Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 44: Ghê tởm, chán ghét
Xảo Linh
10/01/2017
"Được rồi, không
cần phải nói cái gì cả, tôi không muốn nghe!" Mạc Oánh lướt qua anh thật nhanh, thế nhưng anh lại bắt được tay cô, ngay tức khắc liền giật tay
ra: "Đừng đụng tôi!"
Hiện tại, anh giống như con ruồi, khiến cô ghê tởm chán ghét!
Mạc Oánh ghét chính mình, ban đầu sao có thể thích loại người như vậy?
"Mạc Oánh, em đừng như vậy, em nghe anh giải thích được không?"
"Giải thích? Còn muốn giải thích cái gì?" Thật nực cười, sự thật rành rành trước mắt, còn muốn giải thích sao?
"Anh và Nhược Hi không phải loại quan hệ như em nghĩ. . . . . ."
"A, vậy thì thế nào?"
"Nhược Hi uống say rồi. . . . . ."
"Vậy còn anh?"
"Anh . . . . ." Diệp Phong nhất thời cứng họng, cũng có chút bối rối: "Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy. . . . . ."
"Được rồi!" Giải thích như vậy, đủ rồi, cô không muốn nghe thêm nữa!
Cô đẩy anh ra, ngăn khỏi bước đi của mình, liền chạy nhanh về phía trước.
"Mạc Oánh, Mạc Oánh. . . . . ."
Tiếng kêu của anh giống như tiếng gọi của ác ma, thúc giục cô bỏ chạy nhanh hơn, vội vàng mở khóa, "Phanh" một tiếng khép cửa lại, đem loại âm thanh đó cách li khỏi mình.
Anh ra sức đập cửa "Mạc Oánh, em mở cửa ra được không? Em đừng như thế. . . . . . Lần này là anh làm sai, là lỗi của anh, anh sai rồi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tha thứ anh lần này thôi. . . . . ."
Tha thứ? Làm sao có thể?
Làm ra loại chuyện như vậy, còn muốn hưởng sự khoan hồng? Anh cho rằng cô là thánh nhân sao?
"Thật xin lỗi, tôi không phải cái loại phụ nữ bao dung, tôi không cách nào tha thứ cho hành động của anh! Anh yêu ai, lên giường cùng người phụ nữ nào, là quyền tự do của anh, làm ơn đừng tìm tới tôi nữa!"
"Không, Mạc Oánh, không phải em rất tốt với anh sao? Cho anh một cơ hội được không? Mạc Oánh. . . . . ."
Cô không muốn nghe thêm lời nào nữa, bịt chặt lỗ tai đi lên giường, dùng chăn che kín mít thân thể.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngoài cửa tiếng ồn dần dà mất đi, toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng.
Mạc Oánh mới buông lỗ tai ra, hồi tưởng lại quá khứ, những hình ảnh anh đối tốt với cô, nội tâm của cô sao lại đau như vậy, lần nữa khóc òa trong đau đớn, chiếc gối đã thấm ướt giọt lệ.
Cô tự nói với chính mình, đây là lần cuối cùng rơi lệ vì anh, cũng là lầ cuối cùng rơi lệ vì đàn ông.
Từ đó về sau, cô sẽ không yêu bất kì kẻ nào!
Hiện tại, anh giống như con ruồi, khiến cô ghê tởm chán ghét!
Mạc Oánh ghét chính mình, ban đầu sao có thể thích loại người như vậy?
"Mạc Oánh, em đừng như vậy, em nghe anh giải thích được không?"
"Giải thích? Còn muốn giải thích cái gì?" Thật nực cười, sự thật rành rành trước mắt, còn muốn giải thích sao?
"Anh và Nhược Hi không phải loại quan hệ như em nghĩ. . . . . ."
"A, vậy thì thế nào?"
"Nhược Hi uống say rồi. . . . . ."
"Vậy còn anh?"
"Anh . . . . ." Diệp Phong nhất thời cứng họng, cũng có chút bối rối: "Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy. . . . . ."
"Được rồi!" Giải thích như vậy, đủ rồi, cô không muốn nghe thêm nữa!
Cô đẩy anh ra, ngăn khỏi bước đi của mình, liền chạy nhanh về phía trước.
"Mạc Oánh, Mạc Oánh. . . . . ."
Tiếng kêu của anh giống như tiếng gọi của ác ma, thúc giục cô bỏ chạy nhanh hơn, vội vàng mở khóa, "Phanh" một tiếng khép cửa lại, đem loại âm thanh đó cách li khỏi mình.
Anh ra sức đập cửa "Mạc Oánh, em mở cửa ra được không? Em đừng như thế. . . . . . Lần này là anh làm sai, là lỗi của anh, anh sai rồi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tha thứ anh lần này thôi. . . . . ."
Tha thứ? Làm sao có thể?
Làm ra loại chuyện như vậy, còn muốn hưởng sự khoan hồng? Anh cho rằng cô là thánh nhân sao?
"Thật xin lỗi, tôi không phải cái loại phụ nữ bao dung, tôi không cách nào tha thứ cho hành động của anh! Anh yêu ai, lên giường cùng người phụ nữ nào, là quyền tự do của anh, làm ơn đừng tìm tới tôi nữa!"
"Không, Mạc Oánh, không phải em rất tốt với anh sao? Cho anh một cơ hội được không? Mạc Oánh. . . . . ."
Cô không muốn nghe thêm lời nào nữa, bịt chặt lỗ tai đi lên giường, dùng chăn che kín mít thân thể.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngoài cửa tiếng ồn dần dà mất đi, toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng.
Mạc Oánh mới buông lỗ tai ra, hồi tưởng lại quá khứ, những hình ảnh anh đối tốt với cô, nội tâm của cô sao lại đau như vậy, lần nữa khóc òa trong đau đớn, chiếc gối đã thấm ướt giọt lệ.
Cô tự nói với chính mình, đây là lần cuối cùng rơi lệ vì anh, cũng là lầ cuối cùng rơi lệ vì đàn ông.
Từ đó về sau, cô sẽ không yêu bất kì kẻ nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.