Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 115: Khu vườn bí mật
Xảo Linh
19/01/2018
Phong cảnh đẹp như vậy, gió đêm yên tĩnh thổi qua, tâm tình phức tạp theo đó cũng chầm chậm giãn ra.
Chợt anh ta vươn vai, hỏi tôi: "Thế nào, có cảm thấy tốt hơn không?"
Tôi mấp máy môi: "Ừm, phong cảnh ở đây rất đẹp, nhìn rất thoải mái."
"Đúng vậy đó!" Tô Quân thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời đầy sao: "Mỗi khi trong lòng anh có chuyện gì không vui, sẽ một mình lái xe đến chỗ này ngắm cảnh, cảm nhận gió đêm thổi qua, tâm tình sẽ từ từ tốt lên."
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Anh ta bỗng nhiên quay đầu cười với tôi: "Đây là khu vườn bí mật của anh đó, em chính là người đầu tiên được anh chia sẻ nơi này."
Tôi cười: "Em thật là vinh hạnh, cảm ơn anh."
"Không cần khách khí như vậy được không? Cứ cảm ơn tới cảm ơn lui, ở trước mặt anh không cần nói cảm ơn." Anh ta trầm mặt một lát, chăm chú nhìn tôi: "Tuy rằng em rất kiên cường, không cần bất kỳ ai bảo vệ, nhưng chính là bởi vì sự kiên cường này của em, lại làm cho anh rất muốn được bảo vệ em."
Lời của anh ta khiến cho tôi hơi chấn động, tôi mấp máy môi: "Ngoài hai chữ "cám ơn" ra, em không biết nên nói cái gì hơn."
Đối với tôi, kiên cường đã là một thói quen, là một loại ngụy trang, nếu có thể, tôi cũng không muốn phải kiên cường như vậy, nhưng mà để có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này, tôi cần thiết phải thật mạnh mẽ.
"Vậy thì không cần phải nói gì hết!" Anh ta quay đầu, nhìn về phía trước: "Cho dù em là một người mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ có lúc cần sự giúp đỡ của người khác, anh hy vọng khi em gặp khó khăn, sẽ nhớ tới anh. Anh sẽ cố hết sức để giúp em."
Lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy, trong lòng tôi thật cảm động.
Tôi nhìn anh ta, nhất thời không biết phải nói cái gì.
"Mạc Oánh, khi nào em cần giúp đỡ, đến tìm anh được không? Không cần lúc nào cũng phải gánh vác hết mọi thứ, bờ vai của em đơn bạc yếu ớt như vậy, nếu chịu áp lực lớn quá sẽ sụp đổ mất, để cho anh chia sẻ bớt gánh nặng với em có được không?" Anh ta thật nghiêm túc nhìn tôi.
Lời nói của anh ta làm cái mũi tôi hơi cay, không có từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm tình của tôi bây giờ.
Cuộc sống có rất nhiều áp lực, tôi không thể không thừa nhận, không có ai giúp tôi, mà cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ sẽ nhận được sự giúp đỡ của người khác, hoặc muốn nhận được trợ giúp từ người nào, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Tôi chính là một người cô đơn như vậy, chỉ có một mình, lúc ủy khuất cũng chỉ có thể tìm một góc tối không người, lén lút khóc, khi nào khóc xong thì lau khô nước mắt, lại một lần nữa đứng lên.
Chợt anh ta vươn vai, hỏi tôi: "Thế nào, có cảm thấy tốt hơn không?"
Tôi mấp máy môi: "Ừm, phong cảnh ở đây rất đẹp, nhìn rất thoải mái."
"Đúng vậy đó!" Tô Quân thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời đầy sao: "Mỗi khi trong lòng anh có chuyện gì không vui, sẽ một mình lái xe đến chỗ này ngắm cảnh, cảm nhận gió đêm thổi qua, tâm tình sẽ từ từ tốt lên."
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Anh ta bỗng nhiên quay đầu cười với tôi: "Đây là khu vườn bí mật của anh đó, em chính là người đầu tiên được anh chia sẻ nơi này."
Tôi cười: "Em thật là vinh hạnh, cảm ơn anh."
"Không cần khách khí như vậy được không? Cứ cảm ơn tới cảm ơn lui, ở trước mặt anh không cần nói cảm ơn." Anh ta trầm mặt một lát, chăm chú nhìn tôi: "Tuy rằng em rất kiên cường, không cần bất kỳ ai bảo vệ, nhưng chính là bởi vì sự kiên cường này của em, lại làm cho anh rất muốn được bảo vệ em."
Lời của anh ta khiến cho tôi hơi chấn động, tôi mấp máy môi: "Ngoài hai chữ "cám ơn" ra, em không biết nên nói cái gì hơn."
Đối với tôi, kiên cường đã là một thói quen, là một loại ngụy trang, nếu có thể, tôi cũng không muốn phải kiên cường như vậy, nhưng mà để có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này, tôi cần thiết phải thật mạnh mẽ.
"Vậy thì không cần phải nói gì hết!" Anh ta quay đầu, nhìn về phía trước: "Cho dù em là một người mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ có lúc cần sự giúp đỡ của người khác, anh hy vọng khi em gặp khó khăn, sẽ nhớ tới anh. Anh sẽ cố hết sức để giúp em."
Lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy, trong lòng tôi thật cảm động.
Tôi nhìn anh ta, nhất thời không biết phải nói cái gì.
"Mạc Oánh, khi nào em cần giúp đỡ, đến tìm anh được không? Không cần lúc nào cũng phải gánh vác hết mọi thứ, bờ vai của em đơn bạc yếu ớt như vậy, nếu chịu áp lực lớn quá sẽ sụp đổ mất, để cho anh chia sẻ bớt gánh nặng với em có được không?" Anh ta thật nghiêm túc nhìn tôi.
Lời nói của anh ta làm cái mũi tôi hơi cay, không có từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm tình của tôi bây giờ.
Cuộc sống có rất nhiều áp lực, tôi không thể không thừa nhận, không có ai giúp tôi, mà cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ sẽ nhận được sự giúp đỡ của người khác, hoặc muốn nhận được trợ giúp từ người nào, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Tôi chính là một người cô đơn như vậy, chỉ có một mình, lúc ủy khuất cũng chỉ có thể tìm một góc tối không người, lén lút khóc, khi nào khóc xong thì lau khô nước mắt, lại một lần nữa đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.