Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 164: Muốn xem cảnh nóng sao?
Xảo Linh
02/02/2018
Vậy sao?" Giọng nói
tức giận trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng của anh ta xẹt qua một tia sáng,
chợt anh ta xông lên, dùng sức giữ tay tôi lại, đè tôi lên giường.
Tôi bị hành động bất ngờ của anh ta dọa sợ: "Anh làm gì vậy!"
"Không phải em muốn xem cảnh nóng sao? Đêm nay anh cho em đóng vai nữ chính!" Anh ta vừa nói, vừa xé nát áo ngủ của tôi, da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài, cảm giác lạnh lẽo xông lên đỉnh đầu tôi.
"Anh muốn tôi làm quả phụ mà?" Tôi cố giữ bình tĩnh đối diện anh ta.
"Thì em cũng được làm mấy ngày rồi đó." Ngón tay thon dài của anh ta ma sát trên gò má của tôi, khóe miệng cong lên: "Đêm nay, ngược lại anh rất muốn nếm thử cảm giác trên người quả phụ. Không phải em rất thích đóng phim sao? Vai diễn của em đêm nay là một người phụ nữ góa chồng, nhiều năm không được chạm vào đàn ông, hiếm khi được một người đàn ông thương xót, cho nên em phải tận tình thỏa mãn người ta đi, rên càng lớn tiếng anh càng thích. . ."
Anh ta nói xong, cắn lên cổ tôi, dùng sức gặm cắn, giống như dã thú bắt được con mồi, vừa hung mãnh, vừa bạo lực.
"Không. . .A. . ." Tôi nhịn đau không nổi kêu lên, ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi anh ta.
Anh ta lại cắn mạnh hơn, dường như sự vùng vẫy của tôi càng kích thích dục vọng của anh ta, bàn tay điên cuồng chà đạp thân thể tôi, muốn có thêm cảm giác kích thích.
"Buông tôi ra. . . Tên khốn kiếp này. . ." Tôi mắng to, lại không kiềm chế được sự thô bạo của anh ta.
Anh ta lấn xuống phía dưới, ra sức tiến vào trong cơ thể tôi, cảm giác tê liệt đau đớn làm tôi không cầm được nước mắt, nước mắt tuôn lã chã. . . .
Đêm dài vô tận, tôi bị hành hạ, cắn chặt hàm răng, cố chịu đựng, mặc cho nước mắt trên mặt thấm ướt gối nằm.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh ta cũng dừng lại, tóc bết dính vào cái trán ướt mồ hôi của anh ta, hơi thở dồn dập cùng từ từ ổn định.
Ánh mắt anh ta sáng ngời, nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn anh ta: "Thế nào? Biểu hiện của anh có làm em hài lòng không? Có muốn thêm một lần nữa không?"
". . ." Tôi nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với anh ta.
"Thật đáng tiếc, biểu hiện của em làm anh thất vọng quá!"
". . ." Tôi vẫn không nói gì.
"Kỹ thuật diễn như vậy, nếu không có người làm chỗ dựa cho em, làm sao em có thể đóng vai nữ chính được! Nếu anh mà là em, anh sẽ vô cùng nghe lời chủ nhân của mình, chứ không phải đi lấy lòng một tên diễn viên quèn để làm đường lui!"
Tôi bị hành động bất ngờ của anh ta dọa sợ: "Anh làm gì vậy!"
"Không phải em muốn xem cảnh nóng sao? Đêm nay anh cho em đóng vai nữ chính!" Anh ta vừa nói, vừa xé nát áo ngủ của tôi, da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài, cảm giác lạnh lẽo xông lên đỉnh đầu tôi.
"Anh muốn tôi làm quả phụ mà?" Tôi cố giữ bình tĩnh đối diện anh ta.
"Thì em cũng được làm mấy ngày rồi đó." Ngón tay thon dài của anh ta ma sát trên gò má của tôi, khóe miệng cong lên: "Đêm nay, ngược lại anh rất muốn nếm thử cảm giác trên người quả phụ. Không phải em rất thích đóng phim sao? Vai diễn của em đêm nay là một người phụ nữ góa chồng, nhiều năm không được chạm vào đàn ông, hiếm khi được một người đàn ông thương xót, cho nên em phải tận tình thỏa mãn người ta đi, rên càng lớn tiếng anh càng thích. . ."
Anh ta nói xong, cắn lên cổ tôi, dùng sức gặm cắn, giống như dã thú bắt được con mồi, vừa hung mãnh, vừa bạo lực.
"Không. . .A. . ." Tôi nhịn đau không nổi kêu lên, ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi anh ta.
Anh ta lại cắn mạnh hơn, dường như sự vùng vẫy của tôi càng kích thích dục vọng của anh ta, bàn tay điên cuồng chà đạp thân thể tôi, muốn có thêm cảm giác kích thích.
"Buông tôi ra. . . Tên khốn kiếp này. . ." Tôi mắng to, lại không kiềm chế được sự thô bạo của anh ta.
Anh ta lấn xuống phía dưới, ra sức tiến vào trong cơ thể tôi, cảm giác tê liệt đau đớn làm tôi không cầm được nước mắt, nước mắt tuôn lã chã. . . .
Đêm dài vô tận, tôi bị hành hạ, cắn chặt hàm răng, cố chịu đựng, mặc cho nước mắt trên mặt thấm ướt gối nằm.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh ta cũng dừng lại, tóc bết dính vào cái trán ướt mồ hôi của anh ta, hơi thở dồn dập cùng từ từ ổn định.
Ánh mắt anh ta sáng ngời, nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn anh ta: "Thế nào? Biểu hiện của anh có làm em hài lòng không? Có muốn thêm một lần nữa không?"
". . ." Tôi nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với anh ta.
"Thật đáng tiếc, biểu hiện của em làm anh thất vọng quá!"
". . ." Tôi vẫn không nói gì.
"Kỹ thuật diễn như vậy, nếu không có người làm chỗ dựa cho em, làm sao em có thể đóng vai nữ chính được! Nếu anh mà là em, anh sẽ vô cùng nghe lời chủ nhân của mình, chứ không phải đi lấy lòng một tên diễn viên quèn để làm đường lui!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.