Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 138: Quần lót màu đỏ
Xảo Linh
02/02/2018
Hiện tại, chúng tôi
đã vào đến thị trấn, nơi này vô cùng đơn sơ, cũng không rộng lắm. Còn
phải đổi một chiếc xe nữa mới đến được nội thành.
"Chắc là ở đây có sóng điện thoại. Tôi gọi điện thoại thử xem sao!" Tôi hưng phấn sờ sờ túi tiền, sau đó gương mặt tái nhợt!
"Làm sao vậy?" Anh ta thấy khuôn mặt tôi có biến hóa, mày nhíu lại.
"Không có điện thoại. . . . ." Tôi cúi đầu nhìn thấy túi tiền trống rỗng.
Lục Minh Hiên giật mình, nhanh chóng đưa tay sờ túi quần, sắc mặt cũng trắng bệch!
"Không phải anh cũng bị móc túi rồi chứ?" Một dự cảm bất thường nổi lên trong lòng tôi.
Chỉ thấy Lục Minh Hiên lẳng lặng cúi đầu, hai túi quần đằng sau mông anh ta vậy mà lại có thêm hai cái lỗ! Túi quần bị người ta dùng dao rạch, quần lót màu đỏ cùng cặp mông trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài!
Tôi hút một ngụm khí, muốn cười nhưng không dám cười.
Anh ta thấp giọng mắng một câu, xấu hổ đưa tay che hai cái lỗ trên mông.
Bộ dạng chật vật của anh ta thành công chọc tôi cười, tôi nhịn không được lớn tiếng cười to: "Hahahahahahaha. . . . . . Cái mông của anh kìa. . . . . Còn mặt quần lót màu đỏ nữa chứ. . . . . hahahaha. . . . . "
"Câm miệng, em còn cười nữa!" Lục Minh Hiên vừa nóng vừa giận, bộ dạng che mông nhìn giống như con khỉ, lúng túng chật vật, vô cùng đối lập với vẻ ngoài bình tĩnh khí phách thường ngày!
"Hahahahaha. . . . . thật ngại quá. . . . Tôi. . . . Tôi nhịn không được. . . . . Để cho tôi cười một chút. . . . . . Một chút thôi là được rồi. . . . Hahaha. . . . "
"Em. . . . Đáng chết. . . . " Anh ta nổi giận đùng đùng, lại không làm gì được tôi: "Còn không mau kiếm một cái quần khác cho tôi!"
"Tìm quần ở đâu bây giờ?" Tôi miễn cưỡng nhịn cười, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, xung quanh không có chỗ nào bán quần áo, suy nghĩ nói: "Anh cởi áo ra rồi cột vào mông không được sao?"
Anh ta cúi nhìn nửa người trên của mình, sau đó nhìn tôi: "Tôi chỉ có một cái áo này, cởi ra sẽ phải ở trần nửa người làm sao đây?"
"Anh là đàn ông, mặc áo sát nách có sao đâu! Dù gì cũng không phải phụ nữ. . . ." Tôi vừa nói vừa chỉ một ông chú bán trái cây ven đường, ông chú kia cũng để trần nửa người, trên vai khoác một cái áo cũ rách, trong miệng ngậm một cọng cỏ, điển hình bộ dạng của người lưu manh!
Trong đầu tôi liền tưởng tượng đến hình ảnh, nếu Lục Minh Hiên cũng mặc áo sát nách, miệng ngậm cọng cỏ, ngồi xổm ven đường, không biết trông như thế nào? Nghĩ một hồi tôi lại cười lên!
Chắc lúc đó cũng không còn phong thái quý-sờ-tộc nữa đâu! Cho dù có khuôn mặt đẹp trai này, nhưng không có xe Ferrari cùng tây trang hàng hiệu, ngồi ở ven đường, thì cũng chỉ là người bình thường thôi!
"Em còn dám cười nữa!" Anh ta liếc nhìn ông chú kia một cái, xấu hổ trừng tôi: "Tôi mới không thèm mặc giống ông ta!"
"Chắc là ở đây có sóng điện thoại. Tôi gọi điện thoại thử xem sao!" Tôi hưng phấn sờ sờ túi tiền, sau đó gương mặt tái nhợt!
"Làm sao vậy?" Anh ta thấy khuôn mặt tôi có biến hóa, mày nhíu lại.
"Không có điện thoại. . . . ." Tôi cúi đầu nhìn thấy túi tiền trống rỗng.
Lục Minh Hiên giật mình, nhanh chóng đưa tay sờ túi quần, sắc mặt cũng trắng bệch!
"Không phải anh cũng bị móc túi rồi chứ?" Một dự cảm bất thường nổi lên trong lòng tôi.
Chỉ thấy Lục Minh Hiên lẳng lặng cúi đầu, hai túi quần đằng sau mông anh ta vậy mà lại có thêm hai cái lỗ! Túi quần bị người ta dùng dao rạch, quần lót màu đỏ cùng cặp mông trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài!
Tôi hút một ngụm khí, muốn cười nhưng không dám cười.
Anh ta thấp giọng mắng một câu, xấu hổ đưa tay che hai cái lỗ trên mông.
Bộ dạng chật vật của anh ta thành công chọc tôi cười, tôi nhịn không được lớn tiếng cười to: "Hahahahahahaha. . . . . . Cái mông của anh kìa. . . . . Còn mặt quần lót màu đỏ nữa chứ. . . . . hahahaha. . . . . "
"Câm miệng, em còn cười nữa!" Lục Minh Hiên vừa nóng vừa giận, bộ dạng che mông nhìn giống như con khỉ, lúng túng chật vật, vô cùng đối lập với vẻ ngoài bình tĩnh khí phách thường ngày!
"Hahahahaha. . . . . thật ngại quá. . . . Tôi. . . . Tôi nhịn không được. . . . . Để cho tôi cười một chút. . . . . . Một chút thôi là được rồi. . . . Hahaha. . . . "
"Em. . . . Đáng chết. . . . " Anh ta nổi giận đùng đùng, lại không làm gì được tôi: "Còn không mau kiếm một cái quần khác cho tôi!"
"Tìm quần ở đâu bây giờ?" Tôi miễn cưỡng nhịn cười, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, xung quanh không có chỗ nào bán quần áo, suy nghĩ nói: "Anh cởi áo ra rồi cột vào mông không được sao?"
Anh ta cúi nhìn nửa người trên của mình, sau đó nhìn tôi: "Tôi chỉ có một cái áo này, cởi ra sẽ phải ở trần nửa người làm sao đây?"
"Anh là đàn ông, mặc áo sát nách có sao đâu! Dù gì cũng không phải phụ nữ. . . ." Tôi vừa nói vừa chỉ một ông chú bán trái cây ven đường, ông chú kia cũng để trần nửa người, trên vai khoác một cái áo cũ rách, trong miệng ngậm một cọng cỏ, điển hình bộ dạng của người lưu manh!
Trong đầu tôi liền tưởng tượng đến hình ảnh, nếu Lục Minh Hiên cũng mặc áo sát nách, miệng ngậm cọng cỏ, ngồi xổm ven đường, không biết trông như thế nào? Nghĩ một hồi tôi lại cười lên!
Chắc lúc đó cũng không còn phong thái quý-sờ-tộc nữa đâu! Cho dù có khuôn mặt đẹp trai này, nhưng không có xe Ferrari cùng tây trang hàng hiệu, ngồi ở ven đường, thì cũng chỉ là người bình thường thôi!
"Em còn dám cười nữa!" Anh ta liếc nhìn ông chú kia một cái, xấu hổ trừng tôi: "Tôi mới không thèm mặc giống ông ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.