Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 222: Đính hôn
Xảo Linh
19/02/2018
"Ở bệnh viện!"
"Hả, ông ngoại không sao chứ?" Bộ dạng bà ấy rất khẩn trương.
"Nếu như ông có chuyện gì, bây giờ tôi sẽ ở đây cứu bà sao?" Tôi trợn mắt nhìn bà ấy.
Nếu như hôm qua ông ngoại vì bệnh cũ tái phát mà chết, tôi sẽ hận người đàn bà này thấu xương, chính là bà đã hại chết ông ngoại, tôi tuyệt đối sẽ không cứu bà ấy, còn hận không đâm cho bà mấy nhát dao!
"Thật xin lỗi, đều là mẹ không tốt. . ." Bà ấy đau lòng cúi đầu.
"Mạng của bà là nhờ ông ngoại nhặt về, nếu như bà nghĩ muốn cảm ơn, thì phải đối xử với ông ngoại cho thật tốt, nói cho bà biết, đây là lần cuối cùng tôi giúp bà, tuyệt đối sẽ không còn một lần nào nữa! Nhất định là như vậy!" Tôi nhìn chằm chằm bà ấy, thật kiên quyết.
Bà ấy bị tôi trừng mắt nên hơi sợ hãi, rụt cổ lại: "Mẹ. . . Mẹ biết rồi. . ."
Tôi đưa Mạc Văn Phượng tới bệnh viện, ngón tay bà ấy bị chém, thật may chỉ là một ngón út, mất đi cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với sinh hoạt hằng ngày, cái này cũng xem như là một bài học cho bà ấy!
Bài học như vậy mà tôi lại tốn tới ba ngàn vạn đề mua về cho bà, thật là mắc quá đi! Nếu như đã tốn ba ngàn vạn để dạy dỗ, mà bà ấy vẫn không thể thông minh hơn được, thì người đàn bà này coi như hết thuốc chữa!
Băng bó ngón tay xong, tôi để Mạc Văn Phượng ở lại để chăm sóc cho ông ngoại, bà ấy mới vừa tìm được đường sống từ chỗ chết, cũng coi như mới đi một chuyến từ địa ngục trở về, đặc biệt nghe lời, đối xử với ông ngoại cũng rất tốt.
Không biết sau này sẽ như thế nào, ít nhất trong khoảng thời gian này, bà ấy sẽ rất nghe lời! Ông ngoại thấy bà ấy bình an vô sự, cũng không còn buồn rầu nữa, bệnh cũng nhanh chóng tốt lên.
Chuyện trong nhà coi như đã xử lý xong xuôi, tôi tiếp tục trở lại đoàn làm phim để làm việc, chuyện tiếp theo phải đối mặt, chính là cuộc sống của chính mình.
Hôn nhân trong tương lai của tôi, chính là một cuộc giao dịch, mà cuộc giao dịch này, có thể sẽ phá hủy cả cuộc đời của tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối mặt với cuộc hôn nhân giao dịch này.
Đường đi là do chính tôi lựa chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết!
Ba ngày sau, Lục Minh Hiên mở hội nghị triệu khai ký giả, tuyên bố chuyện đính hôn.
Tôi và anh ta ở trước mặt báo giới, ký tên, lấy giấy hôn thú, vô số máy chụp hình hướng về phía chúng tôi chụp hình lia lịa, ánh đèn chớp nháy liên tục cơ hồ muốn làm hỏng mắt tôi.
Nội tâm có không vui cỡ nào đi nữa, thì trên mặt vẫn phải giữ vững nụ cười, nở nụ cười hạnh phúc, dựa vào trong ngực Lục Minh Hiên, đứng trên sân khấu, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Nghi thức đơn giản như vậy tốn hết một buổi sáng, kế tiếp là bữa tiệc đính hôn. . .
"Hả, ông ngoại không sao chứ?" Bộ dạng bà ấy rất khẩn trương.
"Nếu như ông có chuyện gì, bây giờ tôi sẽ ở đây cứu bà sao?" Tôi trợn mắt nhìn bà ấy.
Nếu như hôm qua ông ngoại vì bệnh cũ tái phát mà chết, tôi sẽ hận người đàn bà này thấu xương, chính là bà đã hại chết ông ngoại, tôi tuyệt đối sẽ không cứu bà ấy, còn hận không đâm cho bà mấy nhát dao!
"Thật xin lỗi, đều là mẹ không tốt. . ." Bà ấy đau lòng cúi đầu.
"Mạng của bà là nhờ ông ngoại nhặt về, nếu như bà nghĩ muốn cảm ơn, thì phải đối xử với ông ngoại cho thật tốt, nói cho bà biết, đây là lần cuối cùng tôi giúp bà, tuyệt đối sẽ không còn một lần nào nữa! Nhất định là như vậy!" Tôi nhìn chằm chằm bà ấy, thật kiên quyết.
Bà ấy bị tôi trừng mắt nên hơi sợ hãi, rụt cổ lại: "Mẹ. . . Mẹ biết rồi. . ."
Tôi đưa Mạc Văn Phượng tới bệnh viện, ngón tay bà ấy bị chém, thật may chỉ là một ngón út, mất đi cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với sinh hoạt hằng ngày, cái này cũng xem như là một bài học cho bà ấy!
Bài học như vậy mà tôi lại tốn tới ba ngàn vạn đề mua về cho bà, thật là mắc quá đi! Nếu như đã tốn ba ngàn vạn để dạy dỗ, mà bà ấy vẫn không thể thông minh hơn được, thì người đàn bà này coi như hết thuốc chữa!
Băng bó ngón tay xong, tôi để Mạc Văn Phượng ở lại để chăm sóc cho ông ngoại, bà ấy mới vừa tìm được đường sống từ chỗ chết, cũng coi như mới đi một chuyến từ địa ngục trở về, đặc biệt nghe lời, đối xử với ông ngoại cũng rất tốt.
Không biết sau này sẽ như thế nào, ít nhất trong khoảng thời gian này, bà ấy sẽ rất nghe lời! Ông ngoại thấy bà ấy bình an vô sự, cũng không còn buồn rầu nữa, bệnh cũng nhanh chóng tốt lên.
Chuyện trong nhà coi như đã xử lý xong xuôi, tôi tiếp tục trở lại đoàn làm phim để làm việc, chuyện tiếp theo phải đối mặt, chính là cuộc sống của chính mình.
Hôn nhân trong tương lai của tôi, chính là một cuộc giao dịch, mà cuộc giao dịch này, có thể sẽ phá hủy cả cuộc đời của tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối mặt với cuộc hôn nhân giao dịch này.
Đường đi là do chính tôi lựa chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết!
Ba ngày sau, Lục Minh Hiên mở hội nghị triệu khai ký giả, tuyên bố chuyện đính hôn.
Tôi và anh ta ở trước mặt báo giới, ký tên, lấy giấy hôn thú, vô số máy chụp hình hướng về phía chúng tôi chụp hình lia lịa, ánh đèn chớp nháy liên tục cơ hồ muốn làm hỏng mắt tôi.
Nội tâm có không vui cỡ nào đi nữa, thì trên mặt vẫn phải giữ vững nụ cười, nở nụ cười hạnh phúc, dựa vào trong ngực Lục Minh Hiên, đứng trên sân khấu, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Nghi thức đơn giản như vậy tốn hết một buổi sáng, kế tiếp là bữa tiệc đính hôn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.