Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 293: Yêu tinh.
Hề Yên
28/11/2016
Sau khi rời bến trở về thành phố, trời đã tối đen.
Thi Vực dừng xe ở ven đường, xuống xe vòng qua đầu xe, mở cửa xe thay Thẩm Chanh.
Lúc cúi người cỡi dây an toàn ra cho cô, nhân tiện hôn trộm một cái.
Đối với anh thỉnh thoảng đùa giỡn, Thẩm Chanh sớm đã thành thói quen, cô chỉ là nhìn anh một cái, liền trực tiếp xuống xe.
Thi Vực tùy ý cười một tiếng, lúc cô đi qua bên người anh, chộp ngay lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Vừa mở bước chân ra, liền liếc về trong cổ áo hơi mở của cô, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, và xương đòn vai tinh tế, gợi cảm đến khiến người ta suy nghĩ lung tung hết lần này đến lần khác.
Anh không kiềm được nhíu mày, đưa tay giúp cô cài nút đến viên trên cùng.
"Không cho phép lộ."
"Sao lúc mặc lễ phục không chê em lộ?" Thẩm Chanh đưa tay, lại mở một viên phía trên, "Nóng."
Thi Vực dựng thẳng lông mày, Thẩm Chanh cũng quật cường nhìn anh, đối mặt cả buổi, cuối cùng vẫn là anh thỏa hiệp.
"Khi nào không nóng, thì cài lên cho anh."
Thẩm Chanh nhịn không được cười lên một tiếng, "Ông xã, ham muốn chiếm hữu của anh quá mạnh rồi."
"Sao, có ý kiến?"
"Hoàn toàn không có ...."
Thẩm Chanh cười đến mở rộng, có lẽ, cô đã thích cường thế này của anh.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, "Có đói bụng không?"
"Có chút."
"Ừ, đi ăn một chút gì đi."
Thi Vực gọi điện thoại để cho Tôn Nham định vị, liền mang theo Thẩm Chanh đi một nhà hàng gần đó.
Ở trước thang máy, anh chợt dừng bước, "Em đi lên trước, anh có việc muốn đi xử lý một chút."
Vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra.
Thẩm Chanh không có hỏi nhiều gì lạnh nhạt đáp lại một tiếng "Ừ" liền đi vào thang máy.
Khóe miệng Thi Vực giơ lên, đang chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy Thẩm Chanh gọi anh, "Ông xã."
Anh dừng chân xoay người, khẽ cau mày, "Hả?"
Thẩm Chanh đi về phía trước một bước nhỏ, đưa tay kéo caravat của anh lại, nhón chân hôn lên.
Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, khiến Thi Vực bất giác cúi đầu phối hợp với cô.
Hai người chia ra đứng trong và ngoài thang máy, đến khi thang máy phát ra tiếng cảnh báo, mới tách ra.
Thi Vực nhìn đôi môi đỏ mọng mê người này của Thẩm Chanh, khàn giọng nói, "Yêu tinh."
Khóe môi Thẩm Chanh gợi lên nụ cười xấu xa, đưa tay đẩy Thi Vực ra, "Mau đi, em đi lên trước."
Nói xong, trực tiếp bấm phím đóng cửa thang máy.
Lên lầu ba nhà hàng, cô đến thẳng quầy lễ tân dò hỏi, "Đặt trước của Thi Vực, là chính giữa đúng không?"
Người ở quầy lễ tân ngẩng đầu nhìn cô một cái, áo sơ mi trắng trên thân, phần dưới là quần jean, tóc còn có chút mất trật tự, nhìn thấy dáng người nóng bỏng của cô, tuy rằng dáng người nóng bỏng, là mỹ nữ, nhưng mặc lại giống như vô cùng bình thường.
Chỉ nhìn cô một cái, quầy lễ tân liền lộ vẻ mặt xem thường, mỗi ngày đều có người không rõ như vậy ý đồ lẫn vào người có thân phận, không phải muốn trộm thì chính là muốn câu người giàu có, cô ta gặp nhiều rồi.
Nghe ngóng vị trí Thi Vực đặt? Cũng không cân nhắc xem phân lượng của mình.
"Vị tiểu thư này, nơi này của chúng tôi không có phòng bao đặt trước của Thi thiếu, ngài có thể là nhầm lẫn rồi. Có phải cô đã nhớ nhầm nhà hàng khác với nơi này của chúng tôi rồi không? Dù sao, tiêu phí một tiếng ở nơi này của chúng tôi, có thể còn muốn mắc hơn tất cả cao thấp toàn thân cô cộng lại."
Không hổ là từng tiếp nhận qua cách huấn luyện nghiêm khắc, dù cho quầy lễ tân nói đến lời nhục nhã người như vậy, trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười nghề nghiệp, khiến người ta tìm không ra một chút sai phạm.
Chỉ có điều, miệt thị trong ánh mắt của cô ta lại hoàn toàn không thêm che dấu, trần trụi viết rõ hai chữ xem thường.
Thẩm Chanh cũng không tức giận, chỉ là cười khẽ một tiếng, "À, thật không?"
Cô rõ ràng đang cười, lại lạnh lùng đến làm cho người ta không cảm giác được một chút xíu nhiệt độ.
Thi Vực dừng xe ở ven đường, xuống xe vòng qua đầu xe, mở cửa xe thay Thẩm Chanh.
Lúc cúi người cỡi dây an toàn ra cho cô, nhân tiện hôn trộm một cái.
Đối với anh thỉnh thoảng đùa giỡn, Thẩm Chanh sớm đã thành thói quen, cô chỉ là nhìn anh một cái, liền trực tiếp xuống xe.
Thi Vực tùy ý cười một tiếng, lúc cô đi qua bên người anh, chộp ngay lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Vừa mở bước chân ra, liền liếc về trong cổ áo hơi mở của cô, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, và xương đòn vai tinh tế, gợi cảm đến khiến người ta suy nghĩ lung tung hết lần này đến lần khác.
Anh không kiềm được nhíu mày, đưa tay giúp cô cài nút đến viên trên cùng.
"Không cho phép lộ."
"Sao lúc mặc lễ phục không chê em lộ?" Thẩm Chanh đưa tay, lại mở một viên phía trên, "Nóng."
Thi Vực dựng thẳng lông mày, Thẩm Chanh cũng quật cường nhìn anh, đối mặt cả buổi, cuối cùng vẫn là anh thỏa hiệp.
"Khi nào không nóng, thì cài lên cho anh."
Thẩm Chanh nhịn không được cười lên một tiếng, "Ông xã, ham muốn chiếm hữu của anh quá mạnh rồi."
"Sao, có ý kiến?"
"Hoàn toàn không có ...."
Thẩm Chanh cười đến mở rộng, có lẽ, cô đã thích cường thế này của anh.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, "Có đói bụng không?"
"Có chút."
"Ừ, đi ăn một chút gì đi."
Thi Vực gọi điện thoại để cho Tôn Nham định vị, liền mang theo Thẩm Chanh đi một nhà hàng gần đó.
Ở trước thang máy, anh chợt dừng bước, "Em đi lên trước, anh có việc muốn đi xử lý một chút."
Vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra.
Thẩm Chanh không có hỏi nhiều gì lạnh nhạt đáp lại một tiếng "Ừ" liền đi vào thang máy.
Khóe miệng Thi Vực giơ lên, đang chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy Thẩm Chanh gọi anh, "Ông xã."
Anh dừng chân xoay người, khẽ cau mày, "Hả?"
Thẩm Chanh đi về phía trước một bước nhỏ, đưa tay kéo caravat của anh lại, nhón chân hôn lên.
Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, khiến Thi Vực bất giác cúi đầu phối hợp với cô.
Hai người chia ra đứng trong và ngoài thang máy, đến khi thang máy phát ra tiếng cảnh báo, mới tách ra.
Thi Vực nhìn đôi môi đỏ mọng mê người này của Thẩm Chanh, khàn giọng nói, "Yêu tinh."
Khóe môi Thẩm Chanh gợi lên nụ cười xấu xa, đưa tay đẩy Thi Vực ra, "Mau đi, em đi lên trước."
Nói xong, trực tiếp bấm phím đóng cửa thang máy.
Lên lầu ba nhà hàng, cô đến thẳng quầy lễ tân dò hỏi, "Đặt trước của Thi Vực, là chính giữa đúng không?"
Người ở quầy lễ tân ngẩng đầu nhìn cô một cái, áo sơ mi trắng trên thân, phần dưới là quần jean, tóc còn có chút mất trật tự, nhìn thấy dáng người nóng bỏng của cô, tuy rằng dáng người nóng bỏng, là mỹ nữ, nhưng mặc lại giống như vô cùng bình thường.
Chỉ nhìn cô một cái, quầy lễ tân liền lộ vẻ mặt xem thường, mỗi ngày đều có người không rõ như vậy ý đồ lẫn vào người có thân phận, không phải muốn trộm thì chính là muốn câu người giàu có, cô ta gặp nhiều rồi.
Nghe ngóng vị trí Thi Vực đặt? Cũng không cân nhắc xem phân lượng của mình.
"Vị tiểu thư này, nơi này của chúng tôi không có phòng bao đặt trước của Thi thiếu, ngài có thể là nhầm lẫn rồi. Có phải cô đã nhớ nhầm nhà hàng khác với nơi này của chúng tôi rồi không? Dù sao, tiêu phí một tiếng ở nơi này của chúng tôi, có thể còn muốn mắc hơn tất cả cao thấp toàn thân cô cộng lại."
Không hổ là từng tiếp nhận qua cách huấn luyện nghiêm khắc, dù cho quầy lễ tân nói đến lời nhục nhã người như vậy, trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười nghề nghiệp, khiến người ta tìm không ra một chút sai phạm.
Chỉ có điều, miệt thị trong ánh mắt của cô ta lại hoàn toàn không thêm che dấu, trần trụi viết rõ hai chữ xem thường.
Thẩm Chanh cũng không tức giận, chỉ là cười khẽ một tiếng, "À, thật không?"
Cô rõ ràng đang cười, lại lạnh lùng đến làm cho người ta không cảm giác được một chút xíu nhiệt độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.