Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 122: Chụp lén
Xảo Linh
23/01/2018
Tự nhiên tôi lại có cảm giác anh ta giống như một con chim bị giam trong lồng, không có tự do riêng, tự do của hiện tại chỉ là tạm thời, một khi tiếp nhận công ty của ba anh ta, anh ta sẽ lại giống như lúc trước, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp đặt của ba.
Khó trách vì sao anh ta lại thích đóng phim, bởi vì cuộc đời của nhân vật trong phim không giống như thân phận ngoài đời thật của anh ta, rốt cuộc cũng là vì muốn theo đuổi sự tự do thôi!
"Đừng mất hứng như vậy, anh là người thừa kế đó! Là công tử nhà giàu! Bao nhiêu người mơ ước được như anh đó!" Tôi chọc anh ta: "Giống như em này, nằm mơ cũng muốn trở thành người có tiền, bây giờ em đã trưởng thành, phải luôn cố gắng làm việc vất vả để kiếm thật nhiều tiền! Không còn cách nào khác, ba mẹ em không có của cải, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà nỗ lực đi lên."
Tô Quân nở nụ cười: "Em thích ngồi phòng VIP sao?"
"Đúng vậy!" Tôi cảm thấy ngồi trong phòng VIP sẽ không dễ dàng bị chụp lén, an toàn hơn rất nhiều! "Anh không thích ngồi ở phòng VIP à?"
"Anh thấy ngồi trong phòng không có không khí, ngồi ngoài đại sảnh không khí tốt hơn! Lúc anh đi ăn ở nhà hàng khác cũng không thích đặt phòng riêng." Tô Quân nhìn tôi, lại nói: "Nhưng nếu như em thích thì về sau chúng ta sẽ đặt phòng ăn riêng."
"Anh thật là khiêm tốn nha!" Rất ít người có tiền lại khiêm tốn như Tô Quân: "Bây giờ anh là đại minh tinh, ngồi ăn ở đại sảnh không sợ bị cánh nhà báo chụp lén sao?"
Tô Quân giống như nhớ tới cái gì, nở nụ cười: "Thì ra là em sợ bị chụp lén giống như lần trước!"
"Có một chút!" Tôi ngượng ngùng thừa nhận.
"Yên tâm đi, sau vụ việc lần trước, anh đã ra quy định mới, vào nhà hàng này thì không được chụp ảnh, từ chối phục vụ paparazzi!" Tô Quân đắc ý nhướng mày với tôi.
"Ơ, không tệ nha!" Tôi che miệng nở nụ cười.
Ăn xong một bữa cơm, chúng tôi thật vui vẻ, tôi lại hiểu thêm được rất nhiều điều về Tô Quân.
Anh ta thật sự là một người rất yêu thích tự do! Chỉ là trên thực tế có quá nhiều hạn chế, làm cho anh ta rất áp lực, hình như những người có tiền đều như vậy, rất coi trọng sự tự do!
Ba mẹ của anh ta ở thành phố A có thế lực không nhỏ, gia tộc cũng rất lớn, gia thế hiển hách, mà Tô Quân lại là con trai độc nhất nên gia đình có vẻ quản thúc anh ta rất nghiêm khắc. Người có thân phận, địa vị cùng gia cảnh giàu có như anh ta mà lại gia nhập làng giải trí, nếu như chuyện này mà để cánh nhà báo biết được, khẳng định sẽ trở thành tiêu điểm của giới truyền thông.
Nhưng với thân phận đặc thù của ba anh ta, chắc hẳn không có tòa soạn nào dám tùy tiện đưa tin về bối cảnh gia đình anh ta đâu!
Sau khi ăn cơm xong, Tô Quân muốn đưa tôi về nhà, nhưng tôi nhẹ nhàng từ chối.
Nhân lúc Lục Minh Hiên còn chưa có gọi điện thoại cho tôi, tôi nhanh chóng trở về Lục gia, thật may là anh ta còn chưa có về.
Tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, cầm quần áo lên định đi tắm, vừa lúc anh ta về nhà.
Khó trách vì sao anh ta lại thích đóng phim, bởi vì cuộc đời của nhân vật trong phim không giống như thân phận ngoài đời thật của anh ta, rốt cuộc cũng là vì muốn theo đuổi sự tự do thôi!
"Đừng mất hứng như vậy, anh là người thừa kế đó! Là công tử nhà giàu! Bao nhiêu người mơ ước được như anh đó!" Tôi chọc anh ta: "Giống như em này, nằm mơ cũng muốn trở thành người có tiền, bây giờ em đã trưởng thành, phải luôn cố gắng làm việc vất vả để kiếm thật nhiều tiền! Không còn cách nào khác, ba mẹ em không có của cải, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà nỗ lực đi lên."
Tô Quân nở nụ cười: "Em thích ngồi phòng VIP sao?"
"Đúng vậy!" Tôi cảm thấy ngồi trong phòng VIP sẽ không dễ dàng bị chụp lén, an toàn hơn rất nhiều! "Anh không thích ngồi ở phòng VIP à?"
"Anh thấy ngồi trong phòng không có không khí, ngồi ngoài đại sảnh không khí tốt hơn! Lúc anh đi ăn ở nhà hàng khác cũng không thích đặt phòng riêng." Tô Quân nhìn tôi, lại nói: "Nhưng nếu như em thích thì về sau chúng ta sẽ đặt phòng ăn riêng."
"Anh thật là khiêm tốn nha!" Rất ít người có tiền lại khiêm tốn như Tô Quân: "Bây giờ anh là đại minh tinh, ngồi ăn ở đại sảnh không sợ bị cánh nhà báo chụp lén sao?"
Tô Quân giống như nhớ tới cái gì, nở nụ cười: "Thì ra là em sợ bị chụp lén giống như lần trước!"
"Có một chút!" Tôi ngượng ngùng thừa nhận.
"Yên tâm đi, sau vụ việc lần trước, anh đã ra quy định mới, vào nhà hàng này thì không được chụp ảnh, từ chối phục vụ paparazzi!" Tô Quân đắc ý nhướng mày với tôi.
"Ơ, không tệ nha!" Tôi che miệng nở nụ cười.
Ăn xong một bữa cơm, chúng tôi thật vui vẻ, tôi lại hiểu thêm được rất nhiều điều về Tô Quân.
Anh ta thật sự là một người rất yêu thích tự do! Chỉ là trên thực tế có quá nhiều hạn chế, làm cho anh ta rất áp lực, hình như những người có tiền đều như vậy, rất coi trọng sự tự do!
Ba mẹ của anh ta ở thành phố A có thế lực không nhỏ, gia tộc cũng rất lớn, gia thế hiển hách, mà Tô Quân lại là con trai độc nhất nên gia đình có vẻ quản thúc anh ta rất nghiêm khắc. Người có thân phận, địa vị cùng gia cảnh giàu có như anh ta mà lại gia nhập làng giải trí, nếu như chuyện này mà để cánh nhà báo biết được, khẳng định sẽ trở thành tiêu điểm của giới truyền thông.
Nhưng với thân phận đặc thù của ba anh ta, chắc hẳn không có tòa soạn nào dám tùy tiện đưa tin về bối cảnh gia đình anh ta đâu!
Sau khi ăn cơm xong, Tô Quân muốn đưa tôi về nhà, nhưng tôi nhẹ nhàng từ chối.
Nhân lúc Lục Minh Hiên còn chưa có gọi điện thoại cho tôi, tôi nhanh chóng trở về Lục gia, thật may là anh ta còn chưa có về.
Tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, cầm quần áo lên định đi tắm, vừa lúc anh ta về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.