà này thật là làm cho người ta xem không hiểu."
Mắt thấy dư luận nhanh chóng phát triển về phía không có lợi cho mình, mặt Diệp Cẩn trắng bệch, "Cô đừng có nói hươu nói vượn!"
Thẩm Chanh không nhịn được cười nhạo một tiếng, nhưng không có nói thêm gì nữa.
Lúc này, Thi Diệu Quang được mọi người vây quanh cuối cùng cũng phát hiện được động tĩnh bên này, vừa thấy được Diệp Cẩn, liền vội vàng đi tới.
"Sao rồi?" Nhìn thấy cảnh tượng trước ngực Diệp Cẩn, Thi Diệu Quang vội cởi áo khoác phủ lên trên người cô ta.
Lúc này Diệp Cẩn đã hoàn toàn mất thể diện, ngón tay chỉ về phía Thẩm Chanh, khóc không ra nước mắt: "Cô, cô ta vu oan em ...."
Thẩm Chanh liếc xéo cô ta, từ chối cho ý kiến mở miệng, "Vu oan cô?"
Thi Diệu Quang thấy bộ dạng Diệp Cẩn như vậy, trái tim đau gần chết, ánh mắt lạnh lẽo, muốn nổi giận, nhưng nghĩ đây là trường hợp công cộng, cố gắng nhịn xuống.
Ông ta thấy Thẩm Chanh có chút quen mặt, nhưng hoàn toàn không nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào.
Ông ta nổi giận đùng đùng, hoàn toàn không chú ý đến Thi Vực bên cạnh Thẩm Chanh, chỉ cố nén lửa giận nói: "Người tới, mời vị tiểu thư này đi ra ngoài!"
Một đám bảo an đi lên muốn kéo Thẩm Chanh, lúc này một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm vang lên: "Ai dám?"
Thi Vực vừa xoay người lại, Thẩm Chanh liền nhắc nhở một câu ở bên tai anh: "Váy cô ta bị dính ướt rồi."
Vừa dứt lời, lúc ánh mắt Thi Vực còn chưa tiếp xúc đến Diệp Cẩn, liền dời về phía nơi khác.
Nhìn Diệp Cẩn trong nháy mắt liền thay ra vẻ mặt uất ức, Thẩm Chanh cảm thấy cô ta muốn sinh sự.
Quả nhiên, sau một phút, cô ta lên tiếng: "Ta biết con không thích ta, nhưng hôm nay con thật sự hơi quá đáng, sao có thể giội rượu ta chứ?"
Vào lúc cô nói lời này, rượu chảy xuống theo cổ áo của cô ta.
Áo trước ngực cô ta vốn đã mỏng, lúc này nhìn có vẻ càng thêm một mảnh sáng loáng, cảnh xuân rộng mở.
Cô ta cũng không đưa tay đi che giấu, chỉ dùng tay lau rượu trên mặt, vẻ mặt uất ức.
Đã có rất nhiều người, sau khi nghe thấy tiếng nói của cô ta, cố tình vô ý nhìn về phía này.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy một trận phiền lòng.
Cô giội rượu cô ta từ bao giờ rồi?
Diệp Cẩn nhìn cô một cái, lại nói tiếp: "Tuy rằng ta không biết chị Ôn Uyển nói với con cái gì, khiến con có ấn tượng ban đầu vào trước là chủ, do đó có thành kiến với ta. Nhưng từ nay về sau, tất cả mọi người là người một nhà, tại sao ta muốn đối với con thật tốt, con lại không lĩnh tình chứ?"
Cô ta vừa nói như vậy, lại nhắc tới Ôn Uyển, như là đang nói cho người khác biết, Ôn Uyển ngoài mặt gió thoảng mây trôi, thực ra là tiểu nhân tâm cơ thâm trầm.
Thẩm Chanh vốn không có ý định để ý cô ta.
Nhưng vừa nghe cô ta đỗ lỗi đến trên người Ôn Uyển, liền cảm thấy trong lòng không vui.
Một tiểu tam đoạt chồng của người khác, lại thành có lý rồi?
Một đám khách mời đều đang nhìn, lúc này muốn nói không phải cô hất rượu, chắc hẳn sẽ không ai tin tưởng.
Nếu cô ta thích diễn trò như vậy, cô theo cô ta là được rồi.
"Người phụ nữ đến con trai của chồng mình cũng ngấp nghé, ai muốn làm người một nhà với cô?"
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để tất cả mọi người ở hiện trường nghe được rất rõ ràng.
Diệp Cẩn hoàn toàn ngây ngốc, sững sờ nói không ra lời.
"Thật đáng tiếc, chồng tôi không có hứng thú với loại hàng phụ nữ như cô."
Thẩm Chanh rõ ràng đang cười, nhưng là lại làm cho người ta có một loại cảm giác không giận tự uy.
Chúng khách mời đều bị loại biến chuyển kịch tính này làm cho có chút choáng váng đầu, rối rít châu đầu ghé tai.
"Chậc chậc, tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là con trai của cô ta, sao loại chuyện này cũng làm ra được?"
"Người phụ nữ này vốn là một tiểu tam, đương nhiên nhìn thấy đàn ông liền muốn câu dẫn."
"Aizz, việc nhà này thật là làm cho người ta xem không hiểu."
Mắt thấy dư luận nhanh chóng phát triển về phía không có lợi cho mình, mặt Diệp Cẩn trắng bệch, "Cô đừng có nói hươu nói vượn!"
Thẩm Chanh không nhịn được cười nhạo một tiếng, nhưng không có nói thêm gì nữa.
Lúc này, Thi Diệu Quang được mọi người vây quanh cuối cùng cũng phát hiện được động tĩnh bên này, vừa thấy được Diệp Cẩn, liền vội vàng đi tới.
"Sao rồi?" Nhìn thấy cảnh tượng trước ngực Diệp Cẩn, Thi Diệu Quang vội cởi áo khoác phủ lên trên người cô ta.
Lúc này Diệp Cẩn đã hoàn toàn mất thể diện, ngón tay chỉ về phía Thẩm Chanh, khóc không ra nước mắt: "Cô, cô ta vu oan em ...."
Thẩm Chanh liếc xéo cô ta, từ chối cho ý kiến mở miệng, "Vu oan cô?"
Thi Diệu Quang thấy bộ dạng Diệp Cẩn như vậy, trái tim đau gần chết, ánh mắt lạnh lẽo, muốn nổi giận, nhưng nghĩ đây là trường hợp công cộng, cố gắng nhịn xuống.
Ông ta thấy Thẩm Chanh có chút quen mặt, nhưng hoàn toàn không nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào.
Ông ta nổi giận đùng đùng, hoàn toàn không chú ý đến Thi Vực bên cạnh Thẩm Chanh, chỉ cố nén lửa giận nói: "Người tới, mời vị tiểu thư này đi ra ngoài!"
Một đám bảo an đi lên muốn kéo Thẩm Chanh, lúc này một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm vang lên: "Ai dám?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.