Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 215: Để tao trở về tay không sao?
Xảo Linh
19/02/2018
". . ." Gương mặt tôi lạnh lùng, không nói gì.
"Nghe nói cô là đại minh tinh! Dáng dấp cũng không tệ!" Hắn ta thô lỗ quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Nghe mẹ cô nói, cô đi đóng phim kiếm được rất nhiều tiền, cô nhất định sẽ giúp ả trả nợ, bây giờ tôi tới đây để đòi tiền, cô đã chuẩn bị xong ba ngàn vạn chưa?"
Người đàn bà này, thì ra ngày hôm qua lấy tôi làm bia đỡ đạn, khó trách hôm qua bọn họ bỏ qua cho bà ấy, thì ra bà ấy đã kêu với bọn họ sáng sớm hôm nay lại lấy tiền, cho nên tối qua có chết bà cũng không chịu đi, muốn ở lại đây thêm một buổi tối nữa!
Tôi lại một lần nữa hận bản thân mình không đủ dứt khoác, ngày hôm qua đuổi bà ấy đi là tốt rồi! Dù bà ấy có chết cũng không liên quan tới tôi!
"Tôi không định trả nợ giúp bà ấy!" Giọng nói của tôi lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm, giống như không quen biết người đàn bà đang đứng trước mặt.
"Hả?" Tên mặt sẹo thấy thái độ của tôi, đại khái cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cong khóe miệng, nói với Mạc Văn Phượng: "Xem ra con gái mày không định đem tiền ra cứu mày rồi! Mày nói tao phải làm sao bây giờ?"
"Tôi. . . Không biết. . ." Mạc Văn Phượng cũng không biết phải làm sao bây giờ, cúi đầu cắn môi, cơ thể run lên.
"Hôm qua tao đã về không một lần rồi, chằng lẽ lần này mày cũng để tao trở về tay không sao?" Người đàn ông suy nghĩ một chút, đột nhiên rút ra một cây mã tấu từ sau lưng, lưỡi dao sắc bén làm cho người ta phát sợ, hắn ta tiện tay cầm tờ báo lau lau lưỡi dao, chậm rãi nói: "Mày muốn tao lấy đi chỗ nào của mày đây? Không mang theo cái gì trở về, tao cũng thật khó mà ăn nói với đại ca."
"A!" Lần này Mạc Văn Phượng thật sự luống cuống, bà ấy nhìn xung quanh, nhìn thấy tôi thì giống như đang trôi dạt giữa biển mà với được một tấm bè, kêu tôi: "Oánh Oánh. . . Mau cứu mẹ. . . Mau cứu mẹ đi. . ."
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, ông ngoại ở một bên cũng luống cuống, hai tay run rẩy kịch liệt, nhưng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể khẩn trương nhìn.
Tên mặt sẹo thấy tôi bình tĩnh như vậy, cũng không nhịn được, đột nhiên nắm tóc Mạc Văn Phượng, đè đầu bà ấy lên bàn, dường như mấy thủ hạ đứng xung quanh cũng hiểu ý đồ của hắn ta, hai người tiến lên một trái một phải giữ Mạc Văn Phượng lại.
"Chúng mày nói, tao nên chém chỗ nào thì tốt đây? Chém đầu rồi, nó chết tao cũng không đòi được tiền, vậy cũng không được, trước tiên chém trước một cánh tay để tao đem về báo cáo với đại ca đi!" Tên mặt sẹo vừa nói xong, hai gã thủ hạ đã giữ chặt tay của Mạc Văn Phượng, chuẩn bị sẵn sàng để chém.
"Không được. . ." Tiếng hét hoảng sợ của Mạc Văn Phượng cùng với tiếng kêu kinh hoảng của ông ngoại đồng thời vang lên.
"Nghe nói cô là đại minh tinh! Dáng dấp cũng không tệ!" Hắn ta thô lỗ quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Nghe mẹ cô nói, cô đi đóng phim kiếm được rất nhiều tiền, cô nhất định sẽ giúp ả trả nợ, bây giờ tôi tới đây để đòi tiền, cô đã chuẩn bị xong ba ngàn vạn chưa?"
Người đàn bà này, thì ra ngày hôm qua lấy tôi làm bia đỡ đạn, khó trách hôm qua bọn họ bỏ qua cho bà ấy, thì ra bà ấy đã kêu với bọn họ sáng sớm hôm nay lại lấy tiền, cho nên tối qua có chết bà cũng không chịu đi, muốn ở lại đây thêm một buổi tối nữa!
Tôi lại một lần nữa hận bản thân mình không đủ dứt khoác, ngày hôm qua đuổi bà ấy đi là tốt rồi! Dù bà ấy có chết cũng không liên quan tới tôi!
"Tôi không định trả nợ giúp bà ấy!" Giọng nói của tôi lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm, giống như không quen biết người đàn bà đang đứng trước mặt.
"Hả?" Tên mặt sẹo thấy thái độ của tôi, đại khái cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cong khóe miệng, nói với Mạc Văn Phượng: "Xem ra con gái mày không định đem tiền ra cứu mày rồi! Mày nói tao phải làm sao bây giờ?"
"Tôi. . . Không biết. . ." Mạc Văn Phượng cũng không biết phải làm sao bây giờ, cúi đầu cắn môi, cơ thể run lên.
"Hôm qua tao đã về không một lần rồi, chằng lẽ lần này mày cũng để tao trở về tay không sao?" Người đàn ông suy nghĩ một chút, đột nhiên rút ra một cây mã tấu từ sau lưng, lưỡi dao sắc bén làm cho người ta phát sợ, hắn ta tiện tay cầm tờ báo lau lau lưỡi dao, chậm rãi nói: "Mày muốn tao lấy đi chỗ nào của mày đây? Không mang theo cái gì trở về, tao cũng thật khó mà ăn nói với đại ca."
"A!" Lần này Mạc Văn Phượng thật sự luống cuống, bà ấy nhìn xung quanh, nhìn thấy tôi thì giống như đang trôi dạt giữa biển mà với được một tấm bè, kêu tôi: "Oánh Oánh. . . Mau cứu mẹ. . . Mau cứu mẹ đi. . ."
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, ông ngoại ở một bên cũng luống cuống, hai tay run rẩy kịch liệt, nhưng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể khẩn trương nhìn.
Tên mặt sẹo thấy tôi bình tĩnh như vậy, cũng không nhịn được, đột nhiên nắm tóc Mạc Văn Phượng, đè đầu bà ấy lên bàn, dường như mấy thủ hạ đứng xung quanh cũng hiểu ý đồ của hắn ta, hai người tiến lên một trái một phải giữ Mạc Văn Phượng lại.
"Chúng mày nói, tao nên chém chỗ nào thì tốt đây? Chém đầu rồi, nó chết tao cũng không đòi được tiền, vậy cũng không được, trước tiên chém trước một cánh tay để tao đem về báo cáo với đại ca đi!" Tên mặt sẹo vừa nói xong, hai gã thủ hạ đã giữ chặt tay của Mạc Văn Phượng, chuẩn bị sẵn sàng để chém.
"Không được. . ." Tiếng hét hoảng sợ của Mạc Văn Phượng cùng với tiếng kêu kinh hoảng của ông ngoại đồng thời vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.